Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 74: Ảnh đế, li hôn đi (7)
Phượng Lê Cao
14/05/2020
Edit: Mạc Kỳ Nguyệt
Beta: LoBe
___
Khi Lật Manh tỉnh dậy, đầu óc trống rỗng, đau như muốn nứt ra. Đôi mắt cô vô hồn, ngồi dậy với khuôn mặt dại ra. Tối qua cô đã làm cái gì? Lật Manh đưa tay xoa xoa mặt, người mệt mỏi trống rỗng nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn xung quanh một chút. Aiza... Tất cả những thứ được bày biện trong phòng tổng thống khiến Lật Manh bắt đầu khôi phục lý trí.
Tối hôm qua, sau khi kéo nam chủ vào phòng, cô liền đi vào phòng tắm chờ tình tiết trong câu chuyện diễn ra. Thế rồi cô phát hiện mình say rượu, sau khi rửa mặt...
Đuôi lông mày Lật Manh nhíu chặt, nam chủ đâu rồi? Trong phòng chỉ có một mình cô, ừ, hẳn là đi rồi. Đi... tới phòng nữ chủ rồi.
Lật Manh thở phào nhẹ nhõm. Mở đầu tốt thế này, nói chung cũng đúng với nội dung vở kịch. Gương mặt cô ngây ngô, im lặng giơ tay hình chữ V thắng lợi ở trong lòng. Ừ, vậy là có điểm rồi, há há.
Kết quả không như mong đợi. Cửa phòng tắm mở ra, hơi nước mờ mờ từ trong phòng tắm bay ra cùng với một bóng người mảnh khảnh. Bên ngoài cửa sổ khép hờ, ánh sáng buổi sớm chiếu vào, chiếu sáng khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông. Đuôi mắt anh hơi cong lên, con ngươi lãnh đạm lướt qua cô gái đang thừ người trên giường rồi đi đến nhặt quần áo dưới nền nhà như không có chuyện gì. Khi cúi xuống, áo tắm trên người anh nới lỏng ra, mở ra phân nửa, để lộ đường viền của xương quai xanh và một dải da thịt trắng trẻo. Nam nhân hờ hững quay lưng lại, trực tiếp cởi thắt lưng áo tắm ra. Áo choàng rơi xuống đất, lộ ra thân thể thanh niên đẹp đẽ.
Lật Manh: "..."
LoBe: "..." Ứ ừ, cái này người ta muốn xem ảnh cơ, không thích đọc chữ đâu.
Lật Manh lặng lẽ đưa tay che mắt mình lại. Thấy thứ không nên thấy làm con mắt nóng lên. Nam nhân tùy ý mặc quần dài màu đen, áo sơ mi trắng. Anh cúi người lấy đồng hồ ở trên bàn ngủ, đeo lên cổ tay trái, liếc mắt nhìn thời gian. Người đại diện đã thông báo trước. Ngày hôm nay anh còn mấy cái thông cáo và tham dự buổi họp báo tuyên truyền bộ phim điện ảnh.
Tần Quy Vân cởi chiếc áo vest khoác bên ngoài, hơi nhăn, nhưng không thành vấn đề. Ở công ty có một phòng thay quần áo, đổi sang một bộ khác không có gì khó. Anh mặc quần áo, ánh mắt im lặng dừng trên người của cô gái đang ngồi trên giường. Cô có vẻ hơi luống cuống, hai tay che mắt, quấn chăn, tóc rối xõa lộn xộn trên người. Vì mắt bị che đi nên đôi môi đỏ bừng của cô lại càng nổi bật hơn. Ánh mắt anh dừng ở bờ môi cô một chút mới nhàn nhạt dời đi.
Anh đi đến bên giường, vừa cúi xuống định lấy cái gì, chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô gái:
"Tối hôm qua, chúng ta đã làm gì vậy?"
Động tác của Tần Quy Vân dừng một chút, hạ mắt xuống trầm lặng một lúc, đột ngột đưa tay nắm nhẹ ngón tay của cô, từ từ kéo ra khỏi mắt. Lật Manh sững sờ. Người đàn ông vô cùng anh tuấn trước mắt lười biếng mở miệng:
"Dịch sang bên một chút."
Cô nghi hoặc nhìn anh rồi thoáng chuyển vị trí. Anh đưa tay, không nhanh không chậm lấy ra một cái caravat nhăn nhúm màu xám từ chỗ ngủ của cô. Vẻ mặt Tần Quy Vân lạnh nhạt, tùy ý vắt cravat lên cánh tay rồi đứng dậy, con ngươi lành lạnh, giọng nói bình tĩnh:
"Gọi bữa sáng rồi, nhớ ăn."
Lật Manh cảm thấy mình cần phải làm gì đó dù hoàn cảnh bây giờ làm cho cô cảm thấy làm gì cũng đều vô dụng. Thế nhưng, phải đấu tranh trước khi chết là tất yếu. Khuôn mặt cô không cảm xúc, khó khăn giật giật môi:
"Chúng ta..." XXX hả?
Giường chiếu lộn xộn này, quần áo đầy sàn nhà này... Chết tiệt! Tại sao nam chính vẫn còn ở trong căn phòng này?
Tần Quy Vân vốn dĩ đã muốn đi, nghe câu hỏi khô khốc gượng gạo của cô, anh im lặng một lúc, đột nhiên quay người lại. Anh nghiêng người xuống. Thân thể vừa tắm mang theo mùi vị sạch sẽ tươi mát, đôi mắt anh đào đa tình lại lạnh nhạt khẽ nheo lại. Âm thanh của anh trầm khàn, lười biếng trêu chọc bên tai cô:
"Tối hôm qua, cô làm đau tôi."
Nói xong, anh đứng dậy lùi lại, trực tiếp đi ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra.
___
Be: Lúc tôi lướt truyện full, tự dưng thấy cái này. ^^ À lịch bão chính là chủ nhật tuần này, bão 5 chương nhé.
Beta: LoBe
___
Khi Lật Manh tỉnh dậy, đầu óc trống rỗng, đau như muốn nứt ra. Đôi mắt cô vô hồn, ngồi dậy với khuôn mặt dại ra. Tối qua cô đã làm cái gì? Lật Manh đưa tay xoa xoa mặt, người mệt mỏi trống rỗng nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn xung quanh một chút. Aiza... Tất cả những thứ được bày biện trong phòng tổng thống khiến Lật Manh bắt đầu khôi phục lý trí.
Tối hôm qua, sau khi kéo nam chủ vào phòng, cô liền đi vào phòng tắm chờ tình tiết trong câu chuyện diễn ra. Thế rồi cô phát hiện mình say rượu, sau khi rửa mặt...
Đuôi lông mày Lật Manh nhíu chặt, nam chủ đâu rồi? Trong phòng chỉ có một mình cô, ừ, hẳn là đi rồi. Đi... tới phòng nữ chủ rồi.
Lật Manh thở phào nhẹ nhõm. Mở đầu tốt thế này, nói chung cũng đúng với nội dung vở kịch. Gương mặt cô ngây ngô, im lặng giơ tay hình chữ V thắng lợi ở trong lòng. Ừ, vậy là có điểm rồi, há há.
Kết quả không như mong đợi. Cửa phòng tắm mở ra, hơi nước mờ mờ từ trong phòng tắm bay ra cùng với một bóng người mảnh khảnh. Bên ngoài cửa sổ khép hờ, ánh sáng buổi sớm chiếu vào, chiếu sáng khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông. Đuôi mắt anh hơi cong lên, con ngươi lãnh đạm lướt qua cô gái đang thừ người trên giường rồi đi đến nhặt quần áo dưới nền nhà như không có chuyện gì. Khi cúi xuống, áo tắm trên người anh nới lỏng ra, mở ra phân nửa, để lộ đường viền của xương quai xanh và một dải da thịt trắng trẻo. Nam nhân hờ hững quay lưng lại, trực tiếp cởi thắt lưng áo tắm ra. Áo choàng rơi xuống đất, lộ ra thân thể thanh niên đẹp đẽ.
Lật Manh: "..."
LoBe: "..." Ứ ừ, cái này người ta muốn xem ảnh cơ, không thích đọc chữ đâu.
Lật Manh lặng lẽ đưa tay che mắt mình lại. Thấy thứ không nên thấy làm con mắt nóng lên. Nam nhân tùy ý mặc quần dài màu đen, áo sơ mi trắng. Anh cúi người lấy đồng hồ ở trên bàn ngủ, đeo lên cổ tay trái, liếc mắt nhìn thời gian. Người đại diện đã thông báo trước. Ngày hôm nay anh còn mấy cái thông cáo và tham dự buổi họp báo tuyên truyền bộ phim điện ảnh.
Tần Quy Vân cởi chiếc áo vest khoác bên ngoài, hơi nhăn, nhưng không thành vấn đề. Ở công ty có một phòng thay quần áo, đổi sang một bộ khác không có gì khó. Anh mặc quần áo, ánh mắt im lặng dừng trên người của cô gái đang ngồi trên giường. Cô có vẻ hơi luống cuống, hai tay che mắt, quấn chăn, tóc rối xõa lộn xộn trên người. Vì mắt bị che đi nên đôi môi đỏ bừng của cô lại càng nổi bật hơn. Ánh mắt anh dừng ở bờ môi cô một chút mới nhàn nhạt dời đi.
Anh đi đến bên giường, vừa cúi xuống định lấy cái gì, chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô gái:
"Tối hôm qua, chúng ta đã làm gì vậy?"
Động tác của Tần Quy Vân dừng một chút, hạ mắt xuống trầm lặng một lúc, đột ngột đưa tay nắm nhẹ ngón tay của cô, từ từ kéo ra khỏi mắt. Lật Manh sững sờ. Người đàn ông vô cùng anh tuấn trước mắt lười biếng mở miệng:
"Dịch sang bên một chút."
Cô nghi hoặc nhìn anh rồi thoáng chuyển vị trí. Anh đưa tay, không nhanh không chậm lấy ra một cái caravat nhăn nhúm màu xám từ chỗ ngủ của cô. Vẻ mặt Tần Quy Vân lạnh nhạt, tùy ý vắt cravat lên cánh tay rồi đứng dậy, con ngươi lành lạnh, giọng nói bình tĩnh:
"Gọi bữa sáng rồi, nhớ ăn."
Lật Manh cảm thấy mình cần phải làm gì đó dù hoàn cảnh bây giờ làm cho cô cảm thấy làm gì cũng đều vô dụng. Thế nhưng, phải đấu tranh trước khi chết là tất yếu. Khuôn mặt cô không cảm xúc, khó khăn giật giật môi:
"Chúng ta..." XXX hả?
Giường chiếu lộn xộn này, quần áo đầy sàn nhà này... Chết tiệt! Tại sao nam chính vẫn còn ở trong căn phòng này?
Tần Quy Vân vốn dĩ đã muốn đi, nghe câu hỏi khô khốc gượng gạo của cô, anh im lặng một lúc, đột nhiên quay người lại. Anh nghiêng người xuống. Thân thể vừa tắm mang theo mùi vị sạch sẽ tươi mát, đôi mắt anh đào đa tình lại lạnh nhạt khẽ nheo lại. Âm thanh của anh trầm khàn, lười biếng trêu chọc bên tai cô:
"Tối hôm qua, cô làm đau tôi."
Nói xong, anh đứng dậy lùi lại, trực tiếp đi ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra.
___
Be: Lúc tôi lướt truyện full, tự dưng thấy cái này. ^^ À lịch bão chính là chủ nhật tuần này, bão 5 chương nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.