Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí
Chương 77: Tức phụ khó tìm (1)
Mithanhmuctu
15/04/2022
"Dương Nặc ,ngươi cái này đã chưa cưới đã có thai nữ nhân, kiếm được cái để gả đã khó. Vậy mà ngươi đối xử với nhà chồng mình như vậy? "
"ta đối xử với ngươi làm sao? "
"nam nhân tam thê, tứ thiếp là chuyện bình thường. Ta thú cái nữ nhân, ngươi cũng muốn quản! "
"nga, vậy kia chúc mừng ngươi! "
"..." Thô tục nam nhân: Này phản ứng không đúng !
"khụ, ngươi cũng là ta thê thiếp, sau này muốn cùng Linh Linh hòa hảo ở chung, hầu hạ phu quân !"
"từ từ, ta là ngươi thê thiếp? "
"ngươi thái độ gì đấy? Nếu không phải ta khoan dung cưu mang các ngươi ,ngươi cái này nữ nhân cùng kia tiện chủng đều khó sống! "
"Từ giờ liền không phải! " Chị gái từ trong người lấy ra giấy bút ,viết xuống.
Hòa ly (ly hôn). Từ nay về sau hai người không quan hệ.
"liền ngươi một cái nữ nhân cũng đòi viết giấy ly hôn! " Linh Linh nữ nhân lên tiếng.
Nam nhân bất mãn phản ứng. "nàng ta biết chữ? Cũng đòi viết giấy? Ta không đồng ý, ngươi ly hôn kiểu gì?! "
"ngựa quen đường cũ thôi ! "
Chị gái nói xong, đem thô tục nam nhân đánh một trận. Lấy dấu đỏ, tay ấn xuống, xong việc ,rời đi.
----
Nguyên chủ Dương Nặc, có cái tỷ tỷ là Dương Thị, Dương Thị cùng một cái nam nhân kết hôn. Chồng Dương Thị là cái tiểu binh, trong một trận chiến thay chính mình chủ tử đỡ một kiếm, tử trận. Biết tin chồng chết trận, Dương Thị không lâu sau mắc tâm bệnh qua đời, để lại một hài tử. Nguyên chủ cái này dì nhỏ , đành thu lưu hắn làm con nuôi ,để họ mình là Dương Thi.
Thi trong "cầm, kì, thi, họa" . Chính là hy vọng đứa trẻ sẽ cố gắng học tập, sau thi cao đỗ đạt ,an nhàn mà sống, không cần giống bọn họ dân đen thô tục không biết chữ nghĩa ,lưu lạc đầu đường xó chợ vất vả.
Dương Nặc mang hài tử bôn ba, nuôi lớn hắn . Bị một cái cùng làng nam nhân để mắt. Hắn dụ dỗ nguyên chủ, một bên nói tốt gả cho hắn, để hắn cùng nguyên chủ san sẻ, gánh vác trách nhiệm nuôi lớn Dương Thi . Trên thực tế hắn kiếm tiền so với Dương Nặc còn muốn ít, đã vậy còn trộm khoản tiền trăm lượng bạc Dương Nặc tích góp nhiều năm để cho Dương Thi đóng tiền đi đọc sách, mang vào thanh lâu chơi, còn chuộc thân cho cái nữ nhân tên Linh Linh kia.
Dương Nặc sau khi phát hiện mất tiền thì đi chất vấn hắn. Nhưng mà tên vũ phu kia đối với nàng động thủ, bởi vì không cẩn thận mà đem Dương Nặc đẩy ngã chết.
Chị gái tới vừa lúc, hắn còn không biết hối cải, còn muốn giơ nanh múa vuốt, đòi Dương Nặc tiếp tục cung phụng, hầu hạ hắn.
Thực ra Dương Nặc cũng không tính là gả cho hắn. Cái kia nam nhân gạ nàng ta tới bái trong nhà hắn bài vị, liền cứ như vậy xong xuôi bái đường. Hôn lễ, lễ vật cũng không có. Này nghèo kiết xác, lại keo kiệt nam nhân, vốn chính là không có ai thèm gả cho. Dương Nặc cả tin ,mới chuyển tới đây, nên mới bị hắn lừa.
....
Dương Nặc thu thập hành lý, cũng không có nhiều đồ, vài bộ quần áo đã bạc màu. Dắt tay Dương Thi về chính mình nhà cũ .
Dương Thi nam hài, năm nay mười tuổi . Ở đi cùng nàng vẫn luôn cúi đầu. Được một lúc, hắn mới mấp môi nói.
"a dì, thực xin lỗi.... là ta liên lụy người! "
"con nói cái gì? "
"là con không tốt, nếu người không mang con theo, chắc chắn có thể gả đi.... mà không phải giống như bây giờ! "
"câu trước, con không gọi ta là mẹ? "
"a dì mới không phải đâu! Năm ta năm tuổi, nương thân bệnh mà chết, ngài mới phải nuôi ta... "
"hài tử, con không làm gì sai! Con chỉ là còn nhỏ, có nhiều việc chưa làm được. Cho nên muốn nhiều dựa vào người lớn. Việc con nên làm bây giờ là trau dồi tri thức, lớn lên mới có thể giúp ích cho người! "
"con cũng muốn có ích với a dì! "
"a dì đau không, con cho người thổi thổi !"
Dương Thi nam hài nói xong, Dương Nặc tay sờ trên trán, máu vẫn còn đang chảy.
"không sao, về băng bó một chút là được! "
....
Nguyên chủ nguyện vọng đâu?
[Ting!
1.Nhiệm vụ chính : hoàn thành nguyên chủ nguyện vọng :
+ sống tốt.
+ chăm sóc Dương Thi, nhìn thấy hắn trưởng thành, làm người tốt .
2.Nhiệm vụ phụ : tạm thời chưa có! ]
...
Cái này nhà cũ là lợp rơm rạ, mưa thời điểm sẽ dột lung tung, gió lớn một chút thì đôi khi sẽ bay mất mái. Bây giờ đã là chiều muộn, sửa nhà sẽ không kịp.
Nhưng mà, chị gái có tiền! Nào có chịu uất ức thời điểm .
Gõ kẻng đi khắp thôn chiêu mộ thợ xây, vì chính mình xây lại nhà mới. Giá nhân công cũng rất hời, không quá một lúc liền chiêu mộ được rất nhiều người. Bất kể là trời sắp tối, không đủ ánh sáng, vậy sẽ thắp đuốc làm suốt đêm. Còn nàng cùng Dương Thi trước kiếm cái khách điếm trong thành ,thuê gian trọ nghỉ ngơi mấy ngày.
Kia vì sao không trực tiếp mua cái nhà mới trong thành mà ở, phải ở lại thôn nhỏ này xây lại nhà, vừa mất nhiều tiền lại tốn thời gian?
Đương nhiên là để ngược cẩu! Tức chết đôi cẩu nam nữ kia.
Dám lấy tiền của nguyên chủ đi tiêu xài, còn huênh hoang như vậy, Dương Nặc quyết cùng bọn họ so đo khí thế. Càng phải đánh trống giương oai, phô trương thanh thế! Quan trọng hơn là....
Đơn giản là chị có tiền!
Người có tiền, nói cái gì cũng đúng! Nội trong vòng năm ngày, xây xong căn nhà ba gian kiểu cổ thì cũng phải.... xong!
Trong khoảng thời gian này, Dương Nặc đưa Dương Thi đi mua quần áo mới, lại sắm sửa cho hắn đồ dùng học tập. Nam hài nhìn chính mình a dì tiêu sài nhiều như vậy, phía sau còn có người đi theo chở đồ hộ thì hơi hoảng.
"a dì, quần áo mua nhiều như vậy, mặc không hết, nhiều lãng phí a! "
"vậy một bộ để dành, có thể mặc nhiều mấy năm ,đến khi bạc màu ,sứt hết chỉ thì thay! Như vậy chỗ vải vóc kia có thể mặc cả đời. "
"hảo a! "
Dương Thi cái này hiếu tâm hài tử, từ nhỏ nhìn chính mình nuôi nấng người là Dương Nặc vất vả làm lụm, tích góp từng tí một. Giờ đột nhiên tiêu sài không tính toán như vậy, cũng có chút sót ruột. Chị gái đành chiều theo hắn nói. Dù sao hảo hài tử, là không muốn dạy hư.
"kia giấy bút, một thời gian ngắn cũng dùng không hết được, để lâu sẽ hỏng. Hay là, chúng ta trả lại một nửa đi? " Dương Thi hài tử vẫn ở giúp chính mình a dì tính toán, tiết kiệm.
"không phải chỉ cho con dùng, ta cũng dùng nữa! "
"a dì muốn dùng vào việc gì đâu? "
"kinh doanh! "
....
Hệ thống! Ta muốn in ra chính mình trí nhớ tri thức về y dược của Lâm Y Thần. Còn có một cuốn tổng hợp về đạo thuật, bùa chú của Lâm Tiếu.
[phí in ấn là 1000 điểm /cuốn. Chị có muốn tiếp tục? ]
Ngươi ăn cướp sao?
[...] Hệ thống trầm lặng ba giây, sau đó bùng nổ.
[mỗi cái tri thức học thuật sẽ đem đến thế giới này thay đổi cùng hỗn loạn. Giá ra hạn là để duy trì, ngăn cản sự vượt mức quá khả năng cho phép...]
Rồi! In đi!
[...thật sự? Vậy em trừ 2000 điểm? ]
Chị đây không thiếu tiền!
[...] Phú bà kim quang chói mù mắt nó.
[In ấn hoàn thành!
Trừ 2000 điểm công đức.
Số dư : 40.009.200 điểm ]
Hai cái dày cộp quyển sách xuất hiện trước mặt. Dương Nặc giở xem vài trang kiểm tra.
Không tồi! Còn có hình minh hoạ, rất cụ thể. Xem ra ngươi không phế như ta tưởng.
Hệ thống chưa đắc ý được ba giây thì tắt hứng.
[...cảm ơn đã khích lệ! ]
"ta đối xử với ngươi làm sao? "
"nam nhân tam thê, tứ thiếp là chuyện bình thường. Ta thú cái nữ nhân, ngươi cũng muốn quản! "
"nga, vậy kia chúc mừng ngươi! "
"..." Thô tục nam nhân: Này phản ứng không đúng !
"khụ, ngươi cũng là ta thê thiếp, sau này muốn cùng Linh Linh hòa hảo ở chung, hầu hạ phu quân !"
"từ từ, ta là ngươi thê thiếp? "
"ngươi thái độ gì đấy? Nếu không phải ta khoan dung cưu mang các ngươi ,ngươi cái này nữ nhân cùng kia tiện chủng đều khó sống! "
"Từ giờ liền không phải! " Chị gái từ trong người lấy ra giấy bút ,viết xuống.
Hòa ly (ly hôn). Từ nay về sau hai người không quan hệ.
"liền ngươi một cái nữ nhân cũng đòi viết giấy ly hôn! " Linh Linh nữ nhân lên tiếng.
Nam nhân bất mãn phản ứng. "nàng ta biết chữ? Cũng đòi viết giấy? Ta không đồng ý, ngươi ly hôn kiểu gì?! "
"ngựa quen đường cũ thôi ! "
Chị gái nói xong, đem thô tục nam nhân đánh một trận. Lấy dấu đỏ, tay ấn xuống, xong việc ,rời đi.
----
Nguyên chủ Dương Nặc, có cái tỷ tỷ là Dương Thị, Dương Thị cùng một cái nam nhân kết hôn. Chồng Dương Thị là cái tiểu binh, trong một trận chiến thay chính mình chủ tử đỡ một kiếm, tử trận. Biết tin chồng chết trận, Dương Thị không lâu sau mắc tâm bệnh qua đời, để lại một hài tử. Nguyên chủ cái này dì nhỏ , đành thu lưu hắn làm con nuôi ,để họ mình là Dương Thi.
Thi trong "cầm, kì, thi, họa" . Chính là hy vọng đứa trẻ sẽ cố gắng học tập, sau thi cao đỗ đạt ,an nhàn mà sống, không cần giống bọn họ dân đen thô tục không biết chữ nghĩa ,lưu lạc đầu đường xó chợ vất vả.
Dương Nặc mang hài tử bôn ba, nuôi lớn hắn . Bị một cái cùng làng nam nhân để mắt. Hắn dụ dỗ nguyên chủ, một bên nói tốt gả cho hắn, để hắn cùng nguyên chủ san sẻ, gánh vác trách nhiệm nuôi lớn Dương Thi . Trên thực tế hắn kiếm tiền so với Dương Nặc còn muốn ít, đã vậy còn trộm khoản tiền trăm lượng bạc Dương Nặc tích góp nhiều năm để cho Dương Thi đóng tiền đi đọc sách, mang vào thanh lâu chơi, còn chuộc thân cho cái nữ nhân tên Linh Linh kia.
Dương Nặc sau khi phát hiện mất tiền thì đi chất vấn hắn. Nhưng mà tên vũ phu kia đối với nàng động thủ, bởi vì không cẩn thận mà đem Dương Nặc đẩy ngã chết.
Chị gái tới vừa lúc, hắn còn không biết hối cải, còn muốn giơ nanh múa vuốt, đòi Dương Nặc tiếp tục cung phụng, hầu hạ hắn.
Thực ra Dương Nặc cũng không tính là gả cho hắn. Cái kia nam nhân gạ nàng ta tới bái trong nhà hắn bài vị, liền cứ như vậy xong xuôi bái đường. Hôn lễ, lễ vật cũng không có. Này nghèo kiết xác, lại keo kiệt nam nhân, vốn chính là không có ai thèm gả cho. Dương Nặc cả tin ,mới chuyển tới đây, nên mới bị hắn lừa.
....
Dương Nặc thu thập hành lý, cũng không có nhiều đồ, vài bộ quần áo đã bạc màu. Dắt tay Dương Thi về chính mình nhà cũ .
Dương Thi nam hài, năm nay mười tuổi . Ở đi cùng nàng vẫn luôn cúi đầu. Được một lúc, hắn mới mấp môi nói.
"a dì, thực xin lỗi.... là ta liên lụy người! "
"con nói cái gì? "
"là con không tốt, nếu người không mang con theo, chắc chắn có thể gả đi.... mà không phải giống như bây giờ! "
"câu trước, con không gọi ta là mẹ? "
"a dì mới không phải đâu! Năm ta năm tuổi, nương thân bệnh mà chết, ngài mới phải nuôi ta... "
"hài tử, con không làm gì sai! Con chỉ là còn nhỏ, có nhiều việc chưa làm được. Cho nên muốn nhiều dựa vào người lớn. Việc con nên làm bây giờ là trau dồi tri thức, lớn lên mới có thể giúp ích cho người! "
"con cũng muốn có ích với a dì! "
"a dì đau không, con cho người thổi thổi !"
Dương Thi nam hài nói xong, Dương Nặc tay sờ trên trán, máu vẫn còn đang chảy.
"không sao, về băng bó một chút là được! "
....
Nguyên chủ nguyện vọng đâu?
[Ting!
1.Nhiệm vụ chính : hoàn thành nguyên chủ nguyện vọng :
+ sống tốt.
+ chăm sóc Dương Thi, nhìn thấy hắn trưởng thành, làm người tốt .
2.Nhiệm vụ phụ : tạm thời chưa có! ]
...
Cái này nhà cũ là lợp rơm rạ, mưa thời điểm sẽ dột lung tung, gió lớn một chút thì đôi khi sẽ bay mất mái. Bây giờ đã là chiều muộn, sửa nhà sẽ không kịp.
Nhưng mà, chị gái có tiền! Nào có chịu uất ức thời điểm .
Gõ kẻng đi khắp thôn chiêu mộ thợ xây, vì chính mình xây lại nhà mới. Giá nhân công cũng rất hời, không quá một lúc liền chiêu mộ được rất nhiều người. Bất kể là trời sắp tối, không đủ ánh sáng, vậy sẽ thắp đuốc làm suốt đêm. Còn nàng cùng Dương Thi trước kiếm cái khách điếm trong thành ,thuê gian trọ nghỉ ngơi mấy ngày.
Kia vì sao không trực tiếp mua cái nhà mới trong thành mà ở, phải ở lại thôn nhỏ này xây lại nhà, vừa mất nhiều tiền lại tốn thời gian?
Đương nhiên là để ngược cẩu! Tức chết đôi cẩu nam nữ kia.
Dám lấy tiền của nguyên chủ đi tiêu xài, còn huênh hoang như vậy, Dương Nặc quyết cùng bọn họ so đo khí thế. Càng phải đánh trống giương oai, phô trương thanh thế! Quan trọng hơn là....
Đơn giản là chị có tiền!
Người có tiền, nói cái gì cũng đúng! Nội trong vòng năm ngày, xây xong căn nhà ba gian kiểu cổ thì cũng phải.... xong!
Trong khoảng thời gian này, Dương Nặc đưa Dương Thi đi mua quần áo mới, lại sắm sửa cho hắn đồ dùng học tập. Nam hài nhìn chính mình a dì tiêu sài nhiều như vậy, phía sau còn có người đi theo chở đồ hộ thì hơi hoảng.
"a dì, quần áo mua nhiều như vậy, mặc không hết, nhiều lãng phí a! "
"vậy một bộ để dành, có thể mặc nhiều mấy năm ,đến khi bạc màu ,sứt hết chỉ thì thay! Như vậy chỗ vải vóc kia có thể mặc cả đời. "
"hảo a! "
Dương Thi cái này hiếu tâm hài tử, từ nhỏ nhìn chính mình nuôi nấng người là Dương Nặc vất vả làm lụm, tích góp từng tí một. Giờ đột nhiên tiêu sài không tính toán như vậy, cũng có chút sót ruột. Chị gái đành chiều theo hắn nói. Dù sao hảo hài tử, là không muốn dạy hư.
"kia giấy bút, một thời gian ngắn cũng dùng không hết được, để lâu sẽ hỏng. Hay là, chúng ta trả lại một nửa đi? " Dương Thi hài tử vẫn ở giúp chính mình a dì tính toán, tiết kiệm.
"không phải chỉ cho con dùng, ta cũng dùng nữa! "
"a dì muốn dùng vào việc gì đâu? "
"kinh doanh! "
....
Hệ thống! Ta muốn in ra chính mình trí nhớ tri thức về y dược của Lâm Y Thần. Còn có một cuốn tổng hợp về đạo thuật, bùa chú của Lâm Tiếu.
[phí in ấn là 1000 điểm /cuốn. Chị có muốn tiếp tục? ]
Ngươi ăn cướp sao?
[...] Hệ thống trầm lặng ba giây, sau đó bùng nổ.
[mỗi cái tri thức học thuật sẽ đem đến thế giới này thay đổi cùng hỗn loạn. Giá ra hạn là để duy trì, ngăn cản sự vượt mức quá khả năng cho phép...]
Rồi! In đi!
[...thật sự? Vậy em trừ 2000 điểm? ]
Chị đây không thiếu tiền!
[...] Phú bà kim quang chói mù mắt nó.
[In ấn hoàn thành!
Trừ 2000 điểm công đức.
Số dư : 40.009.200 điểm ]
Hai cái dày cộp quyển sách xuất hiện trước mặt. Dương Nặc giở xem vài trang kiểm tra.
Không tồi! Còn có hình minh hoạ, rất cụ thể. Xem ra ngươi không phế như ta tưởng.
Hệ thống chưa đắc ý được ba giây thì tắt hứng.
[...cảm ơn đã khích lệ! ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.