Chương 35: Vợ bé thất học 2
Duy Khách
24/03/2022
Thẩm Ngọc có một giấc mơ, trong giấc mơ có hai con chó nhỏ màu vàng đuổi theo anh và gọi anh là cha, anh liều mạng chạy nhưng vẫn không chạy
được, đứa lớn kia cứ chạy vòng vòng quanh anh và nói: “Cha, tại sao cha
lại không quan tâm chó?”
Còn đứa nhỏ thì chỉ cắn ống quần anh: “Cha, cha không yêu bé chó hay sao?”
“Ba ba, ba ba……”
“Ba ba, nhìn chó đi……”
Làm anh sợ tới mức trực tiếp bừng tỉnh từ trong mộng, vừa tỉnh lại thì thấy người phụ nữ đang nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, cô ghé đầu nằm trước gối, vui vẻ nói: “Đại soái, anh đã gọi bé chó của chúng ta khi đang nằm mơ đấy!”
Cô tỏ vẻ ngượng ngùng: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ sinh cho anh một bé chó chắc nịch.”
Thẩm Ngọc: “……” Đau đầu.
Anh xoa trán, lần này anh rất kiên quyết, không còn thông cảm cho phụ nữ mang thai có dấu hiệu sẩy thai cần phải an tâm nghỉ ngơi nữa, “Không, tên chó không tốt.”
“Chó không tốt hay sao?” Diệp Trăn rất khổ sở, ánh mắt tối sầm xuống, lông mày nhíu lại, bởi vậy nên trông có chút đáng thương, “Đại soái, anh không thích bé chó à?”
Tuy người phụ nữ này không có văn hóa, nhưng cô lại sinh ra được một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Trương Sở Sở*, một đôi mắt đen láy như chứa cả bầu trời đầy sao sáng ngời, khi chớp mắt nhìn ai đó, đôi mắt của cô sẽ ươn ướt như một con mèo sữa nhỏ, hơn nữa mấy tháng trời nuôi dưỡng tốt lại càng thêm hấp dẫn mê người, giờ phút này, tóc cô xõa xuống nhíu mày nhìn anh, vô cớ thêm một loại mê hoặc phong tình.
*1 diễn viên người Trung
Nếu là khi khác, anh nhất định sẽ ở trên, nếu là chuyện khác, anh nhất định sẽ đồng ý, dù sao thì anh cũng luôn đối xử hào phóng với phụ nữ, chỉ cần không phạm phải sai lầm gì lớn, thì anh sẽ một mắt nhắm một mắt mở cho qua, chỉ là "con chó" này……
Nghĩ đến giấc mộng kia, thật ra anh lại có chút sợ hãi, âm thanh vững vàng nói: “Đặt tên là chuyện lớn, nhất định phải có liên quan đến ngày sinh bát tự, cũng không biết trong bụng em là nam hay là nữ, nếu như là con gái thì sẽ không thích hợp.”
Diệp Trăn: “Sao lại không thể? Chúng ta chỉ lấy biệt danh thôi mà, không cần phải để ý nhiều như vậy, hơn nữa cha em còn nói đặt tên con chó cho con là rất phổ biến!”
“……”
Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai đang biến thành màu đen của người đàn ông, hoàn toàn không để ý chút nào: “…… Nếu không con trai thì gọi là con chó anh, con gái thì gọi là con chó em?”
Chó anh chó em?!
“Không được!”
“Tại sao……”
“Đừng nhiều lời, tuyệt đối không được.”
Thẩm đại soái nhíu mày, tự nhủ mình không cần phải chấp nhặt với một người phụ nữ đang mang thai không có học như cô, cô chưa từng đọc sách, với một cô gái ở nông thôn, chẳng lẽ còn có thể hy vọng xa vời rằng cô sẽ nghĩ ra một cái tên tuyệt đẹp hay sao?
Nhưng không ngờ là cô lại thô tục như vậy……
Ai ngờ khi anh vừa dứt lời, bên kia liền chớp động hai mắt, ứa nước mắt nhìn anh: “Đại soái, anh thật hung dữ, anh không thích bé chó hay sao?”
Được rồi, còn chỉ trích anh hung dữ nữa.
Thật đúng là không ai dám nói như vậy với anh, lúc trước cô chỉ là một con người nhát gan rụt rè, hướng nội ngại ngùng, nhưng không ngờ bây giờ có con rồi thì lá gan của cô lại lớn hơn, nói cũng nhiều hơn, còn ngốc hơn trước.
Anh nghiến răng nghiến lợi cười khẽ một tiếng, nhéo cái má non mềm trắng nõn của người phụ nữ: “Không thích, trừ bé chó ra thì cái gì cũng đươc.”
Diệp Trăn vẫn rất chú ý đến ý kiến của anh, cô uể oải thở dài, nằm xuống bên cạnh anh rầu rĩ không vui, lo lắng sốt ruột, “Nếu như đại soái không thích thì đành bỏ vậy…… Nhưng mẹ em nói gọi con là con chó thì mới nuôi tốt được, em sợ con của chúng ta……”
Thẩm Ngọc nghĩ rằng cô sốt ruột cũng là vì yêu con, vỗ đầu người phụ nữ, nói: “Có tôi ở đây thì làm sao có thể xảy ra chuyện? Em đừng lo lắng.”
Giọng điệu khinh cuồng, có sự kiêu ngạo vì đã tính sẵn trong lòng.
Cô lập tức vui vẻ ôm lấy cánh tay người đàn ông: “Dạ, em tin anh, đại soái thật tốt!”
Nhớ kỹ anh rồi thì hãy mau quên bé chó đi!
Anh nhắm mắt lại ừ một tiếng, thân thể người phụ nữ mềm mại thơm tho, anh tùy ý di chuyển, xoay người đè ép lên người cô, cô biết nghe lời phải câu lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: “Đại soái, đại phu nói không thể.”
Anh ừ một tiếng, lôi kéo tay người phụ nữ nắm lấy vật của mình.
Thời điểm vui vẻ, anh nghe cô nói: “Đại soái, anh không thích bé chó, vậy em lại nghĩ một tên khác có được không?”
Anh muốn nói không tốt, trình độ đặt tên của thất học anh không dám khen ngợi, rõ ràng tên của cô chính là Diệp Trăn Diệp Trăn kêu đến thật dễ nghe, vậy mà cô lại muốn gọi con trai mình là chó, nhưng bị tay cô siết chặt, anh thống khoái ừ một tiếng, hít một hơi, cảm thấy giờ khắc này, dù người phụ nữ này có muốn sao trên trời thì anh cũng có thể hái xuống cho cô!
“Tay em đau quá, cha bé chó……”
“……!!!”
“……”
“……………”
“…… Bởi vì anh không thích bé chó, nên em chỉ muốn gọi một tiếng cuối cùng, kỷ niệm bé chó của chúng ta…… Đại soái, anh cũng gọi em một tiếng mẹ bé chó đi!”
“………………”
Sáng nay, Thẩm đại soái bước ra khỏi Tây Uyển với khuôn mặt u ám, cả người tràn đầy khí áp thấp, đám người hầu sợ tới mức run bần bật, không dám nói câu nào, càng sợ mợ sáu đã làm sai cái gì nên mới chọc cho đại soái không vui, ảnh hưởng đến bát cơm của bọn họ.
Buổi sáng Diệp Trăn ăn một bát tổ yến, hai cái bánh bao thịt, giờ phút này cô đang ngồi trong sân ôm sâm và ăn canh gà phơi nắng, đại phu bảo cô phải tĩnh dưỡng, nên cô liền an tĩnh nằm yên không nhúc nhích, Tiểu Cúc ở bên cạnh lột vỏ nho cho cô rồi bỏ vào trong bát, cô cắm bằng một chiếc nĩa nhỏ bằng bạc, chưa kể còn cảm thấy thoải mái như thế nào.
Tiểu Cúc nói: “Mợ sáu, buổi sáng lúc đại soái rời đi, hình như tâm trạng có vẻ không tốt lắm?”
Diệp Trăn chớp mắt: “Có sao? Không có nha. Không phải đại soái vẫn luôn như vậy à?”
Tiểu Cúc bất lực, mợ sáu này rõ ràng chính là một cô gái xinh đẹp, nhưng có bề ngoài mà lại không có nội tâm của một cô gái đẹp, tại sao nhãn lực của mợ ấy lại kém như vậy? Nếu như không phải mợ sáu dễ ở chung, đối xử tốt với đám người hầu các cô, thì dù mẹ cô có sinh bệnh trả tiền giùm cho cô, thì cô vẫn sẽ đến một nơi khác để tìm một lối thoát.
Đi theo một kẻ ngốc, không thể nhìn thấy tương lai.
“Mợ sáu, mợ mang thai là chuyện tốt, nhưng cũng có một chuyện không tốt, đó là những người phụ nữ ở đây nhất định sẽ tranh sủng với mợ, nếu như mợ không thể hầu hạ đại soái trong một năm, nếu…… Cho nên mợ đó, mợ cần phải nắm giữ trái tim của đại soái, tìm cách để đại soái vẫn luôn yêu thương mợ. Còn sáng hôm nay nữa, nếu như mợ sáu có thể giữ đại soái ở lại và cùng nhau dùng bữa rồi mới đưa ngài ấy đi thì không phải sẽ tốt hơn hay sao?”
“Không đâu, thầy thuốc nói phải qua ba tháng thì mới có thể ở chung phòng, hơn nữa chúng ta đều là người phụ nữ của đại soái, vì vậy chúng ta không nên nghĩ đến việc độc bá anh ấy…… Huống chi sáng nay đại soái cũng bảo tôi hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, nên tôi không cần phải thức dậy.”
…… Đại soái rất mạnh mẽ ở trong phương diện này, bình thường anh có thể gọi nước đến mấy lần trong một đêm, nên một thai phụ như mợ ấy thì làm sao có thể ứng phó được? Ngay cả khi đại soái cho mợ ấy ngủ thì mợ ấy cũng không thể thật sự ngủ! Mợ ấy có biết sự cạnh tranh khốc liệt như thế nào hay không?
Hơn nữa lúc sáng khi đại soái rời đi thì sắc mặt thật sự rất khó coi, nghe nói hầu gái của Vân Nương đã cố ý quỳ xuống ở trước mặt của anh để xin anh đến nhìn Vân Nương một lần, nhưng đều bị anh đen mặt đuổi đi!
Cô không nhịn được hỏi Diệp Trăn xem có phải tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không? Diệp Trăn nghiêm túc nói, có chút buồn rầu: “Thật sự rất tốt, chỉ vì việc đặt biệt danh cho con của chúng ta, chúng ta đã thảo luận cả đêm mà cũng không thảo luận được cái gì.”
Cái này tốt nè! Người mẹ kết nối tình cảm với đại soái bằng cách đặt tên cho con cái, “Biệt danh thì có gì phải suy nghĩ?”
Diệp Trăn bẻ ngón tay nói: “ Bé chó, con chó, chó em, chó anh!”
“……”
“Nghe hay quá mà, nhưng đại soái lại không thích, nên tôi chỉ có thể nghĩ lại.”
“…………”
Tại sao mợ sáu lại không bị đánh chết vậy???
Tiểu Cúc lấy cớ đến phòng bếp để đi tới chỗ của lão phu nhân, thuật lại những lời nói vừa rồi của Diệp Trăn, lão phu nhân rất vừa lòng, một người thiếp thì đương nhiên phải ngu ngốc một chút, an phận chút mới tốt, không học vấn cũng không sao cả, chỉ cần đừng làm cho cháu trai của bà đi theo mẹ của nó là được, nếu cô mà có dã tâm lớn như Vân Nương thì hậu viện này cũng đừng nghĩ sẽ được yên ổn.
Tiểu Cúc cũng không còn mặt mũi nào để nói với lão phu nhân về chuyện của con chó, cũng may là đại soái không đồng ý, nếu không thì lão phu nhân sẽ tức đến chết mất!
Cháu trai cả quý giá của bà dù có gọi là heo thì cũng không thể gọi là chó được!
Đã mấy ngày liền Thẩm Ngọc không đến gặp Diệp Trăn, cũng không nghỉ ngơi ở trong sân viện khác, có lẽ việc Diệp Trăn một tay làm cho anh bất ngờ xuất tinh quá sớm đã khiến cho anh bị kích thích quá lớn, làm tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông, trong khoảng thời gian ngắn cũng không còn hứng thú đối với chuyện này, và tất nhiên là cũng rất không thuận mắt đối với Diệp Trăn.
Anh không đi gặp Diệp Trăn, nhưng anh vẫn quan tâm đến đứa bé còn chưa chào đời kia, hỏi quản gia xem tình hình bên đó như thế nào?
Quản gia nói: “Thầy thuốc nói thân thể của mợ sáu đã hồi phục rất tốt, không còn gì đáng ngại, chỉ cần qua ba tháng đầu là thai nhi có thể ngồi vững, chắc chắn có thể sinh cho ngài một cậu con trai kháu khỉnh và béo tốt.”
Anh ừ một tiếng, xử lý công việc trong phòng sách.
Quản gia lặng lẽ lui ra ngoài.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, Xuân Đào mang món canh bổ dưỡng mà cô tự nấu đi vào trong phòng sách —— trước khi trở thành người phụ nữ của Thẩm Ngọc, cô vốn chính là người hầu gái ở bên cạnh của anh, nhưng vào giờ phút này, cô đã rất thành thạo và thuận buồm xuôi gió.
Ngoại trừ Vân Nương và Xuân Đào ra thì hậu viện của Thẩm Ngọc còn có có hai người phụ nữ nữa do các thuộc hạ của anh đưa tới, một là Liễu Mộng, một là Thành Anh, và một Như Phong được gửi đến từ một địa điểm bắn pháo hoa.
Xuân Đào rất thông minh, còn có thủ đoạn hầu hạ tốt, rất hiểu rõ Thẩm Ngọc: “Đại soái, gần đây anh bận rộn công việc, lão phu nhân vẫn luôn nhắc mãi chuyện thân thể của anh không được tốt, cho nên em đã làm một món canh bổ dưỡng, anh có thể uống một chút có được không?”
Cô đã nhắc tới lão phu nhân, nên dù Thẩm Ngọc không muốn thì cũng phải miễn cưỡng uống một nửa, dù vậy thôi thì cô cũng đã cảm thấy rất vui vẻ rồi, lại nói: “Phòng bếp nhỏ của em còn nấu một số món mà đại soái thích ăn, buổi tối đại soái đến chỗ em, em sẽ chuẩn bị một nồi rượu nóng cho anh.”
Cô nhìn anh, kính ngưỡng lại si mê.
Dáng người người đàn ông rất tốt, mạnh mẽ thẳng tắp, áo khoác quân phục cởi ra để ở sau lưng ghế, bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo rộng mở, cổ tay xắn hờ, lộ ra làn da màu lúa mạch rắn chắc và gợi cảm.
Tóc ngắn sắc bén, hình dáng tuấn lãng, quyền thế ngập trời, có thể khiến cho cô dâng lên mọi thứ vì anh.
Anh nhìn cô một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Chuyện ăn cơm đương nhiên chỉ là phụ, chủ yếu chính là một đêm dài có thể làm được rất nhiều chuyện.
Xuân Đào vui mừng trở về chuẩn bị, với địa vị hôm nay của cô thì căn bản không cần phải tự mình vào bếp, việc cô phải làm chính là tắm cánh hoa thơm cỏ lạ và chờ đợi một đêm mất hồn.
Bên này, Tiểu Cúc đang rất lo lắng, nhìn mợ sáu lại ăn một bát cơm to và uống hai bát canh gà, hận rèn sắt không thành thép vội la lên: “Đại soái đã không đến hậu viện mấy ngày rồi, vậy mà hôm nay vừa từ quân doanh trở về thì mợ ba bên kia lại bưng canh qua đó, nghe nói buổi tối đại soái còn muốn ở lại chỗ cô ta! Mợ sáu, mợ hãy mời đại soái đến xem đứa bé đi!”
Diệp Trăn ôm bụng nói: “Tôi còn chưa quyết định biệt danh cho đứa bé nữa, chờ tôi nghĩ kỹ rồi thì sẽ mời đại soái đến đây.”
Tiểu Cúc: “……”
Chờ mợ nghĩ kỹ thì hoa huệ cũng đã lạnh hết rồi!
Diệp Trăn lại cầm một quả táo khác, chuẩn bị đi dạo trong sân, nhàn nhã không một chút lo lắng.
Bên kia, Thẩm Ngọc đã vào phòng của mợ ba.
Hai người vây quanh bàn ăn cơm, Xuân Đào biết quy tắc và thói quen của Thẩm Ngọc, anh không thích nói chuyện trong bữa ăn, cô cũng giữ im lặng, thỉnh thoảng còn dùng đũa chung để gắp đồ ăn cho anh, đều là những món mà anh thích. Sau bữa cơm tối yên tĩnh, Thẩm Ngọc ở một bên xử lý công việc một lúc, Xuân Đào gọi người tới phục vụ đồ tráng miệng và trái cây sau bữa ăn, nhưng hình như Thẩm Ngọc không thích ăn mấy thứ này, nên anh chỉ bảo Xuân Đào thêm một chút nước trà ở bên cạnh.
Gần đến giờ, hai người vào phòng ngủ ở phía sau để chuẩn bị nghỉ ngơi.
Xuân Đào hầu hạ người đàn ông thay quần áo, vừa mới cởi áo sơ mi ra, khi cô đi đến cởi dây lưng ở quanh eo người đàn ông, thì anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cau mày, giống như nghe được cái gì, trong mắt không có ý cười, thoạt nhìn rất là dọa người: “Tôi sẽ tự làm.”
“Được.”
“Sao bên ngoài lại có tiếng chó sủa?”
“…… Có sao? Em không nghe thấy, là con chó ở chỗ nào chạy tới? Anh có muốn đuổi nó đi hay không?”
Anh nhíu mày: “Không cần.”
Xuân Đào đỏ mặt, cảm thấy hình như Thẩm Ngọc có chút kỳ lạ, nhưng vẻ mặt của anh lại không khác thường chút nào, cô chỉ cho là mình đa tâm nên ừ một tiếng.
Nhưng cho đến khi nằm ở trên giường, cô mới cảm nhận rõ ràng rằng người đàn ông không có ý tứ kia, anh lên giường nằm cũng không chạm vào cô, cô rất chờ mong và muốn sớm có một đứa trẻ…… Nhưng người đàn ông lại không làm gì cả.
Cô thử đến gần thăm dò, chủ động vươn tay ra……
Anh không từ chối, không khí trở nên nóng bỏng, hóa ra không phải là do anh không có dục vọng, trong lòng cô đắc ý, nhìn đi, cô còn chưa hết thở dốc, thì ai biết người đàn ông lại đột nhiên đẩy cô ra!
Bỗng nhiên cô tỉnh táo lại, nhìn thấy sắc mặt xanh mét của người đàn ông, bên tai là một trận chó sủa: “Gâu gâu —— gâu gâu gâu ——”
Anh trực tiếp đứng dậy đi xuống giường, thời điểm mặc quần còn có chút khó khăn: “Em nghỉ ngơi trước đi, tôi nhớ ra là mình còn có việc vẫn chưa xử lý xong.”
Khoảng sân vốn yên tĩnh ban đầu trở nên đèn đuốc sáng trưng bởi vì sự rời đi của Thẩm Ngọc.
Xuân Đào đuổi theo Thẩm Ngọc tới cổng sân, nhưng cũng không thể giữ anh ở lại, rõ ràng là vừa rồi vẫn còn tốt, vậy mà tại sao đột nhiên lại……
Cô thế này mà vẫn không thể giữ được một người đàn ông ở lại! Và anh thà tình nguyện chịu đựng cũng không muốn làm cô!
Mấy người ở sân khác khẳng định sẽ cười muốn chết!
Sắc mặt Thẩm Ngọc lại càng thêm không tốt, một đường bước nhanh trở lại phòng làm việc, gọi quản gia tới hỏi: “Ai nuôi chó trong phủ?”
Quản gia nói: “Là mợ sáu, mợ nói rằng nuôi chó ở cổng sân mới khiến cho mợ cảm thấy an tâm, vốn dĩ lão phu nhân còn kiêng kỵ đứa bé nên không cho, mợ sáu nói không có chó trông cửa, mợ sẽ ăn không ngon ngủ không yên…… Lão phu nhân không có biện pháp khác nên đành phải đồng ý.”
Thẩm Ngọc đập bàn, mẹ nó! Vì vừa rồi anh nghe thấy tiếng chó sủa nên thiếu chút nữa đã mềm xuống!
Thật ra còn hơn thế nữa, anh chỉ cần có dục vọng là sẽ nghĩ đến câu “ cha bé chó”, “ mẹ bé chó”, sau đó mọi ý tưởng gì cũng không còn, huống chi anh còn bị mất mặt ở trước mặt thất học……
Đêm hôm đó anh ngủ ở trong phòng làm việc, sáng sớm hôm sau, người mà anh đã không gặp mấy ngày nay, mợ sáu rất vui vẻ mà đi đến tìm anh, quản gia tới truyền lời, nên đương nhiên là anh không thể ngăn đón không cho cô tới gặp.
Người phụ nữ vừa đến, cô vô cùng cao hứng đi tới trước mặt anh: “Đại soái, em đã suy nghĩ mấy ngày rồi, cuối cùng em đã nghĩ ra một cái biệt danh đặc biệt hay!”
Thẩm đại soái sửng sốt: “Cái gì?”
“Vượng vượng! Con của chúng ta gọi là vượng vượng!”
Gâu gâu?!
( Vượng vượng [Wàngwàng] phát âm giống Uông uông [Wāngwāng] Mà uông uông còn có nghĩa là gâu gâu)
Chẳng lẽ mỗi lần gọi con thì đều phải học cách chó sủa?
Kẻ thất học ngu xuẩn kia còn nói: “Em lấy cảm hứng từ Đại Hoàng, ngày nào nó cũng sủa gâu gâu, thật nhiều vượng mà! Gọi vượng vượng nhất định sẽ làm cho anh vượng, em vượng, mọi người cùng vượng!”
Thẩm đại soái: “……”
Còn đứa nhỏ thì chỉ cắn ống quần anh: “Cha, cha không yêu bé chó hay sao?”
“Ba ba, ba ba……”
“Ba ba, nhìn chó đi……”
Làm anh sợ tới mức trực tiếp bừng tỉnh từ trong mộng, vừa tỉnh lại thì thấy người phụ nữ đang nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, cô ghé đầu nằm trước gối, vui vẻ nói: “Đại soái, anh đã gọi bé chó của chúng ta khi đang nằm mơ đấy!”
Cô tỏ vẻ ngượng ngùng: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ sinh cho anh một bé chó chắc nịch.”
Thẩm Ngọc: “……” Đau đầu.
Anh xoa trán, lần này anh rất kiên quyết, không còn thông cảm cho phụ nữ mang thai có dấu hiệu sẩy thai cần phải an tâm nghỉ ngơi nữa, “Không, tên chó không tốt.”
“Chó không tốt hay sao?” Diệp Trăn rất khổ sở, ánh mắt tối sầm xuống, lông mày nhíu lại, bởi vậy nên trông có chút đáng thương, “Đại soái, anh không thích bé chó à?”
Tuy người phụ nữ này không có văn hóa, nhưng cô lại sinh ra được một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Trương Sở Sở*, một đôi mắt đen láy như chứa cả bầu trời đầy sao sáng ngời, khi chớp mắt nhìn ai đó, đôi mắt của cô sẽ ươn ướt như một con mèo sữa nhỏ, hơn nữa mấy tháng trời nuôi dưỡng tốt lại càng thêm hấp dẫn mê người, giờ phút này, tóc cô xõa xuống nhíu mày nhìn anh, vô cớ thêm một loại mê hoặc phong tình.
*1 diễn viên người Trung
Nếu là khi khác, anh nhất định sẽ ở trên, nếu là chuyện khác, anh nhất định sẽ đồng ý, dù sao thì anh cũng luôn đối xử hào phóng với phụ nữ, chỉ cần không phạm phải sai lầm gì lớn, thì anh sẽ một mắt nhắm một mắt mở cho qua, chỉ là "con chó" này……
Nghĩ đến giấc mộng kia, thật ra anh lại có chút sợ hãi, âm thanh vững vàng nói: “Đặt tên là chuyện lớn, nhất định phải có liên quan đến ngày sinh bát tự, cũng không biết trong bụng em là nam hay là nữ, nếu như là con gái thì sẽ không thích hợp.”
Diệp Trăn: “Sao lại không thể? Chúng ta chỉ lấy biệt danh thôi mà, không cần phải để ý nhiều như vậy, hơn nữa cha em còn nói đặt tên con chó cho con là rất phổ biến!”
“……”
Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai đang biến thành màu đen của người đàn ông, hoàn toàn không để ý chút nào: “…… Nếu không con trai thì gọi là con chó anh, con gái thì gọi là con chó em?”
Chó anh chó em?!
“Không được!”
“Tại sao……”
“Đừng nhiều lời, tuyệt đối không được.”
Thẩm đại soái nhíu mày, tự nhủ mình không cần phải chấp nhặt với một người phụ nữ đang mang thai không có học như cô, cô chưa từng đọc sách, với một cô gái ở nông thôn, chẳng lẽ còn có thể hy vọng xa vời rằng cô sẽ nghĩ ra một cái tên tuyệt đẹp hay sao?
Nhưng không ngờ là cô lại thô tục như vậy……
Ai ngờ khi anh vừa dứt lời, bên kia liền chớp động hai mắt, ứa nước mắt nhìn anh: “Đại soái, anh thật hung dữ, anh không thích bé chó hay sao?”
Được rồi, còn chỉ trích anh hung dữ nữa.
Thật đúng là không ai dám nói như vậy với anh, lúc trước cô chỉ là một con người nhát gan rụt rè, hướng nội ngại ngùng, nhưng không ngờ bây giờ có con rồi thì lá gan của cô lại lớn hơn, nói cũng nhiều hơn, còn ngốc hơn trước.
Anh nghiến răng nghiến lợi cười khẽ một tiếng, nhéo cái má non mềm trắng nõn của người phụ nữ: “Không thích, trừ bé chó ra thì cái gì cũng đươc.”
Diệp Trăn vẫn rất chú ý đến ý kiến của anh, cô uể oải thở dài, nằm xuống bên cạnh anh rầu rĩ không vui, lo lắng sốt ruột, “Nếu như đại soái không thích thì đành bỏ vậy…… Nhưng mẹ em nói gọi con là con chó thì mới nuôi tốt được, em sợ con của chúng ta……”
Thẩm Ngọc nghĩ rằng cô sốt ruột cũng là vì yêu con, vỗ đầu người phụ nữ, nói: “Có tôi ở đây thì làm sao có thể xảy ra chuyện? Em đừng lo lắng.”
Giọng điệu khinh cuồng, có sự kiêu ngạo vì đã tính sẵn trong lòng.
Cô lập tức vui vẻ ôm lấy cánh tay người đàn ông: “Dạ, em tin anh, đại soái thật tốt!”
Nhớ kỹ anh rồi thì hãy mau quên bé chó đi!
Anh nhắm mắt lại ừ một tiếng, thân thể người phụ nữ mềm mại thơm tho, anh tùy ý di chuyển, xoay người đè ép lên người cô, cô biết nghe lời phải câu lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: “Đại soái, đại phu nói không thể.”
Anh ừ một tiếng, lôi kéo tay người phụ nữ nắm lấy vật của mình.
Thời điểm vui vẻ, anh nghe cô nói: “Đại soái, anh không thích bé chó, vậy em lại nghĩ một tên khác có được không?”
Anh muốn nói không tốt, trình độ đặt tên của thất học anh không dám khen ngợi, rõ ràng tên của cô chính là Diệp Trăn Diệp Trăn kêu đến thật dễ nghe, vậy mà cô lại muốn gọi con trai mình là chó, nhưng bị tay cô siết chặt, anh thống khoái ừ một tiếng, hít một hơi, cảm thấy giờ khắc này, dù người phụ nữ này có muốn sao trên trời thì anh cũng có thể hái xuống cho cô!
“Tay em đau quá, cha bé chó……”
“……!!!”
“……”
“……………”
“…… Bởi vì anh không thích bé chó, nên em chỉ muốn gọi một tiếng cuối cùng, kỷ niệm bé chó của chúng ta…… Đại soái, anh cũng gọi em một tiếng mẹ bé chó đi!”
“………………”
Sáng nay, Thẩm đại soái bước ra khỏi Tây Uyển với khuôn mặt u ám, cả người tràn đầy khí áp thấp, đám người hầu sợ tới mức run bần bật, không dám nói câu nào, càng sợ mợ sáu đã làm sai cái gì nên mới chọc cho đại soái không vui, ảnh hưởng đến bát cơm của bọn họ.
Buổi sáng Diệp Trăn ăn một bát tổ yến, hai cái bánh bao thịt, giờ phút này cô đang ngồi trong sân ôm sâm và ăn canh gà phơi nắng, đại phu bảo cô phải tĩnh dưỡng, nên cô liền an tĩnh nằm yên không nhúc nhích, Tiểu Cúc ở bên cạnh lột vỏ nho cho cô rồi bỏ vào trong bát, cô cắm bằng một chiếc nĩa nhỏ bằng bạc, chưa kể còn cảm thấy thoải mái như thế nào.
Tiểu Cúc nói: “Mợ sáu, buổi sáng lúc đại soái rời đi, hình như tâm trạng có vẻ không tốt lắm?”
Diệp Trăn chớp mắt: “Có sao? Không có nha. Không phải đại soái vẫn luôn như vậy à?”
Tiểu Cúc bất lực, mợ sáu này rõ ràng chính là một cô gái xinh đẹp, nhưng có bề ngoài mà lại không có nội tâm của một cô gái đẹp, tại sao nhãn lực của mợ ấy lại kém như vậy? Nếu như không phải mợ sáu dễ ở chung, đối xử tốt với đám người hầu các cô, thì dù mẹ cô có sinh bệnh trả tiền giùm cho cô, thì cô vẫn sẽ đến một nơi khác để tìm một lối thoát.
Đi theo một kẻ ngốc, không thể nhìn thấy tương lai.
“Mợ sáu, mợ mang thai là chuyện tốt, nhưng cũng có một chuyện không tốt, đó là những người phụ nữ ở đây nhất định sẽ tranh sủng với mợ, nếu như mợ không thể hầu hạ đại soái trong một năm, nếu…… Cho nên mợ đó, mợ cần phải nắm giữ trái tim của đại soái, tìm cách để đại soái vẫn luôn yêu thương mợ. Còn sáng hôm nay nữa, nếu như mợ sáu có thể giữ đại soái ở lại và cùng nhau dùng bữa rồi mới đưa ngài ấy đi thì không phải sẽ tốt hơn hay sao?”
“Không đâu, thầy thuốc nói phải qua ba tháng thì mới có thể ở chung phòng, hơn nữa chúng ta đều là người phụ nữ của đại soái, vì vậy chúng ta không nên nghĩ đến việc độc bá anh ấy…… Huống chi sáng nay đại soái cũng bảo tôi hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, nên tôi không cần phải thức dậy.”
…… Đại soái rất mạnh mẽ ở trong phương diện này, bình thường anh có thể gọi nước đến mấy lần trong một đêm, nên một thai phụ như mợ ấy thì làm sao có thể ứng phó được? Ngay cả khi đại soái cho mợ ấy ngủ thì mợ ấy cũng không thể thật sự ngủ! Mợ ấy có biết sự cạnh tranh khốc liệt như thế nào hay không?
Hơn nữa lúc sáng khi đại soái rời đi thì sắc mặt thật sự rất khó coi, nghe nói hầu gái của Vân Nương đã cố ý quỳ xuống ở trước mặt của anh để xin anh đến nhìn Vân Nương một lần, nhưng đều bị anh đen mặt đuổi đi!
Cô không nhịn được hỏi Diệp Trăn xem có phải tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không? Diệp Trăn nghiêm túc nói, có chút buồn rầu: “Thật sự rất tốt, chỉ vì việc đặt biệt danh cho con của chúng ta, chúng ta đã thảo luận cả đêm mà cũng không thảo luận được cái gì.”
Cái này tốt nè! Người mẹ kết nối tình cảm với đại soái bằng cách đặt tên cho con cái, “Biệt danh thì có gì phải suy nghĩ?”
Diệp Trăn bẻ ngón tay nói: “ Bé chó, con chó, chó em, chó anh!”
“……”
“Nghe hay quá mà, nhưng đại soái lại không thích, nên tôi chỉ có thể nghĩ lại.”
“…………”
Tại sao mợ sáu lại không bị đánh chết vậy???
Tiểu Cúc lấy cớ đến phòng bếp để đi tới chỗ của lão phu nhân, thuật lại những lời nói vừa rồi của Diệp Trăn, lão phu nhân rất vừa lòng, một người thiếp thì đương nhiên phải ngu ngốc một chút, an phận chút mới tốt, không học vấn cũng không sao cả, chỉ cần đừng làm cho cháu trai của bà đi theo mẹ của nó là được, nếu cô mà có dã tâm lớn như Vân Nương thì hậu viện này cũng đừng nghĩ sẽ được yên ổn.
Tiểu Cúc cũng không còn mặt mũi nào để nói với lão phu nhân về chuyện của con chó, cũng may là đại soái không đồng ý, nếu không thì lão phu nhân sẽ tức đến chết mất!
Cháu trai cả quý giá của bà dù có gọi là heo thì cũng không thể gọi là chó được!
Đã mấy ngày liền Thẩm Ngọc không đến gặp Diệp Trăn, cũng không nghỉ ngơi ở trong sân viện khác, có lẽ việc Diệp Trăn một tay làm cho anh bất ngờ xuất tinh quá sớm đã khiến cho anh bị kích thích quá lớn, làm tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông, trong khoảng thời gian ngắn cũng không còn hứng thú đối với chuyện này, và tất nhiên là cũng rất không thuận mắt đối với Diệp Trăn.
Anh không đi gặp Diệp Trăn, nhưng anh vẫn quan tâm đến đứa bé còn chưa chào đời kia, hỏi quản gia xem tình hình bên đó như thế nào?
Quản gia nói: “Thầy thuốc nói thân thể của mợ sáu đã hồi phục rất tốt, không còn gì đáng ngại, chỉ cần qua ba tháng đầu là thai nhi có thể ngồi vững, chắc chắn có thể sinh cho ngài một cậu con trai kháu khỉnh và béo tốt.”
Anh ừ một tiếng, xử lý công việc trong phòng sách.
Quản gia lặng lẽ lui ra ngoài.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, Xuân Đào mang món canh bổ dưỡng mà cô tự nấu đi vào trong phòng sách —— trước khi trở thành người phụ nữ của Thẩm Ngọc, cô vốn chính là người hầu gái ở bên cạnh của anh, nhưng vào giờ phút này, cô đã rất thành thạo và thuận buồm xuôi gió.
Ngoại trừ Vân Nương và Xuân Đào ra thì hậu viện của Thẩm Ngọc còn có có hai người phụ nữ nữa do các thuộc hạ của anh đưa tới, một là Liễu Mộng, một là Thành Anh, và một Như Phong được gửi đến từ một địa điểm bắn pháo hoa.
Xuân Đào rất thông minh, còn có thủ đoạn hầu hạ tốt, rất hiểu rõ Thẩm Ngọc: “Đại soái, gần đây anh bận rộn công việc, lão phu nhân vẫn luôn nhắc mãi chuyện thân thể của anh không được tốt, cho nên em đã làm một món canh bổ dưỡng, anh có thể uống một chút có được không?”
Cô đã nhắc tới lão phu nhân, nên dù Thẩm Ngọc không muốn thì cũng phải miễn cưỡng uống một nửa, dù vậy thôi thì cô cũng đã cảm thấy rất vui vẻ rồi, lại nói: “Phòng bếp nhỏ của em còn nấu một số món mà đại soái thích ăn, buổi tối đại soái đến chỗ em, em sẽ chuẩn bị một nồi rượu nóng cho anh.”
Cô nhìn anh, kính ngưỡng lại si mê.
Dáng người người đàn ông rất tốt, mạnh mẽ thẳng tắp, áo khoác quân phục cởi ra để ở sau lưng ghế, bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo rộng mở, cổ tay xắn hờ, lộ ra làn da màu lúa mạch rắn chắc và gợi cảm.
Tóc ngắn sắc bén, hình dáng tuấn lãng, quyền thế ngập trời, có thể khiến cho cô dâng lên mọi thứ vì anh.
Anh nhìn cô một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Chuyện ăn cơm đương nhiên chỉ là phụ, chủ yếu chính là một đêm dài có thể làm được rất nhiều chuyện.
Xuân Đào vui mừng trở về chuẩn bị, với địa vị hôm nay của cô thì căn bản không cần phải tự mình vào bếp, việc cô phải làm chính là tắm cánh hoa thơm cỏ lạ và chờ đợi một đêm mất hồn.
Bên này, Tiểu Cúc đang rất lo lắng, nhìn mợ sáu lại ăn một bát cơm to và uống hai bát canh gà, hận rèn sắt không thành thép vội la lên: “Đại soái đã không đến hậu viện mấy ngày rồi, vậy mà hôm nay vừa từ quân doanh trở về thì mợ ba bên kia lại bưng canh qua đó, nghe nói buổi tối đại soái còn muốn ở lại chỗ cô ta! Mợ sáu, mợ hãy mời đại soái đến xem đứa bé đi!”
Diệp Trăn ôm bụng nói: “Tôi còn chưa quyết định biệt danh cho đứa bé nữa, chờ tôi nghĩ kỹ rồi thì sẽ mời đại soái đến đây.”
Tiểu Cúc: “……”
Chờ mợ nghĩ kỹ thì hoa huệ cũng đã lạnh hết rồi!
Diệp Trăn lại cầm một quả táo khác, chuẩn bị đi dạo trong sân, nhàn nhã không một chút lo lắng.
Bên kia, Thẩm Ngọc đã vào phòng của mợ ba.
Hai người vây quanh bàn ăn cơm, Xuân Đào biết quy tắc và thói quen của Thẩm Ngọc, anh không thích nói chuyện trong bữa ăn, cô cũng giữ im lặng, thỉnh thoảng còn dùng đũa chung để gắp đồ ăn cho anh, đều là những món mà anh thích. Sau bữa cơm tối yên tĩnh, Thẩm Ngọc ở một bên xử lý công việc một lúc, Xuân Đào gọi người tới phục vụ đồ tráng miệng và trái cây sau bữa ăn, nhưng hình như Thẩm Ngọc không thích ăn mấy thứ này, nên anh chỉ bảo Xuân Đào thêm một chút nước trà ở bên cạnh.
Gần đến giờ, hai người vào phòng ngủ ở phía sau để chuẩn bị nghỉ ngơi.
Xuân Đào hầu hạ người đàn ông thay quần áo, vừa mới cởi áo sơ mi ra, khi cô đi đến cởi dây lưng ở quanh eo người đàn ông, thì anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cau mày, giống như nghe được cái gì, trong mắt không có ý cười, thoạt nhìn rất là dọa người: “Tôi sẽ tự làm.”
“Được.”
“Sao bên ngoài lại có tiếng chó sủa?”
“…… Có sao? Em không nghe thấy, là con chó ở chỗ nào chạy tới? Anh có muốn đuổi nó đi hay không?”
Anh nhíu mày: “Không cần.”
Xuân Đào đỏ mặt, cảm thấy hình như Thẩm Ngọc có chút kỳ lạ, nhưng vẻ mặt của anh lại không khác thường chút nào, cô chỉ cho là mình đa tâm nên ừ một tiếng.
Nhưng cho đến khi nằm ở trên giường, cô mới cảm nhận rõ ràng rằng người đàn ông không có ý tứ kia, anh lên giường nằm cũng không chạm vào cô, cô rất chờ mong và muốn sớm có một đứa trẻ…… Nhưng người đàn ông lại không làm gì cả.
Cô thử đến gần thăm dò, chủ động vươn tay ra……
Anh không từ chối, không khí trở nên nóng bỏng, hóa ra không phải là do anh không có dục vọng, trong lòng cô đắc ý, nhìn đi, cô còn chưa hết thở dốc, thì ai biết người đàn ông lại đột nhiên đẩy cô ra!
Bỗng nhiên cô tỉnh táo lại, nhìn thấy sắc mặt xanh mét của người đàn ông, bên tai là một trận chó sủa: “Gâu gâu —— gâu gâu gâu ——”
Anh trực tiếp đứng dậy đi xuống giường, thời điểm mặc quần còn có chút khó khăn: “Em nghỉ ngơi trước đi, tôi nhớ ra là mình còn có việc vẫn chưa xử lý xong.”
Khoảng sân vốn yên tĩnh ban đầu trở nên đèn đuốc sáng trưng bởi vì sự rời đi của Thẩm Ngọc.
Xuân Đào đuổi theo Thẩm Ngọc tới cổng sân, nhưng cũng không thể giữ anh ở lại, rõ ràng là vừa rồi vẫn còn tốt, vậy mà tại sao đột nhiên lại……
Cô thế này mà vẫn không thể giữ được một người đàn ông ở lại! Và anh thà tình nguyện chịu đựng cũng không muốn làm cô!
Mấy người ở sân khác khẳng định sẽ cười muốn chết!
Sắc mặt Thẩm Ngọc lại càng thêm không tốt, một đường bước nhanh trở lại phòng làm việc, gọi quản gia tới hỏi: “Ai nuôi chó trong phủ?”
Quản gia nói: “Là mợ sáu, mợ nói rằng nuôi chó ở cổng sân mới khiến cho mợ cảm thấy an tâm, vốn dĩ lão phu nhân còn kiêng kỵ đứa bé nên không cho, mợ sáu nói không có chó trông cửa, mợ sẽ ăn không ngon ngủ không yên…… Lão phu nhân không có biện pháp khác nên đành phải đồng ý.”
Thẩm Ngọc đập bàn, mẹ nó! Vì vừa rồi anh nghe thấy tiếng chó sủa nên thiếu chút nữa đã mềm xuống!
Thật ra còn hơn thế nữa, anh chỉ cần có dục vọng là sẽ nghĩ đến câu “ cha bé chó”, “ mẹ bé chó”, sau đó mọi ý tưởng gì cũng không còn, huống chi anh còn bị mất mặt ở trước mặt thất học……
Đêm hôm đó anh ngủ ở trong phòng làm việc, sáng sớm hôm sau, người mà anh đã không gặp mấy ngày nay, mợ sáu rất vui vẻ mà đi đến tìm anh, quản gia tới truyền lời, nên đương nhiên là anh không thể ngăn đón không cho cô tới gặp.
Người phụ nữ vừa đến, cô vô cùng cao hứng đi tới trước mặt anh: “Đại soái, em đã suy nghĩ mấy ngày rồi, cuối cùng em đã nghĩ ra một cái biệt danh đặc biệt hay!”
Thẩm đại soái sửng sốt: “Cái gì?”
“Vượng vượng! Con của chúng ta gọi là vượng vượng!”
Gâu gâu?!
( Vượng vượng [Wàngwàng] phát âm giống Uông uông [Wāngwāng] Mà uông uông còn có nghĩa là gâu gâu)
Chẳng lẽ mỗi lần gọi con thì đều phải học cách chó sủa?
Kẻ thất học ngu xuẩn kia còn nói: “Em lấy cảm hứng từ Đại Hoàng, ngày nào nó cũng sủa gâu gâu, thật nhiều vượng mà! Gọi vượng vượng nhất định sẽ làm cho anh vượng, em vượng, mọi người cùng vượng!”
Thẩm đại soái: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.