Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội!!
Chương 52: Tang thi vương, ngài thiệt soái! _ 10
BQNT
04/01/2021
Xương An Diệp cùng Tạ Xuyên rời đi. Trên đường nhờ có Tạ Xuyên mà không một tang thi nào dám béng mạng đến, Xương An Diệp cũng rất yên tâm lo nghĩ phía trước.
Cậu bị bắt như này, lại còn đồng đội bị sát hại. Giang Vọng Duy không biết bây giờ thế nào?! Tạ Xuyên cũng đã kể qua cho cậu nghe, Xương An Diệp vẫn có chút không yên mà đẩy nhanh đi đến căn cứ Hải Quan.
Chỉ là cậu không biết, chuyện Tạ Xuyên bị Giang Vọng Duy phát hiện thân phận. Tạ Xuyên cho rằng một người biết là quá đủ. Hắn sợ, Xương An Diệp sau khi biết hắn là tang thi, sẽ sợ hãi mà xa lánh hắn, sau đó có khi sẽ vô tình mà giết chết hắn. Chỉ mình Giang Vọng Duy biết, trong đầu Tạ Xuyên lóe lên chút u ám, vậy thì sẽ dễ dàng thủ tiêu hơn.
Hai người đi được nửa đường, dừng chân tại một chỗ.
Gió đêm rít gào, quang cảnh hoang vắng. Ánh trăng cũng mang theo một sắc màu ảm đạm mà chiếu xuống mặt đất.
Tạ Xuyên đi lấy lương thực, nấu cơm. Xương An Diệp muốn giúp lại bị ấn qua chỗ khác.
" Anh thực sự biết làm không đấy?!"
" Chắc chắn."
.........
" Cho một thì gia vị thoi. Đừng lấy nhiều như thế."
Tạ Xuyên cho 6 thìa gia vị, cái thì to như này⊂((・▽・))⊃
" Ế ế , nước canh trào ra ngoài kìa. "
Tạ Xuyên lấy cái muôi hứng rồi đổ lại vào nồi. :-)
" Chậm một chút, đổ bây giờ."
Tạ Xuyên vì đi quá nhanh, vấp cục đá, cả mâm liền đổ hết.
Quay làm lại từ đầu.
Xương An Diệp: "......."
Thực sự là biết nấu cơm sao. Thực sự???????
ʘ‿ʘ
Tạ Xuyên nhìn chiến tích của mình, hớn hở đưa đũa cho Xương An Diệp, giọng nói 10 phần đều là vui mừng: " Nếm thử xem."
Xương An Diệp cầm lấy, trân trân nhìn 2 món mặn, một món canh trước mặt. Cảm giác chỉ cần ăn vào liền thăng thiên. Hình như chưa chín, còn cháy.
Xương An Diệp nhìn ánh mắt mong chờ của hắn. Dù sao đây cũng là bữa cơm đầu tiên Tạ Xuyên làm, đoán thế, với trình độ nát bét thế này , nói là chuyên nghiệp lâu năm thì chó nó tin, cậu nên nể mặt hắn một chút. Dù gì cũng là bạn đời của cậu qua 3 kiếp, kiếp thứ 4 này chịu đựng chút có sao.
Xương An Diệp hít một hơi thật sâu. Giơ đũa..... rồi ném lại đũa.
" A đau đầu quá." Xương An Diệp ôm đầu, vẻ mặt hối lỗi: " Anh ăn trước đi nhé, em đi nghỉ một lúc. Đầu đau quá, không có hứng để ăn mất rồi."
Tạ Xuyên: "....." Rõ ràng là đang ghét bỏ cơm hắn nấu.
" Tiếc ghê á. Toàn đồ ăn ngon. " Xương An Diệp chống tường đi, còn không quên giả bộ ra vẻ tiếc nuối.
Tạ Xuyên: "....." Viện cớ. Đây chỉ là một cái cớ. Tiểu Diệp ghét bỏ hắn. (。ŏ﹏ŏ)
Sáng hôm sau, hai người lại lên đường, mất 3 ngày rưỡi mới đến căn cứ Hải Quan. Bị canh gác chặn cửa, may mà vẫn qua.
Xương An Diệp thầm tự khen mình thông minh. May mà cậu đổi trong cửa hàng vị diện thuốc ngụy trang, pha vào nước của Tạ Xuyên. Nếu không qua cửa canh gác thì đã bị lính bắt lại rồi.
Tạ Xuyên còn không biết, đang đắc ý: mình quá siêu nhân mà. Qua cửa mà không bị phát hiện. (~‾▿‾)~
Hai người này, đúng là ..... ʘ‿ʘ
Mọi người ở trong căn cứ Hải Quan đều lầm lì nhìn về phía hai người bọn họ. Ánh mắt ghét bỏ người căn cứ khác.
Xương An Diệp nhíu mi, ở đây hoàn cảnh ăn ở không tồi, thậm chí có phần nhỉnh hơn căn cứ Tinh Thần nhưng tại sao lại không chịu viện trợ bên ngoài. Nghe nói trong căn cứ này có khoảng 300 người. Hải Quan sau đó liền không chào đón bất cứ thêm ai từ ngoài vào. Giống như muốn cô lập với thế giới bên ngoài. Nhìn mặt ai ở đây cũng đều hung dữ như nhau.
Có mấy cô gái còn nhe nanh múa vuốt với họ. Thực là khác thường.
Người ngoài như bọn họ vốn dĩ cũng không được vào nhưng do cấp trên của Tinh Thần đã trao đổi điều kiện gì đó với Hải Quan, nên giờ chỉ cần có giấy thông hành của cấp trên liền có thể bước vào.
Xương An Diệp: " Anh có cảm thấy mọi người đều nhìn hai chúng ta không ? Bộ chúng ta khác người à?! "
Tạ Xuyên nắm cổ tay cậu, nói: " Không cần để ý."
Xương An Diệp cũng không quan tâm nhiều, cậu nhìn quanh một lượt. Chỉ là hiếu kì nhìn thấy một toà nhà xa xa, tường thép bao bọc xung quanh, dày có khi cũng phải đến hàng chục lớp. Xung quanh lại có rất nhiều lính đứng canh gác, đều được tranh bị vũ khí và áo giáp. Có chút kì lạ hơn nữa rồi.
Mấy người kia thấy cậu chú ý đến toà nhà đó, liền chắn tầm mắt cậu, miệng gầm gừ cái gì đó không rõ.
Xương An Diệp: "...." Nói tiếng người nghe xem nèo.
Tạ Xuyên liếc mắt nhìn mấy tên kia, âm trầm. Xương An Diệp theo hắn đến muốn gặp cấp trên của Hải Quan, tiếc là tên canh cửa nói tên đó đang có việc bận.
Xương An Diệp thở dài quay đi, kết quả lại nghe tiếng rên rỉ dâm đãng cầu hoan phát ra từ trong phòng, bước chân khựng lại, quen tai. Tạ Xuyên nhát mắt liền đen mặt, bịt tai Xương An Diệp, ho một tiếng: " Mau đi thôi, bẩn tai."
Bịt tai như thế nhưng cậu vẫn nghe thấy chứ bộ. Xương An Diệp ra vẻ chán ghét xoay người rời đi.
Tên lính đứng canh nghe thấy còn chẳng biểu lộ cảm xúc, lại đứng nghiêm trang tại vị trí.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cậu bị bắt như này, lại còn đồng đội bị sát hại. Giang Vọng Duy không biết bây giờ thế nào?! Tạ Xuyên cũng đã kể qua cho cậu nghe, Xương An Diệp vẫn có chút không yên mà đẩy nhanh đi đến căn cứ Hải Quan.
Chỉ là cậu không biết, chuyện Tạ Xuyên bị Giang Vọng Duy phát hiện thân phận. Tạ Xuyên cho rằng một người biết là quá đủ. Hắn sợ, Xương An Diệp sau khi biết hắn là tang thi, sẽ sợ hãi mà xa lánh hắn, sau đó có khi sẽ vô tình mà giết chết hắn. Chỉ mình Giang Vọng Duy biết, trong đầu Tạ Xuyên lóe lên chút u ám, vậy thì sẽ dễ dàng thủ tiêu hơn.
Hai người đi được nửa đường, dừng chân tại một chỗ.
Gió đêm rít gào, quang cảnh hoang vắng. Ánh trăng cũng mang theo một sắc màu ảm đạm mà chiếu xuống mặt đất.
Tạ Xuyên đi lấy lương thực, nấu cơm. Xương An Diệp muốn giúp lại bị ấn qua chỗ khác.
" Anh thực sự biết làm không đấy?!"
" Chắc chắn."
.........
" Cho một thì gia vị thoi. Đừng lấy nhiều như thế."
Tạ Xuyên cho 6 thìa gia vị, cái thì to như này⊂((・▽・))⊃
" Ế ế , nước canh trào ra ngoài kìa. "
Tạ Xuyên lấy cái muôi hứng rồi đổ lại vào nồi. :-)
" Chậm một chút, đổ bây giờ."
Tạ Xuyên vì đi quá nhanh, vấp cục đá, cả mâm liền đổ hết.
Quay làm lại từ đầu.
Xương An Diệp: "......."
Thực sự là biết nấu cơm sao. Thực sự???????
ʘ‿ʘ
Tạ Xuyên nhìn chiến tích của mình, hớn hở đưa đũa cho Xương An Diệp, giọng nói 10 phần đều là vui mừng: " Nếm thử xem."
Xương An Diệp cầm lấy, trân trân nhìn 2 món mặn, một món canh trước mặt. Cảm giác chỉ cần ăn vào liền thăng thiên. Hình như chưa chín, còn cháy.
Xương An Diệp nhìn ánh mắt mong chờ của hắn. Dù sao đây cũng là bữa cơm đầu tiên Tạ Xuyên làm, đoán thế, với trình độ nát bét thế này , nói là chuyên nghiệp lâu năm thì chó nó tin, cậu nên nể mặt hắn một chút. Dù gì cũng là bạn đời của cậu qua 3 kiếp, kiếp thứ 4 này chịu đựng chút có sao.
Xương An Diệp hít một hơi thật sâu. Giơ đũa..... rồi ném lại đũa.
" A đau đầu quá." Xương An Diệp ôm đầu, vẻ mặt hối lỗi: " Anh ăn trước đi nhé, em đi nghỉ một lúc. Đầu đau quá, không có hứng để ăn mất rồi."
Tạ Xuyên: "....." Rõ ràng là đang ghét bỏ cơm hắn nấu.
" Tiếc ghê á. Toàn đồ ăn ngon. " Xương An Diệp chống tường đi, còn không quên giả bộ ra vẻ tiếc nuối.
Tạ Xuyên: "....." Viện cớ. Đây chỉ là một cái cớ. Tiểu Diệp ghét bỏ hắn. (。ŏ﹏ŏ)
Sáng hôm sau, hai người lại lên đường, mất 3 ngày rưỡi mới đến căn cứ Hải Quan. Bị canh gác chặn cửa, may mà vẫn qua.
Xương An Diệp thầm tự khen mình thông minh. May mà cậu đổi trong cửa hàng vị diện thuốc ngụy trang, pha vào nước của Tạ Xuyên. Nếu không qua cửa canh gác thì đã bị lính bắt lại rồi.
Tạ Xuyên còn không biết, đang đắc ý: mình quá siêu nhân mà. Qua cửa mà không bị phát hiện. (~‾▿‾)~
Hai người này, đúng là ..... ʘ‿ʘ
Mọi người ở trong căn cứ Hải Quan đều lầm lì nhìn về phía hai người bọn họ. Ánh mắt ghét bỏ người căn cứ khác.
Xương An Diệp nhíu mi, ở đây hoàn cảnh ăn ở không tồi, thậm chí có phần nhỉnh hơn căn cứ Tinh Thần nhưng tại sao lại không chịu viện trợ bên ngoài. Nghe nói trong căn cứ này có khoảng 300 người. Hải Quan sau đó liền không chào đón bất cứ thêm ai từ ngoài vào. Giống như muốn cô lập với thế giới bên ngoài. Nhìn mặt ai ở đây cũng đều hung dữ như nhau.
Có mấy cô gái còn nhe nanh múa vuốt với họ. Thực là khác thường.
Người ngoài như bọn họ vốn dĩ cũng không được vào nhưng do cấp trên của Tinh Thần đã trao đổi điều kiện gì đó với Hải Quan, nên giờ chỉ cần có giấy thông hành của cấp trên liền có thể bước vào.
Xương An Diệp: " Anh có cảm thấy mọi người đều nhìn hai chúng ta không ? Bộ chúng ta khác người à?! "
Tạ Xuyên nắm cổ tay cậu, nói: " Không cần để ý."
Xương An Diệp cũng không quan tâm nhiều, cậu nhìn quanh một lượt. Chỉ là hiếu kì nhìn thấy một toà nhà xa xa, tường thép bao bọc xung quanh, dày có khi cũng phải đến hàng chục lớp. Xung quanh lại có rất nhiều lính đứng canh gác, đều được tranh bị vũ khí và áo giáp. Có chút kì lạ hơn nữa rồi.
Mấy người kia thấy cậu chú ý đến toà nhà đó, liền chắn tầm mắt cậu, miệng gầm gừ cái gì đó không rõ.
Xương An Diệp: "...." Nói tiếng người nghe xem nèo.
Tạ Xuyên liếc mắt nhìn mấy tên kia, âm trầm. Xương An Diệp theo hắn đến muốn gặp cấp trên của Hải Quan, tiếc là tên canh cửa nói tên đó đang có việc bận.
Xương An Diệp thở dài quay đi, kết quả lại nghe tiếng rên rỉ dâm đãng cầu hoan phát ra từ trong phòng, bước chân khựng lại, quen tai. Tạ Xuyên nhát mắt liền đen mặt, bịt tai Xương An Diệp, ho một tiếng: " Mau đi thôi, bẩn tai."
Bịt tai như thế nhưng cậu vẫn nghe thấy chứ bộ. Xương An Diệp ra vẻ chán ghét xoay người rời đi.
Tên lính đứng canh nghe thấy còn chẳng biểu lộ cảm xúc, lại đứng nghiêm trang tại vị trí.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.