[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thật Không Đơn Giản
Chương 10: Tiếng nói tử thi (8)
Mẫn Nhi
31/08/2021
Cùng lúc này, trên tầng cao nhất của Cục cảnh sát, tại văn phòng của Đội Điều Tra Đặc Biệt, Triệu Cường miệng ngậm bánh bao, tay cầm mấy ly sữa đậu nành nóng hổi vẫn còn bốc khói thảnh thơi đẩy cửa phòng ra.
Đang định chào hỏi mọi người, Triệu Cường liền cảm giác được có gì đó không bình thường, không khí văn phòng hôm nay có vẻ hơi yên ắng không giống như mọi ngày, bước chân cậu ta tự giác lùi về phía sau vài bước, hai mắt đảo nhanh qua bảng tên ở cửa chính - Đội Điều Tra Đặc Biệt, đúng rồi mà, cậu ta không hề đi nhầm phòng, không phải trước đó họ vừa mới phá được một vụ án lớn sao, còn được cấp trên khen thưởng nữa, tuy trong đội có người bị thương nhưng chuyện đó cũng đã qua rồi, người cũng đã tỉnh lại, sao không khí vẫn nặng nề thế, không lẽ có chuyện gì xảy ra? Nhưng nhóm chat của bọn họ không hề có tin tức nào mà!
Nghĩ mãi Triệu Cường cũng không hiểu nổi, hai tay vò đầu, bước nhanh vào văn phòng, thấy các thành viên vốn bình thường nếu không có vụ án sẽ tụ tập buôn chuyện lại ngồi im, lưng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bảng thông báo ngàn năm không ai chú ý.
Triệu Cường tò mò, bước chân vì bầu không khí tĩnh lặng mà vô giác nhẹ nhàng hơn không ít, câu ta đi đến sau lưng của Dương Miên - người duy nhất đang dán mắt vào màn hình vi tính, ghé mặt sát vào tai của cô nàng, muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, ai ngờ động tác của cậu ta lại làm Dương Miên sợ tới mức hoảng hồn, hai tay theo bản năng giơ lên.
[Bốp.]
Một cái tát in lên mặt Triệu Cường.
Triệu Cường kinh ngạc, không kịp phản ứng, hai mắt trợn lớn.
Dương Miên lấy lại bình tĩnh, nhìn rõ người phía sau, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó hai tay chống hông, mắng: "Triệu Cường, anh muốn chết hả, tự nhiên ghé sát vào người em làm cái gì?"
Triệu Cường thấy cô nàng thật sự là bị dọa sợ nên vô cùng chân chó, đưa ly sữa đậu nành đến trước mặt cô, cười cười: "Ui! Anh không nghĩ em lại nhát gan đến vậy, không phải bình thường em thích nhất nghe chuyện ma quái sao? Sao hôm nay lại bị dọa sợ tới mức này rồi?"
"Sao lại gộp vào một chuyện được? Anh có biết con người còn đáng sợ hơn ma quỷ không?" Để lại cho cậu ta ánh mắt khinh bỉ, Dương Miên nhận lấy ly sữa đầu nành, hút từng chút một.
Nhìn hành động trẻ con của cô nàng, Triệu Cường lắc lắc đầu, khóe miệng cong lên, nở nụ cười đầy dung túng: "Có chuyện gì vậy? Sao mới sáng sớm mà mấy người kia lại ngoan ngoãn đứng trước bảng thông báo vậy?"
Dương Miên vừa uống sữa đậu nành, hai má hơi phồng lên, hất cằm về phía hành lang: "Sáng nay, Cục trưởng đột nhiên đưa ra thông báo khẩn, hình như là Biên bản bổ sung thành viên gì gì đó cho đội mình, còn gọi đội trưởng Uông đến phòng làm việc, không biết nói cái gì mà hiện giờ vẫn chưa ra."
Cách đó không xa, mọi người nghe tiếng nói của Dương Miên cũng đồng loạt quay đầu.
"Đúng vậy, trong Biên bản bổ sung thành viên chỉ ghi tên 4 người, không hề có thêm thông tin gì hết." Một người trong số đó lên tiếng.
"Ừ! Từ lúc đội trưởng đi đến giờ đã hơn hai tiếng rồi, vẫn chưa có tin tức nào. Hơn nữa, theo tin tức nội bộ đáng tin cậy tôi nhận được, An Nhiên hôm nay sẽ đi làm lại đó." Trương Phiên cũng gia nhập hội tám chuyện.
"Không thể nào!" Triệu Cường nuốt nước miếng, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy còn đi làm! Theo lý mà nói gia tộc Hoàng Phủ nhất định sẽ cách ly cô ấy khỏi cục cảnh sát mới đúng?"
Trương Phiên gật đầu, biểu cảm trên mặt hơi trùng xuống: "Tôi cũng nghĩ thế! Lần này cô ấy quay lại, không biết sẽ quậy đội chúng ta thành thế nào đây? Đúng là chuyên môn của cô ấy rất lợi hại nhưng cách cư xử thì... Chỉ tội nghiệp cho Tiêu Nhã, tốt tính mà cứ bị An Nhiên bắt nạt."
"Được rồi, có đội trưởng ở đây nhất định sẽ không để An Nhiên gây khó xử cho Tiêu Nhã đâu." Triệu Cường thấy cảm xúc dao động của Trương Phiên, vỗ vai anh ta một cái, rồi cho anh ta ánh mắt đồng tình.
"Không phải đâu, An Nhiên không hề gây khó dễ cho em, chỉ là hình như em ấy không thích em cho lắm..." Tiêu Nhã, người được nhắc đến trong câu chuyện với bóng dáng người bị hại, nhẹ nhàng lên tiếng.
Bất quá, bỗng nhiên lúc này có một giọng nói lạnh băng như gió tuyết cắt đứt cuộc trò chuyện của mấy người trong phòng.
"Tôi không biết, mới hai tuần không đi làm mà Đội Điều Tra Đặc Biệt đã biến thành nơi nói xấu người khác rồi đấy!"
Theo giọng nói, mọi người ngước nhìn về phía cửa văn phòng.
Chỉ thấy, An Nhiên cả người lười biếng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, chiếc váy đỏ rực nổi bật trên nền tường xám tro, tạo cho người khác áp lực vô hình.
Đang định chào hỏi mọi người, Triệu Cường liền cảm giác được có gì đó không bình thường, không khí văn phòng hôm nay có vẻ hơi yên ắng không giống như mọi ngày, bước chân cậu ta tự giác lùi về phía sau vài bước, hai mắt đảo nhanh qua bảng tên ở cửa chính - Đội Điều Tra Đặc Biệt, đúng rồi mà, cậu ta không hề đi nhầm phòng, không phải trước đó họ vừa mới phá được một vụ án lớn sao, còn được cấp trên khen thưởng nữa, tuy trong đội có người bị thương nhưng chuyện đó cũng đã qua rồi, người cũng đã tỉnh lại, sao không khí vẫn nặng nề thế, không lẽ có chuyện gì xảy ra? Nhưng nhóm chat của bọn họ không hề có tin tức nào mà!
Nghĩ mãi Triệu Cường cũng không hiểu nổi, hai tay vò đầu, bước nhanh vào văn phòng, thấy các thành viên vốn bình thường nếu không có vụ án sẽ tụ tập buôn chuyện lại ngồi im, lưng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bảng thông báo ngàn năm không ai chú ý.
Triệu Cường tò mò, bước chân vì bầu không khí tĩnh lặng mà vô giác nhẹ nhàng hơn không ít, câu ta đi đến sau lưng của Dương Miên - người duy nhất đang dán mắt vào màn hình vi tính, ghé mặt sát vào tai của cô nàng, muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, ai ngờ động tác của cậu ta lại làm Dương Miên sợ tới mức hoảng hồn, hai tay theo bản năng giơ lên.
[Bốp.]
Một cái tát in lên mặt Triệu Cường.
Triệu Cường kinh ngạc, không kịp phản ứng, hai mắt trợn lớn.
Dương Miên lấy lại bình tĩnh, nhìn rõ người phía sau, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó hai tay chống hông, mắng: "Triệu Cường, anh muốn chết hả, tự nhiên ghé sát vào người em làm cái gì?"
Triệu Cường thấy cô nàng thật sự là bị dọa sợ nên vô cùng chân chó, đưa ly sữa đậu nành đến trước mặt cô, cười cười: "Ui! Anh không nghĩ em lại nhát gan đến vậy, không phải bình thường em thích nhất nghe chuyện ma quái sao? Sao hôm nay lại bị dọa sợ tới mức này rồi?"
"Sao lại gộp vào một chuyện được? Anh có biết con người còn đáng sợ hơn ma quỷ không?" Để lại cho cậu ta ánh mắt khinh bỉ, Dương Miên nhận lấy ly sữa đầu nành, hút từng chút một.
Nhìn hành động trẻ con của cô nàng, Triệu Cường lắc lắc đầu, khóe miệng cong lên, nở nụ cười đầy dung túng: "Có chuyện gì vậy? Sao mới sáng sớm mà mấy người kia lại ngoan ngoãn đứng trước bảng thông báo vậy?"
Dương Miên vừa uống sữa đậu nành, hai má hơi phồng lên, hất cằm về phía hành lang: "Sáng nay, Cục trưởng đột nhiên đưa ra thông báo khẩn, hình như là Biên bản bổ sung thành viên gì gì đó cho đội mình, còn gọi đội trưởng Uông đến phòng làm việc, không biết nói cái gì mà hiện giờ vẫn chưa ra."
Cách đó không xa, mọi người nghe tiếng nói của Dương Miên cũng đồng loạt quay đầu.
"Đúng vậy, trong Biên bản bổ sung thành viên chỉ ghi tên 4 người, không hề có thêm thông tin gì hết." Một người trong số đó lên tiếng.
"Ừ! Từ lúc đội trưởng đi đến giờ đã hơn hai tiếng rồi, vẫn chưa có tin tức nào. Hơn nữa, theo tin tức nội bộ đáng tin cậy tôi nhận được, An Nhiên hôm nay sẽ đi làm lại đó." Trương Phiên cũng gia nhập hội tám chuyện.
"Không thể nào!" Triệu Cường nuốt nước miếng, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy còn đi làm! Theo lý mà nói gia tộc Hoàng Phủ nhất định sẽ cách ly cô ấy khỏi cục cảnh sát mới đúng?"
Trương Phiên gật đầu, biểu cảm trên mặt hơi trùng xuống: "Tôi cũng nghĩ thế! Lần này cô ấy quay lại, không biết sẽ quậy đội chúng ta thành thế nào đây? Đúng là chuyên môn của cô ấy rất lợi hại nhưng cách cư xử thì... Chỉ tội nghiệp cho Tiêu Nhã, tốt tính mà cứ bị An Nhiên bắt nạt."
"Được rồi, có đội trưởng ở đây nhất định sẽ không để An Nhiên gây khó xử cho Tiêu Nhã đâu." Triệu Cường thấy cảm xúc dao động của Trương Phiên, vỗ vai anh ta một cái, rồi cho anh ta ánh mắt đồng tình.
"Không phải đâu, An Nhiên không hề gây khó dễ cho em, chỉ là hình như em ấy không thích em cho lắm..." Tiêu Nhã, người được nhắc đến trong câu chuyện với bóng dáng người bị hại, nhẹ nhàng lên tiếng.
Bất quá, bỗng nhiên lúc này có một giọng nói lạnh băng như gió tuyết cắt đứt cuộc trò chuyện của mấy người trong phòng.
"Tôi không biết, mới hai tuần không đi làm mà Đội Điều Tra Đặc Biệt đã biến thành nơi nói xấu người khác rồi đấy!"
Theo giọng nói, mọi người ngước nhìn về phía cửa văn phòng.
Chỉ thấy, An Nhiên cả người lười biếng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, chiếc váy đỏ rực nổi bật trên nền tường xám tro, tạo cho người khác áp lực vô hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.