Chương 28:
Việt Âm
09/08/2024
“Say?” Anh kề sát vào cô làm hơi thở phả vào mặt khiến cô cảm thấy ngứa ngáy cực kì.
“Anh đoán xem.” Đôi mắt cô nhìn anh toàn là ý cười.
Đột nhiên cô cảm giác có thêm một bàn tay đặt trên đùi mình, bàn tay ấy còn đang tiếp tục hướng lên trên, chủ nhân của nó thì lại vẫn nghiêm túc, giọng nói còn thở dài trách móc: “Lúc trước đã nói với em rồi, con gái ở một mình thì không nên uống nhiều rượu.” Bàn tay anh lại trái ngược với những lời mình nói, vẫn đang cách một lớp tất chân mà vuốt ve đùi cô.
Hôm nay Kiều Xu mặc một chiếc váy ôm ngắn phối với áo sơ mi, nên lúc cô ngồi xuống sẽ ngắn hơn một chút, điều này càng tiện cho anh động tay động chân.
Cô cảm giác được nguồn nhiệt trên đùi mình đang ngày càng hướng lên phía trên nhưng cô lại không ngăn cản được, mặt cô cũng càng ngày càng đỏ, nên để tránh bị người khác phát hiện thì cô quyết định đứng dậy, cô vừa cười vừa xin lỗi và nói rằng mình uống rượu nhiều nên choáng váng chịu không được, cô xin phép về trước.
Hứa Ngạn cũng đứng dậy theo cô, anh mỉm cười rồi bảo rằng mình muốn đưa cô về nhà, anh là đối tác lớn của công ty nên đâu có ai dám ngăn cản. Mọi người dùng ánh mắt mờ ám nhìn cả hai rời đi, sau đó lại tiếp tục ồn ào trở lại.
Hứa Ngạn đưa Kiều Xu về tới nhà xong không thèm để ý tới lời nói của cô mà chỉ lo tự mình đi lên lầu.
Kiều Xu cảm thấy hơi ngứa răng trước hành động của anh: “Anh đi theo em làm gì?”
“Em nói xem để làm gì?” Anh nhướng mày, trong lời nói như có ý gì đó khiến cô phải đỏ mặt: “Tất nhiên là… trả lại đồ cho em.”
Kiều Xu nghe câu trước còn tưởng là do mình nghĩ nhiều, ai ngờ nghe câu sau rồi nhớ tới cái thứ mà anh ta muốn trả là gì thì mặt cô liền đỏ chót lên trong nháy mắt, cô trừng mắt nhìn anh một cái rồi không thèm để ý nữa.
Hứa Ngạn bị ánh mắt ướt át của cô trừng một cái thì càng cười tươi hơn, anh đi từ từ theo sau lưng cô, nhìn cô lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Ngồi.” Kiều Xu đóng cửa lại rồi tùy ý mời một tiếng, cô biết ý của Hứa Ngạn cũng không phải nằm trên mặt chữ.
“Ngồi thì cũng không cần đâu, tôi nhớ là lần trước khi chia tay với Kiều tiểu thư đây thì đã từng nói là, khi nào Kiều tiểu thư bước ra từ Cục Dân Chính thì phải gọi điện thoại cho tôi, nhưng hiện tại đã một tuần trôi qua rồi mà tôi vẫn chưa thấy có cuộc gọi nào cả, không biết là có phải do còn chưa giải quyết xong hay không nhỉ?”
Kiều Xu nghe anh nhắc tới việc này thì mặc dù trong lòng cô có thầm nói mình cũng có đồng ý đâu nhưng bên ngoài cô lại không dám nói như vậy, cô cũng không quên rằng người đàn ông trước mặt mình đây là kẻ trong ngoài không giống nhau, cô hơi dẩu môi rồi thành thật nói: “Xong rồi, nhưng mà quên nói cho anh.”
“Ầy, Kiều tiểu thư bảo quên thì tôi cũng không còn cách nào.” Giọng nói của anh ta thế mà còn hơi tủi thân: “Tôi muốn xem thử một chút chắc là được chứ nhỉ?”
Kiều Xu dẫn anh ta vào phòng làm việc, trong phòng lúc này đã trở nên trống vắng hơn rất nhiều, Phó Diệp chuyển hết các giấy tờ quan trọng đi rồi, chỉ để lại một vài quyển sách bình thường, Kiều Xu lấy một cuốn sổ nhỏ từ trên kệ sách đưa cho anh ta: “Đây.”
Cô chỉ thấy anh mở ra nhìn nội dung bên trong, sau đó anh không nói gì mà tùy ý đặt nó sang một bên rồi lập tức cúi đầu hôn cô.
“Anh đoán xem.” Đôi mắt cô nhìn anh toàn là ý cười.
Đột nhiên cô cảm giác có thêm một bàn tay đặt trên đùi mình, bàn tay ấy còn đang tiếp tục hướng lên trên, chủ nhân của nó thì lại vẫn nghiêm túc, giọng nói còn thở dài trách móc: “Lúc trước đã nói với em rồi, con gái ở một mình thì không nên uống nhiều rượu.” Bàn tay anh lại trái ngược với những lời mình nói, vẫn đang cách một lớp tất chân mà vuốt ve đùi cô.
Hôm nay Kiều Xu mặc một chiếc váy ôm ngắn phối với áo sơ mi, nên lúc cô ngồi xuống sẽ ngắn hơn một chút, điều này càng tiện cho anh động tay động chân.
Cô cảm giác được nguồn nhiệt trên đùi mình đang ngày càng hướng lên phía trên nhưng cô lại không ngăn cản được, mặt cô cũng càng ngày càng đỏ, nên để tránh bị người khác phát hiện thì cô quyết định đứng dậy, cô vừa cười vừa xin lỗi và nói rằng mình uống rượu nhiều nên choáng váng chịu không được, cô xin phép về trước.
Hứa Ngạn cũng đứng dậy theo cô, anh mỉm cười rồi bảo rằng mình muốn đưa cô về nhà, anh là đối tác lớn của công ty nên đâu có ai dám ngăn cản. Mọi người dùng ánh mắt mờ ám nhìn cả hai rời đi, sau đó lại tiếp tục ồn ào trở lại.
Hứa Ngạn đưa Kiều Xu về tới nhà xong không thèm để ý tới lời nói của cô mà chỉ lo tự mình đi lên lầu.
Kiều Xu cảm thấy hơi ngứa răng trước hành động của anh: “Anh đi theo em làm gì?”
“Em nói xem để làm gì?” Anh nhướng mày, trong lời nói như có ý gì đó khiến cô phải đỏ mặt: “Tất nhiên là… trả lại đồ cho em.”
Kiều Xu nghe câu trước còn tưởng là do mình nghĩ nhiều, ai ngờ nghe câu sau rồi nhớ tới cái thứ mà anh ta muốn trả là gì thì mặt cô liền đỏ chót lên trong nháy mắt, cô trừng mắt nhìn anh một cái rồi không thèm để ý nữa.
Hứa Ngạn bị ánh mắt ướt át của cô trừng một cái thì càng cười tươi hơn, anh đi từ từ theo sau lưng cô, nhìn cô lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Ngồi.” Kiều Xu đóng cửa lại rồi tùy ý mời một tiếng, cô biết ý của Hứa Ngạn cũng không phải nằm trên mặt chữ.
“Ngồi thì cũng không cần đâu, tôi nhớ là lần trước khi chia tay với Kiều tiểu thư đây thì đã từng nói là, khi nào Kiều tiểu thư bước ra từ Cục Dân Chính thì phải gọi điện thoại cho tôi, nhưng hiện tại đã một tuần trôi qua rồi mà tôi vẫn chưa thấy có cuộc gọi nào cả, không biết là có phải do còn chưa giải quyết xong hay không nhỉ?”
Kiều Xu nghe anh nhắc tới việc này thì mặc dù trong lòng cô có thầm nói mình cũng có đồng ý đâu nhưng bên ngoài cô lại không dám nói như vậy, cô cũng không quên rằng người đàn ông trước mặt mình đây là kẻ trong ngoài không giống nhau, cô hơi dẩu môi rồi thành thật nói: “Xong rồi, nhưng mà quên nói cho anh.”
“Ầy, Kiều tiểu thư bảo quên thì tôi cũng không còn cách nào.” Giọng nói của anh ta thế mà còn hơi tủi thân: “Tôi muốn xem thử một chút chắc là được chứ nhỉ?”
Kiều Xu dẫn anh ta vào phòng làm việc, trong phòng lúc này đã trở nên trống vắng hơn rất nhiều, Phó Diệp chuyển hết các giấy tờ quan trọng đi rồi, chỉ để lại một vài quyển sách bình thường, Kiều Xu lấy một cuốn sổ nhỏ từ trên kệ sách đưa cho anh ta: “Đây.”
Cô chỉ thấy anh mở ra nhìn nội dung bên trong, sau đó anh không nói gì mà tùy ý đặt nó sang một bên rồi lập tức cúi đầu hôn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.