[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt
Chương 51: Bánh bao nhỏ ngọt ngào của đại lão (51)
Hải Vị Vị
27/10/2022
Cô lo lắng mà cầm điện thoại lên, muốn trực tiếp hỏi anh một chút.
Rồi lại không phải rất dám.
Vạn nhất, nhận được kết quả thật sự không phải như cô muốn thì làm sao bây giờ...
Cứ như vậy, tiểu gia hỏa ôm một bụng rối rắm đến chạng vạng.
Lục Thiệu Khiêm trở về không bao lâu, thậm chí cô cũng còn chưa kịp nói với hắn vài lời, tân khách đến tham gia tiệc sinh nhật đã lục tục đến dự.
Hạng Tinh càng là bị hầu gái trong nhà, cùng với chị gái thợ trang điểm Hứa đặc trợ mời đến mạnh mẽ vây quanh tiến vào phòng ngủ, trang điểm lên.
Được lắm, ngay cả Phôi Đản cũng không nhìn thấy.
Trong lòng cô rất không vui, trong bụng nhỏ tràn đầy tức giận.
Nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải ngồi an an tĩnh tĩnh, tùy ý các tiểu tỷ tỷ xử trí.
Đợi cô được trang điểm đáng yêu trong sáng tinh xảo, sau khi thay một bộ váy ren bồng bềnh màu hồng tím, âm nhạc của tiệc sinh nhật dưới lầu cũng theo đó vang lên.
Dưới sự hộ tống của những người hầu, cô mang theo một bụng thấp thỏm, đẩy cửa ra, đi tới trong sân.
Hội trường kia dưới ánh đèn lộng lẫy sáng chói như đốm lửa nhỏ, một đám khách quý đồng thời vỗ tay hoan hô, hoan nghênh tiểu thọ tinh* của bọn họ.
* Thọ tinh (寿星): người được chúc thọ.
Ánh mắt tập trung lại quá mức, khiến cho Hạng Tinh đột nhiên có chút khẩn trương, không khỏi mím phấn môi, bất an mà nắm chặt tay nhỏ lại.
Thẳng đến một mảnh bóng ma cao lớn, dừng ở trước mặt.
“Đừng khẩn trương, đến.”
Nam nhân ôn nhu cưng chiều nói nhỏ bên tai bạn vang lên, bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng kia cũng duỗi đến trước mặt cô, giống như là mời.
Cô gái dừng một chút, nâng tay nhỏ khẽ run lên, nhẹ nhàng phủ lên lòng bàn tay ấm áp kia.
Lúc sau, được anh trịnh trọng mà nắm chặt, dắt đến giữa sân, bước lên trên một sân khấu nhỏ màu hồng tím mộng ảo đáng yêu.
Hai người mới lên sân khấu, cơ quan của sân khấu nhỏ kia đã được Hứa đặc trợ mở ra.
Ngay sau đó, dưới khúc đồng ca sinh nhật vui vẻ của mọi người vờn quanh, một cái bánh sinh nhật tạo hình cực lớn có màu sắc rực rỡ, chế tạo thành vòng quay ngựa gỗ, chậm rãi dâng lên từ giữa sân khấu.
Hạng Tinh cả kinh, mắt hạnh cũng trừng lớn một vòng.
Wow.
...Có vẻ như là ăn rất ngon!
Nhìn tiểu gia hỏa dại ra, bộ dáng con mèo tham ăn đến nước miếng cũng muốn chảy ra, Áp Áp không khỏi âm thầm đỡ trán ở trong đầu.
Vừa rồi khẩn trương thấp thỏm lo lắng đi nơi nào!
Quên mất có phải hay không!
“Hạng Tinh, sinh nhật vui vẻ!”
Một tràng vỗ tay qua đi, Bạch Giản ôm hộp quà lớn, cười hì hì lên sân khấu.
Đưa cho Hạng Tinh, đồng thời còn ý vị thâm trường mà chớp chớp mắt nhìn cô, nói nhỏ, “Nơi này, còn có quà Địch Nhã tặng cho cô!”
“Thật vậy sao!”
Nghe thấy tên của tiểu tỷ tỷ Địch Nhã, đôi mắt ngập nước của tiểu gia hỏa đột nhiên sáng trong.
Ngay sau đó, Chu bá, Hứa đặc trợ, An Nhã tỷ...nhân viên An Hòa, cùng với nhóm khách quý các giới Lục Thiệu Khiêm mời đến, đều sôi nổi tặng hộp quà lớn cho cô.
Hạng Tinh cảm giác mình đã sắp hạnh phúc đến ngất xỉu.
Tay cô đã rất ngứa, đã nhịn không được muốn ôm những thứ này trở về, mở ra một đám!
Nghĩ xong, cô gái trực tiếp nâng đôi mắt ướt mềm lên, phóng ra ánh sáng đáng thương nhìn Lục Thiệu Khiêm bên cạnh.
Lục Thiệu Khiêm cười vui vẻ, nhẹ nhàng xoa xoa sau đầu cô, khẽ gật đầu: “Đi đi, mở xong thì trở ra dùng cơm.”
“...A?”
Hạng Tinh có chút do dự mà nhìn về phía các khách nhân, “Vậy không phải sẽ chậm trễ mọi người ăn cơm...”
“Không, chúng tôi không đói bụng!”
Dưới sân khấu mọi người điên cuồng xua tay, “Lục tiểu phu nhân, ngài đi đi, không cần phải để ý đến chúng tôi!”
Rốt cuộc, ánh mắt quá mức hiền lành của Lục đổng bày ở chỗ kia...
“Được nha ~”
Được mọi người đồng ý, Hạng Tinh mừng rỡ một nhảy cao ba thước*, nhanh chóng kêu gọi đám người hầu chuyển quà vào nhà.
* Tam thước (三尺): theo đơn vị đo lường của TQ thì một thước khoảng 33cm => ba thước là 99cm = 0.9m
Rồi lại không phải rất dám.
Vạn nhất, nhận được kết quả thật sự không phải như cô muốn thì làm sao bây giờ...
Cứ như vậy, tiểu gia hỏa ôm một bụng rối rắm đến chạng vạng.
Lục Thiệu Khiêm trở về không bao lâu, thậm chí cô cũng còn chưa kịp nói với hắn vài lời, tân khách đến tham gia tiệc sinh nhật đã lục tục đến dự.
Hạng Tinh càng là bị hầu gái trong nhà, cùng với chị gái thợ trang điểm Hứa đặc trợ mời đến mạnh mẽ vây quanh tiến vào phòng ngủ, trang điểm lên.
Được lắm, ngay cả Phôi Đản cũng không nhìn thấy.
Trong lòng cô rất không vui, trong bụng nhỏ tràn đầy tức giận.
Nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải ngồi an an tĩnh tĩnh, tùy ý các tiểu tỷ tỷ xử trí.
Đợi cô được trang điểm đáng yêu trong sáng tinh xảo, sau khi thay một bộ váy ren bồng bềnh màu hồng tím, âm nhạc của tiệc sinh nhật dưới lầu cũng theo đó vang lên.
Dưới sự hộ tống của những người hầu, cô mang theo một bụng thấp thỏm, đẩy cửa ra, đi tới trong sân.
Hội trường kia dưới ánh đèn lộng lẫy sáng chói như đốm lửa nhỏ, một đám khách quý đồng thời vỗ tay hoan hô, hoan nghênh tiểu thọ tinh* của bọn họ.
* Thọ tinh (寿星): người được chúc thọ.
Ánh mắt tập trung lại quá mức, khiến cho Hạng Tinh đột nhiên có chút khẩn trương, không khỏi mím phấn môi, bất an mà nắm chặt tay nhỏ lại.
Thẳng đến một mảnh bóng ma cao lớn, dừng ở trước mặt.
“Đừng khẩn trương, đến.”
Nam nhân ôn nhu cưng chiều nói nhỏ bên tai bạn vang lên, bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng kia cũng duỗi đến trước mặt cô, giống như là mời.
Cô gái dừng một chút, nâng tay nhỏ khẽ run lên, nhẹ nhàng phủ lên lòng bàn tay ấm áp kia.
Lúc sau, được anh trịnh trọng mà nắm chặt, dắt đến giữa sân, bước lên trên một sân khấu nhỏ màu hồng tím mộng ảo đáng yêu.
Hai người mới lên sân khấu, cơ quan của sân khấu nhỏ kia đã được Hứa đặc trợ mở ra.
Ngay sau đó, dưới khúc đồng ca sinh nhật vui vẻ của mọi người vờn quanh, một cái bánh sinh nhật tạo hình cực lớn có màu sắc rực rỡ, chế tạo thành vòng quay ngựa gỗ, chậm rãi dâng lên từ giữa sân khấu.
Hạng Tinh cả kinh, mắt hạnh cũng trừng lớn một vòng.
Wow.
...Có vẻ như là ăn rất ngon!
Nhìn tiểu gia hỏa dại ra, bộ dáng con mèo tham ăn đến nước miếng cũng muốn chảy ra, Áp Áp không khỏi âm thầm đỡ trán ở trong đầu.
Vừa rồi khẩn trương thấp thỏm lo lắng đi nơi nào!
Quên mất có phải hay không!
“Hạng Tinh, sinh nhật vui vẻ!”
Một tràng vỗ tay qua đi, Bạch Giản ôm hộp quà lớn, cười hì hì lên sân khấu.
Đưa cho Hạng Tinh, đồng thời còn ý vị thâm trường mà chớp chớp mắt nhìn cô, nói nhỏ, “Nơi này, còn có quà Địch Nhã tặng cho cô!”
“Thật vậy sao!”
Nghe thấy tên của tiểu tỷ tỷ Địch Nhã, đôi mắt ngập nước của tiểu gia hỏa đột nhiên sáng trong.
Ngay sau đó, Chu bá, Hứa đặc trợ, An Nhã tỷ...nhân viên An Hòa, cùng với nhóm khách quý các giới Lục Thiệu Khiêm mời đến, đều sôi nổi tặng hộp quà lớn cho cô.
Hạng Tinh cảm giác mình đã sắp hạnh phúc đến ngất xỉu.
Tay cô đã rất ngứa, đã nhịn không được muốn ôm những thứ này trở về, mở ra một đám!
Nghĩ xong, cô gái trực tiếp nâng đôi mắt ướt mềm lên, phóng ra ánh sáng đáng thương nhìn Lục Thiệu Khiêm bên cạnh.
Lục Thiệu Khiêm cười vui vẻ, nhẹ nhàng xoa xoa sau đầu cô, khẽ gật đầu: “Đi đi, mở xong thì trở ra dùng cơm.”
“...A?”
Hạng Tinh có chút do dự mà nhìn về phía các khách nhân, “Vậy không phải sẽ chậm trễ mọi người ăn cơm...”
“Không, chúng tôi không đói bụng!”
Dưới sân khấu mọi người điên cuồng xua tay, “Lục tiểu phu nhân, ngài đi đi, không cần phải để ý đến chúng tôi!”
Rốt cuộc, ánh mắt quá mức hiền lành của Lục đổng bày ở chỗ kia...
“Được nha ~”
Được mọi người đồng ý, Hạng Tinh mừng rỡ một nhảy cao ba thước*, nhanh chóng kêu gọi đám người hầu chuyển quà vào nhà.
* Tam thước (三尺): theo đơn vị đo lường của TQ thì một thước khoảng 33cm => ba thước là 99cm = 0.9m
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.