Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 154: Huyết tộc đế vương có chút ngọt (8)
Phượng Lê Cao
09/10/2020
Edit: Tiểu Ngu tiểu tỉ tỉ
Beta: LoBe
___
Lật Manh cũng không suy nghĩ nhiều, đóng cửa rời đi. Serrill ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng noãn căng thẳng, hàng mi dài cong vút, đôi mắt đen tuyệt đẹp vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khóe môi ẩn hiện những chiếc răng nanh nhỏ.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua chiếc kẹo trên tay mình
Xùy...
Rác rưởi
Serrill đột nhiên nhíu mày, trong không khí xuất hiện một mùi hương ngọt ngào tràn ngập xung quanh căn phòng. Ngửi một chút lền phát hiện đây chính là hương thơm của nàng. Mùi hương thấm trên chăn, trên ghế, sàn nhà thậm chí những nơi nàng đã từng chạm qua... thật ngọt
Cánh tay đưa ra muốn ném kẹo đi của Serrill bỗng dưng dừng một chút rồi thu hồi lại. Sau đó từ từ bóc cái kẹo ra bằng đầu ngón tay trắng mềm mại và đặt viên kẹo lên môi. Hương thơm ngọt ngào nồng đậm phong phú nhẹ nhàng chiếm lấy khứu giác nhạy cảm của hắn. Quả nhiên, cô đã từng chạm qua nó.
Nó có một mùi thơm ngọt ngào mãnh liệt. Serrill không nhịn được mà vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ viên kẹo...
Aa---
So với mùi hương vừa rồi thì hương vị càng kích thích hơn. Quả thực là kích thích đến mức răng nanh đều phát đau. Nhưng trong hương vị kích thích đó còn có cả sự ngọt ngào như ẩn như hiện của nàng.
Serrill cau mày rồi cuối cùng vẫn đưa viên kẹo vào trong miệng.
Đợi đến khi vị ngọt không còn nữa thì liền phun ra.
Sau đó hắn nhảy xuống giường, lạnh lùng bước về phía trước. Vừa bước ra khỏi cửa, Serrill liền thấy bộ dáng ngây thơ trẻ con đang ôm gấu bông của mình. Lông mày thanh tú của hắn khẽ cau lại, mà... thứ này cũng có một vị ngọt ngào. Đối với một người mắc hội chứng thích ngọt thời kì cuối như Serrill mà nói, trong cuộc đời sinh mệnh dài đằng đẵng này của hắn những thứ có thể khiến hắn cảm thấy ngọt ngào thực không có mấy.
Hắn muốn ném con thú bông đi nhưng lại có chút... luyến tiếc.
Serrill lạnh lùng nghĩ đợi đến khi nó hết ngọt thì mới ném nó đi cũng được...
Hắn liếm kẹo trong miệng, khuôn mặt cao quý lạnh lùng ôm gấu bông nhỏ trong tay bước ra ngoài. Vừa đi tới hành lang, Serrill chợt nghe thấy những tiếng bước chân vội vã. Hắn lạnh lùng nâng mắt nhìn thấy một nhóm thị vệ huyết tộc vội vàng chạy tới.
Bọn họ vừa thấy Serrill thì nhẹ nhàng thở ra, đang định nó cái gì thì nhìn thấy Serrill trong thân hình một đứa nhỏ đứng trong góc hành lang âm u ôm một con gấu bông. Tràng cảnh này có chút quái dị khiến cho nhóm huyết tộc nhíu mày lạ lùng. Nhưng loại cảm giác quái dị này chỉ xuất hiện trong nửa giây, sắc mặt tất cả mọi người cứng đờ, khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại xuất hiện biểu tình hoảng sợ.
Serrill không một tiếng động áp chế huyết tộc. Áp lực vô hình tựa như một lưỡi dao sắc bén, nháy mắt xuyên thấu qua tất cả các ma cà rồng dám bạo gan nhìn thẳng vào đế vương huyết tộc. Toàn bộ huyết tộc đều kinh sợ cúi đầu, thân thể run lên không dám hé miệng.
Mà Serrill chỉ bình tĩnh liếm kẹo trong miệng, tìm kiếm một chút vị ngọt trong hương vị kích thích này. Hắn không chút để ý ôm món đồ chơi lười biếng bước qua một đám thị vệ. Chưa bước được vài bước, hắn dường như nghĩ tới điều gì đó, ngữ khí non nớt nhưng lại mang theo sự điềm tĩnh mát lạnh:
"Nhóc kia tên là gì?"
Nhóc kia?
Nhóc nào?
Nói một câu không đầu không đuôi thì làm sao người ta hiểu được?
Chỉ là không ai có can đảm để hỏi câu này trước thực lực tuyệt đối, còn có sự áp chế từ đế vương. Cuối cùng một huyết tộc có tước vị tương đối cao run rẩy lên tiếng hỏi:
"Đại nhân, ngài đang hỏi ai?"
Serrill thực ra cũng không làm khó họ mà chậm rãi giơ tay chỉnh lại cổ áo lỏng lẻo của mình. Đứa bé xinh đẹp, khẽ híp mắt:
"Ta cần một hầu gái"
Các huyết tộc còn lại có chút mờ mịt, không phải huyết tộc đều ghê tởm mùi hôi thối của người khác nên bất kể là huyết tộc hay nhân loại đều không được phép tới gần hay sao? Tại sao đột nhiên đại nhân lại muốn một hầu gái?
Nhưng khi nhìn huyết tộc vương giả trước mặt, bọn họ phát hiện một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt của lạnh lùng của Serrill Ruan. Hắn không chút để ý liếm liếm cánh môi và hai chiếc răng nanh.
"Kêu quản gia quản lý hầu gái lại đây, còn có một nhóm huyết nô mới tới đã bỏ trốn chiều tối hôm nay. Chắc là đang bị ngăn lại trong khu rừng khí độc, cho người tới dẫn họ xuống núi."
Nói xong, hắn cụp mi, có chút mệt mỏi ngáp một cái. Thiếu máu trong thời gian dài khiến cơ thể hắn bị kiệt quệ cực hạn dẫn tới việc bị teo thành một đứa nhỏ, cùng với việc cực kì nhanh đói. Chỉ là rất nhanh hắn sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường. Bởi vì hắn đã tìm được một món ăn rất ngọt. Càng ngọt càng có thể bổ sung năng lượng.
Serrill không biểu tình liếm viên kẹo, trên khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt xuất hiện một tia khát vọng. Nếu nàng muốn cứu những người đó thì giúp nàng ấy đi. Thù lao chính là bản thân nàng ấy.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo của Serrill hiện lên một ý cười mềm mại. Sau đó hắn mới chầm chậm ôm gấu bông của mình đi mất.
___
Serrill: Tôi giúp em thả bọn họ, em nên trả thù lao đi.
Lật Manh: Cmn, tôi cần anh thả à? Anh làm hỏng chuyện của tôi còn đòi thù lao? Sao không lên trời luôn đi
Be: Haha -(~.~)- Bó tay
Beta: LoBe
___
Lật Manh cũng không suy nghĩ nhiều, đóng cửa rời đi. Serrill ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng noãn căng thẳng, hàng mi dài cong vút, đôi mắt đen tuyệt đẹp vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khóe môi ẩn hiện những chiếc răng nanh nhỏ.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua chiếc kẹo trên tay mình
Xùy...
Rác rưởi
Serrill đột nhiên nhíu mày, trong không khí xuất hiện một mùi hương ngọt ngào tràn ngập xung quanh căn phòng. Ngửi một chút lền phát hiện đây chính là hương thơm của nàng. Mùi hương thấm trên chăn, trên ghế, sàn nhà thậm chí những nơi nàng đã từng chạm qua... thật ngọt
Cánh tay đưa ra muốn ném kẹo đi của Serrill bỗng dưng dừng một chút rồi thu hồi lại. Sau đó từ từ bóc cái kẹo ra bằng đầu ngón tay trắng mềm mại và đặt viên kẹo lên môi. Hương thơm ngọt ngào nồng đậm phong phú nhẹ nhàng chiếm lấy khứu giác nhạy cảm của hắn. Quả nhiên, cô đã từng chạm qua nó.
Nó có một mùi thơm ngọt ngào mãnh liệt. Serrill không nhịn được mà vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ viên kẹo...
Aa---
So với mùi hương vừa rồi thì hương vị càng kích thích hơn. Quả thực là kích thích đến mức răng nanh đều phát đau. Nhưng trong hương vị kích thích đó còn có cả sự ngọt ngào như ẩn như hiện của nàng.
Serrill cau mày rồi cuối cùng vẫn đưa viên kẹo vào trong miệng.
Đợi đến khi vị ngọt không còn nữa thì liền phun ra.
Sau đó hắn nhảy xuống giường, lạnh lùng bước về phía trước. Vừa bước ra khỏi cửa, Serrill liền thấy bộ dáng ngây thơ trẻ con đang ôm gấu bông của mình. Lông mày thanh tú của hắn khẽ cau lại, mà... thứ này cũng có một vị ngọt ngào. Đối với một người mắc hội chứng thích ngọt thời kì cuối như Serrill mà nói, trong cuộc đời sinh mệnh dài đằng đẵng này của hắn những thứ có thể khiến hắn cảm thấy ngọt ngào thực không có mấy.
Hắn muốn ném con thú bông đi nhưng lại có chút... luyến tiếc.
Serrill lạnh lùng nghĩ đợi đến khi nó hết ngọt thì mới ném nó đi cũng được...
Hắn liếm kẹo trong miệng, khuôn mặt cao quý lạnh lùng ôm gấu bông nhỏ trong tay bước ra ngoài. Vừa đi tới hành lang, Serrill chợt nghe thấy những tiếng bước chân vội vã. Hắn lạnh lùng nâng mắt nhìn thấy một nhóm thị vệ huyết tộc vội vàng chạy tới.
Bọn họ vừa thấy Serrill thì nhẹ nhàng thở ra, đang định nó cái gì thì nhìn thấy Serrill trong thân hình một đứa nhỏ đứng trong góc hành lang âm u ôm một con gấu bông. Tràng cảnh này có chút quái dị khiến cho nhóm huyết tộc nhíu mày lạ lùng. Nhưng loại cảm giác quái dị này chỉ xuất hiện trong nửa giây, sắc mặt tất cả mọi người cứng đờ, khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại xuất hiện biểu tình hoảng sợ.
Serrill không một tiếng động áp chế huyết tộc. Áp lực vô hình tựa như một lưỡi dao sắc bén, nháy mắt xuyên thấu qua tất cả các ma cà rồng dám bạo gan nhìn thẳng vào đế vương huyết tộc. Toàn bộ huyết tộc đều kinh sợ cúi đầu, thân thể run lên không dám hé miệng.
Mà Serrill chỉ bình tĩnh liếm kẹo trong miệng, tìm kiếm một chút vị ngọt trong hương vị kích thích này. Hắn không chút để ý ôm món đồ chơi lười biếng bước qua một đám thị vệ. Chưa bước được vài bước, hắn dường như nghĩ tới điều gì đó, ngữ khí non nớt nhưng lại mang theo sự điềm tĩnh mát lạnh:
"Nhóc kia tên là gì?"
Nhóc kia?
Nhóc nào?
Nói một câu không đầu không đuôi thì làm sao người ta hiểu được?
Chỉ là không ai có can đảm để hỏi câu này trước thực lực tuyệt đối, còn có sự áp chế từ đế vương. Cuối cùng một huyết tộc có tước vị tương đối cao run rẩy lên tiếng hỏi:
"Đại nhân, ngài đang hỏi ai?"
Serrill thực ra cũng không làm khó họ mà chậm rãi giơ tay chỉnh lại cổ áo lỏng lẻo của mình. Đứa bé xinh đẹp, khẽ híp mắt:
"Ta cần một hầu gái"
Các huyết tộc còn lại có chút mờ mịt, không phải huyết tộc đều ghê tởm mùi hôi thối của người khác nên bất kể là huyết tộc hay nhân loại đều không được phép tới gần hay sao? Tại sao đột nhiên đại nhân lại muốn một hầu gái?
Nhưng khi nhìn huyết tộc vương giả trước mặt, bọn họ phát hiện một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt của lạnh lùng của Serrill Ruan. Hắn không chút để ý liếm liếm cánh môi và hai chiếc răng nanh.
"Kêu quản gia quản lý hầu gái lại đây, còn có một nhóm huyết nô mới tới đã bỏ trốn chiều tối hôm nay. Chắc là đang bị ngăn lại trong khu rừng khí độc, cho người tới dẫn họ xuống núi."
Nói xong, hắn cụp mi, có chút mệt mỏi ngáp một cái. Thiếu máu trong thời gian dài khiến cơ thể hắn bị kiệt quệ cực hạn dẫn tới việc bị teo thành một đứa nhỏ, cùng với việc cực kì nhanh đói. Chỉ là rất nhanh hắn sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường. Bởi vì hắn đã tìm được một món ăn rất ngọt. Càng ngọt càng có thể bổ sung năng lượng.
Serrill không biểu tình liếm viên kẹo, trên khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt xuất hiện một tia khát vọng. Nếu nàng muốn cứu những người đó thì giúp nàng ấy đi. Thù lao chính là bản thân nàng ấy.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo của Serrill hiện lên một ý cười mềm mại. Sau đó hắn mới chầm chậm ôm gấu bông của mình đi mất.
___
Serrill: Tôi giúp em thả bọn họ, em nên trả thù lao đi.
Lật Manh: Cmn, tôi cần anh thả à? Anh làm hỏng chuyện của tôi còn đòi thù lao? Sao không lên trời luôn đi
Be: Haha -(~.~)- Bó tay
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.