Xuyên Nhanh: Mỹ Nữ Vạn Người Say Đắm
Chương 49:
Tử Gia A Nhã
11/11/2024
Diệp đại soái là người cứng rắn, bộc trực, không quan tâm đến suy nghĩ của Diệp Thủ Tín, ông quyết định dùng quyền lực áp đặt để ép con trai hoàn thành hôn ước.
Nhưng ông Tống lại là một người tinh ranh.
Ông hiểu rằng Diệp Thủ Tín đã có tình ý bên ngoài, và dù có ép cưới thì cũng khó có hạnh phúc thật sự cho con gái mình, thậm chí có thể khiến cô phải chịu sự lạnh nhạt và ức hiếp từ Diệp phu nhân.
Vì vậy, ông bàn với Tống tiểu thư để tìm cách từ hôn và định liệu lại tương lai cho cô.
Nhưng Tống tiểu thư lại nghĩ quẩn.
Được nuôi dạy theo truyền thống, cô xem việc bị từ hôn là điều mất mặt vô cùng.
Từ nhỏ cô đã coi Diệp Thủ Tín là chồng tương lai, nên dù lòng tổn thương sâu sắc, cô vẫn kiên quyết muốn gả cho anh.
Trước sự kiên quyết của Tống tiểu thư, cuối cùng cô cũng được toại nguyện, bước chân vào nhà họ Diệp làm dâu.
Thế nhưng, chồng không yêu, mẹ chồng thì cưng chiều con trai quá mức, còn bố chồng tuy thương cô nhưng quanh năm xa nhà, chẳng thể bênh vực cô.
Cuộc sống vật chất không thiếu thốn, nhưng cô vẫn phải chịu khổ tâm triền miên, dần trở thành trò cười trong mắt người đời và cuối cùng cũng qua đời khi còn rất trẻ.
Nhìn lại cuộc đời mình, Tống tiểu thư cảm thấy có lỗi nhất với cha mẹ, những người đã vì cô mà vất vả lo toan, rồi cuối cùng họ lại phải chịu nỗi đau tiễn biệt con.
Cô cũng hối hận vì làm ảnh hưởng danh tiếng Tống gia, trở thành một trò cười như vậy.
Bởi vậy, tâm nguyện của Tống tiểu thư là: Hy vọng không phải gả cho Diệp Thủ Tín, giữ gìn danh dự của Tống gia, trở thành niềm tự hào của cha mẹ, và cuối cùng là có thể lấy được một người chồng tốt, để được hạnh phúc.
Nghĩ đến tâm nguyện này của Tống tiểu thư, Hoan Nhan không khỏi băn khoăn, tự hỏi: "Không cần gả cho Diệp Thủ Tín thì dễ thôi, dù sao anh ta cũng muốn từ hôn, mình chỉ cần đồng ý là xong.
Nhưng ‘gả cho một người chồng tốt’ là thế nào đây? Tiêu chuẩn này mơ hồ quá."
Cô tự hỏi liệu người chồng lý tưởng là người mà mình yêu thích, hay là người có địa vị cao quyền lực như người đời mong muốn? “Hơn nữa, đã chết một lần rồi mà vẫn chưa tỉnh ngộ! Vẫn muốn đặt vận mệnh của mình vào tay người khác, tư tưởng này đúng là khó mà thông cảm nổi!”
Hoan Nhan nghĩ thầm.
1234 cũng đành bất lực, giải thích: “Không có cách nào khác, tâm nguyện của người đã khuất thường bị ảnh hưởng bởi những điều họ đã trải qua và chấp niệm lúc còn sống.
Thật ra, đôi khi họ cũng không thực sự hiểu mình muốn gì.
Nguyện vọng cô thấy trên giao diện này đều đã được Chủ Thần ‘dịch’ lại rồi.”
“Cũng đúng thôi!”
Hoan Nhan thở dài.
Nhớ lại những nhiệm vụ đã từng chọn trong các thế giới khác, có những yêu cầu hết sức kỳ lạ khiến cô cũng khó hiểu.
1234 trấn an: “Đừng lo lắng, chỉ cần đạt được mục tiêu chính là đủ.”
Chủ Thần đã tính trước tình huống này nên mỗi hệ thống đều có một chương trình hỗ trợ, giúp nắm bắt chính xác nguyện vọng của người có tâm nguyện.
Bởi vậy, Hoan Nhan chỉ cần hoàn thành những gì hiển thị trên giao diện nhiệm vụ là được.
“Thôi vậy, nói chuyện này sau.”
Hoan Nhan quyết định, nghĩ rằng chỉ cần qua xong thế giới này rồi tính tiếp.
Nhưng ông Tống lại là một người tinh ranh.
Ông hiểu rằng Diệp Thủ Tín đã có tình ý bên ngoài, và dù có ép cưới thì cũng khó có hạnh phúc thật sự cho con gái mình, thậm chí có thể khiến cô phải chịu sự lạnh nhạt và ức hiếp từ Diệp phu nhân.
Vì vậy, ông bàn với Tống tiểu thư để tìm cách từ hôn và định liệu lại tương lai cho cô.
Nhưng Tống tiểu thư lại nghĩ quẩn.
Được nuôi dạy theo truyền thống, cô xem việc bị từ hôn là điều mất mặt vô cùng.
Từ nhỏ cô đã coi Diệp Thủ Tín là chồng tương lai, nên dù lòng tổn thương sâu sắc, cô vẫn kiên quyết muốn gả cho anh.
Trước sự kiên quyết của Tống tiểu thư, cuối cùng cô cũng được toại nguyện, bước chân vào nhà họ Diệp làm dâu.
Thế nhưng, chồng không yêu, mẹ chồng thì cưng chiều con trai quá mức, còn bố chồng tuy thương cô nhưng quanh năm xa nhà, chẳng thể bênh vực cô.
Cuộc sống vật chất không thiếu thốn, nhưng cô vẫn phải chịu khổ tâm triền miên, dần trở thành trò cười trong mắt người đời và cuối cùng cũng qua đời khi còn rất trẻ.
Nhìn lại cuộc đời mình, Tống tiểu thư cảm thấy có lỗi nhất với cha mẹ, những người đã vì cô mà vất vả lo toan, rồi cuối cùng họ lại phải chịu nỗi đau tiễn biệt con.
Cô cũng hối hận vì làm ảnh hưởng danh tiếng Tống gia, trở thành một trò cười như vậy.
Bởi vậy, tâm nguyện của Tống tiểu thư là: Hy vọng không phải gả cho Diệp Thủ Tín, giữ gìn danh dự của Tống gia, trở thành niềm tự hào của cha mẹ, và cuối cùng là có thể lấy được một người chồng tốt, để được hạnh phúc.
Nghĩ đến tâm nguyện này của Tống tiểu thư, Hoan Nhan không khỏi băn khoăn, tự hỏi: "Không cần gả cho Diệp Thủ Tín thì dễ thôi, dù sao anh ta cũng muốn từ hôn, mình chỉ cần đồng ý là xong.
Nhưng ‘gả cho một người chồng tốt’ là thế nào đây? Tiêu chuẩn này mơ hồ quá."
Cô tự hỏi liệu người chồng lý tưởng là người mà mình yêu thích, hay là người có địa vị cao quyền lực như người đời mong muốn? “Hơn nữa, đã chết một lần rồi mà vẫn chưa tỉnh ngộ! Vẫn muốn đặt vận mệnh của mình vào tay người khác, tư tưởng này đúng là khó mà thông cảm nổi!”
Hoan Nhan nghĩ thầm.
1234 cũng đành bất lực, giải thích: “Không có cách nào khác, tâm nguyện của người đã khuất thường bị ảnh hưởng bởi những điều họ đã trải qua và chấp niệm lúc còn sống.
Thật ra, đôi khi họ cũng không thực sự hiểu mình muốn gì.
Nguyện vọng cô thấy trên giao diện này đều đã được Chủ Thần ‘dịch’ lại rồi.”
“Cũng đúng thôi!”
Hoan Nhan thở dài.
Nhớ lại những nhiệm vụ đã từng chọn trong các thế giới khác, có những yêu cầu hết sức kỳ lạ khiến cô cũng khó hiểu.
1234 trấn an: “Đừng lo lắng, chỉ cần đạt được mục tiêu chính là đủ.”
Chủ Thần đã tính trước tình huống này nên mỗi hệ thống đều có một chương trình hỗ trợ, giúp nắm bắt chính xác nguyện vọng của người có tâm nguyện.
Bởi vậy, Hoan Nhan chỉ cần hoàn thành những gì hiển thị trên giao diện nhiệm vụ là được.
“Thôi vậy, nói chuyện này sau.”
Hoan Nhan quyết định, nghĩ rằng chỉ cần qua xong thế giới này rồi tính tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.