Chương 79: (11) Thế kỷ sao
Duy Khách
23/11/2022
Diêm Lịch thật sự không ngờ khi thảm họa xảy ra, cô gái đã không nhờ anh giúp đỡ; sau khi thảm họa xảy ra, cô gái cũng không nhờ anh giúp đỡ;
bây giờ khi thảm họa đã trôi qua được một thời gian dài, cô vẫn sống
bình yên ở khu 69, không né không tránh, vững như tảng đá, càng không
muốn anh cung cấp vật tư.
Thậm chí cô còn là kẻ chủ mưu đằng sau kế hoạch của Diệp Tiêu và Nguyên Khải.
Anh đã sớm điều tra rõ ràng và biết trước khi thảm họa xảy ra, Diệp Tiêu và Nguyên Khải vẫn luôn tham gia hoạt động “Thi đấu đổi gạo”, vào thời điểm đó, có vẻ như việc này không hề có mục đích, nhưng sau khi thảm họa xảy ra, hiệu quả của việc được nhiều người ủng hộ mạnh hơn bất cứ điều gì khác.
Bọn họ không chỉ có tình cảm với trận thi đấu kia mà còn có tình cảm khi hỗ trợ nhau hoàn thành nhiệm vụ trong quá trình thi đấu, nếu như không có trận thi đấu này thì hai thiếu niên nhỏ tuổi kia căn bản không có khả năng thu phục lòng người nhanh như vậy, thậm chí cuối cùng, toàn bộ khu dân thường đều tham gia vào quá trình xây dựng lại sau thảm họa. Tất cả đều được tôi luyện trong các lần thi đấu và khủng hoảng, mà người ngoài sẽ không thể ngờ người đứng sau lại là một cô gái nhỏ gầy.
Giống như bây giờ, những người bình thường này đã học võ một cách tự phát, khiến người khác ngạc nhiên và bất ngờ.
Mà tất cả những điều này là do cô.
Cô thật sự rất gầy rất nhỏ, bộ dáng cũng không thay đổi bao nhiêu so với lần đầu tiên gặp anh, trái lại càng gầy đi vì bộ quần áo mùa đông dày cộp.
Nhưng ánh mắt trước sau vẫn trầm tĩnh như cũ, khi cô nhìn anh, tất cả đổ nát sau lưng đều trở nên yên tĩnh.
Anh chưa bao giờ sinh ra sự tò mò đối với một người phụ nữ nào, hoặc là nói chưa từng có một người phụ nữ nào có thể khiến cho anh nhìn với cặp mắt khác, lúc trước khi cô gái nhỏ gầy ngồi trước mặt bình tĩnh đàm phán với anh cũng đủ làm cho anh ngạc nhiên rồi, nhưng bây giờ anh mới phát hiện, thật ra cô còn có sức mạnh lớn hơn nữa.
Điều này khiến cho anh bỗng sinh ra tò mò và nóng lòng muốn thử, anh muốn nhìn xem cô có thể làm đến mức độ nào; xem cô sẽ đi đến bước nào; xem khi nào cô sẽ cúi đầu trước hiện thực……
Diệp Trăn nhìn Diêm Lịch, sắc mặt người đàn ông lạnh băng không nhìn thấu, “Nếu thiếu tướng quân có việc thì tôi đi trước.”
Cuối cùng anh mở miệng: “Diệp Trăn?”
Diệp Trăn: “Thiếu tướng quân?”
Diêm Lịch nói: “Diệp Trăn, cô muốn làm gì.”
Diệp Trăn suy nghĩ một chút, thắc mắc nói: “Tôi muốn làm gì? Tại sao thiếu tướng quân lại hỏi như vậy?”
Anh nheo mắt nhìn cô.
Diệp Trăn nói: “Thật sự tôi không muốn làm gì cả, và tôi cũng không thể làm được gì, tôi chỉ hy vọng những người bình thường như chúng tôi có thể sống tốt.”
“Phải không?”
“Đúng vậy.”
Diêm Lịch đột nhiên tới gần, anh dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu và tò mò: “Diệp Trăn, tôi sẽ nhìn xem cô có thể đi đến bước nào.”
Diệp Trăn chớp chớp mắt, nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Diêm Lịch chợt nhếch môi dưới, anh vốn rất đẹp trai nhưng bình thường mặt không biểu tình, lành lạnh như sương, hiện tại lại đột nhiên nhếch môi, thế nhưng không làm cho người ta cảm thấy đẹp hơn mà ngược lại lại không khỏi run lưng, chỉ cảm thấy quỷ dị, rất đáng sợ!
Trong giọng nói của anh có chút sung sướng: “Tôi rất mong chờ.”
Diệp Trăn cũng cảm thấy hơi đáng sợ, cô mím môi khẽ nói: “Chỉ sợ sẽ làm thiếu tướng thất vọng, tôi là người bình thường, không làm được cái gì.”
Người đàn ông khịt mũi, niềm sung sướng biến mất trong nháy mắt, ánh mắt lạnh băng trông rất nguy hiểm.
Diệp Trăn dừng một chút, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ thiếu tướng quân cố ý đến tìm tôi? Chỉ vì nói với tôi những lời này thôi sao?”
Diêm Lịch phất tay áo, ánh mắt vô cùng lãnh đạm nhìn cô gái, giống như nói cô không biết tự lượng sức mình, anh mà cố ý đến tìm cô?
Diệp Trăn: “……”
Cô tạm dừng lại, “Thiếu tướng quân, anh có thể giao khu rừng một vạn mét vuông cho tôi trước mùa thu năm sau có được không? Không cần toàn bộ, chỉ cần đưa trước một phần cũng được.”
Diêm Lịch nói: “Được.”
Diệp Trăn khẽ cong môi: “Cảm ơn thiếu tướng quân.”
Anh ừ một tiếng.
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên Diệp Trúc gọi cô, “Chị hai!”
Diệp Trăn quay đầu đáp lại, khi cô quay đầu lại thì hình bóng người đàn ông đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một hàng dấu chân nông sâu.
Cô nhướng mày, không rõ tại sao Diêm Lịch đến tìm cô, uy hiếp cô? Cũng không giống.
Cô biết, với năng lực của Diêm Lịch, những việc anh biết còn rõ ràng chi tiết hơn nhiều so với những gì mà người ngoài truyền lại, anh nói muốn xem cô đi đến bước nào đã nói lên việc anh biết tất cả những việc Diệp Tiêu và Nguyên Khải làm đều có bút tích của cô, mà anh còn rửa mắt chờ mong?
Diêm Lịch đột nhiên xuất hiện và đột nhiên biến mất, còn nói những lời này làm cho Diệp Trăn nghi ngờ một hồi lâu.
Nhưng lần này Diêm Lịch không còn xuất quỷ nhập thần nữa, cuộc sống của Diệp Trăn cũng không xảy ra biến hoá gì, điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Mà bên kia khi Diêm Lịch trở về thì nghe thấy phụ tá nói: “Thẩm tiểu thư đã đợi ngài ở bên ngoài rất lâu.”
Diêm Lịch: “Có chuyện gì?”
Phụ tá nói: “Nghe nói là vì việc ở khu dân thường, cụ thể là gì thì cô ấy muốn tự nói chuyện trực tiếp với ngài.”
Diêm Lịch vẫy tay, bảo phụ tá mời Thẩm Lan vào.
Mặc dù là mùa đông nhưng Thẩm Lan vẫn mặc váy ngắn cùng với đôi bốt dài, bên ngoài là áo khoác màu trắng có cổ lông chồn cùng màu càng tôn lên vẻ băng thanh ngọc khiết*, làn da trắng và ngoại hình xinh đẹp của cô.
*trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc
Nhìn thấy Diêm Lịch cao lớn đẹp trai, cô mỉm cười bước lên, dịu dàng nói: “Thiếu tướng quân, ngại quá, em lại làm phiền ngài.”
Diêm Lịch nhìn cô một cái, mời ngồi, phụ tá bưng một tách trà nóng lên, Thẩm Lan thanh lịch nói cảm ơn, sau đó lấy thiệp mời ra: “Năm ngày nữa là sinh nhật lần thứ 20 của em, hy vọng thiếu tướng quân có thể đến.”
Không nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Diêm Lịch có bất kỳ biểu cảm gì, anh nhận lấy: “Lúc đó nếu như có thời gian thì nhất định sẽ đến.”
Cho dù như vậy thì Thẩm Lan vẫn rất vui vẻ, cô cười nói cô có thể hiểu được sự bận rộn của anh, dù sao anh cũng là thiếu tướng quân, phải giữ gìn sự an toàn của đế quốc là chuyện rất quan trọng, cô chỉ là việc nhỏ, nếu như anh không có thời gian thì cũng không cần miễn cưỡng, cô rất thông cảm cho anh.
Cô nói rất nhiều, sau đó lại hỏi Diêm Lịch về khu dân thường gần đây như thế nào? Không còn thú dữ tấn công nữa chứ? Nếu như lại đến lần thứ hai thì e rằng người trong khu dân thường thật sự sẽ xong đời.
Diêm Lịch nói: “Chắc hẳn Thẩm tiểu thư cũng đã xem tin tức, khu dân thường đang khôi phục khá tốt, tạm thời không có việc gì lớn xảy ra.”
Thẩm Lan thở phào nhẹ nhõm, nói vậy là tốt rồi, cô thật sự lo lắng vân vân.
Mãi đến mười phút sau, Diêm Lịch nói anh có việc nên bảo phụ tá đưa Thẩm Lan đi.
Thẩm Lan ôm lò sưởi ấm tay, mặc áo choàng vào, thướt tha tạm biệt anh.
Mặt Diêm Lịch không đổi sắc, đột nhiên nhớ tới cô gái nhỏ gầy ngồi xổm trên nền tuyết, bộ dáng cô xám xịt, kỳ thật so với Thẩm Lan vừa mới rời đi trước mắt còn sinh động hơn.
Nếu như cô gái mặc chiếc váy tinh xảo như vậy, không, cô gầy nhỏ, mong manh yếu đuối, chắc chắn sẽ không mặc được.
Anh đột nhiên gọi người: “Chuẩn bị xe, vào cung điện.”
……
Thời tiết chuyển nắng trong một ngày thì nhiệt độ lại giảm xuống, tuyết dày vài mét, phải mất nửa ngày để dọn tuyết vào mỗi buổi sáng, tuy nhiên, mặc dù thời tiết lạnh giá nhưng bầu không khí lại vô cùng sôi nổi, bởi vì kho lúa gần như trống rỗng đột nhiên được vận chuyển một lượng lớn gạo và mì, binh lính phát lương thực nói: “Thủ tướng nhân hậu, thông cảm con dân mất nhà cửa và người thân nên cố ý mang gạo thóc đến cho mọi người có một năm tốt lành, thể hiện lòng nhân từ của đất nước.”
Không ai cảm thấy không tốt, ngay cả Diệp Trăn cũng như vậy, bọn nhỏ vui vẻ nhảy múa, người già rơm rớm nước mắt, thanh niên cường tráng giúp khuân vác lương thực, chỉ cần có thể sống sót qua mùa đông này thì tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn! Mặc dù việc có đống lương thực này thật sự quá ngoài ý muốn nhưng dù sao đi nữa, lương thực đến là tốt rồi.
Tuy rằng có nhiều hơn một đợt lương thực nhưng rất nhiều người đều đang tiêu thụ nó, hàng ngày vẫn nhìn lương thực biến mất rất nhanh chóng.
Bên cạnh lương thực thì còn có người.
Rất nhiều người bị thương nặng trong cuộc tấn công của dã thú, bọn họ không thể sống sót qua mùa đông cằn cỗi và lạnh giá này.
Diệp Trăn đã sớm bảo Trương béo lấy thuốc ra từ lâu, nhưng tiếc là cho dù đã lấy hết thì vẫn có rất nhiều người chết, cứ cách vài ngày là Diệp Trăn có thể nhìn thấy người ta bị khiêng đi, nghe thấy tiếng khóc đau đớn, cũng nghe thấy tiếng chửi rủa tuyệt vọng, chửi ông trời bất công, chửi dã thú khủng bố, chửi đất nước bất nhân……
Khu vực dân thường đang thay đổi nhưng có một số điều vẫn không thể thay đổi được.
Ví dụ như sự lạc hậu và nghèo đói của nó.
Nơi này thiếu quá nhiều thứ, ngay cả sự sống còn cơ bản nhất cũng trở thành một cuộc đấu tranh.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Trăn vui mừng chính là khi đối mặt với tất cả những điều này, trong mắt nhiều người đã không còn ngây ngô dại dột mà là mở to hai mắt, nắm chặt nắm tay, đó là dũng khí muốn liều mạng sống sót mới có được!
Trong bốn tháng mùa đông, vào một tháng cuối cùng, dù có tiết kiệm như thế nào thì lương thực cũng gần như cạn kiệt, cuối cùng Diệp Trăn cũng liên lạc với Trương béo, nhờ ông gửi lương thực cô tích trữ ở đó và phân phát cho mỗi khu một ít, có thể kéo dài vài ngày với chế độ ăn ít đi một nửa, nhưng đương nhiên vẫn không đủ, Trương béo nhìn không nổi nên đã tự đưa thêm một ít đến.
Lúc này Diệp Trăn, người đã im lặng gần như cả mùa đông cuối cùng cũng liên lạc với Diêm Lịch.
Diêm Lịch bất ngờ nghe thấy giọng Diệp Trăn còn sững sờ trong giây lát, anh vốn tưởng rằng cô sẽ không đến tìm anh, nhưng tại sao bây giờ cô lại đến tìm anh?
Anh nhận máy, giọng nói lạnh băng trước sau như một: “Diệp Trăn?”
Diệp Trăn nói: “Thiếu tướng quân, ngại quá, làm phiền anh.”
Người đàn ông đặt đồ trong tay xuống đi đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, anh gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng đáng thương của cô gái co ro trong giá lạnh lúc này, bởi vì anh nghe thấy sự run rẩy rất nhỏ trong giọng nói của cô.
Diêm Lịch nói: “Có việc?”
Diệp Trăn vâng một tiếng: “Vật tư tôi để ở chỗ anh lúc trước có thể đưa giúp tôi được không?”
Diêm Lịch thật sự yên lặng một lúc lâu, đưa vật tư? Đây là lý do tại sao cô tìm anh?
Nếu không phải Diệp Trăn nhắc đến thì suýt chút nữa anh đã quên trong tay mình còn có một lô hàng mà lúc trước anh đã hứa cho Diệp Trăn, trước đây anh nghĩ cô không cần mình khi cô cần anh nhất, nhưng bây giờ khi mọi thứ đều im lặng, cô đột nhiên nhắc tới khiến cho anh suýt chút nữa không có phản ứng gì.
Diệp Trăn đợi mãi không thấy câu trả lời, lại gọi anh: “Thiếu tướng quân?”
Diêm Lịch thấp giọng nói: "Được."
Diệp Trăn cười: “Cảm ơn thiếu tướng quân, vậy tôi không làm phiền anh nữa, cảm ơn.”
Cô tắt điện thoại, Diêm Lịch: “……”
Vậy là…… Xong rồi……?
Diêm Lịch phát hiện Diệp Trăn còn rất giỏi lợi dụng người khác.
Thậm chí cô còn là kẻ chủ mưu đằng sau kế hoạch của Diệp Tiêu và Nguyên Khải.
Anh đã sớm điều tra rõ ràng và biết trước khi thảm họa xảy ra, Diệp Tiêu và Nguyên Khải vẫn luôn tham gia hoạt động “Thi đấu đổi gạo”, vào thời điểm đó, có vẻ như việc này không hề có mục đích, nhưng sau khi thảm họa xảy ra, hiệu quả của việc được nhiều người ủng hộ mạnh hơn bất cứ điều gì khác.
Bọn họ không chỉ có tình cảm với trận thi đấu kia mà còn có tình cảm khi hỗ trợ nhau hoàn thành nhiệm vụ trong quá trình thi đấu, nếu như không có trận thi đấu này thì hai thiếu niên nhỏ tuổi kia căn bản không có khả năng thu phục lòng người nhanh như vậy, thậm chí cuối cùng, toàn bộ khu dân thường đều tham gia vào quá trình xây dựng lại sau thảm họa. Tất cả đều được tôi luyện trong các lần thi đấu và khủng hoảng, mà người ngoài sẽ không thể ngờ người đứng sau lại là một cô gái nhỏ gầy.
Giống như bây giờ, những người bình thường này đã học võ một cách tự phát, khiến người khác ngạc nhiên và bất ngờ.
Mà tất cả những điều này là do cô.
Cô thật sự rất gầy rất nhỏ, bộ dáng cũng không thay đổi bao nhiêu so với lần đầu tiên gặp anh, trái lại càng gầy đi vì bộ quần áo mùa đông dày cộp.
Nhưng ánh mắt trước sau vẫn trầm tĩnh như cũ, khi cô nhìn anh, tất cả đổ nát sau lưng đều trở nên yên tĩnh.
Anh chưa bao giờ sinh ra sự tò mò đối với một người phụ nữ nào, hoặc là nói chưa từng có một người phụ nữ nào có thể khiến cho anh nhìn với cặp mắt khác, lúc trước khi cô gái nhỏ gầy ngồi trước mặt bình tĩnh đàm phán với anh cũng đủ làm cho anh ngạc nhiên rồi, nhưng bây giờ anh mới phát hiện, thật ra cô còn có sức mạnh lớn hơn nữa.
Điều này khiến cho anh bỗng sinh ra tò mò và nóng lòng muốn thử, anh muốn nhìn xem cô có thể làm đến mức độ nào; xem cô sẽ đi đến bước nào; xem khi nào cô sẽ cúi đầu trước hiện thực……
Diệp Trăn nhìn Diêm Lịch, sắc mặt người đàn ông lạnh băng không nhìn thấu, “Nếu thiếu tướng quân có việc thì tôi đi trước.”
Cuối cùng anh mở miệng: “Diệp Trăn?”
Diệp Trăn: “Thiếu tướng quân?”
Diêm Lịch nói: “Diệp Trăn, cô muốn làm gì.”
Diệp Trăn suy nghĩ một chút, thắc mắc nói: “Tôi muốn làm gì? Tại sao thiếu tướng quân lại hỏi như vậy?”
Anh nheo mắt nhìn cô.
Diệp Trăn nói: “Thật sự tôi không muốn làm gì cả, và tôi cũng không thể làm được gì, tôi chỉ hy vọng những người bình thường như chúng tôi có thể sống tốt.”
“Phải không?”
“Đúng vậy.”
Diêm Lịch đột nhiên tới gần, anh dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu và tò mò: “Diệp Trăn, tôi sẽ nhìn xem cô có thể đi đến bước nào.”
Diệp Trăn chớp chớp mắt, nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Diêm Lịch chợt nhếch môi dưới, anh vốn rất đẹp trai nhưng bình thường mặt không biểu tình, lành lạnh như sương, hiện tại lại đột nhiên nhếch môi, thế nhưng không làm cho người ta cảm thấy đẹp hơn mà ngược lại lại không khỏi run lưng, chỉ cảm thấy quỷ dị, rất đáng sợ!
Trong giọng nói của anh có chút sung sướng: “Tôi rất mong chờ.”
Diệp Trăn cũng cảm thấy hơi đáng sợ, cô mím môi khẽ nói: “Chỉ sợ sẽ làm thiếu tướng thất vọng, tôi là người bình thường, không làm được cái gì.”
Người đàn ông khịt mũi, niềm sung sướng biến mất trong nháy mắt, ánh mắt lạnh băng trông rất nguy hiểm.
Diệp Trăn dừng một chút, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ thiếu tướng quân cố ý đến tìm tôi? Chỉ vì nói với tôi những lời này thôi sao?”
Diêm Lịch phất tay áo, ánh mắt vô cùng lãnh đạm nhìn cô gái, giống như nói cô không biết tự lượng sức mình, anh mà cố ý đến tìm cô?
Diệp Trăn: “……”
Cô tạm dừng lại, “Thiếu tướng quân, anh có thể giao khu rừng một vạn mét vuông cho tôi trước mùa thu năm sau có được không? Không cần toàn bộ, chỉ cần đưa trước một phần cũng được.”
Diêm Lịch nói: “Được.”
Diệp Trăn khẽ cong môi: “Cảm ơn thiếu tướng quân.”
Anh ừ một tiếng.
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên Diệp Trúc gọi cô, “Chị hai!”
Diệp Trăn quay đầu đáp lại, khi cô quay đầu lại thì hình bóng người đàn ông đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một hàng dấu chân nông sâu.
Cô nhướng mày, không rõ tại sao Diêm Lịch đến tìm cô, uy hiếp cô? Cũng không giống.
Cô biết, với năng lực của Diêm Lịch, những việc anh biết còn rõ ràng chi tiết hơn nhiều so với những gì mà người ngoài truyền lại, anh nói muốn xem cô đi đến bước nào đã nói lên việc anh biết tất cả những việc Diệp Tiêu và Nguyên Khải làm đều có bút tích của cô, mà anh còn rửa mắt chờ mong?
Diêm Lịch đột nhiên xuất hiện và đột nhiên biến mất, còn nói những lời này làm cho Diệp Trăn nghi ngờ một hồi lâu.
Nhưng lần này Diêm Lịch không còn xuất quỷ nhập thần nữa, cuộc sống của Diệp Trăn cũng không xảy ra biến hoá gì, điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Mà bên kia khi Diêm Lịch trở về thì nghe thấy phụ tá nói: “Thẩm tiểu thư đã đợi ngài ở bên ngoài rất lâu.”
Diêm Lịch: “Có chuyện gì?”
Phụ tá nói: “Nghe nói là vì việc ở khu dân thường, cụ thể là gì thì cô ấy muốn tự nói chuyện trực tiếp với ngài.”
Diêm Lịch vẫy tay, bảo phụ tá mời Thẩm Lan vào.
Mặc dù là mùa đông nhưng Thẩm Lan vẫn mặc váy ngắn cùng với đôi bốt dài, bên ngoài là áo khoác màu trắng có cổ lông chồn cùng màu càng tôn lên vẻ băng thanh ngọc khiết*, làn da trắng và ngoại hình xinh đẹp của cô.
*trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc
Nhìn thấy Diêm Lịch cao lớn đẹp trai, cô mỉm cười bước lên, dịu dàng nói: “Thiếu tướng quân, ngại quá, em lại làm phiền ngài.”
Diêm Lịch nhìn cô một cái, mời ngồi, phụ tá bưng một tách trà nóng lên, Thẩm Lan thanh lịch nói cảm ơn, sau đó lấy thiệp mời ra: “Năm ngày nữa là sinh nhật lần thứ 20 của em, hy vọng thiếu tướng quân có thể đến.”
Không nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Diêm Lịch có bất kỳ biểu cảm gì, anh nhận lấy: “Lúc đó nếu như có thời gian thì nhất định sẽ đến.”
Cho dù như vậy thì Thẩm Lan vẫn rất vui vẻ, cô cười nói cô có thể hiểu được sự bận rộn của anh, dù sao anh cũng là thiếu tướng quân, phải giữ gìn sự an toàn của đế quốc là chuyện rất quan trọng, cô chỉ là việc nhỏ, nếu như anh không có thời gian thì cũng không cần miễn cưỡng, cô rất thông cảm cho anh.
Cô nói rất nhiều, sau đó lại hỏi Diêm Lịch về khu dân thường gần đây như thế nào? Không còn thú dữ tấn công nữa chứ? Nếu như lại đến lần thứ hai thì e rằng người trong khu dân thường thật sự sẽ xong đời.
Diêm Lịch nói: “Chắc hẳn Thẩm tiểu thư cũng đã xem tin tức, khu dân thường đang khôi phục khá tốt, tạm thời không có việc gì lớn xảy ra.”
Thẩm Lan thở phào nhẹ nhõm, nói vậy là tốt rồi, cô thật sự lo lắng vân vân.
Mãi đến mười phút sau, Diêm Lịch nói anh có việc nên bảo phụ tá đưa Thẩm Lan đi.
Thẩm Lan ôm lò sưởi ấm tay, mặc áo choàng vào, thướt tha tạm biệt anh.
Mặt Diêm Lịch không đổi sắc, đột nhiên nhớ tới cô gái nhỏ gầy ngồi xổm trên nền tuyết, bộ dáng cô xám xịt, kỳ thật so với Thẩm Lan vừa mới rời đi trước mắt còn sinh động hơn.
Nếu như cô gái mặc chiếc váy tinh xảo như vậy, không, cô gầy nhỏ, mong manh yếu đuối, chắc chắn sẽ không mặc được.
Anh đột nhiên gọi người: “Chuẩn bị xe, vào cung điện.”
……
Thời tiết chuyển nắng trong một ngày thì nhiệt độ lại giảm xuống, tuyết dày vài mét, phải mất nửa ngày để dọn tuyết vào mỗi buổi sáng, tuy nhiên, mặc dù thời tiết lạnh giá nhưng bầu không khí lại vô cùng sôi nổi, bởi vì kho lúa gần như trống rỗng đột nhiên được vận chuyển một lượng lớn gạo và mì, binh lính phát lương thực nói: “Thủ tướng nhân hậu, thông cảm con dân mất nhà cửa và người thân nên cố ý mang gạo thóc đến cho mọi người có một năm tốt lành, thể hiện lòng nhân từ của đất nước.”
Không ai cảm thấy không tốt, ngay cả Diệp Trăn cũng như vậy, bọn nhỏ vui vẻ nhảy múa, người già rơm rớm nước mắt, thanh niên cường tráng giúp khuân vác lương thực, chỉ cần có thể sống sót qua mùa đông này thì tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn! Mặc dù việc có đống lương thực này thật sự quá ngoài ý muốn nhưng dù sao đi nữa, lương thực đến là tốt rồi.
Tuy rằng có nhiều hơn một đợt lương thực nhưng rất nhiều người đều đang tiêu thụ nó, hàng ngày vẫn nhìn lương thực biến mất rất nhanh chóng.
Bên cạnh lương thực thì còn có người.
Rất nhiều người bị thương nặng trong cuộc tấn công của dã thú, bọn họ không thể sống sót qua mùa đông cằn cỗi và lạnh giá này.
Diệp Trăn đã sớm bảo Trương béo lấy thuốc ra từ lâu, nhưng tiếc là cho dù đã lấy hết thì vẫn có rất nhiều người chết, cứ cách vài ngày là Diệp Trăn có thể nhìn thấy người ta bị khiêng đi, nghe thấy tiếng khóc đau đớn, cũng nghe thấy tiếng chửi rủa tuyệt vọng, chửi ông trời bất công, chửi dã thú khủng bố, chửi đất nước bất nhân……
Khu vực dân thường đang thay đổi nhưng có một số điều vẫn không thể thay đổi được.
Ví dụ như sự lạc hậu và nghèo đói của nó.
Nơi này thiếu quá nhiều thứ, ngay cả sự sống còn cơ bản nhất cũng trở thành một cuộc đấu tranh.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Trăn vui mừng chính là khi đối mặt với tất cả những điều này, trong mắt nhiều người đã không còn ngây ngô dại dột mà là mở to hai mắt, nắm chặt nắm tay, đó là dũng khí muốn liều mạng sống sót mới có được!
Trong bốn tháng mùa đông, vào một tháng cuối cùng, dù có tiết kiệm như thế nào thì lương thực cũng gần như cạn kiệt, cuối cùng Diệp Trăn cũng liên lạc với Trương béo, nhờ ông gửi lương thực cô tích trữ ở đó và phân phát cho mỗi khu một ít, có thể kéo dài vài ngày với chế độ ăn ít đi một nửa, nhưng đương nhiên vẫn không đủ, Trương béo nhìn không nổi nên đã tự đưa thêm một ít đến.
Lúc này Diệp Trăn, người đã im lặng gần như cả mùa đông cuối cùng cũng liên lạc với Diêm Lịch.
Diêm Lịch bất ngờ nghe thấy giọng Diệp Trăn còn sững sờ trong giây lát, anh vốn tưởng rằng cô sẽ không đến tìm anh, nhưng tại sao bây giờ cô lại đến tìm anh?
Anh nhận máy, giọng nói lạnh băng trước sau như một: “Diệp Trăn?”
Diệp Trăn nói: “Thiếu tướng quân, ngại quá, làm phiền anh.”
Người đàn ông đặt đồ trong tay xuống đi đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, anh gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng đáng thương của cô gái co ro trong giá lạnh lúc này, bởi vì anh nghe thấy sự run rẩy rất nhỏ trong giọng nói của cô.
Diêm Lịch nói: “Có việc?”
Diệp Trăn vâng một tiếng: “Vật tư tôi để ở chỗ anh lúc trước có thể đưa giúp tôi được không?”
Diêm Lịch thật sự yên lặng một lúc lâu, đưa vật tư? Đây là lý do tại sao cô tìm anh?
Nếu không phải Diệp Trăn nhắc đến thì suýt chút nữa anh đã quên trong tay mình còn có một lô hàng mà lúc trước anh đã hứa cho Diệp Trăn, trước đây anh nghĩ cô không cần mình khi cô cần anh nhất, nhưng bây giờ khi mọi thứ đều im lặng, cô đột nhiên nhắc tới khiến cho anh suýt chút nữa không có phản ứng gì.
Diệp Trăn đợi mãi không thấy câu trả lời, lại gọi anh: “Thiếu tướng quân?”
Diêm Lịch thấp giọng nói: "Được."
Diệp Trăn cười: “Cảm ơn thiếu tướng quân, vậy tôi không làm phiền anh nữa, cảm ơn.”
Cô tắt điện thoại, Diêm Lịch: “……”
Vậy là…… Xong rồi……?
Diêm Lịch phát hiện Diệp Trăn còn rất giỏi lợi dụng người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.