[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt
Chương 92: Đi theo Hoàng thúc có thịt ăn (35)
Hải Vị Vị
27/10/2022
Tiểu gia hỏa bỗng cúi người, dường như cực kỳ nghiêm túc mà chắp tay
nhỏ, nói nhỏ, "Tinh Nhi lén lại đây, mong Hoàng hậu tỷ tỷ không cần nói
cho Hoàng thượng ca ca nha! Bằng không Tinh Nhi sẽ bị phụ thân mắng..."
Vừa dứt lời đã chớp cặp mắt ướt mềm đột nhiên có chút mờ mịt kia, phóng ra ánh mắt cầu xin đáng thương.
Trong lòng Mộ Dung Huyên mềm nhũn, nhất thời không tìm được lý do để từ chối.
Đành phải cười gượng, yên lặng tiếp nhận khối khóa vàng nhỏ kia.
"Hì hì!"
Hạng Tinh cười càng thêm vui vẻ.
Con ngươi ngập nước quay tròn chuyển động, lại ghé sát vào.
Nghiêm trang mà phồng lên khuôn mặt nhỏ, tiếp tục dặn dò, "Hoàng hậu tỷ tỷ, phụ thân nói khóa vàng nhỏ đại biểu vĩnh kết đồng tâm*, tỷ nhất định phải giữ bên người, như vậy mới có thể hạnh phúc mỹ mãn nha!"
[ Vĩnh kết đồng tâm (永结同心): Kết lòng hợp dạ trọn đời. Dùng để chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới luôn tâm đầu ý hợp, về già, kết duyên trăm năm.]
"...À, được..."
Khóe miệng Mộ Dung Huyên co giật.
Tựa như còn muốn nói chút gì đó, nhưng tiểu gia hỏa kia lại sau khi dặn dò xong đã vèo một chút, không thấy bóng dáng...
Cùng lúc đó, cung nữ thái giám hôn mê đầy đất cũng từ từ tỉnh dậy, vẻ mặt hoang mang đứng dậy, hai mặt nhìn nhau.
Thấy thế, Mộ Dung Huyên nhanh chóng buông khăn hỉ xuống.
Nàng nắm thật chặt khóa vàng nhỏ trong tay, không khỏi cười nhẹ.
Tiểu cô nương này.
Đến đưa đồ mà làm giống như thích khách lẻn vào vậy.
Vĩnh kết đồng tâm sao...
Chậm rãi đọc thầm thành ngữ bốn chữ này, Mộ Dung Huyên đột nhiên có chút thất thần.
Ngón tay mảnh khảnh vô thức đẩy khóa vàng nhỏ, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng "cạch" cực kỳ nhỏ, truyền đến từ trong tay.
Nàng sửng sốt, không khỏi rũ mắt nhìn lại.
Chỉ thấy khóa vàng nhỏ kia lại là bị nàng không cẩn thận mở ra!
Nàng không hiểu sao lại cảm thấy hoảng loạn, lại thấy trong khóa vàng nhỏ, giống như chứa một thứ gì đó.
Mộ Dung Huyên dừng một chút, lấy đồ vật ra.
Là một tờ giấy nhỏ, còn có một viên thuốc nhỏ màu nâu thẫm.
Trên tờ giấy ghi —— "Tỷ tỷ, nếu tỷ tin tưởng Tinh Nhi thì hãy ăn viên thuốc này vào."
"...?"
Mộ Dung Huyên có chút không phản ứng lại.
Nhưng mà, sau khi nàng đọc xong tờ giấy trong tay đã "bùm" một tiếng, trực tiếp hóa thành bột phấn bay tứ phía...
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng gọi lanh lảnh.
"Hoàng thượng giá lâm! ——"
Mộ Dung Huyên khẩn trương, không khỏi luống cuống tay chân mà nhét khóa vàng nhỏ vào phía dưới gối đầu, trộn lẫn trong một đống hoa quả khô cát lợi như táo đỏ, đậu phộng.
Viên thuốc nhỏ kia, nàng như là ma xui quỷ khiến mà nắm chặt vào trong lòng bàn tay.
Rất nhanh, Vũ Văn Hoằng một thân minh hoàng đi đến trước mặt nàng.
Nhưng xung quanh lại là một bầu không khí yên tĩnh.
Mộ Dung Huyên có chút nghi hoặc.
Dựa theo tục lệ, hiện tại nên là thời điểm hai người tiến hành nghi thức tế lễ, cùng với lễ hợp cẩn*.
[Hợp cẩn lễ (合卺礼): tức là trao chén rượu, một trong những phong tục cưới xin của dân tộc Hán, có nguồn gốc từ thời nhà Chu.]
Nhưng mà ngay lúc Hoàng thượng tiến vào, những cung nữ thái giám lại đều vội vàng lui xuống, cũng không hành lễ.
Thấy cảnh như vậy, nàng đột nhiên có chút bất an.
Nhưng còn chưa chờ nàng phục hồi tinh thần lại, Vũ Văn Hoằng lại thấp giọng mà hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng tiến lên, xốc khăn hỉ đáng lẽ nên vén bằng gậy như ý.
Tiếp theo, không nói hai lời, trực tiếp nắm hai má nàng, cưỡng ép nàng ăn một viên thuốc.
"...Khụ, khụ khụ khụ!"
Mộ Dung Huyên kinh ngạc mà trừng lớn mắt, theo bản năng mà ho khan.
Run rẩy mở miệng, "Hoàng thượng...Hoàng thượng ngài cho thần thiếp ăn cái gì..."
Vũ Văn Hoằng lạnh lùng mà ném nàng ra, ôm ngực đứng ở bên giường hỉ, bình tĩnh nói ra một chữ.
"Độc."
Trong lòng Mộ Dung Huyên chợt giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng, đột nhiên đau xót.
Độc...?
Hoàng thượng hạ độc cho nàng...?!
"Vì sao..."
Thân mình nữ nhân mềm nhũn, không khỏi tuyệt vọng hỏi.
Vừa dứt lời đã chớp cặp mắt ướt mềm đột nhiên có chút mờ mịt kia, phóng ra ánh mắt cầu xin đáng thương.
Trong lòng Mộ Dung Huyên mềm nhũn, nhất thời không tìm được lý do để từ chối.
Đành phải cười gượng, yên lặng tiếp nhận khối khóa vàng nhỏ kia.
"Hì hì!"
Hạng Tinh cười càng thêm vui vẻ.
Con ngươi ngập nước quay tròn chuyển động, lại ghé sát vào.
Nghiêm trang mà phồng lên khuôn mặt nhỏ, tiếp tục dặn dò, "Hoàng hậu tỷ tỷ, phụ thân nói khóa vàng nhỏ đại biểu vĩnh kết đồng tâm*, tỷ nhất định phải giữ bên người, như vậy mới có thể hạnh phúc mỹ mãn nha!"
[ Vĩnh kết đồng tâm (永结同心): Kết lòng hợp dạ trọn đời. Dùng để chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới luôn tâm đầu ý hợp, về già, kết duyên trăm năm.]
"...À, được..."
Khóe miệng Mộ Dung Huyên co giật.
Tựa như còn muốn nói chút gì đó, nhưng tiểu gia hỏa kia lại sau khi dặn dò xong đã vèo một chút, không thấy bóng dáng...
Cùng lúc đó, cung nữ thái giám hôn mê đầy đất cũng từ từ tỉnh dậy, vẻ mặt hoang mang đứng dậy, hai mặt nhìn nhau.
Thấy thế, Mộ Dung Huyên nhanh chóng buông khăn hỉ xuống.
Nàng nắm thật chặt khóa vàng nhỏ trong tay, không khỏi cười nhẹ.
Tiểu cô nương này.
Đến đưa đồ mà làm giống như thích khách lẻn vào vậy.
Vĩnh kết đồng tâm sao...
Chậm rãi đọc thầm thành ngữ bốn chữ này, Mộ Dung Huyên đột nhiên có chút thất thần.
Ngón tay mảnh khảnh vô thức đẩy khóa vàng nhỏ, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng "cạch" cực kỳ nhỏ, truyền đến từ trong tay.
Nàng sửng sốt, không khỏi rũ mắt nhìn lại.
Chỉ thấy khóa vàng nhỏ kia lại là bị nàng không cẩn thận mở ra!
Nàng không hiểu sao lại cảm thấy hoảng loạn, lại thấy trong khóa vàng nhỏ, giống như chứa một thứ gì đó.
Mộ Dung Huyên dừng một chút, lấy đồ vật ra.
Là một tờ giấy nhỏ, còn có một viên thuốc nhỏ màu nâu thẫm.
Trên tờ giấy ghi —— "Tỷ tỷ, nếu tỷ tin tưởng Tinh Nhi thì hãy ăn viên thuốc này vào."
"...?"
Mộ Dung Huyên có chút không phản ứng lại.
Nhưng mà, sau khi nàng đọc xong tờ giấy trong tay đã "bùm" một tiếng, trực tiếp hóa thành bột phấn bay tứ phía...
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng gọi lanh lảnh.
"Hoàng thượng giá lâm! ——"
Mộ Dung Huyên khẩn trương, không khỏi luống cuống tay chân mà nhét khóa vàng nhỏ vào phía dưới gối đầu, trộn lẫn trong một đống hoa quả khô cát lợi như táo đỏ, đậu phộng.
Viên thuốc nhỏ kia, nàng như là ma xui quỷ khiến mà nắm chặt vào trong lòng bàn tay.
Rất nhanh, Vũ Văn Hoằng một thân minh hoàng đi đến trước mặt nàng.
Nhưng xung quanh lại là một bầu không khí yên tĩnh.
Mộ Dung Huyên có chút nghi hoặc.
Dựa theo tục lệ, hiện tại nên là thời điểm hai người tiến hành nghi thức tế lễ, cùng với lễ hợp cẩn*.
[Hợp cẩn lễ (合卺礼): tức là trao chén rượu, một trong những phong tục cưới xin của dân tộc Hán, có nguồn gốc từ thời nhà Chu.]
Nhưng mà ngay lúc Hoàng thượng tiến vào, những cung nữ thái giám lại đều vội vàng lui xuống, cũng không hành lễ.
Thấy cảnh như vậy, nàng đột nhiên có chút bất an.
Nhưng còn chưa chờ nàng phục hồi tinh thần lại, Vũ Văn Hoằng lại thấp giọng mà hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng tiến lên, xốc khăn hỉ đáng lẽ nên vén bằng gậy như ý.
Tiếp theo, không nói hai lời, trực tiếp nắm hai má nàng, cưỡng ép nàng ăn một viên thuốc.
"...Khụ, khụ khụ khụ!"
Mộ Dung Huyên kinh ngạc mà trừng lớn mắt, theo bản năng mà ho khan.
Run rẩy mở miệng, "Hoàng thượng...Hoàng thượng ngài cho thần thiếp ăn cái gì..."
Vũ Văn Hoằng lạnh lùng mà ném nàng ra, ôm ngực đứng ở bên giường hỉ, bình tĩnh nói ra một chữ.
"Độc."
Trong lòng Mộ Dung Huyên chợt giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng, đột nhiên đau xót.
Độc...?
Hoàng thượng hạ độc cho nàng...?!
"Vì sao..."
Thân mình nữ nhân mềm nhũn, không khỏi tuyệt vọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.