Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 48: Tận thế - Công chúa nhỏ của nam chủ (48)
Phượng Lê Cao
14/05/2020
Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit: Mi An
Beta: LoBe
Be: Be làm video đó. Há há
___
Vốn cô muốn kéo cổ áo nhưng nữ chủ quá cao, đường cong dưới cổ áo cũng cao ngất ngưởng, rất miễn cưỡng mới có thể nắm được. Cô kéo góc áo, hung ác trừng đôi mắt hạnh nói:
"Này, sao cô không tiễn tôi về."
Mễ Lệ ngơ ngác nhìn cô, sau đó thở dài một tiếng, duỗi tay vuốt tóc Lật Manh.
"À, sợ bị người khác bán đi sao? Mèo con, đưa cô về nhà, đi thôi." Nói xong, nữ chủ vươn tay cầm lấy ngón tay mềm mại của Lật Manh.
Lật Manh được nữ chủ dắt về, còn vui vẻ hưng phấn nói với hệ thống: "002, vừa nãy tôi có ác độc không?"
Hệ thống: 【... Cô... ác độc...】
Trên đường trở về, Lật Manh còn tiện tay cầm luôn hai hộp mì ăn liền của nữ chủ. Cố Nặc thích ăn mì gói nhất, bị tang thi cắn, trước khi chết còn đòi ăn mì gói. (LoBe: Vạn chấm...)
Bỏ thuốc vào trong mì gói, cô không tin anh chịu đựng được.
Nữ chủ dẫn về ngoài phòng rồi nói: "Được rồi, an toàn rồi nhé."
Lật Manh lập tức cười, "Cảm ơn." Nữ chủ đúng là người tốt.
Mễ Lệ duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, phiền não nói:
"Về sau đừng cười như vậy với tôi nữa, quá đáng yêu." Cô không có chút đề kháng với đáng yêu đâu.
Lật Manh: "?"
Cô đáng yêu chỗ nào vậy, từ đầu tới đuôi cô đều hung dữ với Mễ Lệ mà. Lật Manh không có thời gian sửa đúng lời Mễ Lệ, chỉ đành diễn tiếp:
"Cô ở đây chờ tôi chút nhé."
Nếu nữ chủ không có ở ngoài cửa, lát nữa Cố Nặc trúng thuốc rồi tìm ai song tu chứ. (Tìm cô, haha)
Không ngờ Mễ Lệ không hỏi để làm gì, cô chỉ dựa vào vách tường, tùy ý lấy thuốc lá và bật lửa hút một điếu.
"Ừ, chờ cô xong việc, thuốc đó hiệu quả không tồi, hưởng thụ vui vẻ nhé."
Lật Manh cạn lời cầm túi, đẩy cửa đi vào, vừa định đặt túi mì gói xuống thì đột nhiên nhìn thấy có một người ngồi trên ghế sô pha. Thiếu niên khoanh chân ngồi trên sô pha, anh cúi đầu, tóc vẫn ướt đẫm, từng giọt nước rơi xuống cổ. Dường như anh mới nghe thấy tiếng gì đó, giương mắt lên, hai mắt đen sẫm như màn đêm nặng trĩu, bờ môi mỏng đỏ bừng mím ra một dấu vết sắc bén mà tàn khốc.
Anh thấy Lật Manh trở về, rốt cuộc cố gắng rung rung lông mi một chút, ánh mắt nặng nề ấy mang theo cảm xúc sắc lạnh mà vặn vẹo, nhìn mà da đầu tê dại.
Cuối cùng anh nở một nụ cười, khí thế đáng sợ vừa rồi trở thành hư không, ngược lại ôn nhu vô cùng.
"Em về rồi?"
Lật Manh miễn cưỡng nở nụ cười trông có vẻ tự nhiên:
"Cố Nặc, không phải em thấy không có đồ ăn khuya nên đi mua một ít về cho anh sao?" Sau đó cô lấy ra một bát mì gói đã hạ thuốc.
Thuốc được nữ chủ dùng châm hỗ trợ đưa vào, nhìn bề ngoài sẽ không biết đã hạ dược.
Nữ chủ đúng là người tốt.
Cố Nặc hơi cong môi, lông mi tràn ngập hơi nước mang theo một tia lạnh lẽo mông lung:
"Anh còn tưởng rằng em bỏ trốn."
Lật Manh lập tức cứng người, vẫy vẫy tay, khô khan nói:
"Sao em có thể chạy trốn chứ, em rất thích anh, không phải em thấy anh đói bụng nên đi mua mì gói anh thích ăn nhất sao?"
Nói xong, cô có tật giật mình, không dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng ấy của Cố Nặc, đi đến chỗ ấm đun nước, đổ vào.
Lật Manh bưng tới trước sô pha, ho nhẹ một tiếng nói:
"Anh ăn nhanh đi, đừng để nó nở ra."
Ánh mắt bình tĩnh của Cố Nặc chậm rãi nhìn xuống bát mì gói kia. Anh không nói gì thêm, nhận lấy.
Lật Manh không cần phải khuyên nữa, thấy thiếu niên rũ mắt xuống, dùng đôi đũa kẹp sợi mì vào trong bờ môi đỏ bừng, bắt đầu ăn.
Cuối cùng bát mì gói cũng thấy đáy, Lật Manh cảm thấy đại công cáo thành rồi, lại nghe thấy Cố Nặc thật nhẹ giọng chậm rãi nói:
"Chờ mong nhìn anh như thế, là hạ độc chờ anh độc phát sao?"
Lật Manh cả kinh, nhảy lùi ra sau.
"Không phải em làm, em không... em không có... không hạ độc."
Hệ thống: 【...】
___
LoBe: Mấy cô thấy nữ chính ác độc ghê chưa. Tui là tui thấy ác lắm á.:v Ác tới nỗi, hệ thống liên tục 2 chấm
À tiện tuôi có một tin buồn. Huhu, sắp đủ 100 follows rồi. Đang cắm tên lửa vào lưng để edit a~~
Edit: Mi An
Beta: LoBe
Be: Be làm video đó. Há há
___
Vốn cô muốn kéo cổ áo nhưng nữ chủ quá cao, đường cong dưới cổ áo cũng cao ngất ngưởng, rất miễn cưỡng mới có thể nắm được. Cô kéo góc áo, hung ác trừng đôi mắt hạnh nói:
"Này, sao cô không tiễn tôi về."
Mễ Lệ ngơ ngác nhìn cô, sau đó thở dài một tiếng, duỗi tay vuốt tóc Lật Manh.
"À, sợ bị người khác bán đi sao? Mèo con, đưa cô về nhà, đi thôi." Nói xong, nữ chủ vươn tay cầm lấy ngón tay mềm mại của Lật Manh.
Lật Manh được nữ chủ dắt về, còn vui vẻ hưng phấn nói với hệ thống: "002, vừa nãy tôi có ác độc không?"
Hệ thống: 【... Cô... ác độc...】
Trên đường trở về, Lật Manh còn tiện tay cầm luôn hai hộp mì ăn liền của nữ chủ. Cố Nặc thích ăn mì gói nhất, bị tang thi cắn, trước khi chết còn đòi ăn mì gói. (LoBe: Vạn chấm...)
Bỏ thuốc vào trong mì gói, cô không tin anh chịu đựng được.
Nữ chủ dẫn về ngoài phòng rồi nói: "Được rồi, an toàn rồi nhé."
Lật Manh lập tức cười, "Cảm ơn." Nữ chủ đúng là người tốt.
Mễ Lệ duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, phiền não nói:
"Về sau đừng cười như vậy với tôi nữa, quá đáng yêu." Cô không có chút đề kháng với đáng yêu đâu.
Lật Manh: "?"
Cô đáng yêu chỗ nào vậy, từ đầu tới đuôi cô đều hung dữ với Mễ Lệ mà. Lật Manh không có thời gian sửa đúng lời Mễ Lệ, chỉ đành diễn tiếp:
"Cô ở đây chờ tôi chút nhé."
Nếu nữ chủ không có ở ngoài cửa, lát nữa Cố Nặc trúng thuốc rồi tìm ai song tu chứ. (Tìm cô, haha)
Không ngờ Mễ Lệ không hỏi để làm gì, cô chỉ dựa vào vách tường, tùy ý lấy thuốc lá và bật lửa hút một điếu.
"Ừ, chờ cô xong việc, thuốc đó hiệu quả không tồi, hưởng thụ vui vẻ nhé."
Lật Manh cạn lời cầm túi, đẩy cửa đi vào, vừa định đặt túi mì gói xuống thì đột nhiên nhìn thấy có một người ngồi trên ghế sô pha. Thiếu niên khoanh chân ngồi trên sô pha, anh cúi đầu, tóc vẫn ướt đẫm, từng giọt nước rơi xuống cổ. Dường như anh mới nghe thấy tiếng gì đó, giương mắt lên, hai mắt đen sẫm như màn đêm nặng trĩu, bờ môi mỏng đỏ bừng mím ra một dấu vết sắc bén mà tàn khốc.
Anh thấy Lật Manh trở về, rốt cuộc cố gắng rung rung lông mi một chút, ánh mắt nặng nề ấy mang theo cảm xúc sắc lạnh mà vặn vẹo, nhìn mà da đầu tê dại.
Cuối cùng anh nở một nụ cười, khí thế đáng sợ vừa rồi trở thành hư không, ngược lại ôn nhu vô cùng.
"Em về rồi?"
Lật Manh miễn cưỡng nở nụ cười trông có vẻ tự nhiên:
"Cố Nặc, không phải em thấy không có đồ ăn khuya nên đi mua một ít về cho anh sao?" Sau đó cô lấy ra một bát mì gói đã hạ thuốc.
Thuốc được nữ chủ dùng châm hỗ trợ đưa vào, nhìn bề ngoài sẽ không biết đã hạ dược.
Nữ chủ đúng là người tốt.
Cố Nặc hơi cong môi, lông mi tràn ngập hơi nước mang theo một tia lạnh lẽo mông lung:
"Anh còn tưởng rằng em bỏ trốn."
Lật Manh lập tức cứng người, vẫy vẫy tay, khô khan nói:
"Sao em có thể chạy trốn chứ, em rất thích anh, không phải em thấy anh đói bụng nên đi mua mì gói anh thích ăn nhất sao?"
Nói xong, cô có tật giật mình, không dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng ấy của Cố Nặc, đi đến chỗ ấm đun nước, đổ vào.
Lật Manh bưng tới trước sô pha, ho nhẹ một tiếng nói:
"Anh ăn nhanh đi, đừng để nó nở ra."
Ánh mắt bình tĩnh của Cố Nặc chậm rãi nhìn xuống bát mì gói kia. Anh không nói gì thêm, nhận lấy.
Lật Manh không cần phải khuyên nữa, thấy thiếu niên rũ mắt xuống, dùng đôi đũa kẹp sợi mì vào trong bờ môi đỏ bừng, bắt đầu ăn.
Cuối cùng bát mì gói cũng thấy đáy, Lật Manh cảm thấy đại công cáo thành rồi, lại nghe thấy Cố Nặc thật nhẹ giọng chậm rãi nói:
"Chờ mong nhìn anh như thế, là hạ độc chờ anh độc phát sao?"
Lật Manh cả kinh, nhảy lùi ra sau.
"Không phải em làm, em không... em không có... không hạ độc."
Hệ thống: 【...】
___
LoBe: Mấy cô thấy nữ chính ác độc ghê chưa. Tui là tui thấy ác lắm á.:v Ác tới nỗi, hệ thống liên tục 2 chấm
À tiện tuôi có một tin buồn. Huhu, sắp đủ 100 follows rồi. Đang cắm tên lửa vào lưng để edit a~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.