Xuyên Nhanh: Minh Hoàng Ở Trên Ta Ở Dưới
Chương 33: Tổng tài ngốc manh thê (31)
Cẩm Tiểu Nhàn
07/08/2021
Ninh Dịch Thần nghiêng đầu tránh thoát, một quyền đánh trúng mũi anh, thân hình cao lớn đem Vân Nhiễm Khanh chặt chẽ bảo vệ bên trong.
Vân Nhiễm Khanh đưa khuôn mặt nhỏ ra, bênh vực kẻ yếu nói:
"Nghiêm Thanh Kỳ, đủ rồi! Những chuyện lúc trước anh làm, cũng đủ để anh ở trong ngục giam cả đời! Chúng tôi đại nhân đại lượng mới không so đo với anh, anh còn có mặt mũi nói này nói kia!"
"Câm miệng! Ả đàn bà ti tiện như cô thì biết cái gì, tôi là người thừa kế Ninh thị, tiền của Ninh gia vốn dĩ là của tôi! Tôi lấy đi đồ vật của chính mình thì không đúng chỗ nào?!"
Ánh mắt Nghiêm Thanh Kỳ tràn ngập tơ máu màu đỏ tươi, nắm chặt chủy thủ lại nhào tới lần nữa. Ninh Dịch Thần đá anh ta văng ra, thừa lúc anh ta bị đá ngã, bắt lấy tay Vân Nhiễm Khanh muốn kéo cô chạy ra khỏi biệt thự. Vân Nhiễm Khanh lại tránh tay anh ta ra, trước ánh mắt đầy kinh ngạc và chăm chú của Ninh Dịch Thần, cô xoay người, đá vào ngực Nghiêm Thanh Kỳ, bàn tay mảnh khảnh giống như thanh đao, hung hăng mà bổ trúng cổ anh ta. Vẻ mặt Nghiêm Thanh Kỳ đầy dữ tợn yếu ớt ngã xuống. Vân Nhiễm Khanh vội vàng giật dây của rèm cửa xuống, trói anh ta thành bánh chưng.
【 Tài nghệ của kí chủ khá lắm! 】
【 cám ơn thừa nhận. 】
Vân Nhiễm Khanh cười khiêm tốn, xoay người đối diện với bộ dạng há mồm trợn mắt của Ninh Dịch Thần, cô vội vàng đổi thành biểu tình đáng thương hề hề,
"Dịch Thần, mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi, em sợ,"
Điệu bộ thay đổi một chút, thật giống như người có khí chất bá vương khi nãy là do Ninh Dịch Thần bị ảo giác! Trong lòng Ninh Dịch Thần dâng lên một chút buồn cười, thật ra cho dù Vân Nhiễm Khanh biến thành bộ dạng gì, anh cũng đều yêu cô.
"Khanh Khanh, chúng ta an toàn, xuỵt, không cần phải sợ, anh ở đây."
Anh ta thuận theo ôm cô vào trong lòng, thật cẩn thận ôm cô, dường như xem cô là bảo vât trân quý nhất thế gian mà anh ta yêu thích. Ấm áp quen thuộc vây quanh Vân Nhiễm Khanh, cảm xúc của nguyên chủ lan tràn ở trong ngực, cô nức nở một tiếng, nước mắt trào ra,
"Tại sao năm đó anh lại muốn giúp đỡ Phạm Như Nhi?"
"Nếu không có cô ta, chúng ta đã sớm kết hôn. Sẽ không gặp nguy hiểm như lúc nãy!"
"Anh có biết hay không, lúc nãy em rất sợ hãi! Thế giới này nếu không có anh, em sống có ý nghĩa gì?"
"Anh thật sự thật rất quá đáng, rốt cuộc cho em uống mê dược gì? Trái tim bị anh dày vò như bị dao cắt, còn không kiềm chế được bản thân đi yêu anh...."
Tay chân Ninh Dịch Thần luống cuống, vụng về mà ôm cô gái nhỏ đang bi thương vào trong lồng ngực, hôn lên khóe mắt cô giống như không muốn lưu lại nước mắt .
"Thực xin lỗi, anh không phải muốn giúp đỡ Phạm Như Nhi. Tập đoàn Ninh thị thành lập quỹ học tập, có rất nhiều học viên nghèo đặc biệt phù hợp điều kiện, Phạm Như Nhi là một trong số đó. Anh cũng không muốn tiếp cận cô ta, là chính cô ta tự chạy đến Ninh thị, tự đề cử mình, muốn làm việc ở Ninh Thị để trả lại số tiền được giúp đỡ ."
"Lúc ấy Ninh thị đang trong giai đoạn mở rộng, rất cần người tài, nên anh bảo Catharine chỉ dẫn cô ta. Không nghĩ tới bị cô ta chui chỗ hở, nháo ra những chuyện như vậy."
"Khanh Khanh, anh yêu em, em chính là không khí của anh, hy vọng của anh, và là cả sinh mệnh của anh! Anh không có lúc nào là không cảm thấy may mắn... Thật may, không có mất đi em."
"Anh thề, từ nay về sau, anh sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh để chăm sóc đối đãi thật tốt với em, không rời không bỏ!"
【 đinh, độ hảo cảm thêm năm, nhiệm vụ hoàn thành 100%. 】
【 chúc mừng ký chủ ngu ngốc may mắn hoàn thành nhiệm vụ, ký ức đã lấy ra bảo lưu, sao chép lại trên người nguyên chủ. 】
【 đinh, sao chép thành công, nguyên chủ thành công tiếp thu ký ức của ký chủ. 】
【 ký chủ sắp rời khỏi thân thể, đến nguyên chủ từ từ tiếp thu. 】
Dưới sự nhắc nhở liên tục của hệ thống, Vân Nhiễm Khanh từng chút một từ thân thể nguyên chủ bay ra. "Cảm ơn." Thiếu nữ vui mừng trịnh trọng nói cảm ơn Vân Nhiễm Khanh, thay thế cô trở lại trong cơ thể nguyên chủ một lần nữa.
Vân Nhiễm Khanh đưa khuôn mặt nhỏ ra, bênh vực kẻ yếu nói:
"Nghiêm Thanh Kỳ, đủ rồi! Những chuyện lúc trước anh làm, cũng đủ để anh ở trong ngục giam cả đời! Chúng tôi đại nhân đại lượng mới không so đo với anh, anh còn có mặt mũi nói này nói kia!"
"Câm miệng! Ả đàn bà ti tiện như cô thì biết cái gì, tôi là người thừa kế Ninh thị, tiền của Ninh gia vốn dĩ là của tôi! Tôi lấy đi đồ vật của chính mình thì không đúng chỗ nào?!"
Ánh mắt Nghiêm Thanh Kỳ tràn ngập tơ máu màu đỏ tươi, nắm chặt chủy thủ lại nhào tới lần nữa. Ninh Dịch Thần đá anh ta văng ra, thừa lúc anh ta bị đá ngã, bắt lấy tay Vân Nhiễm Khanh muốn kéo cô chạy ra khỏi biệt thự. Vân Nhiễm Khanh lại tránh tay anh ta ra, trước ánh mắt đầy kinh ngạc và chăm chú của Ninh Dịch Thần, cô xoay người, đá vào ngực Nghiêm Thanh Kỳ, bàn tay mảnh khảnh giống như thanh đao, hung hăng mà bổ trúng cổ anh ta. Vẻ mặt Nghiêm Thanh Kỳ đầy dữ tợn yếu ớt ngã xuống. Vân Nhiễm Khanh vội vàng giật dây của rèm cửa xuống, trói anh ta thành bánh chưng.
【 Tài nghệ của kí chủ khá lắm! 】
【 cám ơn thừa nhận. 】
Vân Nhiễm Khanh cười khiêm tốn, xoay người đối diện với bộ dạng há mồm trợn mắt của Ninh Dịch Thần, cô vội vàng đổi thành biểu tình đáng thương hề hề,
"Dịch Thần, mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi, em sợ,"
Điệu bộ thay đổi một chút, thật giống như người có khí chất bá vương khi nãy là do Ninh Dịch Thần bị ảo giác! Trong lòng Ninh Dịch Thần dâng lên một chút buồn cười, thật ra cho dù Vân Nhiễm Khanh biến thành bộ dạng gì, anh cũng đều yêu cô.
"Khanh Khanh, chúng ta an toàn, xuỵt, không cần phải sợ, anh ở đây."
Anh ta thuận theo ôm cô vào trong lòng, thật cẩn thận ôm cô, dường như xem cô là bảo vât trân quý nhất thế gian mà anh ta yêu thích. Ấm áp quen thuộc vây quanh Vân Nhiễm Khanh, cảm xúc của nguyên chủ lan tràn ở trong ngực, cô nức nở một tiếng, nước mắt trào ra,
"Tại sao năm đó anh lại muốn giúp đỡ Phạm Như Nhi?"
"Nếu không có cô ta, chúng ta đã sớm kết hôn. Sẽ không gặp nguy hiểm như lúc nãy!"
"Anh có biết hay không, lúc nãy em rất sợ hãi! Thế giới này nếu không có anh, em sống có ý nghĩa gì?"
"Anh thật sự thật rất quá đáng, rốt cuộc cho em uống mê dược gì? Trái tim bị anh dày vò như bị dao cắt, còn không kiềm chế được bản thân đi yêu anh...."
Tay chân Ninh Dịch Thần luống cuống, vụng về mà ôm cô gái nhỏ đang bi thương vào trong lồng ngực, hôn lên khóe mắt cô giống như không muốn lưu lại nước mắt .
"Thực xin lỗi, anh không phải muốn giúp đỡ Phạm Như Nhi. Tập đoàn Ninh thị thành lập quỹ học tập, có rất nhiều học viên nghèo đặc biệt phù hợp điều kiện, Phạm Như Nhi là một trong số đó. Anh cũng không muốn tiếp cận cô ta, là chính cô ta tự chạy đến Ninh thị, tự đề cử mình, muốn làm việc ở Ninh Thị để trả lại số tiền được giúp đỡ ."
"Lúc ấy Ninh thị đang trong giai đoạn mở rộng, rất cần người tài, nên anh bảo Catharine chỉ dẫn cô ta. Không nghĩ tới bị cô ta chui chỗ hở, nháo ra những chuyện như vậy."
"Khanh Khanh, anh yêu em, em chính là không khí của anh, hy vọng của anh, và là cả sinh mệnh của anh! Anh không có lúc nào là không cảm thấy may mắn... Thật may, không có mất đi em."
"Anh thề, từ nay về sau, anh sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh để chăm sóc đối đãi thật tốt với em, không rời không bỏ!"
【 đinh, độ hảo cảm thêm năm, nhiệm vụ hoàn thành 100%. 】
【 chúc mừng ký chủ ngu ngốc may mắn hoàn thành nhiệm vụ, ký ức đã lấy ra bảo lưu, sao chép lại trên người nguyên chủ. 】
【 đinh, sao chép thành công, nguyên chủ thành công tiếp thu ký ức của ký chủ. 】
【 ký chủ sắp rời khỏi thân thể, đến nguyên chủ từ từ tiếp thu. 】
Dưới sự nhắc nhở liên tục của hệ thống, Vân Nhiễm Khanh từng chút một từ thân thể nguyên chủ bay ra. "Cảm ơn." Thiếu nữ vui mừng trịnh trọng nói cảm ơn Vân Nhiễm Khanh, thay thế cô trở lại trong cơ thể nguyên chủ một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.