Chương 12
Duy Khách
05/03/2022
Editor + beta: ????ℓσℓιsα????
Xe ô tô màu đen lái trên đường cao tốc đi thẳng đến sân bay, tốc độ xe rất nhanh, xe cộ chạy ào ào trên đường, nếu yên tĩnh thì có thể nghe thấy được tiếng Ngụy Thiệu và những người ở bên kia video đang thỉnh thoảng đối đáp bằng tiếng Anh.
Diệp Trăn biết tên tài xế kia đã làm gì đó lên phanh xe, cô nhìn đồng hồ, cách lúc xảy ra tai nạn xe chỉ còn có mười lăm phút.
Mà vào giờ phút này, một dấu đếm ngược đột nhiên xuất hiện ở góc trên bên phải của mắt cô: 00: 14: 59.
Diệp Trăn biết, chỉ khi nguyện vọng cuối cùng của ký chủ được thực hiện thì cô mới có thể được "Hư vô" giao cho một loại sức mạnh nào đó.
Giống như bây giờ, moik giác quan bình thường của cô lại đột nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng chiếc xe đang lung lay sắp đổ, cảnh báo màu vàng sắp tan vỡ, mà cô phải làm cho Ngụy Thiệu rời đi trước khi xe tan vỡ.
Cô đè ngực xuống, thời gian càng gần thì cô càng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau đớn mà kí chủ để lại, cũng như tình yêu thầm kín mà cô ấy đã dành cho Ngụy Thiệu, cô không khỏi ho khan hai tiếng, mặt lộ vẻ khó xử nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trợ lý Diêu nhìn cô, thầm hỏi cô có sao không?
Anh ta không dám lớn tiếng vì sợ quấy rầy đến công việc của Ngụy Thiệu.
Diệp Trăn gật đầu nói nhỏ: “Anh có thể lái chậm hơn được không?”
Trợ lý Diêu thực sự đã giảm tốc độ của xe lại, nhưng chỉ vì lần giảm tốc độ này mà Diệp Trăn đã cảm thấy xe còn rung chuyển hơn vừa rồi, chuyển từ màu vàng sang màu đỏ.
Anh ta tựa hồ như còn nhíu mày nói thầm điều gì đó, cảm thấy xe có gì đó không ổn, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều về điều đó bởi vì anh ta cảm thấy không có gì có thể xảy ra cả.
Đếm ngược: 00: 11: 30
Diệp Trăn vẫn luôn ấn ngực cố đè nén sự khó chịu, Ngụy Thiệu nâng mắt lên nhìn về phía ghế phụ, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy một chút vết tích trên góc áo của người phụ nữ.
Anh nhịn không được nhíu mày, phân phó trợ lý Diêu: “Lái xe chậm một chút.”
Xe vốn dĩ đang ở tốc độ cao nên dù có chậm đến đâu thì cũng không thể chậm hơn 60 dặm.
Ngụy Thiệu: “Diệp Trăn, em làm sao vậy?”
Giọng Diệp Trăn yếu ớt nói: “Thực xin lỗi Ngụy tổng, có thể là tôi bị say xe, tôi rất muốn nôn…… Anh có thể dừng xe lại một chút có được không?”
Vốn dĩ là cô chỉ muốn tìm một cái cớ để dừng xe lại và giảm tốc độ xuống vài lần, dù có phanh gấp và tông trúng thì cũng không thể nào đụng ra mạng người được, tuy nhiên, có lẽ là vì “Hư vô” muốn cô được hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn và trông càng chân thật hơn nên khi cô vừa nói xong thì dạ dày của cô lập tức cuồn cuộn dâng lên như nước, khó chịu đến mức khiến cô che miệng lại nôn khan một trận!
Muốn mạng mà! Như vậy thật thành……
Trợ lý Diêu có chút ngoài ý muốn, anh ta nhớ rõ là Diệp Trăn không bị say xe, tại sao bây giờ lại đột nhiên say xe rồi?
Ngụy Thiệu lập tức nói: “Dừng xe.”
Đếm ngược: 00: 08: 46
Diệp Trăn nhẹ nhàng thở ra, hơi thở thoi thóp ghé vào bên cửa sổ xe.
Nhưng mà xe cũng không dừng lại ngay lập tức, Ngụy Thiệu nhíu mày lặp lại: “Dừng xe!”
Lại nghe trợ lý Diêu cả kinh nói: “Ngụy tổng, không phải là tôi không dừng lại, phanh xe hình như bị hỏng rồi, không dừng được nữa!”
Một lát: “Ngụy tổng, phanh này thật sự không nhạy!”
Diệp Trăn kéo phanh tay gần như ngay lập tức, đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Ngụy Thiệu, cô nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc đông lạnh của người đàn ông, thân thể anh đang nghiêng về phía trước, động tác cũng giống như cô nhưng chậm hơn cô một bước, bàn tay to đè lên bàn tay nhỏ bé của cô kéo phanh lại, Diệp Trăn nói: “Ngụy tổng ngồi đi ——”
Tốc độ xe bị mất khống chế, thân xe rung động, trợ lý Diêu gắt gao giữ chặt tay lái lại, hoảng sợ kinh hoảng!
Xong rồi xong rồi, hôm nay muốn anh ta ở chỗ này!
Ngụy Thiệu nhanh chóng đưa ra quyết định, một tay nắm lấy tay lái, lao vào trong làn đường khẩn cấp——
Một tiếng nổ lớn ——
Xe hơi màu đen tông vào trong lan can phòng hộ!
Túi hơi an toàn bắn ra, cửa sổ xe vỡ tan tành, khói bốc lên từ trong xe và mùi khét lẹt tràn ngập ra bên ngoài……
Trong không gian yên tĩnh chết chóc, trợ lý Diêu đờ đẫn mở to hai mắt ra, ngực và mặt đều rất đau, anh ta nhìn thấy Ngụy Thiệu và Diệp Trăn đang ôm nhau trong làn khói dày đặc?
Anh ta nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, cú va chạm mạnh đến nỗi dù đã có chuẩn bị sẵn sàng thì anh ta cũng sẽ bị lao ra ngoài trong nháy mắt, huống chi Ngụy Thiệu còn ngồi ở giữa, anh sẽ trực tiếp bị bay tới kính chắn gió ở trước xe! Anh xác thật là cũng đã bị đụng phải, nhưng Diệp Trăn lại đột nhiên ôm chặt lấy anh…… Bảo vệ đầu của anh.
Anh ta nghe thấy giọng nói khàn khàn và run rẩy của người đàn ông, bàn tay ôm ở trên lưng người phụ nữ ướt át sền sệt máu: “Mau! Mau gọi xe cấp cứu!”
Thời điểm gọi điện thoại, tay của trợ lý Diêu cũng run lên!
Dù có thế nào thì anh ta cũng không ngờ là sẽ xảy ra một vụ tai nạn xe hơi! Và đó còn là xe của anh ta! Tuy nhiên, hình như là xe hơi đã xảy ra vấn đề, nếu không thì tại sao phanh lại đột nhiên không nhạy vào lúc đó? Và làm thế nào mà người lái xe lại có thể vừa ốm vừa khó chịu đúng lúc như vậy?
Diệp Trăn cũng không biết mình đã được xuống xe bằng cách nào, cô trực tiếp bị chấn động làm cho hôn mê bất tỉnh, chờ khi cô khôi phục lại thần trí thì cô đã dựa vào trong lòng người đàn ông, chống tay ngồi trên một mảnh cỏ, cô không chỉ bị khó chịu muốn nôn ra ở dạ dày mà phía sau lưng cũng mơ hồ có chút đau, bụng còn không cảm thấy thoải mái……
Trợ lý Diêu giúp người liên lạc và nghe lời phân phó của Ngụy Thiệu: “Phong tỏa tin tức, nói với bên ngoài rằng tôi bị thương nặng trong vụ tai nạn xe hơi lần này, không được phép tiết lộ tình hình thực tế với bất kỳ ai ngoại trừ mẹ và ông nội của tôi.”
“Điều tra theo dõi, xem xét thật kỹ những người đã từng tiếp xúc với chiếc xe này, còn phải điều tra xem bọn họ có lén lút tiếp xúc với những người đặc biệt nào khác hay không, và liệu trong tài khoản của bọn họ còn có khoản tiền nước ngoài nào khác hay không. Đặc biệt là người lái xe.”
Diệp Trăn vừa mở mắt thì Ngụy Thiệu đã nhận ra, anh cúi đầu nhìn cô, “Em đừng nhúc nhích, em đang bị thương, xe cấp cứu sẽ tới ngay.” Anh ở gần cô đến mức khiến cô có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Diệp Trăn muốn đứng dậy nhưng lại bị anh nắm lại, “Diệp Trăn, nghe lời anh.”
“ A.” Cô thấy Ngụy Thiệu vẫn có thể đi lại được, đầu óc minh mẫn, thoạt nhìn cũng không có gì đáng lo ngại, trên trán còn có vết thương do thủy tinh xẹt qua, được anh dùng khăn lông đè ép lại, cũng xem như là khác nhau một trời một vực so với kiếp trước, cô mới khẽ nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Diệp Trăn liếc nhìn chiếc xe bị đâm rách nát ở nơi xa, thân thể khó chịu đến lợi hại, cô dứt khoát nằm ở trong lòng người đàn ông và an tâm nghỉ ngơi, cô không quên hỏi chuyện quan trọng nhất: “Tại sao phanh lại đột nhiên bị hỏng?”
Ngụy Thiệu cũng liếc nhìn chiếc xe, ánh mắt híp lại trông cực kỳ nguy hiểm, “Chuyện này, anh sẽ điều tra rõ.”
“…… Chẳng lẽ là có người cố ý muốn làm như vậy hay sao? Có phải anh đã đắc tội với người nào hay không?”
“ Người hy vọng anh biến mất có rất nhiều, anh phải điều tra mới biết là ai được.”
Diệp Trăn ừ một tiếng, kiềm chế cơn buồn nôn, đè lại cái bụng đang đau đớn không thôi của mình.
Cô đã từng nghĩ đến việc trực tiếp tránh khỏi vụ tai nạn xe cộ, nhưng nếu như so sánh mà nói, liệu Ngụy Thiệu, người chưa từng trải qua việc sống chết, anh sẽ truy cứu nó đến cùng hay sao? Vậy thì tốt hơn hết là cô nên giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất, có lần nhắc nhở này, cô không tin là lấy năng lực và sự cẩn thận của Ngụy Thiệu thì anh sẽ không thể tra ra được thứ gì, huống chi, cô đã tìm người đến trói tên tài xế kia lại rồi.
Cô buông lỏng biếng nhác, cảm giác khó chịu trong người liền bành trướng lên gấp vạn lần, khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt, cô không nhịn được mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngụy Thiệu ôm người phụ nữ ở trong tay, cô nhẹ nhàng, nhỏ bé và yếu ớt, cánh tay tinh tế, chỉ cần véo một cái là có thể sưng đỏ, nhưng cô lại có thể đột nhiên đứng lên bảo vệ anh vào thời điểm bất ngờ và nguy cấp như thế này...
Anh đã bị khiếp sợ và ngạc nhiên, nhưng lại có một loại cảm giác thỏa mãn và vui sướng mơ hồ. Anh hôn lên mái tóc mềm mại của người phụ nữ, đối tốt với anh như thế này mà còn dám phủ nhận là trong lòng không có anh?
“Diệp Trăn.”
“Hả?”
Anh cười một chút: “Quay lại với anh.”
Diệp Trăn đột nhiên đẩy Ngụy Thiệu ra và bò sang một bên nôn khan một trận.
Trợ lý Diêu ngồi xổm một bên, nhìn thấy nước mắt của Diệp Trăn khi cô nôn ra, lại nhìn đến cái bụng cô đang ôm, nôn mửa…… đau bụng……
Trong lòng anh ta nảy ra một ý nghĩ táo bạo!
Ngay cả Ngụy Thiệu cũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào bụng của Diệp Trăn, bàn tay anh phủ lên bụng của cô, “Đau bụng?”
Diệp Trăn nước mắt lưng tròng, sắc mặt tái nhợt gật gật đầu, “Hình như là vừa rồi đụng vào.”
Sắc mặt Ngụy Thiệu tái nhợt lại, cầm lấy nước mà trợ lý Diêu đã đưa rồi cho Diệp Trăn uống, “Đừng sợ, em sẽ không sao đâu.”
Trợ lý Diêu ngồi xổm ở bên cạnh, bộ dáng lo lắng không thôi: “…… Có phải là bị động thai rồi hay không? Nếu cô bị sinh non thì phải làm sao bây giờ? Làm sao đây, tôi không có kinh nghiệm!”
Diệp Trăn: “……!”
Ngụy Thiệu: “……?”
Trợ lý đặc biệt: “……”
Diệp Trăn: “Làm sao tôi có thể mang thai được?”
Trợ lý đặc biệt: “ Cô vừa nôn khan lại còn đau bụng, phụ nữ mang thai đều như vậy!”
Ngụy Thiệu: “……?”
Diệp Trăn: “Anh đừng nghĩ lung tung, tôi thật sự không có! Ngụy tổng, anh đừng tin anh ấy!”
Trợ lý đặc biệt: “Ngụy tổng, tôi cũng chỉ là suy đoán, chỉ sợ vạn nhất.”
Ngụy Thiệu: “……?”
Anh híp đôi mắt lại đuổi trợ lý đặc biệt đi: “Đi hỏi một chút xem khi nào thì xe cấp cứu đến.”
Trợ lý đặc biệt: “ Vâng.”
Trợ lý Diêu đi gọi điện thoại, Diệp Trăn thấy Ngụy Thiệu nhìn chằm chằm vào bụng của cô, còn săn sóc kéo cô từ trên mặt đất lên trên đùi anh, Diệp Trăn nhấp nhấp môi: “Ngụy tổng, anh đừng nghe trợ lý Diêu nói bậy, tôi thật sự không có.”
Ngụy Thiệu nghiêm túc phân tích một chút: “Mặc dù anh có dùng biện pháp nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ngoài ý muốn được, em ngoan ngoãn một chút, chúng ta không thể mạo hiểm.”
Diệp Trăn: “……” Hô hấp khó khăn, bụng dường như càng đau hơn!
Ngụy Thiệu: “Đừng sợ, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Diệp Trăn: “…… A.”
Mãi cho đến khi lên xe cấp cứu, Diệp Trăn mới phát hiện ra rằng Ngụy Thiệu cũng không phải là không có bị thương, lưng của anh đã bị mảnh thủy tinh đâm vào, máu chảy lênh láng, còn có cặn thủy tinh, nhưng anh vẫn ngồi vững vàng không thay đổi sắc mặt, tùy ý để bác sĩ rửa vết thương cho anh.
Diệp Trăn nằm trên cáng nhìn anh, nghĩ lại vừa rồi anh vẫn luôn ôm cô, cô đột nhiên nhớ tới dưới một cái chớp mắt va chạm kia, cô muốn bảo vệ đầu của anh, mà anh cũng đã bảo vệ cô sau khi phản ứng lại.
Ngụy Thiệu rũ mắt xuống, nhìn thấy người phụ nữ đang vô cùng đáng thương mà nhìn mình, anh vươn bàn tay to của mình ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà vỗ về: “Không có việc gì, em đừng sợ.”
Diệp Trăn cười cười: “Cảm ơn anh.”
Cô được sắp xếp ở phòng VIP trong phòng chăm sóc đặc biệt, được kiểm tra chính xác nhất và được chăm sóc tốt nhất.
Vết thương của cô tương đối nhẹ, nhưng ngược lại là trợ lý Diêu, người thoạt nhìn như không có việc gì đã bị gãy một cái xương sườn, Ngụy Thiệu cũng bị chấn thương nhưng đa số là ngoài da, căn bản cũng không làm tổn thương đến thân thể của anh.
Cô nằm viện chưa được bao lâu thì liền nghe được tin gia đình của tài xế đã bị gõ vào nhà, thời điểm cảnh sát mang theo người đến thì đã bắt được cả người lẫn tang vật.
Kẻ chủ mưu đằng sau rất nhanh là có thể tra ra.
Người ngoài giới đều nghe nói Ngụy Thiệu bị tai nạn xe cộ, sống chết không rõ, cổ phiếu của Tinh Hoàng bị rung chuyển, rất nhiều người nổi tiếng đều cầu nguyện bình an cho anh ở trên Weibo.
Ngay cả Phùng Thư Nhã cũng khóc trước giường bệnh của Ngụy Thiệu rất lâu, Ngụy Quốc từ đầu đến cuối cũng không có xuất hiện, Diệp Trăn đều biết, bởi vì cô ở chung một phòng bệnh với Ngụy Thiệu……
Nguyện vọng cuối cùng của ký chủ: Bảo vệ Ngụy Thiệu khỏi cái chết.
Hoàn thành.
Trong lòng rối bời, Diệp Trăn cảm thấy chấp niệm được đè nén trong lòng rốt cuộc cũng tiêu tan đi một ít, trong lòng tràn ra một cảm giác vui sướng và vui sướng, cả người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ngụy Thiệu liếc mắt nhìn Diệp Trăn đang mừng thầm, anh cũng nhịn không được mà nhếch môi, đứng dậy đi xuống giường ngồi vào mép giường của Diệp Trăn, Diệp Trăn nghi hoặc: “Hả?”
Anh kéo chăn bông ra nằm bên cạnh người phụ nữ, Diệp Trăn lùi về sau: “Ngụy tổng, anh như thế này là không tốt…… ừm!”
Môi của người đàn ông đè ép xuống ngay lập tức, lòng bàn tay dày rộng ôm lấy gương mặt cô, môi anh áp lên môi của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô, có sự nhiệt tình khác hẳn với lúc trước, anh chăm chú nhìn cô một hồi lâu, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Diệp Trăn, trở lại với anh.”
Ánh mắt Diệp Trăn mông lung: “Không……”
“Diệp Trăn, anh sẽ không cho em quyền từ chối nữa.”
“……”
Xe ô tô màu đen lái trên đường cao tốc đi thẳng đến sân bay, tốc độ xe rất nhanh, xe cộ chạy ào ào trên đường, nếu yên tĩnh thì có thể nghe thấy được tiếng Ngụy Thiệu và những người ở bên kia video đang thỉnh thoảng đối đáp bằng tiếng Anh.
Diệp Trăn biết tên tài xế kia đã làm gì đó lên phanh xe, cô nhìn đồng hồ, cách lúc xảy ra tai nạn xe chỉ còn có mười lăm phút.
Mà vào giờ phút này, một dấu đếm ngược đột nhiên xuất hiện ở góc trên bên phải của mắt cô: 00: 14: 59.
Diệp Trăn biết, chỉ khi nguyện vọng cuối cùng của ký chủ được thực hiện thì cô mới có thể được "Hư vô" giao cho một loại sức mạnh nào đó.
Giống như bây giờ, moik giác quan bình thường của cô lại đột nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng chiếc xe đang lung lay sắp đổ, cảnh báo màu vàng sắp tan vỡ, mà cô phải làm cho Ngụy Thiệu rời đi trước khi xe tan vỡ.
Cô đè ngực xuống, thời gian càng gần thì cô càng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau đớn mà kí chủ để lại, cũng như tình yêu thầm kín mà cô ấy đã dành cho Ngụy Thiệu, cô không khỏi ho khan hai tiếng, mặt lộ vẻ khó xử nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trợ lý Diêu nhìn cô, thầm hỏi cô có sao không?
Anh ta không dám lớn tiếng vì sợ quấy rầy đến công việc của Ngụy Thiệu.
Diệp Trăn gật đầu nói nhỏ: “Anh có thể lái chậm hơn được không?”
Trợ lý Diêu thực sự đã giảm tốc độ của xe lại, nhưng chỉ vì lần giảm tốc độ này mà Diệp Trăn đã cảm thấy xe còn rung chuyển hơn vừa rồi, chuyển từ màu vàng sang màu đỏ.
Anh ta tựa hồ như còn nhíu mày nói thầm điều gì đó, cảm thấy xe có gì đó không ổn, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều về điều đó bởi vì anh ta cảm thấy không có gì có thể xảy ra cả.
Đếm ngược: 00: 11: 30
Diệp Trăn vẫn luôn ấn ngực cố đè nén sự khó chịu, Ngụy Thiệu nâng mắt lên nhìn về phía ghế phụ, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy một chút vết tích trên góc áo của người phụ nữ.
Anh nhịn không được nhíu mày, phân phó trợ lý Diêu: “Lái xe chậm một chút.”
Xe vốn dĩ đang ở tốc độ cao nên dù có chậm đến đâu thì cũng không thể chậm hơn 60 dặm.
Ngụy Thiệu: “Diệp Trăn, em làm sao vậy?”
Giọng Diệp Trăn yếu ớt nói: “Thực xin lỗi Ngụy tổng, có thể là tôi bị say xe, tôi rất muốn nôn…… Anh có thể dừng xe lại một chút có được không?”
Vốn dĩ là cô chỉ muốn tìm một cái cớ để dừng xe lại và giảm tốc độ xuống vài lần, dù có phanh gấp và tông trúng thì cũng không thể nào đụng ra mạng người được, tuy nhiên, có lẽ là vì “Hư vô” muốn cô được hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn và trông càng chân thật hơn nên khi cô vừa nói xong thì dạ dày của cô lập tức cuồn cuộn dâng lên như nước, khó chịu đến mức khiến cô che miệng lại nôn khan một trận!
Muốn mạng mà! Như vậy thật thành……
Trợ lý Diêu có chút ngoài ý muốn, anh ta nhớ rõ là Diệp Trăn không bị say xe, tại sao bây giờ lại đột nhiên say xe rồi?
Ngụy Thiệu lập tức nói: “Dừng xe.”
Đếm ngược: 00: 08: 46
Diệp Trăn nhẹ nhàng thở ra, hơi thở thoi thóp ghé vào bên cửa sổ xe.
Nhưng mà xe cũng không dừng lại ngay lập tức, Ngụy Thiệu nhíu mày lặp lại: “Dừng xe!”
Lại nghe trợ lý Diêu cả kinh nói: “Ngụy tổng, không phải là tôi không dừng lại, phanh xe hình như bị hỏng rồi, không dừng được nữa!”
Một lát: “Ngụy tổng, phanh này thật sự không nhạy!”
Diệp Trăn kéo phanh tay gần như ngay lập tức, đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Ngụy Thiệu, cô nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc đông lạnh của người đàn ông, thân thể anh đang nghiêng về phía trước, động tác cũng giống như cô nhưng chậm hơn cô một bước, bàn tay to đè lên bàn tay nhỏ bé của cô kéo phanh lại, Diệp Trăn nói: “Ngụy tổng ngồi đi ——”
Tốc độ xe bị mất khống chế, thân xe rung động, trợ lý Diêu gắt gao giữ chặt tay lái lại, hoảng sợ kinh hoảng!
Xong rồi xong rồi, hôm nay muốn anh ta ở chỗ này!
Ngụy Thiệu nhanh chóng đưa ra quyết định, một tay nắm lấy tay lái, lao vào trong làn đường khẩn cấp——
Một tiếng nổ lớn ——
Xe hơi màu đen tông vào trong lan can phòng hộ!
Túi hơi an toàn bắn ra, cửa sổ xe vỡ tan tành, khói bốc lên từ trong xe và mùi khét lẹt tràn ngập ra bên ngoài……
Trong không gian yên tĩnh chết chóc, trợ lý Diêu đờ đẫn mở to hai mắt ra, ngực và mặt đều rất đau, anh ta nhìn thấy Ngụy Thiệu và Diệp Trăn đang ôm nhau trong làn khói dày đặc?
Anh ta nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, cú va chạm mạnh đến nỗi dù đã có chuẩn bị sẵn sàng thì anh ta cũng sẽ bị lao ra ngoài trong nháy mắt, huống chi Ngụy Thiệu còn ngồi ở giữa, anh sẽ trực tiếp bị bay tới kính chắn gió ở trước xe! Anh xác thật là cũng đã bị đụng phải, nhưng Diệp Trăn lại đột nhiên ôm chặt lấy anh…… Bảo vệ đầu của anh.
Anh ta nghe thấy giọng nói khàn khàn và run rẩy của người đàn ông, bàn tay ôm ở trên lưng người phụ nữ ướt át sền sệt máu: “Mau! Mau gọi xe cấp cứu!”
Thời điểm gọi điện thoại, tay của trợ lý Diêu cũng run lên!
Dù có thế nào thì anh ta cũng không ngờ là sẽ xảy ra một vụ tai nạn xe hơi! Và đó còn là xe của anh ta! Tuy nhiên, hình như là xe hơi đã xảy ra vấn đề, nếu không thì tại sao phanh lại đột nhiên không nhạy vào lúc đó? Và làm thế nào mà người lái xe lại có thể vừa ốm vừa khó chịu đúng lúc như vậy?
Diệp Trăn cũng không biết mình đã được xuống xe bằng cách nào, cô trực tiếp bị chấn động làm cho hôn mê bất tỉnh, chờ khi cô khôi phục lại thần trí thì cô đã dựa vào trong lòng người đàn ông, chống tay ngồi trên một mảnh cỏ, cô không chỉ bị khó chịu muốn nôn ra ở dạ dày mà phía sau lưng cũng mơ hồ có chút đau, bụng còn không cảm thấy thoải mái……
Trợ lý Diêu giúp người liên lạc và nghe lời phân phó của Ngụy Thiệu: “Phong tỏa tin tức, nói với bên ngoài rằng tôi bị thương nặng trong vụ tai nạn xe hơi lần này, không được phép tiết lộ tình hình thực tế với bất kỳ ai ngoại trừ mẹ và ông nội của tôi.”
“Điều tra theo dõi, xem xét thật kỹ những người đã từng tiếp xúc với chiếc xe này, còn phải điều tra xem bọn họ có lén lút tiếp xúc với những người đặc biệt nào khác hay không, và liệu trong tài khoản của bọn họ còn có khoản tiền nước ngoài nào khác hay không. Đặc biệt là người lái xe.”
Diệp Trăn vừa mở mắt thì Ngụy Thiệu đã nhận ra, anh cúi đầu nhìn cô, “Em đừng nhúc nhích, em đang bị thương, xe cấp cứu sẽ tới ngay.” Anh ở gần cô đến mức khiến cô có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Diệp Trăn muốn đứng dậy nhưng lại bị anh nắm lại, “Diệp Trăn, nghe lời anh.”
“ A.” Cô thấy Ngụy Thiệu vẫn có thể đi lại được, đầu óc minh mẫn, thoạt nhìn cũng không có gì đáng lo ngại, trên trán còn có vết thương do thủy tinh xẹt qua, được anh dùng khăn lông đè ép lại, cũng xem như là khác nhau một trời một vực so với kiếp trước, cô mới khẽ nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Diệp Trăn liếc nhìn chiếc xe bị đâm rách nát ở nơi xa, thân thể khó chịu đến lợi hại, cô dứt khoát nằm ở trong lòng người đàn ông và an tâm nghỉ ngơi, cô không quên hỏi chuyện quan trọng nhất: “Tại sao phanh lại đột nhiên bị hỏng?”
Ngụy Thiệu cũng liếc nhìn chiếc xe, ánh mắt híp lại trông cực kỳ nguy hiểm, “Chuyện này, anh sẽ điều tra rõ.”
“…… Chẳng lẽ là có người cố ý muốn làm như vậy hay sao? Có phải anh đã đắc tội với người nào hay không?”
“ Người hy vọng anh biến mất có rất nhiều, anh phải điều tra mới biết là ai được.”
Diệp Trăn ừ một tiếng, kiềm chế cơn buồn nôn, đè lại cái bụng đang đau đớn không thôi của mình.
Cô đã từng nghĩ đến việc trực tiếp tránh khỏi vụ tai nạn xe cộ, nhưng nếu như so sánh mà nói, liệu Ngụy Thiệu, người chưa từng trải qua việc sống chết, anh sẽ truy cứu nó đến cùng hay sao? Vậy thì tốt hơn hết là cô nên giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất, có lần nhắc nhở này, cô không tin là lấy năng lực và sự cẩn thận của Ngụy Thiệu thì anh sẽ không thể tra ra được thứ gì, huống chi, cô đã tìm người đến trói tên tài xế kia lại rồi.
Cô buông lỏng biếng nhác, cảm giác khó chịu trong người liền bành trướng lên gấp vạn lần, khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt, cô không nhịn được mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngụy Thiệu ôm người phụ nữ ở trong tay, cô nhẹ nhàng, nhỏ bé và yếu ớt, cánh tay tinh tế, chỉ cần véo một cái là có thể sưng đỏ, nhưng cô lại có thể đột nhiên đứng lên bảo vệ anh vào thời điểm bất ngờ và nguy cấp như thế này...
Anh đã bị khiếp sợ và ngạc nhiên, nhưng lại có một loại cảm giác thỏa mãn và vui sướng mơ hồ. Anh hôn lên mái tóc mềm mại của người phụ nữ, đối tốt với anh như thế này mà còn dám phủ nhận là trong lòng không có anh?
“Diệp Trăn.”
“Hả?”
Anh cười một chút: “Quay lại với anh.”
Diệp Trăn đột nhiên đẩy Ngụy Thiệu ra và bò sang một bên nôn khan một trận.
Trợ lý Diêu ngồi xổm một bên, nhìn thấy nước mắt của Diệp Trăn khi cô nôn ra, lại nhìn đến cái bụng cô đang ôm, nôn mửa…… đau bụng……
Trong lòng anh ta nảy ra một ý nghĩ táo bạo!
Ngay cả Ngụy Thiệu cũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào bụng của Diệp Trăn, bàn tay anh phủ lên bụng của cô, “Đau bụng?”
Diệp Trăn nước mắt lưng tròng, sắc mặt tái nhợt gật gật đầu, “Hình như là vừa rồi đụng vào.”
Sắc mặt Ngụy Thiệu tái nhợt lại, cầm lấy nước mà trợ lý Diêu đã đưa rồi cho Diệp Trăn uống, “Đừng sợ, em sẽ không sao đâu.”
Trợ lý Diêu ngồi xổm ở bên cạnh, bộ dáng lo lắng không thôi: “…… Có phải là bị động thai rồi hay không? Nếu cô bị sinh non thì phải làm sao bây giờ? Làm sao đây, tôi không có kinh nghiệm!”
Diệp Trăn: “……!”
Ngụy Thiệu: “……?”
Trợ lý đặc biệt: “……”
Diệp Trăn: “Làm sao tôi có thể mang thai được?”
Trợ lý đặc biệt: “ Cô vừa nôn khan lại còn đau bụng, phụ nữ mang thai đều như vậy!”
Ngụy Thiệu: “……?”
Diệp Trăn: “Anh đừng nghĩ lung tung, tôi thật sự không có! Ngụy tổng, anh đừng tin anh ấy!”
Trợ lý đặc biệt: “Ngụy tổng, tôi cũng chỉ là suy đoán, chỉ sợ vạn nhất.”
Ngụy Thiệu: “……?”
Anh híp đôi mắt lại đuổi trợ lý đặc biệt đi: “Đi hỏi một chút xem khi nào thì xe cấp cứu đến.”
Trợ lý đặc biệt: “ Vâng.”
Trợ lý Diêu đi gọi điện thoại, Diệp Trăn thấy Ngụy Thiệu nhìn chằm chằm vào bụng của cô, còn săn sóc kéo cô từ trên mặt đất lên trên đùi anh, Diệp Trăn nhấp nhấp môi: “Ngụy tổng, anh đừng nghe trợ lý Diêu nói bậy, tôi thật sự không có.”
Ngụy Thiệu nghiêm túc phân tích một chút: “Mặc dù anh có dùng biện pháp nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ngoài ý muốn được, em ngoan ngoãn một chút, chúng ta không thể mạo hiểm.”
Diệp Trăn: “……” Hô hấp khó khăn, bụng dường như càng đau hơn!
Ngụy Thiệu: “Đừng sợ, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Diệp Trăn: “…… A.”
Mãi cho đến khi lên xe cấp cứu, Diệp Trăn mới phát hiện ra rằng Ngụy Thiệu cũng không phải là không có bị thương, lưng của anh đã bị mảnh thủy tinh đâm vào, máu chảy lênh láng, còn có cặn thủy tinh, nhưng anh vẫn ngồi vững vàng không thay đổi sắc mặt, tùy ý để bác sĩ rửa vết thương cho anh.
Diệp Trăn nằm trên cáng nhìn anh, nghĩ lại vừa rồi anh vẫn luôn ôm cô, cô đột nhiên nhớ tới dưới một cái chớp mắt va chạm kia, cô muốn bảo vệ đầu của anh, mà anh cũng đã bảo vệ cô sau khi phản ứng lại.
Ngụy Thiệu rũ mắt xuống, nhìn thấy người phụ nữ đang vô cùng đáng thương mà nhìn mình, anh vươn bàn tay to của mình ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà vỗ về: “Không có việc gì, em đừng sợ.”
Diệp Trăn cười cười: “Cảm ơn anh.”
Cô được sắp xếp ở phòng VIP trong phòng chăm sóc đặc biệt, được kiểm tra chính xác nhất và được chăm sóc tốt nhất.
Vết thương của cô tương đối nhẹ, nhưng ngược lại là trợ lý Diêu, người thoạt nhìn như không có việc gì đã bị gãy một cái xương sườn, Ngụy Thiệu cũng bị chấn thương nhưng đa số là ngoài da, căn bản cũng không làm tổn thương đến thân thể của anh.
Cô nằm viện chưa được bao lâu thì liền nghe được tin gia đình của tài xế đã bị gõ vào nhà, thời điểm cảnh sát mang theo người đến thì đã bắt được cả người lẫn tang vật.
Kẻ chủ mưu đằng sau rất nhanh là có thể tra ra.
Người ngoài giới đều nghe nói Ngụy Thiệu bị tai nạn xe cộ, sống chết không rõ, cổ phiếu của Tinh Hoàng bị rung chuyển, rất nhiều người nổi tiếng đều cầu nguyện bình an cho anh ở trên Weibo.
Ngay cả Phùng Thư Nhã cũng khóc trước giường bệnh của Ngụy Thiệu rất lâu, Ngụy Quốc từ đầu đến cuối cũng không có xuất hiện, Diệp Trăn đều biết, bởi vì cô ở chung một phòng bệnh với Ngụy Thiệu……
Nguyện vọng cuối cùng của ký chủ: Bảo vệ Ngụy Thiệu khỏi cái chết.
Hoàn thành.
Trong lòng rối bời, Diệp Trăn cảm thấy chấp niệm được đè nén trong lòng rốt cuộc cũng tiêu tan đi một ít, trong lòng tràn ra một cảm giác vui sướng và vui sướng, cả người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ngụy Thiệu liếc mắt nhìn Diệp Trăn đang mừng thầm, anh cũng nhịn không được mà nhếch môi, đứng dậy đi xuống giường ngồi vào mép giường của Diệp Trăn, Diệp Trăn nghi hoặc: “Hả?”
Anh kéo chăn bông ra nằm bên cạnh người phụ nữ, Diệp Trăn lùi về sau: “Ngụy tổng, anh như thế này là không tốt…… ừm!”
Môi của người đàn ông đè ép xuống ngay lập tức, lòng bàn tay dày rộng ôm lấy gương mặt cô, môi anh áp lên môi của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô, có sự nhiệt tình khác hẳn với lúc trước, anh chăm chú nhìn cô một hồi lâu, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Diệp Trăn, trở lại với anh.”
Ánh mắt Diệp Trăn mông lung: “Không……”
“Diệp Trăn, anh sẽ không cho em quyền từ chối nữa.”
“……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.