[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt
Chương 56: Bánh bao nhỏ ngọt ngào của đại lão (Phiên ngoại 4)
Hải Vị Vị
27/10/2022
【 Nhãi con, ba rất thất vọng về con. 】
Mặt Áp Áp không biểu tình mà phun tào, 【 Con thay đổi, con không bao giờ là khăn quàng đỏ không biết nói dối kia nữa. 】
【 Nào có. 】
Hạng Tinh nghiêm trang mà nghiêng đầu, đôi mắt mềm nhẹ chớp chớp mà nhìn phương hướng Hứa Nặc rời đi.
【 Hơn nữa, Tiểu Bạch vốn dĩ chính là không tốt nha, ai bảo hắn không đợi ta nói nửa câu sau đã chạy trốn. 】
...
Hứa Nặc hấp tấp mà chạy đến bệnh viện nhân dân Hải Thành.
Mới bước vào sảnh, lại đột nhiên dừng lại, đứng ở tại chỗ.
Không xong, vừa rồi hình như quên hỏi tiểu phu nhân Bạch Giản ở chỗ nào trong bệnh viện..
Cậu nhăn nhăn mày, theo bản năng mà lấy điện thoại ra khởi động máy.
Cùng lúc đó, Weibo ngược lại tích tích hai tiếng, mạnh mẽ nhảy ra một nhắc nhở.
Nhìn nick name và avatar quen thuộc kia, đáy mắt Hứa Nặc chợt sáng ngời, nhanh chóng ấn vào.
【 Bạch Giản 】: Ai ~ thế sự vô thường* ~
[* Thế sự vô thường (世事无常): Thế sự vô thường có nghĩa là vạn vật đều thay đổi, không có gì là cố định mãi mãi. Từ này có hai cấp độ ý nghĩa, là nhân sinh thứ nhất vô thường, thiên hạ khó lường, thứ hai là nhân sinh vô thường, với Mao Trạch Đông là nói con đường ta đã đi, ý trung nhân là vạn vật trên Trái đất không có những thứ có thể thay đổi, khó nắm bắt và bất biến. (Theo baidu)]
Còn tặng kèm một tấm ảnh chụp một nửa giấy chẩn đoán bệnh, bối cảnh là khoa tiêu hóa.
Tuy rằng những thuật ngữ chuyên nghiệp đó hắn xem không phải rất hiểu, nhưng cụm từ dạ dày Ca* này, lại gõ nặng nề vào trái tim cậu.
[* Nguyên văn là Vị Ca: là ung thư dạ dày, CA là viết của từ Tiếng Anh Cancer (Ung thư).]
Gì?
Sao có thể...
...
Một đầu khác, Bạch Giản đang muốn đi ra từ khoa tiêu hóa.
Trước mắt đột nhiên nhiều thêm một hình bóng quen thuộc, dọc theo đường đi trong tiếng la hét của nhân viên y tế “Không cần chạy vội ở hành lang!”, vô cùng lo lắng mà chạy về phía mình.
Đợi Bạch Giản thấy rõ, không khỏi sửng sốt.
“Hứa đặc trợ?...”
Lời nói của cô ấy mới ra khỏi miệng, lại thấy nam nhân trước mắt chống đầu gối, hai tròng mắt đỏ lên gắt gao mà nhìn chằm chằm cô ấy.
Bạch Giản nghi hoặc nhíu mày, đang muốn hỏi tiếp.
Người lại đột nhiên rơi vào một ôm ấp chặt chẽ ấm áp.
“Đừng sợ, hiện tại y học phát triển như vậy, nhất định có thể chữa khỏi!”
Giọng nói nam nhân phát run truyền đến từ bên tai, “Bệnh viện này không được, thì thay một bệnh viện khác...Không bình phục cũng không thể từ bỏ, biết không!”
“...A?”
Bạch Giản bị lời cậu nói đến có chút kinh ngạc.
Hứa Nặc lại buông lỏng vai cô ấy ra, ngược lại cầm chặt đầu vai cô ấy.
“Anh đều đã biết!”
Cậu mím môi mỏng, đôi mắt tuấn dật đột nhiên tuôn ra ánh sáng dị thường trịnh trọng, nhìn chăm chú cô ấy thật sâu, “Bạch Giản, nếu có thể, xin, xin em cho anh chăm sóc em! Thẳng đến em bình phục mới thôi!”
“...”
Bạch Giản cổ quái mà chớp chớp mắt.
Hơi suy tư, trong lòng ngược lại hiểu rõ một chút.
Không khỏi bật cười, “Thật sự?”
“Đương nhiên!”
Nam nhân trả lời không cần nghĩ ngợi.
Bạch Giản lẳng lặng mà nhìn hắn một hồi.
Lại là đột nhiên cười ha hả thoải mái, cười đến vẻ mặt Hứa Nặc mộng bức.
Thẳng đến cô ấy cười đến sắp đau sốc hông, mới ngừng cảm xúc, nghiêm trang mà hơi nâng cằm.
“Được nha, vậy...anh trước hết mời em ăn một nồi lẩu cay, em đói bụng.”
“...Em cũng đã như vậy rồi, còn ăn lẩu cay làm gì!”
Hứa Nặc chỉ cảm thấy nữ nhân quả thực là hồ đồ, thần sắc không khỏi nghiêm túc lên.
Thẳng đến cô ấy lại lần nữa lấy phần giấy chẩn đoán bệnh kia ra, giơ lên ở trước mắt hắn.
Đầu ngón tay tinh tế chỉ phía cuối trang giấy.
——【 Khám sai 】.
“...Hả?”
“Hả cái gì mà hả, chính là khám sai a, thân thể em rất khỏe mạnh, có thể có chuyện gì?”
Bạch Giản vui cười, chủ động ôm cánh tay của nam nhân đang còn kinh ngạc, kéo hắn ra khỏi bệnh viện.
“Mau, mời em ăn cơm, xem phim điện ảnh, cuối cùng lại đến công viên Tân Hải đi dạo gì đó cũng không tồi...”
“...???”
——
【 Phiên ngoại 2: Ba mẹ của Phôi Đản 】
Nghe Phôi Đản nói, Hứa đặc trợ và Bạch Giản bởi vì một lần sự kiện ô long*, ở bên nhau như vận tốc ánh sáng.
[* Ô long sự kiện (乌龙事件): Ô long (乌龙) có nghĩa là thất lạc, là tiếng Hồng Kông và tiếng Quảng Đông. Đó là, những sai lầm và hiểu lầm dẫn đến những tổn thất không đáng có. Sự kiện ô long là sự cố do nhầm lẫn và hiểu nhầm dẫn đến những tổn thất không đáng có. Nó cũng chứa đựng ý nghĩa của hư không.]
Hạng Tinh biết được tin tức, mông kiêu ngạo đến độ có thể vểnh lên trời.
Hắc hắc, công lao của cô!
...
Ngày tháng tốt đẹp cứ thế trôi qua từng ngày.
Nhưng dần dần, Hạng Tinh vẫn mơ hồ ý thức được một chút không thích hợp.
Hình như...cô chưa từng gặp qua ba mẹ của Phôi Đản, nhà ba mẹ chồng của cô.
Mặt Áp Áp không biểu tình mà phun tào, 【 Con thay đổi, con không bao giờ là khăn quàng đỏ không biết nói dối kia nữa. 】
【 Nào có. 】
Hạng Tinh nghiêm trang mà nghiêng đầu, đôi mắt mềm nhẹ chớp chớp mà nhìn phương hướng Hứa Nặc rời đi.
【 Hơn nữa, Tiểu Bạch vốn dĩ chính là không tốt nha, ai bảo hắn không đợi ta nói nửa câu sau đã chạy trốn. 】
...
Hứa Nặc hấp tấp mà chạy đến bệnh viện nhân dân Hải Thành.
Mới bước vào sảnh, lại đột nhiên dừng lại, đứng ở tại chỗ.
Không xong, vừa rồi hình như quên hỏi tiểu phu nhân Bạch Giản ở chỗ nào trong bệnh viện..
Cậu nhăn nhăn mày, theo bản năng mà lấy điện thoại ra khởi động máy.
Cùng lúc đó, Weibo ngược lại tích tích hai tiếng, mạnh mẽ nhảy ra một nhắc nhở.
Nhìn nick name và avatar quen thuộc kia, đáy mắt Hứa Nặc chợt sáng ngời, nhanh chóng ấn vào.
【 Bạch Giản 】: Ai ~ thế sự vô thường* ~
[* Thế sự vô thường (世事无常): Thế sự vô thường có nghĩa là vạn vật đều thay đổi, không có gì là cố định mãi mãi. Từ này có hai cấp độ ý nghĩa, là nhân sinh thứ nhất vô thường, thiên hạ khó lường, thứ hai là nhân sinh vô thường, với Mao Trạch Đông là nói con đường ta đã đi, ý trung nhân là vạn vật trên Trái đất không có những thứ có thể thay đổi, khó nắm bắt và bất biến. (Theo baidu)]
Còn tặng kèm một tấm ảnh chụp một nửa giấy chẩn đoán bệnh, bối cảnh là khoa tiêu hóa.
Tuy rằng những thuật ngữ chuyên nghiệp đó hắn xem không phải rất hiểu, nhưng cụm từ dạ dày Ca* này, lại gõ nặng nề vào trái tim cậu.
[* Nguyên văn là Vị Ca: là ung thư dạ dày, CA là viết của từ Tiếng Anh Cancer (Ung thư).]
Gì?
Sao có thể...
...
Một đầu khác, Bạch Giản đang muốn đi ra từ khoa tiêu hóa.
Trước mắt đột nhiên nhiều thêm một hình bóng quen thuộc, dọc theo đường đi trong tiếng la hét của nhân viên y tế “Không cần chạy vội ở hành lang!”, vô cùng lo lắng mà chạy về phía mình.
Đợi Bạch Giản thấy rõ, không khỏi sửng sốt.
“Hứa đặc trợ?...”
Lời nói của cô ấy mới ra khỏi miệng, lại thấy nam nhân trước mắt chống đầu gối, hai tròng mắt đỏ lên gắt gao mà nhìn chằm chằm cô ấy.
Bạch Giản nghi hoặc nhíu mày, đang muốn hỏi tiếp.
Người lại đột nhiên rơi vào một ôm ấp chặt chẽ ấm áp.
“Đừng sợ, hiện tại y học phát triển như vậy, nhất định có thể chữa khỏi!”
Giọng nói nam nhân phát run truyền đến từ bên tai, “Bệnh viện này không được, thì thay một bệnh viện khác...Không bình phục cũng không thể từ bỏ, biết không!”
“...A?”
Bạch Giản bị lời cậu nói đến có chút kinh ngạc.
Hứa Nặc lại buông lỏng vai cô ấy ra, ngược lại cầm chặt đầu vai cô ấy.
“Anh đều đã biết!”
Cậu mím môi mỏng, đôi mắt tuấn dật đột nhiên tuôn ra ánh sáng dị thường trịnh trọng, nhìn chăm chú cô ấy thật sâu, “Bạch Giản, nếu có thể, xin, xin em cho anh chăm sóc em! Thẳng đến em bình phục mới thôi!”
“...”
Bạch Giản cổ quái mà chớp chớp mắt.
Hơi suy tư, trong lòng ngược lại hiểu rõ một chút.
Không khỏi bật cười, “Thật sự?”
“Đương nhiên!”
Nam nhân trả lời không cần nghĩ ngợi.
Bạch Giản lẳng lặng mà nhìn hắn một hồi.
Lại là đột nhiên cười ha hả thoải mái, cười đến vẻ mặt Hứa Nặc mộng bức.
Thẳng đến cô ấy cười đến sắp đau sốc hông, mới ngừng cảm xúc, nghiêm trang mà hơi nâng cằm.
“Được nha, vậy...anh trước hết mời em ăn một nồi lẩu cay, em đói bụng.”
“...Em cũng đã như vậy rồi, còn ăn lẩu cay làm gì!”
Hứa Nặc chỉ cảm thấy nữ nhân quả thực là hồ đồ, thần sắc không khỏi nghiêm túc lên.
Thẳng đến cô ấy lại lần nữa lấy phần giấy chẩn đoán bệnh kia ra, giơ lên ở trước mắt hắn.
Đầu ngón tay tinh tế chỉ phía cuối trang giấy.
——【 Khám sai 】.
“...Hả?”
“Hả cái gì mà hả, chính là khám sai a, thân thể em rất khỏe mạnh, có thể có chuyện gì?”
Bạch Giản vui cười, chủ động ôm cánh tay của nam nhân đang còn kinh ngạc, kéo hắn ra khỏi bệnh viện.
“Mau, mời em ăn cơm, xem phim điện ảnh, cuối cùng lại đến công viên Tân Hải đi dạo gì đó cũng không tồi...”
“...???”
——
【 Phiên ngoại 2: Ba mẹ của Phôi Đản 】
Nghe Phôi Đản nói, Hứa đặc trợ và Bạch Giản bởi vì một lần sự kiện ô long*, ở bên nhau như vận tốc ánh sáng.
[* Ô long sự kiện (乌龙事件): Ô long (乌龙) có nghĩa là thất lạc, là tiếng Hồng Kông và tiếng Quảng Đông. Đó là, những sai lầm và hiểu lầm dẫn đến những tổn thất không đáng có. Sự kiện ô long là sự cố do nhầm lẫn và hiểu nhầm dẫn đến những tổn thất không đáng có. Nó cũng chứa đựng ý nghĩa của hư không.]
Hạng Tinh biết được tin tức, mông kiêu ngạo đến độ có thể vểnh lên trời.
Hắc hắc, công lao của cô!
...
Ngày tháng tốt đẹp cứ thế trôi qua từng ngày.
Nhưng dần dần, Hạng Tinh vẫn mơ hồ ý thức được một chút không thích hợp.
Hình như...cô chưa từng gặp qua ba mẹ của Phôi Đản, nhà ba mẹ chồng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.