Xuyên Nhanh: Mỗi Lần Xuyên Sách Đều Bị Bắt Xoay Chuyển Như Thần
Chương 2: Xoay Chuyển Như Thần Trong Niên Đại Văn
Ngư Tiểu Quai Quai
02/03/2022
Edit: At_Thiên Thiên
Ngày hôm sau, Nhan Tấn Vân hoàn toàn bình phục.
Lương Xuân Nha cố ý dậy thật sớm, đi lên trên núi mang chút lá khô trở về, chất ở trên cối xay đá trong sân. Cô cầm lá cây trêu Nhan Tấn Vân: “Tiểu Thu, em biết đây là cái gì không?” Cô nghĩ rằng trẻ con nội thành chắc hẳn chưa từng thấy cái này.
Nhan Tấn Vân lại nhận ra, nắm lấy cơ hội xây dựng hình tượng thần đồng, không chút do dự nói: “Là lá cây đỗ trọng.”
Lương Xuân Nha: “……”
Lương Xuân Nha không nghĩ tới sẽ từ nhận được câu trả lời cao cấp như vậy từ Nhan Tấn Vân, cả người ngây ngẩn. Cô sửng sốt khoảng chừng là hai giây, mới cười nói: “Ở trong thành các em gọi nó là đỗ trọng sao? Ở đây thì chúng ta gọi là cây tơ. Lá cây này chơi rất vui! Em từng chơi chưa? Từ từ, chị đi gọi mấy đứa Liên Hoa, Hương Hoa qua chơi.”
Liên Hoa, Hương Hoa đều là trẻ con trong thôn, ở ngay sát vách Lương gia, tuổi không lớn.
Nhìn thấy lá cây mà Lương Xuân Nha ngắt trở về, mấy cô bé vui mừng giống như nhìn thấy bảo bối vậy. Không cần Lương Xuân Nha nói gì thêm, Liên Hoa, Hương Hoa lập tức đi gọi thêm hai bạn nhỏ chơi cùng tới, bốn người cùng nhau ngắt lá cây ra, rồi dùng chày giặt quần áo gõ cẩn thận một lần. Lá cây đỗ trọng rất thần kỳ, cho dù bị nát, cũng sẽ không bị vỡ vụn, bẻ gãy nó thì trên mặt lá có một chút sợi chỉ bạc chảy ra khiến cho các mảnh vỡ lá cây vẫn dính liền nhau, thảo nào dân làng gọi nó là cây tơ.
Đống lá được vo thành nắm tròn sẽ trở thành đồ chơi của các bé gái. Có thể ném qua lại các nắm lá giống như chơi ném bao cát nhỏ, hoặc là làm quả bóng đá. Thời buổi này vô cùng thiếu thốn vật tư, bởi vậy các bé gái chơi mấy nắm lá cũng đã rất vui vẻ.
Lương Xuân Nha yên lòng. Cô dặn mấy bạn nhỏ Liên Hoa, Hương Hoa ở lại chơi trong sân nhà cô, nhân tiện hỗ trợ trông coi Nhan Tấn Vân, đừng để Nhan Tấn Vân chạy ra ngoài cổng.
Nhan Tấn Vân chợt hiểu ra. Hoa ra Lương Xuân Nha làm vậy là vì lo lắng cậu lại trộm chạy lên trên núi một mình!
Đáng lẽ nên gọi mấy cậu bé đến nhà chơi cùng Nhan Tấn Vân thì tốt hơn, các bé gái thường không hay chơi cùng với bé trai. Nhưng các bé trai rất nghịch, kàm sao quản được, Lương Xuân Nha đành phải tìm mấy bé gái tới. Mấy bé Liên Hoa tuy tuổi không lớn, nhưng đã rất hiểu chuyện, vỗ ngực bảo đảm nói với Lương Xuân Nha: “Chị Xuân Nha yên tâm, chúng em nhất định sẽ trông nom Tiểu Thu thật tốt.”
Lương Xuân Nha xoa xoa đầu Nhan Tấn Vân, dặn dò nói: “Bây giờ thời tiết tốt, em ngồi trong sân phơi nắng trước, đợi chút nữa gió thổi thì đi vào phòng.” Suy nghĩ một chút, Lương Xuân Nha nói thêm: “Nếu lem muốn đi lên núi, chờ lúc chị không bận thì chị sẽ dẫn em đi. Không được đi một mình. Trên núi có lợn rừng lớn, cẩn thận chúng nó tha em đi đấy.”
Nhan Tấn Vân gật đầu tỏ vẻ nghe lời. Các bé gái cầm nắm lá cười đùa, ném qua ném lại, còn cậu thì thành thành thật thật ngồi ở trên băng ghế nhỏ. Cậu nhìn nắm lá chằm chằm, đột nhiên trong lòng nảy ra một ý.
Chờ đến lúc người lớn đều vội vàng ra đồng, Nhan Tấn Vân vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của các bé gái: “Chơi nắm lá có gì vui đâu? Chúng ta chơi trò thầy giáo và học sinh đi. Mình làm thầy giáo, các cậu làm học sinh, mình dạy các cậu biết chữ.”
Đối với các bé gái thì chơi nắm lá mới là đáng khen hay. Đề nghị của Nhan Tấn Vân không hề có chút hấp dẫn nào.
Nhan Tấn Vân cũng không nản lòng, cười tủm tỉm nói: “Nếu các cậu đồng ý chơi với mình, mình sẽ kể chuyện cho các cậu. Bây giờ mình có thể kể trước một chuyện…… Chuyện kể rằng, vào thời xã hội cũ, có một ông đại địa chủ, tính ông ta vô cùng keo kiệt……”
Tuy rằng cân nhắc đến thời cuộc bây giờ, có rất nhiều câu chuyện không thể kể, kể Tây Du Ký còn phải lo lắng trong truyện quá nhiều yêu quái, bị người ta hiểu lầm là tuyên truyền tư tưởng mê tín sẽ khiến cả nhà đội trưởng sản xuất gặp phiền phức, nhưng Nhan Tấn Vân từng ở trong thời không thông tin bùng nổ, một bụng đầy ắp cả chính kịch chuyện xưa. Đầu tiên kể chuyện người hầu lanh lợi đấu trí với địa chủ nhẫn tâm, tiếp theo kể chuyện chiến sĩ thông minh chống lại quân Nhật…… Các cô bé bị hấp dẫn ngay lập tức, không chơi nắm lá nữa, tất cả đều chú ý lắng nghe cậu kể chuyện.
Tin tức trong thôn núi bị tắc nghẽn, cho dù là chuyện cũ rích, các cô bé nghe cũng sẽ thấy mới lạ. Nhan Tấn Vân kể được một nửa chuyện rồi dừng, cười tủm tỉm nói: “Không kể nữa, chúng ta chơi trò thầy giáo và học sinh đi!”
“Chúng mình không muốn chơi, muốn nghe kể chuyện cơ.” Cô bé tên Liên Hoa nói, các bé gái khác đều gật đầu đồng tình.
Nhan Tấn Vân tỏ vẻ không vui nói: “Không được, các cậu không chơi với mình, mình sẽ không kể chuyện.”
Trong bọn nhỏ chỉ có Nhan Tấn Vân biết kể chuyện, các bạn khác đều không biết. Sắc mặt Nhan Tấn Vân tối lại, các cô bé đều lo lắng về sau cậu không bao giờ kể chuyện nữa, vội vàng nói: “Chúng mình chơi cùng cậu. Chơi đủ rồi cậu lại tiếp tục kể chuyện nhé?”
“Được nha!” Nhan Tấn Vân tìm một nhánh cây, ở trên bùn đất viết “Tôi yêu Bắc Kinh ***”, sau đó dạy mọi người nhận biết chữ “tôi”. Cậu ra vẻ nghiêm túc nói: “Mọi người phải học nghiêm túc, mình sẽ kiểm tra. Mau lên nào, tất cả hãy đi tìm một nhánh cây rồi cùng viết lên mặt đất theo mình, mình viết một nét, các cậu viết một nét. Ai không viết nghiêm túc, về sau mình sẽ không chơi cùng người đó nữa!”
Các cô bé vội vàng chia ra đi tìm nhánh cây, chờ mong Nhan Tấn Vân mau hết sở thích làm thầy giáo sớm một chút, tiếp tục kể chuyện.
Giữa trưa, Lương Xuân Nha tan tầm xong liền vội vàng chạy về nhà, lại thấy các bé gái đó bám cổng nhà cô lưu luyến không rời. Nhan Tấn Vân bình tĩnh vẫy tay với các nàng: “Mọi người về thôi, buổi chiều lại sang đây. Mình chờ các cậu ở đây.”
Các cô bé vừa đi vừa ngoảnh lại, bước từng bước mà về.
Lương Xuân Nha ngạc nhiên, hoá ra Tiểu Thu khiến các bé gái yêu thích vậy sao?
(Truyện được đăng tại: https://dtruyen.com/xuyen-nhanh-moi-lan-xuyen-sach-deu-bi-bat-xoay-chuyen-nhu-than/)
Tới buổi chiều, không cần Lương Xuân Nha gọi, các cô bé đã chủ động chạy đến, còn nhiều hơn hai người so với buổi sáng. Thời buổi này quá thiếu thốn nguồn giải trí, việc kể chuyện xưa vui như vậy, sao bọn nhỏ có thể bỏ qua? Với lại, người lớn làm việc nhà nông cũng đã rất mệt mỏi, đâu có tinh thần quan tâm bọn nhỏ đang làm gì, thấy Nhan Tấn Vân không chạy linh tinh, người Lương gia cũng rất yên tâm.
Dựa theo kế hoạch của Nhan Tấn Vân, làm thầy giáo dạy đám trẻ trong thôn là bước đầu tiên để cậu chế tạo hình tượng thần đồng. Trong quá trình này, nếu bọn trẻ thật sự có thể học được từ cậu vài thứ cũng rất tốt. Nhan Tấn Vân tạm thời sẽ không dạy quá nhiều, ngữ văn thì dạy chữ cậu-tôi-cậu ấy, toán học thì dạy phép cộng trừ, tuy đơn giản nhưng đều là kiến thức thực tế.
Trong chớp mắt, những cô bé còn chưa cần ra đồng ở trong thôn đều biết ở chỗ Nhan Tấn Vân có chuyện xưa để nghe.
Nhan Tấn Vân dùng phương pháp khuyến khích. Mỗi ngày cậu đều dạy vài thứ, ai học tốt, cậu sẽ đem tên người đó gán vào trong chuyện, lại còn toàn là nhân vật chính diện. Ví dụ như cô bé tên Liên Hoa học rất nghiêm túc, khi Nhan Tấn Vân kiểm tra chữ “Tôi” , chỉ có Liên Hoa viết đúng. Lúc kể cậu sẽ nói về câu chuyện “công chúa Bạch Tuyết” phiên bản nông thôn.
Bối cảnh truyện được thiết lập ở trước giải phóng, mẹ kế trong truyện biến thành tiểu thư nhà địa chủ ham ăn lười làm, công chúa Bạch Tuyết trong truyện thì trở thành cô bé nhà nghèo. Đại tiểu thư có quần áo xinh đẹp để mặc, cả người Liên Hoa toàn là miếng vá. Đại tiểu thư không cần làm việc, mỗi ngày Liên Hoa đều xuống đồng. Nhưng Liên Hoa xinh đẹp nhất, bởi vì lao động làm con người trở nên mỹ lệ.
Tạm chắp vá lung tung như vậy, dù truyện cổ tích này đã được sửa lại hơi kỳ dị, nhưng mọi người vẫn rất yêu thích. Liên Hoa còn kích động đến mức cả mặt đỏ bừng. Kể xong toàn bộ câu chuyện, mọi người cùng đọc theo Nhan Tấn: “Lao động là điều quang vinh nhất, tôi yêu lao động.”
Hai ngày sau, các cậu bé cuối cùng cũng biết ở chỗ Nhan Tấn Vân có chuyện xưa để nghe.
Thật ngạc nhiên, bắt đầu từ ngày đó, sân nhà đội trưởng Lương đã trở thành nơi tụ tập của bọn nhỏ. Các đứa trẻ trong thôn chưa phải ra đồng làm việc đều muốn ăn vạ một ngày 24 giờ ở nhà đội trưởng Lương. Rốt cuộc là cái gì đã hấp dẫn bọn nhỏ?
Nhóm các bà mẹ đều gấp gáp thu hoạch mùa màng, đến khi nghỉ ngơi mới cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm.
“Nha Nhi nhà tôi cứ cơm nước xong là đặt bát xuống, chạy luôn ra ngoài, tôi gọi lại cũng không gọi được!”
“Con nhà tôi cũng thế! Hai ngày trước thì chỉ có đứa thứ tư, hiện tại từ đứa thứ hai đến thứ năm cũng đi theo luôn!”
“Tôi nghe con gái kể, đứa nhỏ ở nhà đội trưởng Lương, tên Tiểu Thu thì phải, hình như đang dạy bọn nhỏ viết chữ.”
“Viết chữ? Viết chữ gì?”
“Tôi có biết là cái gì đâu? Con gái tôi nói viết cho tôi xem, xem gì đây, tôi nhìn có hiểu đâu?” Làm việc mệt như vậy, ăn cũng không tốt, mỗi ngày sau khi từ ngoài đồng trở về, người lớn chỉ muốn ngả đầu ngủ luôn, làm sao có tinh thần nói chuyện với con cái!
Thực ra, ở nông thôn xa xôi này, người lớn cơ bản còn không ý thức được tầm quan trọng của tri thức. Bọn họ chỉ cảm thấy tò mò. Đến ngày nghỉ, các bà mẹ cùng nhau chạy đến bên ngoài nhà đội trưởng Lương, ghé đầu lên trên tường vây xem vào bên trong. Ui da, ngạc nhiên nha, một đám nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất thành thành thật thật học viết chữ. Các bà mẹ đều bị cảnh này làm sợ ngây người.
Cứ như vậy, thân phận thầy giáo nhỏ này của Nhan Tấn Vân cuối cùng cũng lộ diện trước mặt người lớn.
Thực mau, toàn bộ người trong thôn đều biết, đứa nhỏ Tiểu Thu nhà đội trưởng Lương đang làm thầy giáo nhỏ dạy cho đám trẻ trong thôn. Người lớn khá thích quan sát chuyện này, khi bọn họ nhìn thấy Nhan Tấn Vân, sẽ học bộ dáng của con cái họ, gọi Nhan Tấn Vân một tiếng “Thầy giáo nhỏ”, còn có người kêu “Tiểu tiên sinh”. Nghe chắc là rất tôn kính nhỉ? Nhưng Nhan Tấn Vân cứ cảm thấy là lạ chỗ nào ấy.
Mặc kệ, dù sao chắc cũng đã dựng được hình tượng thần đồng.
Nhan Tấn Vân vui sướng nghĩ vậy.
May mà cậu không nghe được cuộc trò chuyện của đội trưởng Lương với vợ. Đội trưởng Lương hỏi: “Anh nghe mọi người nói, Tiểu Thu đang dạy bọn trẻ biết chữ?” Ông chưa nhìn qua cảnh tượng lúc dạy học, lúc người lớn tan tầm, trời đã tối rồi, lớp học nhỏ đã tan từ sớm.
Vợ Lương cười nói: “Thì bọn nhỏ đùa giỡn nhau thôi, còn có kể chuyện gì đó, có biết chữ hay không thì không biết.”
“Chơi à? Nhưng anh nghe đám Trường Sơn kể, Tiểu Thu rất có công, đều khen Tiểu Thu đó.”
“Đúng là có công lao! Anh không biết đứa nhỏ Thiết Đản nhà Trường Sơn trước kia nghịch ngợm thế nào đâu! Quần áo của nó, buổi sáng mặc vào người rất sạch sẽ, buổi tối về nhà đã thành như lăn qua bùn lầy vậy, bẩn thực sự. Vợ Trường Sơn kể, giày mà Thiết Đản đi hao phí hơn người khác rất nhiều, cô ấy biết tìm đâu ra nhiều vải vụn như vậy để làm giày cho Thiết Đản đây?” Giọng Vợ Lương tràn đầy cảm xúc, “Hiện tại thì tốt rồi, mấy cái con khỉ nghịch ngợm đó mỗi ngày đều ở trong trong sân nhà chúng ta, cũng không chạy linh tinh nữa. Anh nói xem, công lao này của Tiểu Thu lớn hay không?”
Nhóm con khỉ tinh nghịch nghe lời, vừa tiết kiệm quần áo, còn tiết kiệm cả giày, rất tuyệt nha. Hướng lớn mà nói, đây là tiết kiệm tài nguyên cho quốc gia! Còn hình tượng thần đồng mà Nhan Tấn Vân tâm tâm niệm niệm? Ôi, các dân làng giản dị thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Ngày hôm sau, Nhan Tấn Vân hoàn toàn bình phục.
Lương Xuân Nha cố ý dậy thật sớm, đi lên trên núi mang chút lá khô trở về, chất ở trên cối xay đá trong sân. Cô cầm lá cây trêu Nhan Tấn Vân: “Tiểu Thu, em biết đây là cái gì không?” Cô nghĩ rằng trẻ con nội thành chắc hẳn chưa từng thấy cái này.
Nhan Tấn Vân lại nhận ra, nắm lấy cơ hội xây dựng hình tượng thần đồng, không chút do dự nói: “Là lá cây đỗ trọng.”
Lương Xuân Nha: “……”
Lương Xuân Nha không nghĩ tới sẽ từ nhận được câu trả lời cao cấp như vậy từ Nhan Tấn Vân, cả người ngây ngẩn. Cô sửng sốt khoảng chừng là hai giây, mới cười nói: “Ở trong thành các em gọi nó là đỗ trọng sao? Ở đây thì chúng ta gọi là cây tơ. Lá cây này chơi rất vui! Em từng chơi chưa? Từ từ, chị đi gọi mấy đứa Liên Hoa, Hương Hoa qua chơi.”
Liên Hoa, Hương Hoa đều là trẻ con trong thôn, ở ngay sát vách Lương gia, tuổi không lớn.
Nhìn thấy lá cây mà Lương Xuân Nha ngắt trở về, mấy cô bé vui mừng giống như nhìn thấy bảo bối vậy. Không cần Lương Xuân Nha nói gì thêm, Liên Hoa, Hương Hoa lập tức đi gọi thêm hai bạn nhỏ chơi cùng tới, bốn người cùng nhau ngắt lá cây ra, rồi dùng chày giặt quần áo gõ cẩn thận một lần. Lá cây đỗ trọng rất thần kỳ, cho dù bị nát, cũng sẽ không bị vỡ vụn, bẻ gãy nó thì trên mặt lá có một chút sợi chỉ bạc chảy ra khiến cho các mảnh vỡ lá cây vẫn dính liền nhau, thảo nào dân làng gọi nó là cây tơ.
Đống lá được vo thành nắm tròn sẽ trở thành đồ chơi của các bé gái. Có thể ném qua lại các nắm lá giống như chơi ném bao cát nhỏ, hoặc là làm quả bóng đá. Thời buổi này vô cùng thiếu thốn vật tư, bởi vậy các bé gái chơi mấy nắm lá cũng đã rất vui vẻ.
Lương Xuân Nha yên lòng. Cô dặn mấy bạn nhỏ Liên Hoa, Hương Hoa ở lại chơi trong sân nhà cô, nhân tiện hỗ trợ trông coi Nhan Tấn Vân, đừng để Nhan Tấn Vân chạy ra ngoài cổng.
Nhan Tấn Vân chợt hiểu ra. Hoa ra Lương Xuân Nha làm vậy là vì lo lắng cậu lại trộm chạy lên trên núi một mình!
Đáng lẽ nên gọi mấy cậu bé đến nhà chơi cùng Nhan Tấn Vân thì tốt hơn, các bé gái thường không hay chơi cùng với bé trai. Nhưng các bé trai rất nghịch, kàm sao quản được, Lương Xuân Nha đành phải tìm mấy bé gái tới. Mấy bé Liên Hoa tuy tuổi không lớn, nhưng đã rất hiểu chuyện, vỗ ngực bảo đảm nói với Lương Xuân Nha: “Chị Xuân Nha yên tâm, chúng em nhất định sẽ trông nom Tiểu Thu thật tốt.”
Lương Xuân Nha xoa xoa đầu Nhan Tấn Vân, dặn dò nói: “Bây giờ thời tiết tốt, em ngồi trong sân phơi nắng trước, đợi chút nữa gió thổi thì đi vào phòng.” Suy nghĩ một chút, Lương Xuân Nha nói thêm: “Nếu lem muốn đi lên núi, chờ lúc chị không bận thì chị sẽ dẫn em đi. Không được đi một mình. Trên núi có lợn rừng lớn, cẩn thận chúng nó tha em đi đấy.”
Nhan Tấn Vân gật đầu tỏ vẻ nghe lời. Các bé gái cầm nắm lá cười đùa, ném qua ném lại, còn cậu thì thành thành thật thật ngồi ở trên băng ghế nhỏ. Cậu nhìn nắm lá chằm chằm, đột nhiên trong lòng nảy ra một ý.
Chờ đến lúc người lớn đều vội vàng ra đồng, Nhan Tấn Vân vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của các bé gái: “Chơi nắm lá có gì vui đâu? Chúng ta chơi trò thầy giáo và học sinh đi. Mình làm thầy giáo, các cậu làm học sinh, mình dạy các cậu biết chữ.”
Đối với các bé gái thì chơi nắm lá mới là đáng khen hay. Đề nghị của Nhan Tấn Vân không hề có chút hấp dẫn nào.
Nhan Tấn Vân cũng không nản lòng, cười tủm tỉm nói: “Nếu các cậu đồng ý chơi với mình, mình sẽ kể chuyện cho các cậu. Bây giờ mình có thể kể trước một chuyện…… Chuyện kể rằng, vào thời xã hội cũ, có một ông đại địa chủ, tính ông ta vô cùng keo kiệt……”
Tuy rằng cân nhắc đến thời cuộc bây giờ, có rất nhiều câu chuyện không thể kể, kể Tây Du Ký còn phải lo lắng trong truyện quá nhiều yêu quái, bị người ta hiểu lầm là tuyên truyền tư tưởng mê tín sẽ khiến cả nhà đội trưởng sản xuất gặp phiền phức, nhưng Nhan Tấn Vân từng ở trong thời không thông tin bùng nổ, một bụng đầy ắp cả chính kịch chuyện xưa. Đầu tiên kể chuyện người hầu lanh lợi đấu trí với địa chủ nhẫn tâm, tiếp theo kể chuyện chiến sĩ thông minh chống lại quân Nhật…… Các cô bé bị hấp dẫn ngay lập tức, không chơi nắm lá nữa, tất cả đều chú ý lắng nghe cậu kể chuyện.
Tin tức trong thôn núi bị tắc nghẽn, cho dù là chuyện cũ rích, các cô bé nghe cũng sẽ thấy mới lạ. Nhan Tấn Vân kể được một nửa chuyện rồi dừng, cười tủm tỉm nói: “Không kể nữa, chúng ta chơi trò thầy giáo và học sinh đi!”
“Chúng mình không muốn chơi, muốn nghe kể chuyện cơ.” Cô bé tên Liên Hoa nói, các bé gái khác đều gật đầu đồng tình.
Nhan Tấn Vân tỏ vẻ không vui nói: “Không được, các cậu không chơi với mình, mình sẽ không kể chuyện.”
Trong bọn nhỏ chỉ có Nhan Tấn Vân biết kể chuyện, các bạn khác đều không biết. Sắc mặt Nhan Tấn Vân tối lại, các cô bé đều lo lắng về sau cậu không bao giờ kể chuyện nữa, vội vàng nói: “Chúng mình chơi cùng cậu. Chơi đủ rồi cậu lại tiếp tục kể chuyện nhé?”
“Được nha!” Nhan Tấn Vân tìm một nhánh cây, ở trên bùn đất viết “Tôi yêu Bắc Kinh ***”, sau đó dạy mọi người nhận biết chữ “tôi”. Cậu ra vẻ nghiêm túc nói: “Mọi người phải học nghiêm túc, mình sẽ kiểm tra. Mau lên nào, tất cả hãy đi tìm một nhánh cây rồi cùng viết lên mặt đất theo mình, mình viết một nét, các cậu viết một nét. Ai không viết nghiêm túc, về sau mình sẽ không chơi cùng người đó nữa!”
Các cô bé vội vàng chia ra đi tìm nhánh cây, chờ mong Nhan Tấn Vân mau hết sở thích làm thầy giáo sớm một chút, tiếp tục kể chuyện.
Giữa trưa, Lương Xuân Nha tan tầm xong liền vội vàng chạy về nhà, lại thấy các bé gái đó bám cổng nhà cô lưu luyến không rời. Nhan Tấn Vân bình tĩnh vẫy tay với các nàng: “Mọi người về thôi, buổi chiều lại sang đây. Mình chờ các cậu ở đây.”
Các cô bé vừa đi vừa ngoảnh lại, bước từng bước mà về.
Lương Xuân Nha ngạc nhiên, hoá ra Tiểu Thu khiến các bé gái yêu thích vậy sao?
(Truyện được đăng tại: https://dtruyen.com/xuyen-nhanh-moi-lan-xuyen-sach-deu-bi-bat-xoay-chuyen-nhu-than/)
Tới buổi chiều, không cần Lương Xuân Nha gọi, các cô bé đã chủ động chạy đến, còn nhiều hơn hai người so với buổi sáng. Thời buổi này quá thiếu thốn nguồn giải trí, việc kể chuyện xưa vui như vậy, sao bọn nhỏ có thể bỏ qua? Với lại, người lớn làm việc nhà nông cũng đã rất mệt mỏi, đâu có tinh thần quan tâm bọn nhỏ đang làm gì, thấy Nhan Tấn Vân không chạy linh tinh, người Lương gia cũng rất yên tâm.
Dựa theo kế hoạch của Nhan Tấn Vân, làm thầy giáo dạy đám trẻ trong thôn là bước đầu tiên để cậu chế tạo hình tượng thần đồng. Trong quá trình này, nếu bọn trẻ thật sự có thể học được từ cậu vài thứ cũng rất tốt. Nhan Tấn Vân tạm thời sẽ không dạy quá nhiều, ngữ văn thì dạy chữ cậu-tôi-cậu ấy, toán học thì dạy phép cộng trừ, tuy đơn giản nhưng đều là kiến thức thực tế.
Trong chớp mắt, những cô bé còn chưa cần ra đồng ở trong thôn đều biết ở chỗ Nhan Tấn Vân có chuyện xưa để nghe.
Nhan Tấn Vân dùng phương pháp khuyến khích. Mỗi ngày cậu đều dạy vài thứ, ai học tốt, cậu sẽ đem tên người đó gán vào trong chuyện, lại còn toàn là nhân vật chính diện. Ví dụ như cô bé tên Liên Hoa học rất nghiêm túc, khi Nhan Tấn Vân kiểm tra chữ “Tôi” , chỉ có Liên Hoa viết đúng. Lúc kể cậu sẽ nói về câu chuyện “công chúa Bạch Tuyết” phiên bản nông thôn.
Bối cảnh truyện được thiết lập ở trước giải phóng, mẹ kế trong truyện biến thành tiểu thư nhà địa chủ ham ăn lười làm, công chúa Bạch Tuyết trong truyện thì trở thành cô bé nhà nghèo. Đại tiểu thư có quần áo xinh đẹp để mặc, cả người Liên Hoa toàn là miếng vá. Đại tiểu thư không cần làm việc, mỗi ngày Liên Hoa đều xuống đồng. Nhưng Liên Hoa xinh đẹp nhất, bởi vì lao động làm con người trở nên mỹ lệ.
Tạm chắp vá lung tung như vậy, dù truyện cổ tích này đã được sửa lại hơi kỳ dị, nhưng mọi người vẫn rất yêu thích. Liên Hoa còn kích động đến mức cả mặt đỏ bừng. Kể xong toàn bộ câu chuyện, mọi người cùng đọc theo Nhan Tấn: “Lao động là điều quang vinh nhất, tôi yêu lao động.”
Hai ngày sau, các cậu bé cuối cùng cũng biết ở chỗ Nhan Tấn Vân có chuyện xưa để nghe.
Thật ngạc nhiên, bắt đầu từ ngày đó, sân nhà đội trưởng Lương đã trở thành nơi tụ tập của bọn nhỏ. Các đứa trẻ trong thôn chưa phải ra đồng làm việc đều muốn ăn vạ một ngày 24 giờ ở nhà đội trưởng Lương. Rốt cuộc là cái gì đã hấp dẫn bọn nhỏ?
Nhóm các bà mẹ đều gấp gáp thu hoạch mùa màng, đến khi nghỉ ngơi mới cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm.
“Nha Nhi nhà tôi cứ cơm nước xong là đặt bát xuống, chạy luôn ra ngoài, tôi gọi lại cũng không gọi được!”
“Con nhà tôi cũng thế! Hai ngày trước thì chỉ có đứa thứ tư, hiện tại từ đứa thứ hai đến thứ năm cũng đi theo luôn!”
“Tôi nghe con gái kể, đứa nhỏ ở nhà đội trưởng Lương, tên Tiểu Thu thì phải, hình như đang dạy bọn nhỏ viết chữ.”
“Viết chữ? Viết chữ gì?”
“Tôi có biết là cái gì đâu? Con gái tôi nói viết cho tôi xem, xem gì đây, tôi nhìn có hiểu đâu?” Làm việc mệt như vậy, ăn cũng không tốt, mỗi ngày sau khi từ ngoài đồng trở về, người lớn chỉ muốn ngả đầu ngủ luôn, làm sao có tinh thần nói chuyện với con cái!
Thực ra, ở nông thôn xa xôi này, người lớn cơ bản còn không ý thức được tầm quan trọng của tri thức. Bọn họ chỉ cảm thấy tò mò. Đến ngày nghỉ, các bà mẹ cùng nhau chạy đến bên ngoài nhà đội trưởng Lương, ghé đầu lên trên tường vây xem vào bên trong. Ui da, ngạc nhiên nha, một đám nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất thành thành thật thật học viết chữ. Các bà mẹ đều bị cảnh này làm sợ ngây người.
Cứ như vậy, thân phận thầy giáo nhỏ này của Nhan Tấn Vân cuối cùng cũng lộ diện trước mặt người lớn.
Thực mau, toàn bộ người trong thôn đều biết, đứa nhỏ Tiểu Thu nhà đội trưởng Lương đang làm thầy giáo nhỏ dạy cho đám trẻ trong thôn. Người lớn khá thích quan sát chuyện này, khi bọn họ nhìn thấy Nhan Tấn Vân, sẽ học bộ dáng của con cái họ, gọi Nhan Tấn Vân một tiếng “Thầy giáo nhỏ”, còn có người kêu “Tiểu tiên sinh”. Nghe chắc là rất tôn kính nhỉ? Nhưng Nhan Tấn Vân cứ cảm thấy là lạ chỗ nào ấy.
Mặc kệ, dù sao chắc cũng đã dựng được hình tượng thần đồng.
Nhan Tấn Vân vui sướng nghĩ vậy.
May mà cậu không nghe được cuộc trò chuyện của đội trưởng Lương với vợ. Đội trưởng Lương hỏi: “Anh nghe mọi người nói, Tiểu Thu đang dạy bọn trẻ biết chữ?” Ông chưa nhìn qua cảnh tượng lúc dạy học, lúc người lớn tan tầm, trời đã tối rồi, lớp học nhỏ đã tan từ sớm.
Vợ Lương cười nói: “Thì bọn nhỏ đùa giỡn nhau thôi, còn có kể chuyện gì đó, có biết chữ hay không thì không biết.”
“Chơi à? Nhưng anh nghe đám Trường Sơn kể, Tiểu Thu rất có công, đều khen Tiểu Thu đó.”
“Đúng là có công lao! Anh không biết đứa nhỏ Thiết Đản nhà Trường Sơn trước kia nghịch ngợm thế nào đâu! Quần áo của nó, buổi sáng mặc vào người rất sạch sẽ, buổi tối về nhà đã thành như lăn qua bùn lầy vậy, bẩn thực sự. Vợ Trường Sơn kể, giày mà Thiết Đản đi hao phí hơn người khác rất nhiều, cô ấy biết tìm đâu ra nhiều vải vụn như vậy để làm giày cho Thiết Đản đây?” Giọng Vợ Lương tràn đầy cảm xúc, “Hiện tại thì tốt rồi, mấy cái con khỉ nghịch ngợm đó mỗi ngày đều ở trong trong sân nhà chúng ta, cũng không chạy linh tinh nữa. Anh nói xem, công lao này của Tiểu Thu lớn hay không?”
Nhóm con khỉ tinh nghịch nghe lời, vừa tiết kiệm quần áo, còn tiết kiệm cả giày, rất tuyệt nha. Hướng lớn mà nói, đây là tiết kiệm tài nguyên cho quốc gia! Còn hình tượng thần đồng mà Nhan Tấn Vân tâm tâm niệm niệm? Ôi, các dân làng giản dị thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.