Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 40: Tận thế - Công chúa nhỏ của nam chủ (40)
Phượng Lê Cao
14/05/2020
Cv - er: Kỷ Kỷ
Edit: Mi An
Beta: LoBe
___
Cố Nặc cởi khóa tay cô, Lật Manh được thả xong liền ôm váy hầu gái nhanh chóng chui vào phòng tắm như một cơn gió. Anh không nhanh không chậm ước lượng chiếc còng trong tay, sau đó mới chậm rãi sải đôi chân thon dài đi ra ngoài.
Tên mập đó có vẻ vẫn muốn trả nhỉ.
Cố Nặc nhéo ngón tay mình, giống như đang hưởng thụ chút cảm giác được thiếu nữ nhéo qua. Đôi mắt đen của anh nổi lên vài tia sáng, nhu hòa lại hung tàn.
Đẩy cửa ra ngoài, anh thấy có mấy dị năng giả đang đẩy tên mập ngồi trên xe lăn. Không đợi bọn họ tới gây chuyện, thiếu niên đang đứng trên bậc thềm thản nhiên rũ mắt xuống, ánh mắt thâm trầm mang theo cảm xúc bình tĩnh đến tàn nhẫn.
Anh giương mắt nhìn cái chuông lớn trên tầng cao nhất một chút. "Ờ, các ngươi còn......"- Giọng anh nỉ non ôn nhu. - "Sống được sáu trăm giây, quý trọng con số sáu trăm tốt đẹp, không, năm trăm chín mươi ba giây này đi."
Sau trăm giây, mười phút.
Dựa vào tốc độ Lật Manh tắm rửa cộng thêm mặc chiếc váy phức tạp kia, vậy là đủ rồi.
Tên mập kêu ú ớ phất tay, Cố Nặc thì bình tĩnh giơ đầu ngón tay lên, giữa ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc. Động tác anh chậm rãi mà bình thản châm thuốc, vài sợi khói thuốc tràn ra, khiến khuôn mặt tinh xảo của anh trở nên mông lung mờ ảo.
Đám dị năng giả đã xông lên, mà Cố Nặc lại đang ôn nhu suy nghĩ. Tiểu Manh mặc mấy cái váy đó nhất định rất đẹp. Lần sau mua kiểu ngự tỷ, thử phong cách khác xem sao.
Lật Manh luống cuống tay chân, nghiến răng nghiến lợi cuối cùng cũng mặc váy xong, ra khỏi phòng tắm. Cô một tay xách tà váy bồng bềnh rườm rà, nhanh chóng đi ra liền thấy Cố Nặc nằm trên sô pha, giữa hai đầu ngón tay trắng nõn là một xấp thẻ đen nhỏ, rất giống thẻ đen chứa đựng tài phú trong tận thế.
Nhưng Lật Manh cảm thấy nhất định mình bị hoa mắt. Cố Nặc mới khôi phục được mấy ngày, sao có thể đột nhiên có thẻ đen, còn là cả một xấp như vậy được?
Thiếu niên bình tĩnh nhìn xấp thẻ tài phú trong tay mình, trong lòng vô cùng lạnh nhạt, không hề dao động. Anh nghe được tiếng bước chân đi nhanh rất nhỏ đang chạy ra từ trong phòng tắm, nhàn nhạt nâng mắt lên nhìn thì hơi sửng sốt.
Mái tóc đen ướt đẫm của thiếu nữ rũ xuống trước ngực, đuôi tóc hơi uốn lượn quăn lên. Khuôn mặt phúng phính có thể véo ra nước mang theo màu đỏ ửng nhàn nhạt sau khi tắm, đôi mắt hạnh sáng trong sạch sẽ. Trên hàng mi mảnh khảnh còn dính hơi nước mông lung, vài giọt nước không kịp lau khô từ cần cổ trắng tinh của cô, chậm rãi rơi xuống cổ áo, đi vào trong vùng da trắng nõn bị che đi.
Váy phồng rộng, vòng eo lại cực kì thon gầy, như một cô công chúa nhỏ chạy thoát ra khỏi cái lồng sắt của mụ phù thủy trong rừng rậm.
Xinh xắn... Muốn ăn.
Thẻ đen kẹp trên ngón tay Cố Nặc rơi xuống mấy cái.
Lật Manh cảm thấy ánh mắt Cố Nặc có vẻ rất không đứng đắn, nhưng rốt cuộc không biết có phải thật không, không chờ cô nhìn kỹ, Cố Nặc đã bình tĩnh rũ hàng mi dài rậm xuống, che đi bóng tối cuộn trào trong mắt.
Anh kiểm tra đống thẻ đen một chút, thu vào nhẫn của mình, không hề có ý định che giấu bí mật của mình trước mặt thiếu nữ.
Vào tận thế, không gian trữ vật là bảo vật mà ai cũng mơ ước.
Lật Manh cũng phát hiện động tác này của anh, lại không hề ngoài ý muốn.
Cái nhẫn xấu này còn là do cô mua. Bởi vì lúc ấy anh ép tặng quà, cô tùy tiện đi dạo quán ven đường, phát hiện cái nhẫn này.
Tuy nhẫn...... xấu, nhưng...... Không nhưng nhị gì cả, cô cảm thấy nó chỉ là một miếng sắt vụn, bởi vì rẻ nhất nên mới mua. Kết quả vai chính vừa đeo lên liền thành bảo bối.
Đây là kịch bản ngu ngốc của nam chủ văn, té hầm cầu ăn phân cũng có thể ăn ra mấy cục vàng.
Cô không hề ngoài ý muốn nữa, một chút cũng không đố kị. Lật Manh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn xấu trên tay Cố Nặc, vẻ mặt bình tĩnh. Cô không, đố, kị.
Cái thứ này là cô mua, có thể trả lại không?
Edit: Mi An
Beta: LoBe
___
Cố Nặc cởi khóa tay cô, Lật Manh được thả xong liền ôm váy hầu gái nhanh chóng chui vào phòng tắm như một cơn gió. Anh không nhanh không chậm ước lượng chiếc còng trong tay, sau đó mới chậm rãi sải đôi chân thon dài đi ra ngoài.
Tên mập đó có vẻ vẫn muốn trả nhỉ.
Cố Nặc nhéo ngón tay mình, giống như đang hưởng thụ chút cảm giác được thiếu nữ nhéo qua. Đôi mắt đen của anh nổi lên vài tia sáng, nhu hòa lại hung tàn.
Đẩy cửa ra ngoài, anh thấy có mấy dị năng giả đang đẩy tên mập ngồi trên xe lăn. Không đợi bọn họ tới gây chuyện, thiếu niên đang đứng trên bậc thềm thản nhiên rũ mắt xuống, ánh mắt thâm trầm mang theo cảm xúc bình tĩnh đến tàn nhẫn.
Anh giương mắt nhìn cái chuông lớn trên tầng cao nhất một chút. "Ờ, các ngươi còn......"- Giọng anh nỉ non ôn nhu. - "Sống được sáu trăm giây, quý trọng con số sáu trăm tốt đẹp, không, năm trăm chín mươi ba giây này đi."
Sau trăm giây, mười phút.
Dựa vào tốc độ Lật Manh tắm rửa cộng thêm mặc chiếc váy phức tạp kia, vậy là đủ rồi.
Tên mập kêu ú ớ phất tay, Cố Nặc thì bình tĩnh giơ đầu ngón tay lên, giữa ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc. Động tác anh chậm rãi mà bình thản châm thuốc, vài sợi khói thuốc tràn ra, khiến khuôn mặt tinh xảo của anh trở nên mông lung mờ ảo.
Đám dị năng giả đã xông lên, mà Cố Nặc lại đang ôn nhu suy nghĩ. Tiểu Manh mặc mấy cái váy đó nhất định rất đẹp. Lần sau mua kiểu ngự tỷ, thử phong cách khác xem sao.
Lật Manh luống cuống tay chân, nghiến răng nghiến lợi cuối cùng cũng mặc váy xong, ra khỏi phòng tắm. Cô một tay xách tà váy bồng bềnh rườm rà, nhanh chóng đi ra liền thấy Cố Nặc nằm trên sô pha, giữa hai đầu ngón tay trắng nõn là một xấp thẻ đen nhỏ, rất giống thẻ đen chứa đựng tài phú trong tận thế.
Nhưng Lật Manh cảm thấy nhất định mình bị hoa mắt. Cố Nặc mới khôi phục được mấy ngày, sao có thể đột nhiên có thẻ đen, còn là cả một xấp như vậy được?
Thiếu niên bình tĩnh nhìn xấp thẻ tài phú trong tay mình, trong lòng vô cùng lạnh nhạt, không hề dao động. Anh nghe được tiếng bước chân đi nhanh rất nhỏ đang chạy ra từ trong phòng tắm, nhàn nhạt nâng mắt lên nhìn thì hơi sửng sốt.
Mái tóc đen ướt đẫm của thiếu nữ rũ xuống trước ngực, đuôi tóc hơi uốn lượn quăn lên. Khuôn mặt phúng phính có thể véo ra nước mang theo màu đỏ ửng nhàn nhạt sau khi tắm, đôi mắt hạnh sáng trong sạch sẽ. Trên hàng mi mảnh khảnh còn dính hơi nước mông lung, vài giọt nước không kịp lau khô từ cần cổ trắng tinh của cô, chậm rãi rơi xuống cổ áo, đi vào trong vùng da trắng nõn bị che đi.
Váy phồng rộng, vòng eo lại cực kì thon gầy, như một cô công chúa nhỏ chạy thoát ra khỏi cái lồng sắt của mụ phù thủy trong rừng rậm.
Xinh xắn... Muốn ăn.
Thẻ đen kẹp trên ngón tay Cố Nặc rơi xuống mấy cái.
Lật Manh cảm thấy ánh mắt Cố Nặc có vẻ rất không đứng đắn, nhưng rốt cuộc không biết có phải thật không, không chờ cô nhìn kỹ, Cố Nặc đã bình tĩnh rũ hàng mi dài rậm xuống, che đi bóng tối cuộn trào trong mắt.
Anh kiểm tra đống thẻ đen một chút, thu vào nhẫn của mình, không hề có ý định che giấu bí mật của mình trước mặt thiếu nữ.
Vào tận thế, không gian trữ vật là bảo vật mà ai cũng mơ ước.
Lật Manh cũng phát hiện động tác này của anh, lại không hề ngoài ý muốn.
Cái nhẫn xấu này còn là do cô mua. Bởi vì lúc ấy anh ép tặng quà, cô tùy tiện đi dạo quán ven đường, phát hiện cái nhẫn này.
Tuy nhẫn...... xấu, nhưng...... Không nhưng nhị gì cả, cô cảm thấy nó chỉ là một miếng sắt vụn, bởi vì rẻ nhất nên mới mua. Kết quả vai chính vừa đeo lên liền thành bảo bối.
Đây là kịch bản ngu ngốc của nam chủ văn, té hầm cầu ăn phân cũng có thể ăn ra mấy cục vàng.
Cô không hề ngoài ý muốn nữa, một chút cũng không đố kị. Lật Manh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn xấu trên tay Cố Nặc, vẻ mặt bình tĩnh. Cô không, đố, kị.
Cái thứ này là cô mua, có thể trả lại không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.