Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội!!
Chương 59: Tang thi vương, ngài thiệt soái! _ 17
BQNT
04/01/2021
Chu Phỉ Mạc đứng trên cao nhìn hai người, ánh mắt khinh miệt. Trên tay Chu Phỉ Mạc bùng lên ánh sáng đen kì dị, áp sát hại người.
Xương An Diệp chắn công kích, bức tường băng lập tức tan chảy trong tay Chu Phỉ Mạc. Ăn mòn? Là cậu ta. Nhưng... làm sao có thể. Xương An Diệp nhìn chằm chằm cậu ta. Đây được gọi là hào quang nhân vật chính.
Xương An Diệp lại nhìn sang Tạ Xuyên. Vậy hẳn là Tạ Xuyên cũng có đi. Một hồi, Xương An Diệp quyết định đứng lên, rời đi lực chú ý của Chu Phỉ Mạc. Dẫn cậu ta ra một bãi đất trống.
Chu Phỉ Mạc đứng đó, y như một con sói đang rình rập con mồi. Kiêu ngạo không thể che giấu.
Xương An Diệp cười: " Đúng là... sống lại một lần .. cậu trở nên tốt hơn rồi đấy."
" Tao cũng đã đoán được, mày sẽ biết. " Chu Phỉ Mạc cười như không cười, đùa nghịch ánh sáng trong tay: " Lúc Tư Đồ Hạc nói rằng mày không phải Xương An Diệp nguyên bản, thì tao cũng đã hiểu tại sao mày lại khác trước. Thực là cũng có chút cảm kích, biết ơn vì mày đã xuất hiện, khiến cho tên phản bội đó biến mất. Tao lại đỡ tốn công phải giết một người. "
" Cho dù đỡ tốn công đi giết một người thì hiện tại mày cũng đâu thể như trước." Xương An Diệp hơi nhìn lên bầu trời, cười chế giễu. Lo mà kiêu ngạo nốt đi.
Chu Phỉ Mạc nghiến răng: " Còn không phải tại mày, đồ rác rưởi. " sau đó liền đập một chưởng, một đánh này có vẻ rất tức giận, dồn hết sức lực đánh ra.
Xương An Diệp né tránh, vậy mà khi chưởng đó sắp đập vào tường theo chỉ huy của Chu Phỉ Mạc rẽ một cái đuổi theo cậu. Xương An Diệp vận hết dị năng đỡ. Chu Phỉ Mạc vốn đang đắc ý dạt dào kết quả một đao xuyên tim.
Không ngờ đúng không?!! Sống lại một lần, vẫn ngu như vậy. ʘ‿ʘ
Tạ Xuyên nắm lấy tóc cậu ta, một tay ném bay vật cản, chạy đến bên Xương An Diệp, vẻ mặt lo lắng, hận không thể nhìn xuyên qua người cậu để kiểm tra.
" Không sao, em không có bị thương. " Xương An Diệp ngăn hắn lại: " Anh thì sao? Vừa nãy bị...."
Tạ Xuyên lắc đầu: " Không sao, được chữa rồi. "
Xương An Diệp không tin vạch áo hắn lên xem, đúng là lỗ thủng lớn như vậy mà liền lại rồi, có sẹo nhưng rất lành lặn. Cậu nghi ngờ: " Sao tự dưng lại ?? "
" Trở về nói em biết sau. Giờ thu dọn tàn cuộc đã ." Tạ Xuyên nắm tay cậu, nói.
Chu Phỉ Mạc đau đớn muốn chết, một vết ngay tim, cậu ta chỉ kịp oán hận một câu sau đó.. đương nhiên là không còn sau đó. Chết rồi còn đâu.
Vì hai bên tranh chấp nên rất nhiều nơi bị phá hủy nặng nề. Số người sống sót cũng không còn nhiều, liền quyết định đầu hàng. Tạ Xuyên không làm khó họ, cho người sắp xếp chỗ ở, cung cấp nước sạch, đồ ăn đầy đủ chỉ với một điều kiện: tang thi và con người phải chung sống hoà bình, nếu một trong hai bên công kích nhau trước sẽ tùy theo tội mà định đoạt.
Dần dần tất cả đều đi vào quỹ đão. Tạ Xuyên làm chủ một căn cứ lớn, nhưng công việc đều đẩy lên đầu Yên Tử Ngạn, bên đó còn có Lộ Trúc, chính là một tang thi có dị năng chữa trị đã chữa lành vết thương cho Tạ Xuyên, cũng bị lôi kéo vào công cuộc chữa thương cho mọi người.
Yên Tử Ngạn mấy đêm không ngủ, vầng mắt thâm đen như con gấu trúc, đập bàn gào thét trong nỗi tức giận: " Cmn rốt cục ai mới là chủ?"
" Bắt đầu từ ngày hôm nay, tuyên bố, cậu là chủ." Tạ Xuyên gõ mặt bàn.
" Clgt méo."
" Phản đối vô hiệu." Xương An Diệp nhấp một ngụm trà, mỉm cười thập phần thân thiện.
Yên Tử Ngạn: Choá má, ức hiếp người quá đáng mà. ಥ\_ಥ
Yên Tử Ngạn: " Vậy hai người mau đi làm việc."
Vừa nói xong đã chẳng thấy tăm hơi 2 người kia đâu. Yên Tử Ngạn lại một vẻ ಥ‿ಥ. Đời tui khổ quá men.
Xương An Diệp đứng trước cửa căn cứ, gió thổi lồng lộng cuốn theo chút cát bụi. Đây là tận thế, mọi chuyện kết thúc chưa?.
Tạ Xuyên từ sau ôm lấy cậu, cằm đặt lên vai còn khẽ dụi dụi. Xương An Diệp cúi đầu, sực nhớ ra gì đó: " Bây giờ có thể trồng cây không?"
" Có thể rồi, em muốn làm gì?"
" Hì hì"
Mảnh đất tốt nhất phía Bắc được Xương An Diệp cùng Tạ Xuyên đặc biệt chăm sóc qua vài năm liền trở thành một vườn hoa vô cùng rực rỡ.
Hoa Cẩm Tú Cầu a~~
" Đẹp không??"
" Đẹp."
" Thích??"
" Ừm."
" Yêu anh."
" Anh cũng yêu em."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ôi má, viết câu " em yêu anh, anh yêu em " cứ thấy ngượng ngùng ghê á.
Cẩu độc thân 17 năm, thấy mấy đứa yêu nhau mà chán. (・ัω・ั)
Xương An Diệp chắn công kích, bức tường băng lập tức tan chảy trong tay Chu Phỉ Mạc. Ăn mòn? Là cậu ta. Nhưng... làm sao có thể. Xương An Diệp nhìn chằm chằm cậu ta. Đây được gọi là hào quang nhân vật chính.
Xương An Diệp lại nhìn sang Tạ Xuyên. Vậy hẳn là Tạ Xuyên cũng có đi. Một hồi, Xương An Diệp quyết định đứng lên, rời đi lực chú ý của Chu Phỉ Mạc. Dẫn cậu ta ra một bãi đất trống.
Chu Phỉ Mạc đứng đó, y như một con sói đang rình rập con mồi. Kiêu ngạo không thể che giấu.
Xương An Diệp cười: " Đúng là... sống lại một lần .. cậu trở nên tốt hơn rồi đấy."
" Tao cũng đã đoán được, mày sẽ biết. " Chu Phỉ Mạc cười như không cười, đùa nghịch ánh sáng trong tay: " Lúc Tư Đồ Hạc nói rằng mày không phải Xương An Diệp nguyên bản, thì tao cũng đã hiểu tại sao mày lại khác trước. Thực là cũng có chút cảm kích, biết ơn vì mày đã xuất hiện, khiến cho tên phản bội đó biến mất. Tao lại đỡ tốn công phải giết một người. "
" Cho dù đỡ tốn công đi giết một người thì hiện tại mày cũng đâu thể như trước." Xương An Diệp hơi nhìn lên bầu trời, cười chế giễu. Lo mà kiêu ngạo nốt đi.
Chu Phỉ Mạc nghiến răng: " Còn không phải tại mày, đồ rác rưởi. " sau đó liền đập một chưởng, một đánh này có vẻ rất tức giận, dồn hết sức lực đánh ra.
Xương An Diệp né tránh, vậy mà khi chưởng đó sắp đập vào tường theo chỉ huy của Chu Phỉ Mạc rẽ một cái đuổi theo cậu. Xương An Diệp vận hết dị năng đỡ. Chu Phỉ Mạc vốn đang đắc ý dạt dào kết quả một đao xuyên tim.
Không ngờ đúng không?!! Sống lại một lần, vẫn ngu như vậy. ʘ‿ʘ
Tạ Xuyên nắm lấy tóc cậu ta, một tay ném bay vật cản, chạy đến bên Xương An Diệp, vẻ mặt lo lắng, hận không thể nhìn xuyên qua người cậu để kiểm tra.
" Không sao, em không có bị thương. " Xương An Diệp ngăn hắn lại: " Anh thì sao? Vừa nãy bị...."
Tạ Xuyên lắc đầu: " Không sao, được chữa rồi. "
Xương An Diệp không tin vạch áo hắn lên xem, đúng là lỗ thủng lớn như vậy mà liền lại rồi, có sẹo nhưng rất lành lặn. Cậu nghi ngờ: " Sao tự dưng lại ?? "
" Trở về nói em biết sau. Giờ thu dọn tàn cuộc đã ." Tạ Xuyên nắm tay cậu, nói.
Chu Phỉ Mạc đau đớn muốn chết, một vết ngay tim, cậu ta chỉ kịp oán hận một câu sau đó.. đương nhiên là không còn sau đó. Chết rồi còn đâu.
Vì hai bên tranh chấp nên rất nhiều nơi bị phá hủy nặng nề. Số người sống sót cũng không còn nhiều, liền quyết định đầu hàng. Tạ Xuyên không làm khó họ, cho người sắp xếp chỗ ở, cung cấp nước sạch, đồ ăn đầy đủ chỉ với một điều kiện: tang thi và con người phải chung sống hoà bình, nếu một trong hai bên công kích nhau trước sẽ tùy theo tội mà định đoạt.
Dần dần tất cả đều đi vào quỹ đão. Tạ Xuyên làm chủ một căn cứ lớn, nhưng công việc đều đẩy lên đầu Yên Tử Ngạn, bên đó còn có Lộ Trúc, chính là một tang thi có dị năng chữa trị đã chữa lành vết thương cho Tạ Xuyên, cũng bị lôi kéo vào công cuộc chữa thương cho mọi người.
Yên Tử Ngạn mấy đêm không ngủ, vầng mắt thâm đen như con gấu trúc, đập bàn gào thét trong nỗi tức giận: " Cmn rốt cục ai mới là chủ?"
" Bắt đầu từ ngày hôm nay, tuyên bố, cậu là chủ." Tạ Xuyên gõ mặt bàn.
" Clgt méo."
" Phản đối vô hiệu." Xương An Diệp nhấp một ngụm trà, mỉm cười thập phần thân thiện.
Yên Tử Ngạn: Choá má, ức hiếp người quá đáng mà. ಥ\_ಥ
Yên Tử Ngạn: " Vậy hai người mau đi làm việc."
Vừa nói xong đã chẳng thấy tăm hơi 2 người kia đâu. Yên Tử Ngạn lại một vẻ ಥ‿ಥ. Đời tui khổ quá men.
Xương An Diệp đứng trước cửa căn cứ, gió thổi lồng lộng cuốn theo chút cát bụi. Đây là tận thế, mọi chuyện kết thúc chưa?.
Tạ Xuyên từ sau ôm lấy cậu, cằm đặt lên vai còn khẽ dụi dụi. Xương An Diệp cúi đầu, sực nhớ ra gì đó: " Bây giờ có thể trồng cây không?"
" Có thể rồi, em muốn làm gì?"
" Hì hì"
Mảnh đất tốt nhất phía Bắc được Xương An Diệp cùng Tạ Xuyên đặc biệt chăm sóc qua vài năm liền trở thành một vườn hoa vô cùng rực rỡ.
Hoa Cẩm Tú Cầu a~~
" Đẹp không??"
" Đẹp."
" Thích??"
" Ừm."
" Yêu anh."
" Anh cũng yêu em."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ôi má, viết câu " em yêu anh, anh yêu em " cứ thấy ngượng ngùng ghê á.
Cẩu độc thân 17 năm, thấy mấy đứa yêu nhau mà chán. (・ัω・ั)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.