Chương 28: Cô Dâu Tỷ Phú Của Tổng Tài Hào Môn (27)
Mông Mộc Thất
10/12/2022
Cố Đật Thân thắt xong dây an toàn hỏi cô: “Một lúc nữa cô muốn ăn cái gì?”
Thẩm Thu Nguyệt nghĩ, buột miệng nói ra, “Ăn canh chua”. Sau khi nói ra cô mới nghĩ lại, bây giờ cô đang ăn cơm với Cố Đật Thần, người ta đường đường là tổng tải, sao có thể đi ăn canh chua với cô?
Lúc này, Cố Đật Thần cũng trầm mặc, canh chua loại này không nằm trong phạm vi nhận thức của anh.
Thẩm Thu Nguyệt xấu hổ nói: “Nếu không thì sếp Cố anh chọn đi, cô không kén chọn, ăn cái gì cũng được”.
“Vậy thì ăn canh chua, tôi chưa ăn, vừa hay thử xem vị như thế nào”. Cố Đật Thân vừa lái xe vừa dặn dò cô, “Cô dùng diện thoại tìm kiếm quán canh chua gần đây ở đâu”.
Thẩm Thu Nguyệt mở điện thoại, thật ra cô muốn nói canh chua trong chợ đêm rất ngon, nhưng nghĩ đến bình thường sếp Cô ăn đồ toàn vào nhà hàng cao cấp, vì vậy cô tìm nhà hàng canh chua cao cấp gần đó, hơn nữa, sếp Cố mặc áo vest chỉnh tề, ngồi ăn canh chua bên đường nghĩ sao cũng thấy cảnh tượng không phù hợp.
Theo định vì đến quán canh chua, đã qua giờ cao điểm ăn tối, khách trong quán cũng rất ít, Thẩm Thu Nguyệt dẫn anh đến khu vực thực phẩm, đưa cho anh một cái kẹp và một hộp nhựa.
Cố Đật Thần cả mặt nghi ngờ nhìn cô.
“Đồ trong đây anh thích ăn cái gì thì gắp cái đó là được, gắp xong đi bên đó tính tiền, những rau này đều tính bằng ký”. Thẩm Thu Nguyệt giải thích.
“Ồ, thì ra là như vậy”. Cố Đật Thần nhận lấy hộp và bắt đầu gắp đồ.
Thẩm Thu Nguyệt nhanh chóng chọn một đống đồ, tên quần thanh toán đợi Cố Đật Thần, nhìn Cố Đật Thần trong bộ vest với đôi giày da đang chau mày chọn đồ, rau củ cũng từng ngọn từng ngọn gắp vào trong, cô đột nhiên cảm thấy xót xa vô cùng, tổng tài sản của hai người cộng lại lên trăm tỷ rồi, buổi tối tăng ca đến bây giờ, sau đó còn ăn canh chua, nghĩ mà xót xa.
Chọn xong đồ, cân xong tổng 99 tệ, Cố Đật Thần vốn dĩ muốn tính tiền, kết quả bị Thẩm Thu Nguyệt tranh, “Là tôi đề nghị ăn canh chua, vì vậy lần này để tôi mời anh”.
Cố Đật Thần thu ví tiền, “Vậy tôi không khách sáo rồi”.
Trả xong tiền, hai người ngồi vào bàn bắt đầu đợi thức ăn, điện thoại đặt trên bàn vội vàng reo lên, Thẩm Thu Nguyệt cầm điện thoại xem xem, có chút kích động nói: “Là anh trai tôi gọi video”.
Cố Đật Thần đang lấy khăn lâu dầu trên bàn, qua mấy giây, điện thoại Thẩm Thu Nguyệt vẫn đang reo, ngẩng đầu nhìn cô đang cầm điện thoại ngây người.
“Nghĩ cái gì? Nhận cuộc gọi”. Cố Đật Thần nhịn không được nói.
Thẩm Thu Nguyệt hít một hơi, vỗ mặt của bản thân, cười haha nói: “Tôi có chút căng thẳng”.
Cố Đật Thần dứt khoát lấy điện thoại trên tay cô, nhận video.
Bên kia Thẩm Trạch Vũ vừa kết thúc công việc của một ngày, háo hức muốn xem em gái mình hồi phục như thế nào, sau khi video được kết nối lại nhìn thấy mặt của Cố Đật Thần.
“Thu Nguyệt đâu, điện thoại nó sao ở chổ cậu?”
Cố Đật Thân đưa điện thoại qua, Thẩm Thu Nguyệt nhìn Thẩm Trạch Vũ trong điện thoại, ngũ quan anh tuấn, một chàng trai đẹp tiểu chuẩn.
“Hi” Một lời chào đáng yêu.
Thẩm Trạch Vũ bị cô chọc cười, quan tâm hỏi: “Cơ thể như thế nào rồi?”
“Đã không có gì đáng ngại rồi”. Thẩm Thu Nguyệt cười trả lời.
“Vậy thì tốt”. Tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ, Thẩm Trạch Vũ mới yên tâm, “Hai người đang ăn cơm ở bên ngoài sao?”
Thẩm Thu Nguyệt gật đầu, “Đúng, bọn em đang ăn canh chua bên ngoài, một chút nữa về rồi”.
Thẩm Thu Nguyệt nghĩ, buột miệng nói ra, “Ăn canh chua”. Sau khi nói ra cô mới nghĩ lại, bây giờ cô đang ăn cơm với Cố Đật Thần, người ta đường đường là tổng tải, sao có thể đi ăn canh chua với cô?
Lúc này, Cố Đật Thần cũng trầm mặc, canh chua loại này không nằm trong phạm vi nhận thức của anh.
Thẩm Thu Nguyệt xấu hổ nói: “Nếu không thì sếp Cố anh chọn đi, cô không kén chọn, ăn cái gì cũng được”.
“Vậy thì ăn canh chua, tôi chưa ăn, vừa hay thử xem vị như thế nào”. Cố Đật Thân vừa lái xe vừa dặn dò cô, “Cô dùng diện thoại tìm kiếm quán canh chua gần đây ở đâu”.
Thẩm Thu Nguyệt mở điện thoại, thật ra cô muốn nói canh chua trong chợ đêm rất ngon, nhưng nghĩ đến bình thường sếp Cô ăn đồ toàn vào nhà hàng cao cấp, vì vậy cô tìm nhà hàng canh chua cao cấp gần đó, hơn nữa, sếp Cố mặc áo vest chỉnh tề, ngồi ăn canh chua bên đường nghĩ sao cũng thấy cảnh tượng không phù hợp.
Theo định vì đến quán canh chua, đã qua giờ cao điểm ăn tối, khách trong quán cũng rất ít, Thẩm Thu Nguyệt dẫn anh đến khu vực thực phẩm, đưa cho anh một cái kẹp và một hộp nhựa.
Cố Đật Thần cả mặt nghi ngờ nhìn cô.
“Đồ trong đây anh thích ăn cái gì thì gắp cái đó là được, gắp xong đi bên đó tính tiền, những rau này đều tính bằng ký”. Thẩm Thu Nguyệt giải thích.
“Ồ, thì ra là như vậy”. Cố Đật Thần nhận lấy hộp và bắt đầu gắp đồ.
Thẩm Thu Nguyệt nhanh chóng chọn một đống đồ, tên quần thanh toán đợi Cố Đật Thần, nhìn Cố Đật Thần trong bộ vest với đôi giày da đang chau mày chọn đồ, rau củ cũng từng ngọn từng ngọn gắp vào trong, cô đột nhiên cảm thấy xót xa vô cùng, tổng tài sản của hai người cộng lại lên trăm tỷ rồi, buổi tối tăng ca đến bây giờ, sau đó còn ăn canh chua, nghĩ mà xót xa.
Chọn xong đồ, cân xong tổng 99 tệ, Cố Đật Thần vốn dĩ muốn tính tiền, kết quả bị Thẩm Thu Nguyệt tranh, “Là tôi đề nghị ăn canh chua, vì vậy lần này để tôi mời anh”.
Cố Đật Thần thu ví tiền, “Vậy tôi không khách sáo rồi”.
Trả xong tiền, hai người ngồi vào bàn bắt đầu đợi thức ăn, điện thoại đặt trên bàn vội vàng reo lên, Thẩm Thu Nguyệt cầm điện thoại xem xem, có chút kích động nói: “Là anh trai tôi gọi video”.
Cố Đật Thần đang lấy khăn lâu dầu trên bàn, qua mấy giây, điện thoại Thẩm Thu Nguyệt vẫn đang reo, ngẩng đầu nhìn cô đang cầm điện thoại ngây người.
“Nghĩ cái gì? Nhận cuộc gọi”. Cố Đật Thần nhịn không được nói.
Thẩm Thu Nguyệt hít một hơi, vỗ mặt của bản thân, cười haha nói: “Tôi có chút căng thẳng”.
Cố Đật Thần dứt khoát lấy điện thoại trên tay cô, nhận video.
Bên kia Thẩm Trạch Vũ vừa kết thúc công việc của một ngày, háo hức muốn xem em gái mình hồi phục như thế nào, sau khi video được kết nối lại nhìn thấy mặt của Cố Đật Thần.
“Thu Nguyệt đâu, điện thoại nó sao ở chổ cậu?”
Cố Đật Thân đưa điện thoại qua, Thẩm Thu Nguyệt nhìn Thẩm Trạch Vũ trong điện thoại, ngũ quan anh tuấn, một chàng trai đẹp tiểu chuẩn.
“Hi” Một lời chào đáng yêu.
Thẩm Trạch Vũ bị cô chọc cười, quan tâm hỏi: “Cơ thể như thế nào rồi?”
“Đã không có gì đáng ngại rồi”. Thẩm Thu Nguyệt cười trả lời.
“Vậy thì tốt”. Tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ, Thẩm Trạch Vũ mới yên tâm, “Hai người đang ăn cơm ở bên ngoài sao?”
Thẩm Thu Nguyệt gật đầu, “Đúng, bọn em đang ăn canh chua bên ngoài, một chút nữa về rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.