Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 23:
Cửu Hương Lí Túy
21/08/2024
Bàn tay đặt trên xương mắt cá chân đè lên vết trật hơi sưng đỏ của cô.
Đuôi mắt Giang Tử Khâm đỏ sậm, "Đừng đụng…”
Mặt mày mạnh mẽ của Quý Yến Lễ rủ xuống, môi mím chặt.
“Đau?”
Đại tiểu thư yếu ớt, cô sợ đau lại dễ khóc, lúc này đuôi mắt đã ẩm ướt hồng hồng, có chút đáng thương.
"Đã đau ngay khi anh nhấn vào rồi."
Quý Yến Lễ nói: "Đừng nhúc nhích.”
Hắn ôm lấy đại tiểu thư, thắt lưng cô rất gầy, nhưng chỗ nên có thịt cũng rất no đủ, thịt mềm trắng mịn dưới bàn tay thô ráp bị ấn xuống, lún vào một chút độ cong.
Giang Tử Khâm hoảng sợ, cô phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Quý Yến Lễ.
Trên người hắn cứng rắn, có thể bởi vì vừa mới tắm rửa nên nóng bỏng cứng rắn giống như một khối sắt, trên người còn mơ hồ có mùi sữa tắm, là vị bạc hà, rất nhẹ nhàng sạch sẽ.
“Làm gì thế?!”
Đồng tử Giang Tử Khâm đã phóng đại, cô chớp mắt mấy cái sợ mình rơi xuống, tim đã đập lạc mất hai nhịp.
Lúc Quý Yến Lễ nói chuyện, toàn bộ lồng ngực đều đang rung động.
“Giúp tiểu thư kiểm tra vết thương,” Hắn dừng lại hai giây, giọng nói giống như dỗ trẻ con, “Kiểm tra xong sẽ đi cùng ngài đến phòng thí nghiệm.”
Giang Tử Khâm đỏ lỗ tai, giọng điệu Quý Yến Lễ nói chuyện với cô giống như đang trêu đùa thú cưng.
"Tôi nói rồi, không cần nữa..."
Quý Yến Lễ đặt cô lên giường, động tác cường thế không thể xen vào.
Lúc nhìn lại hai chân của cô, trong đầu đã không tự chủ được mà nghĩ đến cảnh tượng hai ngày trước.
Hắn nửa quỳ trên mặt đất, tay phải nâng chân đại tiểu thư, xương mắt cá chân nhỏ như vậy, hắn bẻ một cái là có thể gãy.
Giang Tử Khâm mặc váy đỏ, trên chân có một đôi giày cao gót màu đỏ, làm nổi bật làn da của cô càng thêm mềm mại, giống như một đóa hoa hồng diễm lệ nhất nở trong hoa viên.
Có dáng vẻ kiều diễm nhất.
Mà hắn rũ mắt xuống, giống như khinh nhờn thần linh của hắn, thành kính mà khát vọng hôn môi cô.
Khát vọng cái gì, ngay cả chính Quý Yến Lễ cũng không rõ.
Hắn muốn cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang trên người, muốn không quan tâm tất cả, khóa đại tiểu thư của hắn lại, không ai có thể nhìn thấy cô, người được mơ ước cô cũng chỉ có thể là mình.
Tựa như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, Quý Yến Lễ không ngại nuông chiều cô, khiến trong mắt đại tiểu thư chỉ có một mình hắn.
Cầm tù cô, nuông chiều cô.
Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy, hắn lập tức hưng phấn đến mức ngay cả trên sống lưng cũng trào ra khoái cảm.
[Quỷ chủ đại nhân...]
Tiếng nói của quỷ âm trầm du dương bên tai, kéo suy nghĩ của Quý Yến Lễ trở về.
[Ngài không nên mềm lòng.]
Lông mi đen nhánh cong cong của Giang Tử Khâm run rẩy hạ xuống theo động tác chớp mắt, giọng nói có chút yếu ớt, "Có thể…”
Quý Yến Lễ không để ý tới tiếng quỷ bên tai, đầu ngón tay tràn ra sương đen, giống như ảo ảnh, người thường vốn không thể nhìn thấy.
Sương đen xuyên thấu vào thân thể Giang Tử Khâm, thăm dò cô hoàn toàn từ trong ra ngoài.
[Không thể giữ lại Giang Tử Khâm.]
Vô số giọng nói sắc bén chói tai của quỷ nhỏ như tiếng sấm nổ vang, tiếng gào khóc, tiếng gầm rú xuyên thấu vô số lá chắn truyền vào trong lỗ tai Quý Yến Lễ.
Quý Yến Lễ nhướng mày.
[Câm miệng.]
Tất cả âm thanh lập tức biến mất.
Tất cả bọn họ đều sợ hắn.
Đuôi mắt Giang Tử Khâm đỏ sậm, "Đừng đụng…”
Mặt mày mạnh mẽ của Quý Yến Lễ rủ xuống, môi mím chặt.
“Đau?”
Đại tiểu thư yếu ớt, cô sợ đau lại dễ khóc, lúc này đuôi mắt đã ẩm ướt hồng hồng, có chút đáng thương.
"Đã đau ngay khi anh nhấn vào rồi."
Quý Yến Lễ nói: "Đừng nhúc nhích.”
Hắn ôm lấy đại tiểu thư, thắt lưng cô rất gầy, nhưng chỗ nên có thịt cũng rất no đủ, thịt mềm trắng mịn dưới bàn tay thô ráp bị ấn xuống, lún vào một chút độ cong.
Giang Tử Khâm hoảng sợ, cô phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Quý Yến Lễ.
Trên người hắn cứng rắn, có thể bởi vì vừa mới tắm rửa nên nóng bỏng cứng rắn giống như một khối sắt, trên người còn mơ hồ có mùi sữa tắm, là vị bạc hà, rất nhẹ nhàng sạch sẽ.
“Làm gì thế?!”
Đồng tử Giang Tử Khâm đã phóng đại, cô chớp mắt mấy cái sợ mình rơi xuống, tim đã đập lạc mất hai nhịp.
Lúc Quý Yến Lễ nói chuyện, toàn bộ lồng ngực đều đang rung động.
“Giúp tiểu thư kiểm tra vết thương,” Hắn dừng lại hai giây, giọng nói giống như dỗ trẻ con, “Kiểm tra xong sẽ đi cùng ngài đến phòng thí nghiệm.”
Giang Tử Khâm đỏ lỗ tai, giọng điệu Quý Yến Lễ nói chuyện với cô giống như đang trêu đùa thú cưng.
"Tôi nói rồi, không cần nữa..."
Quý Yến Lễ đặt cô lên giường, động tác cường thế không thể xen vào.
Lúc nhìn lại hai chân của cô, trong đầu đã không tự chủ được mà nghĩ đến cảnh tượng hai ngày trước.
Hắn nửa quỳ trên mặt đất, tay phải nâng chân đại tiểu thư, xương mắt cá chân nhỏ như vậy, hắn bẻ một cái là có thể gãy.
Giang Tử Khâm mặc váy đỏ, trên chân có một đôi giày cao gót màu đỏ, làm nổi bật làn da của cô càng thêm mềm mại, giống như một đóa hoa hồng diễm lệ nhất nở trong hoa viên.
Có dáng vẻ kiều diễm nhất.
Mà hắn rũ mắt xuống, giống như khinh nhờn thần linh của hắn, thành kính mà khát vọng hôn môi cô.
Khát vọng cái gì, ngay cả chính Quý Yến Lễ cũng không rõ.
Hắn muốn cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang trên người, muốn không quan tâm tất cả, khóa đại tiểu thư của hắn lại, không ai có thể nhìn thấy cô, người được mơ ước cô cũng chỉ có thể là mình.
Tựa như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, Quý Yến Lễ không ngại nuông chiều cô, khiến trong mắt đại tiểu thư chỉ có một mình hắn.
Cầm tù cô, nuông chiều cô.
Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy, hắn lập tức hưng phấn đến mức ngay cả trên sống lưng cũng trào ra khoái cảm.
[Quỷ chủ đại nhân...]
Tiếng nói của quỷ âm trầm du dương bên tai, kéo suy nghĩ của Quý Yến Lễ trở về.
[Ngài không nên mềm lòng.]
Lông mi đen nhánh cong cong của Giang Tử Khâm run rẩy hạ xuống theo động tác chớp mắt, giọng nói có chút yếu ớt, "Có thể…”
Quý Yến Lễ không để ý tới tiếng quỷ bên tai, đầu ngón tay tràn ra sương đen, giống như ảo ảnh, người thường vốn không thể nhìn thấy.
Sương đen xuyên thấu vào thân thể Giang Tử Khâm, thăm dò cô hoàn toàn từ trong ra ngoài.
[Không thể giữ lại Giang Tử Khâm.]
Vô số giọng nói sắc bén chói tai của quỷ nhỏ như tiếng sấm nổ vang, tiếng gào khóc, tiếng gầm rú xuyên thấu vô số lá chắn truyền vào trong lỗ tai Quý Yến Lễ.
Quý Yến Lễ nhướng mày.
[Câm miệng.]
Tất cả âm thanh lập tức biến mất.
Tất cả bọn họ đều sợ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.