[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thật Không Đơn Giản
Chương 22: Tiếng nói tử thi (20)
Mẫn Nhi
31/08/2021
Trong lúc, hệ thống đang tự lên tinh thần thì An Nhiên đã xoay tay lái rẽ vào hầm xe của khu chung cư.
Hai tay thuần thục điều chỉnh cho xe vào vị trí, sau đó, mở cửa đi đến thang máy riêng dành cho mình.
"Tiêu Dạ à! Không quen nhưng hơi thở của anh ta rất đặc biệt, rất ấm áp rất cường đại khiến ta vô cùng dễ chịu. Theo bản năng cứ muốn gần gũi chiếm lấy anh ta."
Vừa nói, An Nhiên vừa bấm thang máy đi lên.
Khóe môi theo bản năng khẽ cong, hai mắt hơi híp khiến nốt lệ chí ở đuôi mắt như chuyển động, làm cô trông vô cùng quyến rũ.
Nhưng, hệ thống vừa nghe cô nói lại giật thót mình, cảm thấy sinh mệnh của mình đang ngày càng rút ngắn lại, trời đất quay cuồng, bằng mọi giá nó phải ngăn cản ký chủ nếu không chủ nhân mà biết được nhất định sẽ kết thúc vòng đời ngắn ngủi của nó.
Thế là hai chữ "không được" theo bản năng phun ra ngoài.
Tâm trí của An Nhiên đang bay rất xa cứ thế bị hệ thống triệu hồi về.
Cô như có như không hằn giọng một tiếng: "Hửm."
Nụ cười trên mặt không hề biến đổi nhưng lại dễ dàng khiến người khác cảm thấy có chút áp lực.
Nhìn biểu tình của An Nhiên, hệ thống lập tức nhớ lại cảnh tưởng bi thống hồi sáng.
Bị cấm nói trong vòng mấy tiếng đồng hồ chỉ vì lỡ lời nói xấu nam chính trước mặt ký chủ, hơn nữa còn bị hơi thở cường đại của cô hành hạ đến mức không thể chịu nổi, lại không có cách nào xin tha.
Khi đó nó đã tâm tâm niệm niệm rằng không bao giờ được lỡ miệng nữa.
Tuyệt đối không thể bất cẩn như thế nữa!
Nhưng bây giờ....
Nó chỉ muốn chửi, thật cmn nó!
Giữa sức ép từ hai phía.
Một người nắm giữ sinh mạng của nó.
Một người có thể hành hạ nó bất kì lúc nào.
Hệ thống chỉ mới đến với nhân sinh được vài tháng đột nhiên có suy nghĩ muốn tự bạo.
Nhưng cuối cùng nó vẫn sợ uy quyền của chủ nhân hơn nên đành đầu hàng.
Chân chó nói với An Nhiên: [Ký chủ... ý của hệ thống... là không được... không được... không được khinh địch. Đúng... đúng vậy, tuyệt đối không được khinh địch.]
Dứt lời, liền im lặng, chỉ sở vừa mở miệng lại nói sai.
Đợi đến khi An Nhiên không quan tâm đến nó nữa, hệ thống lập tức chạy trốn, đi tìm tư liệu nghiên cứu cách phá hoại quan hệ người khác sau lưng An Nhiên, còn không quên che dấu đi hành động của mình.
Còn An Nhiên thấy hệ thống không hỏi nữa, gọi cũng không đáp, thì hờ hững, không quan tâm.
[Ting]
[Ting]
Thang máy kêu lên hai tiếng.
Cửa thang máy mở ra.
An Nhiên còn chưa kịp bước ra thang máy.
Một bóng dáng cao lớn đập thẳng vào tầm nhìn của cô.
Khuôn mặt người đó tinh xảo như được chạm khắc, vóc dáng to lớn, chân mang giày da, trên người mặc một chiếc áo phông màu xám sậm, cùng một quần tây màu đen. Tóc mái khẽ rũ xuống che đi hàng lông mày kiên nghị, đầy chính khí.
Anh dựa lưng vào tường, một chân làm trụ, chân còn lại cong lên, cả người đều toát ra hơi thở lãng tử.
"Về rồi?" Người đàn ông vừa nhìn thấy An Nhiên liền nở nụ cười nửa miệng, dịu dàng hỏi.
Ban nãy, An Nhiên thật sự có chút bất ngờ, nhưng một giây sau cô liền bình tĩnh, vẻ mặt đầy hờ hững: "Mộ Tiêu Dạ, đêm khuya thế này anh tới kéo vali đến nhà em làm gì?"
Đúng vậy, người đàn ông đó không ai khác chính là nam chính Mộ Tiêu Dạ.
Bất quá, nếu ban sáng Mộ Tiêu Dạ mặc vest, cả người đều mang hơi thở khó gần, thì hiện tại anh lại biến thành bạn trai nhà bên, tuy vẫn lạnh lẽo nhưng lại mang theo gió xuân khiến người khác không nhịn được muốn chìm đắm.
Anh để vali ở trước cửa, xoay người đi đến thang máy, sau đó đột nhiên ôm chặt An Nhiên vào lòng.
Cằm cọ cọ vài cái vào đỉnh đầu của An Nhiên.
"Thật nhớ em! Cuối cùng, em cũng đã trở lại!"
...
Spoil: Mộ Tiêu Dạ là người đàn ông của An Nhiên!
...
Giải thích một chút, An Nhiên tuy không nhớ bất cứ thứ gì, nhưng trí lực của cô vẫn ở đó, lại cộng thêm khả năng tiếp thu tất cả mọi nền văn minh nên hình tượng của An Nhiên không thuộc loại không biết gì, ngược lại càng về sau An Nhiên càng cho ta tò mò về thân phận của cô hơn chỉ là dù giỏi cỡ nào cô cũng mờ mịt với tình yêu, luôn bị người nào đó trêu chọc.
Hai tay thuần thục điều chỉnh cho xe vào vị trí, sau đó, mở cửa đi đến thang máy riêng dành cho mình.
"Tiêu Dạ à! Không quen nhưng hơi thở của anh ta rất đặc biệt, rất ấm áp rất cường đại khiến ta vô cùng dễ chịu. Theo bản năng cứ muốn gần gũi chiếm lấy anh ta."
Vừa nói, An Nhiên vừa bấm thang máy đi lên.
Khóe môi theo bản năng khẽ cong, hai mắt hơi híp khiến nốt lệ chí ở đuôi mắt như chuyển động, làm cô trông vô cùng quyến rũ.
Nhưng, hệ thống vừa nghe cô nói lại giật thót mình, cảm thấy sinh mệnh của mình đang ngày càng rút ngắn lại, trời đất quay cuồng, bằng mọi giá nó phải ngăn cản ký chủ nếu không chủ nhân mà biết được nhất định sẽ kết thúc vòng đời ngắn ngủi của nó.
Thế là hai chữ "không được" theo bản năng phun ra ngoài.
Tâm trí của An Nhiên đang bay rất xa cứ thế bị hệ thống triệu hồi về.
Cô như có như không hằn giọng một tiếng: "Hửm."
Nụ cười trên mặt không hề biến đổi nhưng lại dễ dàng khiến người khác cảm thấy có chút áp lực.
Nhìn biểu tình của An Nhiên, hệ thống lập tức nhớ lại cảnh tưởng bi thống hồi sáng.
Bị cấm nói trong vòng mấy tiếng đồng hồ chỉ vì lỡ lời nói xấu nam chính trước mặt ký chủ, hơn nữa còn bị hơi thở cường đại của cô hành hạ đến mức không thể chịu nổi, lại không có cách nào xin tha.
Khi đó nó đã tâm tâm niệm niệm rằng không bao giờ được lỡ miệng nữa.
Tuyệt đối không thể bất cẩn như thế nữa!
Nhưng bây giờ....
Nó chỉ muốn chửi, thật cmn nó!
Giữa sức ép từ hai phía.
Một người nắm giữ sinh mạng của nó.
Một người có thể hành hạ nó bất kì lúc nào.
Hệ thống chỉ mới đến với nhân sinh được vài tháng đột nhiên có suy nghĩ muốn tự bạo.
Nhưng cuối cùng nó vẫn sợ uy quyền của chủ nhân hơn nên đành đầu hàng.
Chân chó nói với An Nhiên: [Ký chủ... ý của hệ thống... là không được... không được... không được khinh địch. Đúng... đúng vậy, tuyệt đối không được khinh địch.]
Dứt lời, liền im lặng, chỉ sở vừa mở miệng lại nói sai.
Đợi đến khi An Nhiên không quan tâm đến nó nữa, hệ thống lập tức chạy trốn, đi tìm tư liệu nghiên cứu cách phá hoại quan hệ người khác sau lưng An Nhiên, còn không quên che dấu đi hành động của mình.
Còn An Nhiên thấy hệ thống không hỏi nữa, gọi cũng không đáp, thì hờ hững, không quan tâm.
[Ting]
[Ting]
Thang máy kêu lên hai tiếng.
Cửa thang máy mở ra.
An Nhiên còn chưa kịp bước ra thang máy.
Một bóng dáng cao lớn đập thẳng vào tầm nhìn của cô.
Khuôn mặt người đó tinh xảo như được chạm khắc, vóc dáng to lớn, chân mang giày da, trên người mặc một chiếc áo phông màu xám sậm, cùng một quần tây màu đen. Tóc mái khẽ rũ xuống che đi hàng lông mày kiên nghị, đầy chính khí.
Anh dựa lưng vào tường, một chân làm trụ, chân còn lại cong lên, cả người đều toát ra hơi thở lãng tử.
"Về rồi?" Người đàn ông vừa nhìn thấy An Nhiên liền nở nụ cười nửa miệng, dịu dàng hỏi.
Ban nãy, An Nhiên thật sự có chút bất ngờ, nhưng một giây sau cô liền bình tĩnh, vẻ mặt đầy hờ hững: "Mộ Tiêu Dạ, đêm khuya thế này anh tới kéo vali đến nhà em làm gì?"
Đúng vậy, người đàn ông đó không ai khác chính là nam chính Mộ Tiêu Dạ.
Bất quá, nếu ban sáng Mộ Tiêu Dạ mặc vest, cả người đều mang hơi thở khó gần, thì hiện tại anh lại biến thành bạn trai nhà bên, tuy vẫn lạnh lẽo nhưng lại mang theo gió xuân khiến người khác không nhịn được muốn chìm đắm.
Anh để vali ở trước cửa, xoay người đi đến thang máy, sau đó đột nhiên ôm chặt An Nhiên vào lòng.
Cằm cọ cọ vài cái vào đỉnh đầu của An Nhiên.
"Thật nhớ em! Cuối cùng, em cũng đã trở lại!"
...
Spoil: Mộ Tiêu Dạ là người đàn ông của An Nhiên!
...
Giải thích một chút, An Nhiên tuy không nhớ bất cứ thứ gì, nhưng trí lực của cô vẫn ở đó, lại cộng thêm khả năng tiếp thu tất cả mọi nền văn minh nên hình tượng của An Nhiên không thuộc loại không biết gì, ngược lại càng về sau An Nhiên càng cho ta tò mò về thân phận của cô hơn chỉ là dù giỏi cỡ nào cô cũng mờ mịt với tình yêu, luôn bị người nào đó trêu chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.