Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội!!
Chương 134: Hoàng đế quá ư là nạnh nùng! _ 15
BQNT
10/03/2022
Bị trúng độc?!!!
Mọi người trong cung đều lan truyền rằng người hạ độc là y. Nhưng ai cũng nói độc đó khiến bệ hạ không cứng được. " Xương An Diệp" đáng lẽ bị lôi ra chém đầu lâu rồi. Nhưng mà y lại là ngoại tôn của quốc sư. Về vấn đề sinh lý này, vẫn có thể cứu chữa. Nên tạm thời được bỏ qua.
Nhưng bây giờ nghe Giang Uẫn nói như vậy.
Quả nhiên là có liên quan. Không phải là y phát hiện mà là trực giác mách bảo.
Ngay từ đầu trước khi y xuyên qua, Giang Uẫn với " Xương An Diệp" hẳn là rất thân. Lần đó ở ngự hoa viên, Giang Uẫn tỏ vẻ thân thiết như vậy cơ mà.
Vậy chuyện hạ độc, nếu chỉ liên quan tới mình y thì có lẽ không có vấn đề gì nhưng thêm Giang Uẫn lại thành một việc vô cùng khó khống chế.
Cẩn thận nghĩ lại một chút. Xương An Diệp cảm thấy đầu óc trở nên thông minh lạ thường.
Xương An Diệp nhìn sườn mặt nghiêm nghị của Đông Triêu Duẫn, có lẽ việc y hạ độc hắn là thật nhưng căn bệnh truyền ra thì lại là sai.
Đông Triêu Duẫn nghe đến lời này mặt không đổi sắc: “ Thừa tướng là muốn tạo phản sao?!”
Một câu nói hờ hững nhưng lại ẩn chứa uy áp rất lớn. Giang Uẫn nào có sợ, hắn mỉm cười: “ Bệ hạ quả nhiên khác người. Đoán một cái liền trúng phóc.”
“ Thừa tướng quá lời. Ta làm sao mưu dũng bằng ngươi, chờ đợi ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, ta đoán là ngươi còn muốn chờ thêm mấy năm nữa. Nhưng sao lại đổi ý vậy??”
“ Bệ hạ là cố tình hay thực không biết.” Giang Uẫn mặt lạnh nhìn Đông Triêu Duẫn, lại nhìn hắn đứng phía trước, ôm Xương An Diệp vào lòng, che chở, bảo vệ, Xương An Diệp lại cũng tùy ý dựa dẫm vào hắn như thể tất thảy đều tin tưởng người đang bảo hộ y. Trong lòng liền dâng lên một ngọn lửa giận:
“ Ngươi rõ ràng biết Xương An Diệp là người của ta.”
Xương An Diệp trong lòng phỉ nhổ: đệch, ngươi nói rõ ràng một chút được không? Nói như vậy rất dễ hiểu làm đó.
Xương An Diệp nắm lấy vạt áo Đông Triêu Duẫn, ánh mắt đầy long lanh chân thành: “ Ta trước đó ở phe hắn, không phải là người của hắn đâu.”
Càng giải thích lại càng thấy sai sai à nha. Người phe hắn không phải là người của hắn à???!!! Xương An Diệp lắc đầu. Xùy xùy, không phải, y nói khác nhau là phải khác nhau. Ai dám nói giống nhau hả??
Đông Triêu Duẫn hôn lên trán y, ánh mắt khiêu khích nhìn Giang Uẫn: “ Rõ ràng là người của ta.”
Giang Uẫn cáu.
“ Mẹ nó.” Nhịn không được văng bậy một câu.
Giang Uẫn lập tức phi thân, kiếm rời vỏ, lóe sáng. Tiếng kim loại va chạm kịch liệt, kèm theo đó là tiếng hô hào của phiến quân.
Đông Triêu Duẫn chỉ có một mình, còn phải bảo hộ Xương An Diệp, động tác đứt quãng lại chậm hơn một chút khiến cho mỗi kiếm đâm tới của Giang Uãn đều là trí mạng. May mắn là Xương An Diệp dựng lên một lớp phòng ngự trên người Đông Triêu Duẫn, kiếm của Giang Uẫn như va vào bức tường cứng rắn, đâm vào lại bật ra.
Giang Uẫn nhân cơ hội tóm được một cánh tay Xương An Diệp, y lại không hề nể nang mà cho hắn một cướp. Giang Uẫn lùi lại mấy bước:
“ Xương An Diệp, ngươi cho rằng ngươi sẽ yên ổn bên hắn sao? Ngươi phản bội hắn, hạ độc hắn, ngươi thử nghĩ xem, nếu như hắn giết ta, ngươi còn có thể an ổn sống tiếp sao?!”
Xương An Diệp trừng mắt: “ Ngươi đừng có dở trò li gián. Trò này bổn thiếu gia chơi quen rồi. Giết ngươi liên quan mẹ gì đến ta.”
Giang Uẫn hận không thể bổ đôi Đông Triêu Duẫn ngay lập tức. Rõ ràng trước đây Tiểu Diệp rất nghe lời hắn lắm mà, bây giờ lại dám bật lại như vậy, nhất định là bị Đông Triêu Duẫn dạy hư rồi.
Càng nghĩ máu càng dồn lên não, Giang Uẫn nắm chặt kiếm trong tay.
Bỗng lúc này một kiếm lao tới, tuy rất nhanh nhưng Đông Triêu Duẫn vẫn ôm người tránh được. Đông Thành Viên với đôi mắt đỏ hoe, cả người đằng đằng sát khí. Hắn đi đến nhặt kiếm từ dưới đất lên, chĩa kiếm vào hai người Xương An Diệp:
“ Mặc kệ sự thật có như thế nào thì mẫu hậu ngươi vẫn là người đẩy mẫu phi vào con đường chết. Nếu lúc đó mẫu hậu ngươi kiên quyết không giao nam nhân đó ra thì mẫu phi ta chắc chắn được minh oan rồi. Nàng cũng sẽ không chết.”
Xương An Diệp đỡ trán, con mẹ nó, tên này là giả ngu hay ngu thực vậy trời. Giang Uẫn cho hắn uống thuốc xổ à mà nghe lời thế.
Rõ ràng mẫu phi mình làm sai, còn cố ý đổ oan cho người khác nhưng ba lần bảy lượt sống chết vẫn không chịu nhận. Xương An Diệp nheo lại con mắt, lòng bàn tay đã âm thầm thi phép. Nên giết tên ngáo đá này để mở đường thoát không đây?
Hai bên lao vào đánh nhau, hai chọi một. Tất nhiên là thế chủ động nghiêng về hai. Đông Triêu Duẫn tóm chặt tay Xương An Diệp, nhất quyết không chịu để hai người kia chạm vào y.
Đúng lúc này, tiếng đao kiếm va chạm ngày một lớn. Một tên tướng sĩ phiến quân hét lớn:
“ Thống lĩnh, Đông Dạ Hiền đem 4 vạn quân đang tấn công vào thành.”
Giang Uẫn lười đánh, xoay người muốn đi, chân lại bị đóng băng một chỗ. Hắn quay đầu, nhìn Xương An Diệp đang cười khúc khích, ánh mắt hắn ngay lập tức đỏ lòm uất hận. Đông Thành Viên cũng chịu chung số phận, hai người bị đông thành tượng, băng lan từ chân lên dần tới cổ.
Nhưng sức của hai người kia rất lớn, băng dần đần kêu " rắc rắc" mấy cái, nhìn có vẻ sắp vỡ ra rồi.
Quân địch ở đây vẫn nhiều hơn, chuồn là thượng sách.
Đông Triêu Duẫn ôm lấy eo y, đạp lên đầu phiến quân, mở đường ra ngoài thành.
Đông Dạ Hiền một thân toàn máu, dẫn đầu quân tiến vào hoàng cung. Vừa thấy bóng dang quen thuộc, vẻ mặt hung dữ liền ngoan như cún.
“ Ca ca …. tẩu tẩu.” Đông Dạ Hiền hướng hai người kêu một tiếng đến là vui mừng.
Xương An Diệp: “…”
“ Ái chà, tập trung hết ở đây rồi thì quất thôi.” Ngũ hoàng tử Đông Trường Lưu một thân tiêu sái ngời ngời đi đến, ngồi trên lưng ngựa, mặc áo giáp, nhìn thế nào cũng thấy soái.
“ Cười ngu ngốc như vậy làm gì?” Đông Triêu Duẫn ghét bỏ cái nụ cười thiếu đánh của y.
Đông Trường Lưu ghìm dây cương, bĩu môi:
“ Hoàng huynh, ngươi vẫn cứng ngắc như vậy. Thế này thì làm sao có người yêu.”
Đông Triêu Duẫn cười khinh thường một tiếng, vươn tay kéo Xương An Diệp vào lòng, ngay giữa chốn đông người, ghì lấy cổ y, đặt xuống một nụ hôn. Vừa nhẹ nhàng vừa đầy tính xâm lược.
Đông Trường Lưu một phen há hốc, không thể tin nổi luôn. Mình vậy mà chưa có người iu, lão thì có rồi. QAQ
Đông Trường Lưu muốn òa khóc tại chỗ. Đông Dạ Hiền vỗ vai tiểu đệ an ủi.
Đông Thập Nam lại chín chắn hơn, giữa mi tâm hiện lên mấy phần nghiêm nghị: “ Không thuyết phục được lão tam ngu ngốc kia.”
Đông Triêu Duẫn lắc đầu ra vẻ bất lực.
Đông Thập Nam quất ngựa, tự mình dẫn quân đi trước: “ Bao vây bốn phía. Ta đi cửa chính.”
Mấy người không có ai dị nghị. Đông Triêu Duẫn để ám vệ đưa Xương An Diệp đi tránh trước, bản thân lên ngựa, dẫn theo mấy vạn quân tiến cửa phía Nam.
Xương An Diệp rất muốn ở lại nhưng bản thân y vẫn còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.
____________________________________ ????
~ Lăng Hoa ~
Mọi người trong cung đều lan truyền rằng người hạ độc là y. Nhưng ai cũng nói độc đó khiến bệ hạ không cứng được. " Xương An Diệp" đáng lẽ bị lôi ra chém đầu lâu rồi. Nhưng mà y lại là ngoại tôn của quốc sư. Về vấn đề sinh lý này, vẫn có thể cứu chữa. Nên tạm thời được bỏ qua.
Nhưng bây giờ nghe Giang Uẫn nói như vậy.
Quả nhiên là có liên quan. Không phải là y phát hiện mà là trực giác mách bảo.
Ngay từ đầu trước khi y xuyên qua, Giang Uẫn với " Xương An Diệp" hẳn là rất thân. Lần đó ở ngự hoa viên, Giang Uẫn tỏ vẻ thân thiết như vậy cơ mà.
Vậy chuyện hạ độc, nếu chỉ liên quan tới mình y thì có lẽ không có vấn đề gì nhưng thêm Giang Uẫn lại thành một việc vô cùng khó khống chế.
Cẩn thận nghĩ lại một chút. Xương An Diệp cảm thấy đầu óc trở nên thông minh lạ thường.
Xương An Diệp nhìn sườn mặt nghiêm nghị của Đông Triêu Duẫn, có lẽ việc y hạ độc hắn là thật nhưng căn bệnh truyền ra thì lại là sai.
Đông Triêu Duẫn nghe đến lời này mặt không đổi sắc: “ Thừa tướng là muốn tạo phản sao?!”
Một câu nói hờ hững nhưng lại ẩn chứa uy áp rất lớn. Giang Uẫn nào có sợ, hắn mỉm cười: “ Bệ hạ quả nhiên khác người. Đoán một cái liền trúng phóc.”
“ Thừa tướng quá lời. Ta làm sao mưu dũng bằng ngươi, chờ đợi ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, ta đoán là ngươi còn muốn chờ thêm mấy năm nữa. Nhưng sao lại đổi ý vậy??”
“ Bệ hạ là cố tình hay thực không biết.” Giang Uẫn mặt lạnh nhìn Đông Triêu Duẫn, lại nhìn hắn đứng phía trước, ôm Xương An Diệp vào lòng, che chở, bảo vệ, Xương An Diệp lại cũng tùy ý dựa dẫm vào hắn như thể tất thảy đều tin tưởng người đang bảo hộ y. Trong lòng liền dâng lên một ngọn lửa giận:
“ Ngươi rõ ràng biết Xương An Diệp là người của ta.”
Xương An Diệp trong lòng phỉ nhổ: đệch, ngươi nói rõ ràng một chút được không? Nói như vậy rất dễ hiểu làm đó.
Xương An Diệp nắm lấy vạt áo Đông Triêu Duẫn, ánh mắt đầy long lanh chân thành: “ Ta trước đó ở phe hắn, không phải là người của hắn đâu.”
Càng giải thích lại càng thấy sai sai à nha. Người phe hắn không phải là người của hắn à???!!! Xương An Diệp lắc đầu. Xùy xùy, không phải, y nói khác nhau là phải khác nhau. Ai dám nói giống nhau hả??
Đông Triêu Duẫn hôn lên trán y, ánh mắt khiêu khích nhìn Giang Uẫn: “ Rõ ràng là người của ta.”
Giang Uẫn cáu.
“ Mẹ nó.” Nhịn không được văng bậy một câu.
Giang Uẫn lập tức phi thân, kiếm rời vỏ, lóe sáng. Tiếng kim loại va chạm kịch liệt, kèm theo đó là tiếng hô hào của phiến quân.
Đông Triêu Duẫn chỉ có một mình, còn phải bảo hộ Xương An Diệp, động tác đứt quãng lại chậm hơn một chút khiến cho mỗi kiếm đâm tới của Giang Uãn đều là trí mạng. May mắn là Xương An Diệp dựng lên một lớp phòng ngự trên người Đông Triêu Duẫn, kiếm của Giang Uẫn như va vào bức tường cứng rắn, đâm vào lại bật ra.
Giang Uẫn nhân cơ hội tóm được một cánh tay Xương An Diệp, y lại không hề nể nang mà cho hắn một cướp. Giang Uẫn lùi lại mấy bước:
“ Xương An Diệp, ngươi cho rằng ngươi sẽ yên ổn bên hắn sao? Ngươi phản bội hắn, hạ độc hắn, ngươi thử nghĩ xem, nếu như hắn giết ta, ngươi còn có thể an ổn sống tiếp sao?!”
Xương An Diệp trừng mắt: “ Ngươi đừng có dở trò li gián. Trò này bổn thiếu gia chơi quen rồi. Giết ngươi liên quan mẹ gì đến ta.”
Giang Uẫn hận không thể bổ đôi Đông Triêu Duẫn ngay lập tức. Rõ ràng trước đây Tiểu Diệp rất nghe lời hắn lắm mà, bây giờ lại dám bật lại như vậy, nhất định là bị Đông Triêu Duẫn dạy hư rồi.
Càng nghĩ máu càng dồn lên não, Giang Uẫn nắm chặt kiếm trong tay.
Bỗng lúc này một kiếm lao tới, tuy rất nhanh nhưng Đông Triêu Duẫn vẫn ôm người tránh được. Đông Thành Viên với đôi mắt đỏ hoe, cả người đằng đằng sát khí. Hắn đi đến nhặt kiếm từ dưới đất lên, chĩa kiếm vào hai người Xương An Diệp:
“ Mặc kệ sự thật có như thế nào thì mẫu hậu ngươi vẫn là người đẩy mẫu phi vào con đường chết. Nếu lúc đó mẫu hậu ngươi kiên quyết không giao nam nhân đó ra thì mẫu phi ta chắc chắn được minh oan rồi. Nàng cũng sẽ không chết.”
Xương An Diệp đỡ trán, con mẹ nó, tên này là giả ngu hay ngu thực vậy trời. Giang Uẫn cho hắn uống thuốc xổ à mà nghe lời thế.
Rõ ràng mẫu phi mình làm sai, còn cố ý đổ oan cho người khác nhưng ba lần bảy lượt sống chết vẫn không chịu nhận. Xương An Diệp nheo lại con mắt, lòng bàn tay đã âm thầm thi phép. Nên giết tên ngáo đá này để mở đường thoát không đây?
Hai bên lao vào đánh nhau, hai chọi một. Tất nhiên là thế chủ động nghiêng về hai. Đông Triêu Duẫn tóm chặt tay Xương An Diệp, nhất quyết không chịu để hai người kia chạm vào y.
Đúng lúc này, tiếng đao kiếm va chạm ngày một lớn. Một tên tướng sĩ phiến quân hét lớn:
“ Thống lĩnh, Đông Dạ Hiền đem 4 vạn quân đang tấn công vào thành.”
Giang Uẫn lười đánh, xoay người muốn đi, chân lại bị đóng băng một chỗ. Hắn quay đầu, nhìn Xương An Diệp đang cười khúc khích, ánh mắt hắn ngay lập tức đỏ lòm uất hận. Đông Thành Viên cũng chịu chung số phận, hai người bị đông thành tượng, băng lan từ chân lên dần tới cổ.
Nhưng sức của hai người kia rất lớn, băng dần đần kêu " rắc rắc" mấy cái, nhìn có vẻ sắp vỡ ra rồi.
Quân địch ở đây vẫn nhiều hơn, chuồn là thượng sách.
Đông Triêu Duẫn ôm lấy eo y, đạp lên đầu phiến quân, mở đường ra ngoài thành.
Đông Dạ Hiền một thân toàn máu, dẫn đầu quân tiến vào hoàng cung. Vừa thấy bóng dang quen thuộc, vẻ mặt hung dữ liền ngoan như cún.
“ Ca ca …. tẩu tẩu.” Đông Dạ Hiền hướng hai người kêu một tiếng đến là vui mừng.
Xương An Diệp: “…”
“ Ái chà, tập trung hết ở đây rồi thì quất thôi.” Ngũ hoàng tử Đông Trường Lưu một thân tiêu sái ngời ngời đi đến, ngồi trên lưng ngựa, mặc áo giáp, nhìn thế nào cũng thấy soái.
“ Cười ngu ngốc như vậy làm gì?” Đông Triêu Duẫn ghét bỏ cái nụ cười thiếu đánh của y.
Đông Trường Lưu ghìm dây cương, bĩu môi:
“ Hoàng huynh, ngươi vẫn cứng ngắc như vậy. Thế này thì làm sao có người yêu.”
Đông Triêu Duẫn cười khinh thường một tiếng, vươn tay kéo Xương An Diệp vào lòng, ngay giữa chốn đông người, ghì lấy cổ y, đặt xuống một nụ hôn. Vừa nhẹ nhàng vừa đầy tính xâm lược.
Đông Trường Lưu một phen há hốc, không thể tin nổi luôn. Mình vậy mà chưa có người iu, lão thì có rồi. QAQ
Đông Trường Lưu muốn òa khóc tại chỗ. Đông Dạ Hiền vỗ vai tiểu đệ an ủi.
Đông Thập Nam lại chín chắn hơn, giữa mi tâm hiện lên mấy phần nghiêm nghị: “ Không thuyết phục được lão tam ngu ngốc kia.”
Đông Triêu Duẫn lắc đầu ra vẻ bất lực.
Đông Thập Nam quất ngựa, tự mình dẫn quân đi trước: “ Bao vây bốn phía. Ta đi cửa chính.”
Mấy người không có ai dị nghị. Đông Triêu Duẫn để ám vệ đưa Xương An Diệp đi tránh trước, bản thân lên ngựa, dẫn theo mấy vạn quân tiến cửa phía Nam.
Xương An Diệp rất muốn ở lại nhưng bản thân y vẫn còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.
____________________________________ ????
~ Lăng Hoa ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.