[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt
Chương 94: Đi theo Hoàng thúc có thịt ăn (37)
Hải Vị Vị
27/10/2022
Hai má hiện lên hai đám mây đỏ ửng, bị ánh trăng trắng sáng chiếu vào
hơi chuyển thành hồng nhạt đáng yêu, ngược lại càng thêm mê người.
Làm hắn thật muốn lại tiếp tục thêm một lần nữa.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ lại mà thôi.
"Nàng nha nàng nha, ta phải nói với nàng như thế nào mới được đây?"
Vũ Văn Dận xách Hạng Tinh lên, đưa đến một cái đình nhỏ ngồi xuống.
Sau đó có hơi giận mà nhẹ trừng mắt nhìn nàng, "Trọng Hoa điện nguy hiểm khắp nơi, nàng còn cố muốn thay Thanh Phong đi qua đó, biết ta lo lắng cho nàng như thế nào không?"
"Nhưng mà Thanh Phong ca ca là một nam nhân đi qua, lỡ như bị Hoàng hậu tỷ tỷ xem như biến thái phóng đãng thì phải làm sao bây giờ?"
Hạng Tinh cười nhẹ, chớp chớp đôi mắt ướt mềm.
Nghĩ xong, lại đứng dậy, vui vẻ bổ nhào vào trong ngực Vũ Văn Dận ngồi xuống, đầu nhỏ nhẹ cọ làm nũng, "Hiện tại khinh công của Tinh Nhi thật sự lợi hại, những tiểu thị vệ tiểu ám vệ chỗ đó sao bắt ta được."
"Ta thấy nàng quá đắc ý vênh váo!"
Vũ Văn Dận bất đắc dĩ mà lắc đầu, nâng đầu nhỏ kia lên, nhẹ nhàng nhéo gương mặt tròn mềm giống như trừng phạt.
"Từ hôm nay trở đi, dạy học khinh công gác lại vô thời hạn."
Hắn ra vẻ răn dạy, nhíu mày nói, "Còn có, về sau muốn đến những chỗ nguy hiểm như vậy thì nhất định phải thông báo cho ta, biết chưa?"
"...Ừm."
Hạng Tinh phồng má phẫn nộ, có chút uất ức nhét khuôn mặt nhỏ vào trong ngực nam nhân lại.
Đang nghĩ ngợi xem có muốn cắn hắn mấy cái xem như phản công hay không.
Lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương đồ ăn ngọt ngào tràn ra từ trong tay áo của Vũ Văn Dận.
"Trên người của tỷ giấu đồ ăn ngon!"
Đôi mắt của tiểu gia hỏa lập tức sáng lên, không khỏi lay ống tay áo nam nhân, lấy ra một gói giấy dầu từ bên trong.
Nàng đang muốn mở ra, nghĩ lại một chút, vẫn tạm thời nhịn xuống ham muốn, hỏi thật cẩn thận, "Là mang cho Tinh Nhi sao?"
Vũ Văn Dận cười tươi: "Nếu không thì?"
"Vậy Tinh Nhi không khách khí nha!"
Hạng Tinh vui vẻ mở gói giấy dầu ra nhìn, bên trong gói giấy đúng là điểm tâm mới trên cung yến vừa rồi —— bánh đậu đỏ bách hợp.
"Wow..."
Bánh đậu đỏ bách hợp này vừa thơm vừa ngọt, là món nàng thích ăn nhất đêm nay!
Tiểu gia hỏa vui vẻ đến mức suýt nữa hét lên, rồi lại như ý thức được gì, nhanh chóng hạ giọng.
Lén lút lại thật cẩn thận mà cầm lấy một khối muốn đưa vào trong miệng.
Lại đột nhiên bị bàn tay to của nam nhân nhẹ nhàng ngăn lại.
"Ừm?"
Hạng Tinh có chút thắc mắc nhíu mày, ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn Vũ Văn Dận.
Lại thấy hắn ánh mắt trong trẻo, môi đỏ cong lên.
"Tinh Nhi..."
Giọng nói của nam nhân như nước suối trong vắt róc rách, nhẹ nhàng êm tai, "Nàng có biết điểm tâm này có ý nghĩa gì ở trong hỉ yến không?"
"Ừm...Không biết nha."
Hạng Tinh lắc đầu, lại nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Vũ Văn Dận, "Hoàng thúc tỷ tỷ có thể nói cho Tinh Nhi biết không?"
Vũ Văn Dận cúi đầu cười vài tiếng.
Cằm tinh tế như phác hoạ hơi ngẩng lên nhìn về phía ánh trăng sáng trong trên bầu trời kia.
"Bách hợp, ngụ ý trăm năm hòa hợp; bánh đậu đỏ, ý chỉ ngọt ngào đầm ấm."
Hắn nói xong, lại nhìn về phía Hạng Tinh, con ngươi côi sắc lộ ra một chút trịnh trọng, "Cho nên ăn bánh đậu đỏ bách hợp của bổn vương thì Tinh Nhi đã có thể trăm năm hòa hợp, ngọt ngào đầm ấm với bổn vương nha."
"Tinh Nhi vốn dĩ phải gả cho Hoàng thúc tỷ tỷ, đương nhiên sẽ trăm năm hòa hợp với tỷ nha..."
Hạng Tinh cười nhẹ đáp lại, tiếp tục quay đầu nhìn khối điểm tâm kia.
Vũ Văn Dận không nhịn được thở dài, dứt khoát đặt điểm tâm xuống, ngược lại quay hai vai nàng.
Nhìn thẳng đôi mắt ướt mềm kia.
"Tinh Nhi, ta đang nghiêm túc hỏi nàng."
Hắn mím môi đỏ hơi mỏng, khóe mắt hơi rũ xuống, "Nếu không có hợp tác trói buộc kia thì nàng sẽ gả... cho lão già là ta đây không?"
Làm hắn thật muốn lại tiếp tục thêm một lần nữa.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ lại mà thôi.
"Nàng nha nàng nha, ta phải nói với nàng như thế nào mới được đây?"
Vũ Văn Dận xách Hạng Tinh lên, đưa đến một cái đình nhỏ ngồi xuống.
Sau đó có hơi giận mà nhẹ trừng mắt nhìn nàng, "Trọng Hoa điện nguy hiểm khắp nơi, nàng còn cố muốn thay Thanh Phong đi qua đó, biết ta lo lắng cho nàng như thế nào không?"
"Nhưng mà Thanh Phong ca ca là một nam nhân đi qua, lỡ như bị Hoàng hậu tỷ tỷ xem như biến thái phóng đãng thì phải làm sao bây giờ?"
Hạng Tinh cười nhẹ, chớp chớp đôi mắt ướt mềm.
Nghĩ xong, lại đứng dậy, vui vẻ bổ nhào vào trong ngực Vũ Văn Dận ngồi xuống, đầu nhỏ nhẹ cọ làm nũng, "Hiện tại khinh công của Tinh Nhi thật sự lợi hại, những tiểu thị vệ tiểu ám vệ chỗ đó sao bắt ta được."
"Ta thấy nàng quá đắc ý vênh váo!"
Vũ Văn Dận bất đắc dĩ mà lắc đầu, nâng đầu nhỏ kia lên, nhẹ nhàng nhéo gương mặt tròn mềm giống như trừng phạt.
"Từ hôm nay trở đi, dạy học khinh công gác lại vô thời hạn."
Hắn ra vẻ răn dạy, nhíu mày nói, "Còn có, về sau muốn đến những chỗ nguy hiểm như vậy thì nhất định phải thông báo cho ta, biết chưa?"
"...Ừm."
Hạng Tinh phồng má phẫn nộ, có chút uất ức nhét khuôn mặt nhỏ vào trong ngực nam nhân lại.
Đang nghĩ ngợi xem có muốn cắn hắn mấy cái xem như phản công hay không.
Lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương đồ ăn ngọt ngào tràn ra từ trong tay áo của Vũ Văn Dận.
"Trên người của tỷ giấu đồ ăn ngon!"
Đôi mắt của tiểu gia hỏa lập tức sáng lên, không khỏi lay ống tay áo nam nhân, lấy ra một gói giấy dầu từ bên trong.
Nàng đang muốn mở ra, nghĩ lại một chút, vẫn tạm thời nhịn xuống ham muốn, hỏi thật cẩn thận, "Là mang cho Tinh Nhi sao?"
Vũ Văn Dận cười tươi: "Nếu không thì?"
"Vậy Tinh Nhi không khách khí nha!"
Hạng Tinh vui vẻ mở gói giấy dầu ra nhìn, bên trong gói giấy đúng là điểm tâm mới trên cung yến vừa rồi —— bánh đậu đỏ bách hợp.
"Wow..."
Bánh đậu đỏ bách hợp này vừa thơm vừa ngọt, là món nàng thích ăn nhất đêm nay!
Tiểu gia hỏa vui vẻ đến mức suýt nữa hét lên, rồi lại như ý thức được gì, nhanh chóng hạ giọng.
Lén lút lại thật cẩn thận mà cầm lấy một khối muốn đưa vào trong miệng.
Lại đột nhiên bị bàn tay to của nam nhân nhẹ nhàng ngăn lại.
"Ừm?"
Hạng Tinh có chút thắc mắc nhíu mày, ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn Vũ Văn Dận.
Lại thấy hắn ánh mắt trong trẻo, môi đỏ cong lên.
"Tinh Nhi..."
Giọng nói của nam nhân như nước suối trong vắt róc rách, nhẹ nhàng êm tai, "Nàng có biết điểm tâm này có ý nghĩa gì ở trong hỉ yến không?"
"Ừm...Không biết nha."
Hạng Tinh lắc đầu, lại nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Vũ Văn Dận, "Hoàng thúc tỷ tỷ có thể nói cho Tinh Nhi biết không?"
Vũ Văn Dận cúi đầu cười vài tiếng.
Cằm tinh tế như phác hoạ hơi ngẩng lên nhìn về phía ánh trăng sáng trong trên bầu trời kia.
"Bách hợp, ngụ ý trăm năm hòa hợp; bánh đậu đỏ, ý chỉ ngọt ngào đầm ấm."
Hắn nói xong, lại nhìn về phía Hạng Tinh, con ngươi côi sắc lộ ra một chút trịnh trọng, "Cho nên ăn bánh đậu đỏ bách hợp của bổn vương thì Tinh Nhi đã có thể trăm năm hòa hợp, ngọt ngào đầm ấm với bổn vương nha."
"Tinh Nhi vốn dĩ phải gả cho Hoàng thúc tỷ tỷ, đương nhiên sẽ trăm năm hòa hợp với tỷ nha..."
Hạng Tinh cười nhẹ đáp lại, tiếp tục quay đầu nhìn khối điểm tâm kia.
Vũ Văn Dận không nhịn được thở dài, dứt khoát đặt điểm tâm xuống, ngược lại quay hai vai nàng.
Nhìn thẳng đôi mắt ướt mềm kia.
"Tinh Nhi, ta đang nghiêm túc hỏi nàng."
Hắn mím môi đỏ hơi mỏng, khóe mắt hơi rũ xuống, "Nếu không có hợp tác trói buộc kia thì nàng sẽ gả... cho lão già là ta đây không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.