Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên
Chương 123: Ngoại truyện (4)
Ngọc Du
04/02/2021
Hạ Kỳ Như kiên nhẫn đi phía sau Cảnh Thiên, nhìn hắn thay đổi từ một người vô cảm lạnh lùng đến khi trở thành một công tước lúc nào cũng giữ nụ
cười trên môi cùng một vẻ mặt ôn hòa đến đáng sợ.
Có thể do đã quá mệt mỏi nên lần này hắn lựa chọn làm một cá muối, an tĩnh sống nhàn tản qua ngày.
Thế nhưng những người xung quanh lại không cho hắn toại nguyện, bao gồm cả vị Huyết vương tiền nhiệm kia.
Không biết hắn từ đâu tra ra được bí mật của phong ấn kia nằm dưới lâu đài cổ, nơi mà gia đình Kiều Dương đang sinh sống, và vì để mở phong ấn kia hắn đã nhẫn tâm giết chết cha mẹ Kiều Dương, là những người bảo vệ phong ấn này.
Bởi vì hắn ta khi đó cũng giống như Hạ Kỳ Như, cho rằng Cảnh Thiên là do có được thánh khí kia nên mới có được lực lượng cường đại như vậy, chỉ cần mở được phong ấn, Cảnh Thiên liền sẽ bị giết chết ngay.
Kiều Dương may mắn được Cảnh Thiên cứu nên nhặt về được một mạng, thế nhưng hắn khi đó lại xóa đi ký ức của cô, cho nên cô đối với chuyện đó hoàn toàn không có bất kỳ ký ức nào, luôn cho rằng bản thân quá sợ hãi nên đã tự động quên đi cảnh tượng kia.
Mà Cảnh Thiên sau lần đó cũng không bao giờ đến lâu đài cổ này thêm lần nào nữa.
Cứ ngỡ mối liên kết với lâu đài này đã biến mất thì một ngày nọ Hạ Kỳ Như xuyên đến làm xáo trộn cuộc sống bình lặng này của hắn.
Quá trình sau đó không cần nói cũng biết, nhờ sự xuất hiện của cô mà trang viên ngày nào cũng loạn như gà bay chó sủa.
Mà khuôn mặt của Cảnh Thiên lại không còn u ám như trước nữa, nụ cười trên môi hắn đã bắt đầu trở nên thật chân thật.
Thế nhưng hắn suy cho cùng vẫn không thoát khỏi ám ảnh quá khứ, luôn sợ hãi bản thân sẽ bị bỏ rơi lần nữa nên thái độ với cô lúc xa lúc gần, nhưng tính chiếm hữu lại mạnh mẽ đến tiêu cực.
Hạ Kỳ Như nhàm chán đi dạo quanh trang viên vài vòng, sau cùng có lẽ đoán chừng hắn không nhìn thấy mình nên cô không màng hình tượng mà cứ thế ngồi bệt trên nền đất nhìn hắn cắt tỉa mấy cây cảnh trong vườn, cũng không biết hắn đang nghĩ gì mà lại nhoẻn miệng cười, thật sự rất đáng ghét.
Hạ Kỳ Như nhìn mà chỉ muốn nhào lên ôm lấy hắn mà thôi.
Nhưng mà bây giờ cô với hắn chỉ là một người vô hình, dù cô có muốn ôm cũng không ôm được.
Dù sao mấy nghìn năm qua số lần cô muốn ôm hắn đã không thể đếm nổi nữa rồi, nhưng mà có lần nào cô thật sự chạm được vào hắn đâu.
Chẳng khác nào nhìn thấy đồ ăn ngon mà không thể ăn được vậy.
Hạ Kỳ Như theo thói quen lại muốn vặt lá cây giải hận, đến lúc ngón tay xuyên qua lá cây cô mới sực tỉnh.
Đến Cảnh Thiên cô còn không chạm vào được thì sao chạm nổi vào mấy cái lá cây này.
Muốn ôm hắn, muốn ôm hắn, thật sự rất muốn ôm hắn.
Hạ Kỳ Như đáng thương ngồi ở một góc, hai tay tự đưa lên ôm chính bản thân mình.
Cô thật là một đứa nhỏ đáng thương mà.
"..."
Hạ Kỳ Như không thể chạm vào Cảnh Thiên đã đành, hàng ngày còn chứng kiến hắn và người con gái khác thân thiết với nhau, khỏi nói cũng biết mùi giấm chua nồng nặc cả người.
Có cảm giác hắn đã thay lòng đổi dạ.
Cô muốn đánh ghen.
"Tiểu chủ nhân, cô tự đánh ghen chính mình à?"
Tiểu Hắc cũng cạn ngôn với cô luôn.
Đây chỉ là hắn đang nhớ lại mà thôi, cô ghen cái gì mà ghen chứ.
"Không được sao?"
Hạ Kỳ Như bày tỏ, nếu thật sự có thể chạm vào "cô ta", cô thật sự sẽ đánh "cô ta" thật.
Tiểu Hắc: "..."
Nó sai rồi, nó không nên hỏi cô vấn đề này.
Nếu cô mà bình thường sao cô có thể yêu được một tên không bình thường như Cảnh Thiên chứ.
Quả nhiên là kẻ tám lạng người nửa cân mà.
Đều thần kinh như nhau cả.
"Tiểu Hắc, mi đang mắng ta có đúng không?"
Hạ Kỳ Như liếc nhìn Tiểu Hắc một cái, Tiểu Hắc chột dạ lập tức chối đây đẩy.
"Ta không có, cô đừng có mà đổ oan cho ta."
"Thật sự không có?"
"Đương nhiên là không có rồi."
Tiểu Hắc ngôn từ chính nghĩa lẫm liệt, một vẻ cây đây không sợ chết đứng.
Cũng không biết Hạ Kỳ Như có tin không, nhưng sau không thấy cô có phản ứng gì nữa.
Tiểu Hắc âm thầm thở phào một hơi, sau liền ngoan ngoãn hẳn không dám nói gì nữa.
Dù sao tiểu chủ nhân cũng bị nhốt trong thế giới này hơn mười nghìn năm rồi, cô điên khùng một chút cũng là điều dễ hiểu mà.
Thân là cấp dưới, sao nó có thể nói xấu chủ nhân của mình được chứ.
Quan trọng nhất là ngộ nhỡ tiểu chủ nhân không xử được hai người kia liền quay sang trút giận lên người nó thì sao?
Nó dại gì mà đi lên tìm cảm giác tồn tại chứ.
Dù là một mảnh vải nó cũng phải là một mảnh vải có giác ngộ, cho nên nó chỉ có thể lôi Cảnh Thiên ra làm lá chắn.
"Tiểu chủ nhân, nếu cô không ngại linh hồn của Cảnh Thiên sẽ bị ảnh hưởng thì cứ thoải mái đánh ghen đi."
Hạ Kỳ Như: "..."
Cô cảm thấy cô lại được rồi.
Có thể do đã quá mệt mỏi nên lần này hắn lựa chọn làm một cá muối, an tĩnh sống nhàn tản qua ngày.
Thế nhưng những người xung quanh lại không cho hắn toại nguyện, bao gồm cả vị Huyết vương tiền nhiệm kia.
Không biết hắn từ đâu tra ra được bí mật của phong ấn kia nằm dưới lâu đài cổ, nơi mà gia đình Kiều Dương đang sinh sống, và vì để mở phong ấn kia hắn đã nhẫn tâm giết chết cha mẹ Kiều Dương, là những người bảo vệ phong ấn này.
Bởi vì hắn ta khi đó cũng giống như Hạ Kỳ Như, cho rằng Cảnh Thiên là do có được thánh khí kia nên mới có được lực lượng cường đại như vậy, chỉ cần mở được phong ấn, Cảnh Thiên liền sẽ bị giết chết ngay.
Kiều Dương may mắn được Cảnh Thiên cứu nên nhặt về được một mạng, thế nhưng hắn khi đó lại xóa đi ký ức của cô, cho nên cô đối với chuyện đó hoàn toàn không có bất kỳ ký ức nào, luôn cho rằng bản thân quá sợ hãi nên đã tự động quên đi cảnh tượng kia.
Mà Cảnh Thiên sau lần đó cũng không bao giờ đến lâu đài cổ này thêm lần nào nữa.
Cứ ngỡ mối liên kết với lâu đài này đã biến mất thì một ngày nọ Hạ Kỳ Như xuyên đến làm xáo trộn cuộc sống bình lặng này của hắn.
Quá trình sau đó không cần nói cũng biết, nhờ sự xuất hiện của cô mà trang viên ngày nào cũng loạn như gà bay chó sủa.
Mà khuôn mặt của Cảnh Thiên lại không còn u ám như trước nữa, nụ cười trên môi hắn đã bắt đầu trở nên thật chân thật.
Thế nhưng hắn suy cho cùng vẫn không thoát khỏi ám ảnh quá khứ, luôn sợ hãi bản thân sẽ bị bỏ rơi lần nữa nên thái độ với cô lúc xa lúc gần, nhưng tính chiếm hữu lại mạnh mẽ đến tiêu cực.
Hạ Kỳ Như nhàm chán đi dạo quanh trang viên vài vòng, sau cùng có lẽ đoán chừng hắn không nhìn thấy mình nên cô không màng hình tượng mà cứ thế ngồi bệt trên nền đất nhìn hắn cắt tỉa mấy cây cảnh trong vườn, cũng không biết hắn đang nghĩ gì mà lại nhoẻn miệng cười, thật sự rất đáng ghét.
Hạ Kỳ Như nhìn mà chỉ muốn nhào lên ôm lấy hắn mà thôi.
Nhưng mà bây giờ cô với hắn chỉ là một người vô hình, dù cô có muốn ôm cũng không ôm được.
Dù sao mấy nghìn năm qua số lần cô muốn ôm hắn đã không thể đếm nổi nữa rồi, nhưng mà có lần nào cô thật sự chạm được vào hắn đâu.
Chẳng khác nào nhìn thấy đồ ăn ngon mà không thể ăn được vậy.
Hạ Kỳ Như theo thói quen lại muốn vặt lá cây giải hận, đến lúc ngón tay xuyên qua lá cây cô mới sực tỉnh.
Đến Cảnh Thiên cô còn không chạm vào được thì sao chạm nổi vào mấy cái lá cây này.
Muốn ôm hắn, muốn ôm hắn, thật sự rất muốn ôm hắn.
Hạ Kỳ Như đáng thương ngồi ở một góc, hai tay tự đưa lên ôm chính bản thân mình.
Cô thật là một đứa nhỏ đáng thương mà.
"..."
Hạ Kỳ Như không thể chạm vào Cảnh Thiên đã đành, hàng ngày còn chứng kiến hắn và người con gái khác thân thiết với nhau, khỏi nói cũng biết mùi giấm chua nồng nặc cả người.
Có cảm giác hắn đã thay lòng đổi dạ.
Cô muốn đánh ghen.
"Tiểu chủ nhân, cô tự đánh ghen chính mình à?"
Tiểu Hắc cũng cạn ngôn với cô luôn.
Đây chỉ là hắn đang nhớ lại mà thôi, cô ghen cái gì mà ghen chứ.
"Không được sao?"
Hạ Kỳ Như bày tỏ, nếu thật sự có thể chạm vào "cô ta", cô thật sự sẽ đánh "cô ta" thật.
Tiểu Hắc: "..."
Nó sai rồi, nó không nên hỏi cô vấn đề này.
Nếu cô mà bình thường sao cô có thể yêu được một tên không bình thường như Cảnh Thiên chứ.
Quả nhiên là kẻ tám lạng người nửa cân mà.
Đều thần kinh như nhau cả.
"Tiểu Hắc, mi đang mắng ta có đúng không?"
Hạ Kỳ Như liếc nhìn Tiểu Hắc một cái, Tiểu Hắc chột dạ lập tức chối đây đẩy.
"Ta không có, cô đừng có mà đổ oan cho ta."
"Thật sự không có?"
"Đương nhiên là không có rồi."
Tiểu Hắc ngôn từ chính nghĩa lẫm liệt, một vẻ cây đây không sợ chết đứng.
Cũng không biết Hạ Kỳ Như có tin không, nhưng sau không thấy cô có phản ứng gì nữa.
Tiểu Hắc âm thầm thở phào một hơi, sau liền ngoan ngoãn hẳn không dám nói gì nữa.
Dù sao tiểu chủ nhân cũng bị nhốt trong thế giới này hơn mười nghìn năm rồi, cô điên khùng một chút cũng là điều dễ hiểu mà.
Thân là cấp dưới, sao nó có thể nói xấu chủ nhân của mình được chứ.
Quan trọng nhất là ngộ nhỡ tiểu chủ nhân không xử được hai người kia liền quay sang trút giận lên người nó thì sao?
Nó dại gì mà đi lên tìm cảm giác tồn tại chứ.
Dù là một mảnh vải nó cũng phải là một mảnh vải có giác ngộ, cho nên nó chỉ có thể lôi Cảnh Thiên ra làm lá chắn.
"Tiểu chủ nhân, nếu cô không ngại linh hồn của Cảnh Thiên sẽ bị ảnh hưởng thì cứ thoải mái đánh ghen đi."
Hạ Kỳ Như: "..."
Cô cảm thấy cô lại được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.