[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt
Chương 33: Bánh bao nhỏ ngọt ngào của đại lão (33)
Hải Vị Vị
27/10/2022
Sau khi Lục Thiệu Khiêm bàn giao công việc sắp tới của công ty xong, liền khởi hành rời đi.
Hạng Tinh đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự đã thành Sơn Đại Vương, ăn ngon uống ngon ngủ ngon, tất cả người làm Lục gia đều nghe cô sai bảo, muốn làm sao thì làm.
Thế cho nên mỗi ngày Áp Áp đều hâm mộ mà phun tào cô thật sự · hưởng phúc thành công.
Tuy rằng, Lục Thiệu Khiêm một ngày ba lần điện thoại ân cần thăm hỏi đều đến đúng giờ.
Cũng sẽ an ủi cô trong ống nghe, còn sẽ chụp các loại ảnh chụp xứ tuyết* cho cô, để cô nhìn cho đã mắt.
[* Tuyết quốc (雪国): chỉ nơi/ một vùng có nhiều tuyết. Xứ Tuyết cũng là tên một cuốn sách của tác giả Nhật Bản.]
Nhưng mà.
Cô lại dần dần mà cảm thấy bản thân có chút cười không nổi.
Mỗi buổi sáng tỉnh lại, bên cạnh không có người làm người tham luyến ấm áp, cũng không có một câu “Buổi sáng an lành” làm say lòng người kia.
Chỉ có thảm điện tử khí trầm trầm, và bài chuông báo ồn ào của Áp Áp.
Bàn ăn to như vậy, cũng chỉ còn lại cô một người ngồi một mình, một mình đối mặt với một bàn sơn hào hải vị.
Phân chia cũng phân chia không hết.
Rốt cuộc, Hạng Tinh thở dài sâu kín.
Đây, chính là hư không tịch mịch lạnh lẽo trong truyền thuyết sao?
Thật kỳ quái.
Lúc trước khi chưa đến hưởng phúc, cô cũng sinh hoạt một mình, mỗi ngày trải qua cuộc sống đếm đá cũng sẽ không cảm thấy nhạt nhẽo.
Nhưng vì sao sau khi gặp được Lục Thiệu Khiêm, thế nhưng cô bắt đầu dần dần cảm thấy nghĩ mà sợ những ngày kia.
Tựa như bây giờ vậy.
...
Không biết trôi qua bao lâu.
Ngày nọ, Hạng Tinh ngồi ở trên sân thượng, ăn bánh kem pudding caramel cô thích nhất.
Giống như ngày thường mà cầm cái nĩa nhỏ, chia bánh kem thành những miếng nhỏ tinh tế.
Nhưng hôm nay, lại có chút không thích hợp.
Không biết vì sao, mỗi lần cô hạ nĩa, bánh đều bị cắt ra hình dạng hoặc là méo mó, hoặc là, phôi bánh kem trực tiếp vỡ vụn, vỡ một dĩa làm chấn động tâm can.
Ngay cả tay cô cầm nĩa, cũng run nhè nhẹ.
“Loảng xoảng!”
Cô gái có chút bực bội mà ném nĩa xuống, rũ xuống đôi mắt ướt át.
Đột nhiên phát hiện, tim mình đập thật nhanh, mí mắt cũng giật giật.
Cô thoáng lung lay một chút.
Lại đột nhiên ý thức được, hình như, sáng sớm hôm nay và giữa trưa Lục Thiệu Khiêm đều không gọi điện thoại thăm hỏi.
Trong lòng không hiểu sao luống cuống một chút, Hạng Tinh lập tức lấy điện thoại di động ra, ấn xuống một chuỗi dãy số quen thuộc kia.
...
Bên tai, lại chỉ có tiếng đô đô dài dòng làm người bực bội, thẳng đến khi gián đoạn.
“...”
Cô chưa từ bỏ ý định mà lại gọi thêm một lần nữa.
...
【 Rất xin lỗi, người dùng ngài đang gọi đã tắt máy. 】
“Cạch!”
Điện thoại di động ném trên mặt đất.
Hạng Tinh hoảng hốt, trong đầu chỉ còn bốn chữ không ngừng xoay quanh vờn quanh, một lần lại một lần làm trái tim cô đau đớn.
Anh đã xảy ra chuyện.
Anh đã xảy ra chuyện*!
[* Bốn chữ ‘Tha xuất sự liễu’ (他出事了): hắn đã xảy ra chuyện.]
Nghĩ đến đó, cô gái chợt đột nhiên đứng lên, xoay người chạy vào phòng ngủ.
【...Cô làm sao vậy? 】
Áp Áp thấy vẻ mặt cô khẩn trương bộ dáng nghiêm túc, không khỏi mở miệng hỏi.
Lại thấy cô không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một tấm thẻ vàng nhỏ đựng tiền thưởng giải đặc biệt của tờ vé số kia, bỏ vào túi con thỏ.
Tùy tiện thay đổi quần áo, liền chạy chậm xuống dưới, đến cửa ra vào.
“...Tiểu thư, ngài muốn đi ra ngoài sao?”
Chu bá đang làm đăng ký chi tiêu nghe thấy động tĩnh, không khỏi ngẩng đầu lên, nghi hoặc mà nhìn về phía cô.
Hạng Tinh dừng một chút, cắn cắn môi, nhìn ông gật đầu.
“Vâng, con...đi ra ngoài mua đồ.”
Chu bá cười cười: “Vậy để tôi đây liên hệ Tiểu Vương trở về, để hắn đưa ngài ra ngoài được không?”
“Không cần.”
Hạng Tinh lắc đầu, lại lấy bằng lái xe của nguyên chủ, và chìa khóa xe Lục Thiệu Khiêm lưu lại từ trong túi con thỏ.
Nghiêm túc chớp mắt, “Con tự mình đi.”
Dứt lời, liền lao ra cửa, thẳng đến chiếc xe việt dã đã rảnh rỗi một đoạn thời gian ngắn.
Chạy như bay xuống núi, thẳng đến trung tâm thương mại.
Hạng Tinh đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự đã thành Sơn Đại Vương, ăn ngon uống ngon ngủ ngon, tất cả người làm Lục gia đều nghe cô sai bảo, muốn làm sao thì làm.
Thế cho nên mỗi ngày Áp Áp đều hâm mộ mà phun tào cô thật sự · hưởng phúc thành công.
Tuy rằng, Lục Thiệu Khiêm một ngày ba lần điện thoại ân cần thăm hỏi đều đến đúng giờ.
Cũng sẽ an ủi cô trong ống nghe, còn sẽ chụp các loại ảnh chụp xứ tuyết* cho cô, để cô nhìn cho đã mắt.
[* Tuyết quốc (雪国): chỉ nơi/ một vùng có nhiều tuyết. Xứ Tuyết cũng là tên một cuốn sách của tác giả Nhật Bản.]
Nhưng mà.
Cô lại dần dần mà cảm thấy bản thân có chút cười không nổi.
Mỗi buổi sáng tỉnh lại, bên cạnh không có người làm người tham luyến ấm áp, cũng không có một câu “Buổi sáng an lành” làm say lòng người kia.
Chỉ có thảm điện tử khí trầm trầm, và bài chuông báo ồn ào của Áp Áp.
Bàn ăn to như vậy, cũng chỉ còn lại cô một người ngồi một mình, một mình đối mặt với một bàn sơn hào hải vị.
Phân chia cũng phân chia không hết.
Rốt cuộc, Hạng Tinh thở dài sâu kín.
Đây, chính là hư không tịch mịch lạnh lẽo trong truyền thuyết sao?
Thật kỳ quái.
Lúc trước khi chưa đến hưởng phúc, cô cũng sinh hoạt một mình, mỗi ngày trải qua cuộc sống đếm đá cũng sẽ không cảm thấy nhạt nhẽo.
Nhưng vì sao sau khi gặp được Lục Thiệu Khiêm, thế nhưng cô bắt đầu dần dần cảm thấy nghĩ mà sợ những ngày kia.
Tựa như bây giờ vậy.
...
Không biết trôi qua bao lâu.
Ngày nọ, Hạng Tinh ngồi ở trên sân thượng, ăn bánh kem pudding caramel cô thích nhất.
Giống như ngày thường mà cầm cái nĩa nhỏ, chia bánh kem thành những miếng nhỏ tinh tế.
Nhưng hôm nay, lại có chút không thích hợp.
Không biết vì sao, mỗi lần cô hạ nĩa, bánh đều bị cắt ra hình dạng hoặc là méo mó, hoặc là, phôi bánh kem trực tiếp vỡ vụn, vỡ một dĩa làm chấn động tâm can.
Ngay cả tay cô cầm nĩa, cũng run nhè nhẹ.
“Loảng xoảng!”
Cô gái có chút bực bội mà ném nĩa xuống, rũ xuống đôi mắt ướt át.
Đột nhiên phát hiện, tim mình đập thật nhanh, mí mắt cũng giật giật.
Cô thoáng lung lay một chút.
Lại đột nhiên ý thức được, hình như, sáng sớm hôm nay và giữa trưa Lục Thiệu Khiêm đều không gọi điện thoại thăm hỏi.
Trong lòng không hiểu sao luống cuống một chút, Hạng Tinh lập tức lấy điện thoại di động ra, ấn xuống một chuỗi dãy số quen thuộc kia.
...
Bên tai, lại chỉ có tiếng đô đô dài dòng làm người bực bội, thẳng đến khi gián đoạn.
“...”
Cô chưa từ bỏ ý định mà lại gọi thêm một lần nữa.
...
【 Rất xin lỗi, người dùng ngài đang gọi đã tắt máy. 】
“Cạch!”
Điện thoại di động ném trên mặt đất.
Hạng Tinh hoảng hốt, trong đầu chỉ còn bốn chữ không ngừng xoay quanh vờn quanh, một lần lại một lần làm trái tim cô đau đớn.
Anh đã xảy ra chuyện.
Anh đã xảy ra chuyện*!
[* Bốn chữ ‘Tha xuất sự liễu’ (他出事了): hắn đã xảy ra chuyện.]
Nghĩ đến đó, cô gái chợt đột nhiên đứng lên, xoay người chạy vào phòng ngủ.
【...Cô làm sao vậy? 】
Áp Áp thấy vẻ mặt cô khẩn trương bộ dáng nghiêm túc, không khỏi mở miệng hỏi.
Lại thấy cô không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một tấm thẻ vàng nhỏ đựng tiền thưởng giải đặc biệt của tờ vé số kia, bỏ vào túi con thỏ.
Tùy tiện thay đổi quần áo, liền chạy chậm xuống dưới, đến cửa ra vào.
“...Tiểu thư, ngài muốn đi ra ngoài sao?”
Chu bá đang làm đăng ký chi tiêu nghe thấy động tĩnh, không khỏi ngẩng đầu lên, nghi hoặc mà nhìn về phía cô.
Hạng Tinh dừng một chút, cắn cắn môi, nhìn ông gật đầu.
“Vâng, con...đi ra ngoài mua đồ.”
Chu bá cười cười: “Vậy để tôi đây liên hệ Tiểu Vương trở về, để hắn đưa ngài ra ngoài được không?”
“Không cần.”
Hạng Tinh lắc đầu, lại lấy bằng lái xe của nguyên chủ, và chìa khóa xe Lục Thiệu Khiêm lưu lại từ trong túi con thỏ.
Nghiêm túc chớp mắt, “Con tự mình đi.”
Dứt lời, liền lao ra cửa, thẳng đến chiếc xe việt dã đã rảnh rỗi một đoạn thời gian ngắn.
Chạy như bay xuống núi, thẳng đến trung tâm thương mại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.