Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 162:
Cửu Hương Lí Túy
01/09/2024
Giang Tử Khâm hỏi: "Đổi được bao nhiêu?"
Hệ thống nói: [Hồng ngọc mười vạn, váy cưới mười lăm vạn.]
Giang Tử Khâm trợn tròn mắt, "Nhiều vậy sao..."
Hệ thống nói: [Phẩm chất càng cao thì điểm quy đổi càng nhiều. Đây là hai món đồ có phẩm chất cao nhất trong tiểu thế giới.]
Giang Tử Khâm suy nghĩ một lúc, cô vẫn chưa đổi hai món đồ này thành điểm.
“Tách.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng chụp ảnh, Giang Tử Khâm ngây người, cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Một người đàn ông cao lớn cầm máy ảnh trong tay, người nọ đang chụp ảnh cô. Ánh sáng nhân tạo của cục xuyên nhanh rơi trên mái tóc trắng bạc của anh, phủ lên một tầng ánh sáng màu bạc nhàn nhạt.
Người đàn ông hạ máy ảnh xuống, để lộ gò má cao và cái trán sáng sủa.
“Tặng cho em.”
Anh rút tấm ảnh ra từ máy ảnh rồi đưa cho cô, gương mặt góc cạnh toát lên một chút lạnh lùng.
Ngón tay Giang Tử Khâm vừa chạm vào tấm ảnh, trong đầu đã vang lên giọng nói của hệ thống.
[Chúc mừng nhận được “Bức ảnh của nhiếp ảnh gia”, cộng 10000 điểm.]
Người đàn ông mặc chiếc áo thường phục giản dị nhất, gương mặt đẹp trai sắc bén như được mạ một lớp viền vàng.
“Em rất ăn ảnh.”
Rõ ràng là khen người khác, nhưng giọng điệu lại như thể đã nhiều năm chưa nói chuyện với ai, mang theo chút khô khan lạnh lùng.
Bức ảnh nào mà có giá trị tới mười nghìn điểm?
Giang Tử Khâm không kìm được liếc nhìn một cái.
Đây là bức ảnh chụp khi cô cúi đầu suy nghĩ, hàng mi dài khép lại, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thắm, cần cổ trắng nõn và xương quai xanh thanh mảnh kết hợp hoàn mỹ, rất xinh đẹp và tinh tế.
Chụp thật sự rất đẹp.
Người đàn ông dường như còn muốn nói chuyện với cô, nhưng vòng tay trên cổ tay bỗng lóe lên—
Khác với người khác, vòng tay của anh là màu bạc, trên đó còn có khắc vài hoa văn, vừa tinh tế vừa kín đáo.
Người đàn ông nhìn thoáng qua chiếc vòng tay, mím chặt môi mỏng.
Vẻ ngoài của anh có chút nét lai, khuôn mặt sắc bén, rất đẹp trai, trên chóp mũi còn có một nốt ruồi nhỏ.
“Tôi phải đi rồi.”
Giang Tử Khâm: “?”
Cô vừa nhận bức ảnh, còn chưa nói được mấy câu mà đã tạm biệt.
Người đàn ông trước mắt đột nhiên trở nên mờ nhạt, chỉ trong chớp mắt anh đã biến thành những đốm sáng nhỏ, tan biến trong không khí.
Toàn bộ quá trình thậm chí không vượt quá ba giây.
Không gian xung quanh bắt đầu lưu thông vận chuyển ngay lập tức, nhưng những người xung quanh lại coi như không thấy, hoàn toàn làm ngơ với hiện tượng kỳ lạ này.
Ngón tay Giang Tử Khâm vô thức miết nhẹ lên tấm ảnh, “Chuyện gì vậy...”
Hệ thống kịp thời giải thích: [Những người đứng trong top mười bảng xếp hạng người chơi, vòng tay của họ là màu bạc, bất kỳ vật phẩm nào mà họ tặng đều có thưởng 10000 điểm.]
Giang Tử Khâm: “...”
Còn như vậy nữa sao?
Thế cô không cần làm nhiệm vụ nữa, chuyên đi cọ điểm thôi.
Hệ thống: [...]
Hệ thống bổ sung: [Chỉ có lần đầu tiên tặng vật phẩm mỗi tháng mới có điểm thưởng.]
Giang Tử Khâm nghe vậy thì thất vọng cúi đầu, “Ồ...”
Cô nhìn tấm ảnh rồi hỏi hệ thống: “Anh ta là ai vậy?”
Hệ thống nói: [Chúng tôi không có quyền truy cập thông tin của những người đứng trong top mười bảng xếp hạng.]
Giang Tử Khâm cất tấm ảnh đi, không lấy điểm thưởng miễn phí thì phí quá.
“Bắt đầu thế giới tiếp theo luôn đi.”
Hệ thống nói: [Cô không định nghỉ ngơi vài ngày sao?]
Giang Tử Khâm lắc đầu, “Ở đây tốn kém quá.”
Hiện tại điểm của cô còn quá ít.
Hệ thống: [Vậy chúng ta bắt đầu thôi.]
[Dịch chuyển đến thế giới mới—]
*
[Đại công tước thích uống “rượu vang đỏ” ngon.]
[Điện hạ Hitchel thích ngắm nhìn ánh trăng.]
[Thiếu gia Austin luôn luôn không tuân thủ quy tắc trường học.]
[Trong quan tài có ba vị quý tộc đang nằm.]
[Chúc ngủ ngon, huyết bộc nhỏ của tôi.]
—
Hệ thống nói: [Hồng ngọc mười vạn, váy cưới mười lăm vạn.]
Giang Tử Khâm trợn tròn mắt, "Nhiều vậy sao..."
Hệ thống nói: [Phẩm chất càng cao thì điểm quy đổi càng nhiều. Đây là hai món đồ có phẩm chất cao nhất trong tiểu thế giới.]
Giang Tử Khâm suy nghĩ một lúc, cô vẫn chưa đổi hai món đồ này thành điểm.
“Tách.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng chụp ảnh, Giang Tử Khâm ngây người, cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Một người đàn ông cao lớn cầm máy ảnh trong tay, người nọ đang chụp ảnh cô. Ánh sáng nhân tạo của cục xuyên nhanh rơi trên mái tóc trắng bạc của anh, phủ lên một tầng ánh sáng màu bạc nhàn nhạt.
Người đàn ông hạ máy ảnh xuống, để lộ gò má cao và cái trán sáng sủa.
“Tặng cho em.”
Anh rút tấm ảnh ra từ máy ảnh rồi đưa cho cô, gương mặt góc cạnh toát lên một chút lạnh lùng.
Ngón tay Giang Tử Khâm vừa chạm vào tấm ảnh, trong đầu đã vang lên giọng nói của hệ thống.
[Chúc mừng nhận được “Bức ảnh của nhiếp ảnh gia”, cộng 10000 điểm.]
Người đàn ông mặc chiếc áo thường phục giản dị nhất, gương mặt đẹp trai sắc bén như được mạ một lớp viền vàng.
“Em rất ăn ảnh.”
Rõ ràng là khen người khác, nhưng giọng điệu lại như thể đã nhiều năm chưa nói chuyện với ai, mang theo chút khô khan lạnh lùng.
Bức ảnh nào mà có giá trị tới mười nghìn điểm?
Giang Tử Khâm không kìm được liếc nhìn một cái.
Đây là bức ảnh chụp khi cô cúi đầu suy nghĩ, hàng mi dài khép lại, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thắm, cần cổ trắng nõn và xương quai xanh thanh mảnh kết hợp hoàn mỹ, rất xinh đẹp và tinh tế.
Chụp thật sự rất đẹp.
Người đàn ông dường như còn muốn nói chuyện với cô, nhưng vòng tay trên cổ tay bỗng lóe lên—
Khác với người khác, vòng tay của anh là màu bạc, trên đó còn có khắc vài hoa văn, vừa tinh tế vừa kín đáo.
Người đàn ông nhìn thoáng qua chiếc vòng tay, mím chặt môi mỏng.
Vẻ ngoài của anh có chút nét lai, khuôn mặt sắc bén, rất đẹp trai, trên chóp mũi còn có một nốt ruồi nhỏ.
“Tôi phải đi rồi.”
Giang Tử Khâm: “?”
Cô vừa nhận bức ảnh, còn chưa nói được mấy câu mà đã tạm biệt.
Người đàn ông trước mắt đột nhiên trở nên mờ nhạt, chỉ trong chớp mắt anh đã biến thành những đốm sáng nhỏ, tan biến trong không khí.
Toàn bộ quá trình thậm chí không vượt quá ba giây.
Không gian xung quanh bắt đầu lưu thông vận chuyển ngay lập tức, nhưng những người xung quanh lại coi như không thấy, hoàn toàn làm ngơ với hiện tượng kỳ lạ này.
Ngón tay Giang Tử Khâm vô thức miết nhẹ lên tấm ảnh, “Chuyện gì vậy...”
Hệ thống kịp thời giải thích: [Những người đứng trong top mười bảng xếp hạng người chơi, vòng tay của họ là màu bạc, bất kỳ vật phẩm nào mà họ tặng đều có thưởng 10000 điểm.]
Giang Tử Khâm: “...”
Còn như vậy nữa sao?
Thế cô không cần làm nhiệm vụ nữa, chuyên đi cọ điểm thôi.
Hệ thống: [...]
Hệ thống bổ sung: [Chỉ có lần đầu tiên tặng vật phẩm mỗi tháng mới có điểm thưởng.]
Giang Tử Khâm nghe vậy thì thất vọng cúi đầu, “Ồ...”
Cô nhìn tấm ảnh rồi hỏi hệ thống: “Anh ta là ai vậy?”
Hệ thống nói: [Chúng tôi không có quyền truy cập thông tin của những người đứng trong top mười bảng xếp hạng.]
Giang Tử Khâm cất tấm ảnh đi, không lấy điểm thưởng miễn phí thì phí quá.
“Bắt đầu thế giới tiếp theo luôn đi.”
Hệ thống nói: [Cô không định nghỉ ngơi vài ngày sao?]
Giang Tử Khâm lắc đầu, “Ở đây tốn kém quá.”
Hiện tại điểm của cô còn quá ít.
Hệ thống: [Vậy chúng ta bắt đầu thôi.]
[Dịch chuyển đến thế giới mới—]
*
[Đại công tước thích uống “rượu vang đỏ” ngon.]
[Điện hạ Hitchel thích ngắm nhìn ánh trăng.]
[Thiếu gia Austin luôn luôn không tuân thủ quy tắc trường học.]
[Trong quan tài có ba vị quý tộc đang nằm.]
[Chúc ngủ ngon, huyết bộc nhỏ của tôi.]
—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.