Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 19: Tận thế - Công chúa nhỏ của nam chủ (19)
Phượng Lê Cao
14/05/2020
Khuôn mặt chết lặng lạnh như băng, đôi mắt đỏ rực đầy nguy hiểm mang theo sắc thái cưỡng bức ép buộc.
Thiếu niên tang thi cầm lấy viên tinh thể tốt nhất mà mình cướp được, nhét vào miệng Lật Manh.
Lật Manh ngậm chặt miệng, thứ này ngoại trừ tang thi cùng dị năng giả, ai ăn người đó chết, hơn nữa còn không chịu được năng lượng trong tinh thể, trực tiếp nổ pháo hoa chết tại chỗ.
Cô từng nhìn thấy một người thường nhầm tinh thể là thức ăn, ăn vào, lúc chết kêu một tiếng vô cùng thảm thiết.
Sợ mình bị nổ chết, Lật Manh chết cũng không chịu hé miệng.
Thiếu niên híp đôi mắt đỏ máu xinh đẹp lại, tựa hồ có chút bất mãn cô không nghe lời.
Anh vươn một bàn tay khác ra, ngón tay thon dài hướng về phía khuôn mặt trắng mềm của cô, kéo.
Kéo biến dạng luôn cái má mềm phúng phính của cô, tính toán cạy miệng cô ra một khe hở nhỏ, lại nhét tinh thể vào trong.
Không ngoan ngoãn mà ăn, sẽ chết.
Thiếu niên nghiêm túc nghĩ.
Lật Manh kiên định cắn môi, mặt có bị kéo thành cái bánh bao đi nữa cũng muốn cắn chặt răng.
Ăn cái giống này sẽ bị chết rất khó xem.
Kéo một hồi lâu, véo đỏ cả khuôn mặt cô luôn.
Ngón tay của thiếu niên khựng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vùng da nhỏ bị đỏ lên của cô, cảm thấy rất chướng mắt.
Anh đột nhiên không kiên nhẫn thử nữa, răng nanh nhỏ chạm khóe môi cũng lộ ra.
Đây là răng nanh chỉ có ở tang thi cao giai, thứ thường ngày luôn được giấu bên trong, chỉ khi kích động hoặc tức giận muốn công kích cái gì mới lộ ra.
Thiếu niên hiển nhiên rất tức giận, móng tay anh cũng trở nên cứng cáp hơn, dài hơn, muốn cạy môi Lật Manh ra.
Lật Manh không quên móng tay của tang thi cứng rắn như hợp kim Titan vậy. Theo phản xạ cô động hàm răng một chút, chần chờ trong nháy mắt, khối tinh thể kia đã bị nhét vào trong miệng cô.
Một loại năng lượng thật lớn ngo ngoe rục rịch trong khoang miệng cô, đợi đến lúc kịch liệt bùng nổ.
Mắt cô trợn tròn, trong đầu nhảy ra các phương án giải quyết.
Hữu hiệu nhất là bắt lấy một dị năng giả, ép người đó hấp thu, hơn nữa phải mau chóng, nếu không đợi đến khi tinh thể tan ra trong miệng rồi, cơ thể cô đã nở hoa.
Nhưng gần đây nào có dị năng giả.
Lật Manh cảm thấy năng lượng sắp chảy xuống thực quản, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, không dám nhúc nhích chờ bị nổ mạnh, mắt cô trợn to lên, cả người bộc phát ra lực lượng khó có thể tưởng tượng.
Cô lập tức liều mạng bò dậy từ dưới đất, thiếu niên tang thi đang dựa hờ vào người cô, có chút dại ra đột nhiên bị cô hất ra.
Lật Manh che miệng, sốt ruột xoay quanh.
Dị năng giả, dị năng giả...... Đáng chết dị năng giả không có, chỉ có một nam chủ tang thi.
Lật Manh tàn nhẫn hạ quyết tâm, không rảnh lo cái gì khác nữa. Dù sao cũng phải chết, kéo tang thi thử xem.
Cô xoay người nhào về phía Cố Nặc còn đang ngồi dưới đất, sợ anh giãy giụa cắn cô, hai tay cô bóp cổ tay anh, kéo lên trên đỉnh đầu trụ lại, sau đó ngồi lên eo anh, không màng tất cả cúi đầu lấp kín môi anh.
Cố Nặc từng nói, nếu ăn nhầm tinh thể vào miệng, trước tiên phải tìm anh miệng đối miệng, như vậy là có thể hấp thu.
Thiếu niên bị người khống chế được, theo bản năng lộ ra răng nanh muốn công kích. Giây tiếp theo, anh lại ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp, đỏ máu đến yêu dị kỳ quái trừng mắt lên, có vẻ có chút ngây thơ non nớt.
Hơi thở của thiếu nữ bí mật mang theo năng lượng cuồng bạo, trong ngọt có mềm mại, đánh sâu vào lòng người nhất so với bất cứ mỹ vị gì.
Hàng mi ướt át của anh run rẩy, cơ thể không có tim đập bởi vì kích động mà rùng mình, không thể khống chế.
Hương vị ấy đối với thiếu niên tang thi mà nói, quả thực chính là món ăn trân quý không gì sánh bằng.
Thông qua đôi môi mềm mại của cô, cứ như vậy mà nhấm nháp toàn bộ.
Cảm giác khóe môi có ai cọ lấy, xa lạ mà...... Quen thuộc.
Thiếu niên hoang mang chớp mắt một cái.
Mà Lật Manh phát hiện năng lượng thật sự được hấp thu rồi, cô lập tức nhấc người rời khỏi Cố Nặc, duỗi tay sờ sờ môi của mình.
May là anh phản ứng trì độn, không cắn cô.
Nếu không phỏng chừng bây giờ cô từ pháo hôi thăng cấp thành pháo hôi tang thi mất.
Lật Manh một bên lau miệng, một bên nghĩ phải súc miệng thật kĩ vào, e là Cố Nặc nay đã tang thi có nhiều vi khuẩn hơn rồi.
Sau đó cô cúi đầu tùy ý nhìn xuống, lại nhìn thấy thiếu niên tang thi nằm dưới thân cô đang dùng một ánh mắt rất kỳ quái mà chăm chú nhìn cô.
Trong đôi mắt đỏ máu thuần túy của anh chiếu ngược ra thân ảnh của cô. Sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Lật Manh, hàng mi mảnh dài ướt át của anh nhịn không được run lên, khuôn mặt tái nhợt như đang bệnh của anh, chậm rãi xuất hiện một tia đỏ ửng.
Thiếu niên tang thi cầm lấy viên tinh thể tốt nhất mà mình cướp được, nhét vào miệng Lật Manh.
Lật Manh ngậm chặt miệng, thứ này ngoại trừ tang thi cùng dị năng giả, ai ăn người đó chết, hơn nữa còn không chịu được năng lượng trong tinh thể, trực tiếp nổ pháo hoa chết tại chỗ.
Cô từng nhìn thấy một người thường nhầm tinh thể là thức ăn, ăn vào, lúc chết kêu một tiếng vô cùng thảm thiết.
Sợ mình bị nổ chết, Lật Manh chết cũng không chịu hé miệng.
Thiếu niên híp đôi mắt đỏ máu xinh đẹp lại, tựa hồ có chút bất mãn cô không nghe lời.
Anh vươn một bàn tay khác ra, ngón tay thon dài hướng về phía khuôn mặt trắng mềm của cô, kéo.
Kéo biến dạng luôn cái má mềm phúng phính của cô, tính toán cạy miệng cô ra một khe hở nhỏ, lại nhét tinh thể vào trong.
Không ngoan ngoãn mà ăn, sẽ chết.
Thiếu niên nghiêm túc nghĩ.
Lật Manh kiên định cắn môi, mặt có bị kéo thành cái bánh bao đi nữa cũng muốn cắn chặt răng.
Ăn cái giống này sẽ bị chết rất khó xem.
Kéo một hồi lâu, véo đỏ cả khuôn mặt cô luôn.
Ngón tay của thiếu niên khựng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vùng da nhỏ bị đỏ lên của cô, cảm thấy rất chướng mắt.
Anh đột nhiên không kiên nhẫn thử nữa, răng nanh nhỏ chạm khóe môi cũng lộ ra.
Đây là răng nanh chỉ có ở tang thi cao giai, thứ thường ngày luôn được giấu bên trong, chỉ khi kích động hoặc tức giận muốn công kích cái gì mới lộ ra.
Thiếu niên hiển nhiên rất tức giận, móng tay anh cũng trở nên cứng cáp hơn, dài hơn, muốn cạy môi Lật Manh ra.
Lật Manh không quên móng tay của tang thi cứng rắn như hợp kim Titan vậy. Theo phản xạ cô động hàm răng một chút, chần chờ trong nháy mắt, khối tinh thể kia đã bị nhét vào trong miệng cô.
Một loại năng lượng thật lớn ngo ngoe rục rịch trong khoang miệng cô, đợi đến lúc kịch liệt bùng nổ.
Mắt cô trợn tròn, trong đầu nhảy ra các phương án giải quyết.
Hữu hiệu nhất là bắt lấy một dị năng giả, ép người đó hấp thu, hơn nữa phải mau chóng, nếu không đợi đến khi tinh thể tan ra trong miệng rồi, cơ thể cô đã nở hoa.
Nhưng gần đây nào có dị năng giả.
Lật Manh cảm thấy năng lượng sắp chảy xuống thực quản, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, không dám nhúc nhích chờ bị nổ mạnh, mắt cô trợn to lên, cả người bộc phát ra lực lượng khó có thể tưởng tượng.
Cô lập tức liều mạng bò dậy từ dưới đất, thiếu niên tang thi đang dựa hờ vào người cô, có chút dại ra đột nhiên bị cô hất ra.
Lật Manh che miệng, sốt ruột xoay quanh.
Dị năng giả, dị năng giả...... Đáng chết dị năng giả không có, chỉ có một nam chủ tang thi.
Lật Manh tàn nhẫn hạ quyết tâm, không rảnh lo cái gì khác nữa. Dù sao cũng phải chết, kéo tang thi thử xem.
Cô xoay người nhào về phía Cố Nặc còn đang ngồi dưới đất, sợ anh giãy giụa cắn cô, hai tay cô bóp cổ tay anh, kéo lên trên đỉnh đầu trụ lại, sau đó ngồi lên eo anh, không màng tất cả cúi đầu lấp kín môi anh.
Cố Nặc từng nói, nếu ăn nhầm tinh thể vào miệng, trước tiên phải tìm anh miệng đối miệng, như vậy là có thể hấp thu.
Thiếu niên bị người khống chế được, theo bản năng lộ ra răng nanh muốn công kích. Giây tiếp theo, anh lại ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp, đỏ máu đến yêu dị kỳ quái trừng mắt lên, có vẻ có chút ngây thơ non nớt.
Hơi thở của thiếu nữ bí mật mang theo năng lượng cuồng bạo, trong ngọt có mềm mại, đánh sâu vào lòng người nhất so với bất cứ mỹ vị gì.
Hàng mi ướt át của anh run rẩy, cơ thể không có tim đập bởi vì kích động mà rùng mình, không thể khống chế.
Hương vị ấy đối với thiếu niên tang thi mà nói, quả thực chính là món ăn trân quý không gì sánh bằng.
Thông qua đôi môi mềm mại của cô, cứ như vậy mà nhấm nháp toàn bộ.
Cảm giác khóe môi có ai cọ lấy, xa lạ mà...... Quen thuộc.
Thiếu niên hoang mang chớp mắt một cái.
Mà Lật Manh phát hiện năng lượng thật sự được hấp thu rồi, cô lập tức nhấc người rời khỏi Cố Nặc, duỗi tay sờ sờ môi của mình.
May là anh phản ứng trì độn, không cắn cô.
Nếu không phỏng chừng bây giờ cô từ pháo hôi thăng cấp thành pháo hôi tang thi mất.
Lật Manh một bên lau miệng, một bên nghĩ phải súc miệng thật kĩ vào, e là Cố Nặc nay đã tang thi có nhiều vi khuẩn hơn rồi.
Sau đó cô cúi đầu tùy ý nhìn xuống, lại nhìn thấy thiếu niên tang thi nằm dưới thân cô đang dùng một ánh mắt rất kỳ quái mà chăm chú nhìn cô.
Trong đôi mắt đỏ máu thuần túy của anh chiếu ngược ra thân ảnh của cô. Sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Lật Manh, hàng mi mảnh dài ướt át của anh nhịn không được run lên, khuôn mặt tái nhợt như đang bệnh của anh, chậm rãi xuất hiện một tia đỏ ửng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.