[Xuyên Nhanh] Nắm Tay Anh Cùng Ngắm Sao Trời
Chương 14: Lâm Thư Dung (14)
Hứa Ngư
04/09/2021
Editor: Hựu Ngạn
Cuộc thi tại thành phố Thượng Hải, cũng có thể được xem là một trong những giải đấu chính quy tương đối lớn ở Trung Quốc. Tại đây sẽ tìm ra top 3 đội để tiến vào giải đấu chuyên nghiệp hạng B. Sau đó, trong giải đấu chuyên nghiệp hạng B này, lại chọn ra 10 đội đầu tiên mới có thể được đăng ký chính thức trở thành tổ đội chuyên nghiệp hạng A trong trong bộ môn thể thao điện tử.
Ba đội dẫn đầu của Thượng Hải, 80% tình huống đều có thể lọt vào top 5 tại giải đấu cấp B toàn quốc, dù sao hiện tại trong nước eSports được công nhận nhất là ở hai thành phố: Thượng Hải và Đế Đô. Thêm nữa, năm nay Thượng Hải còn được chọn là địa điểm tổ chức giải hạng B, cộng với việc nếu so về lĩnh vực thể thao điện tử ở Trung Quốc mà nói, Thượng Hải vẫn luôn phát triển hơn Đế Đô.
Mà chứng chỉ tổ đội chuyên nghiệp hạng A, chính là điều kiện tiên quyết để xét duyệt tư cách thi đấu trong nước và quốc tế.
Giải đấu được tổ chức tại hội trường số 5 ở Thượng Hải. Trên thực tế, từ hội trường số 5 đến số 10, tất cả đều được điều chỉnh và thay đổi để làm địa điểm thi đấu cho lĩnh vực eSports. Không chỉ giới hạn trong tựa game Liên minh huyền thoại, mà các môn thể thao điện tử khác, hay là một số lễ kỷ niệm trò chơi lớn đều sẽ diễn ra ở đây.
Xung quanh hội trường sẽ có khách sạn chuyên dụng cung cấp chỗ ở cho các nhóm ở xa hoặc từ nước ngoài đến. Bởi vì có khá nhiều team đến tham dự nên giải đấu dự kiến sẽ tiến hành sáu - bảy ngày, ngoại trừ những đội bị loại từ vòng bảng, các đội khác mỗi ngày sẽ phải thi đấu đến năm - sáu trận.
Bọn họ tuy rằng cũng ở Thượng Hải, nhưng vì vị trí phòng huấn luyện thật sự quá xa, cho nên đã đến khách sạn bên cạnh hội trường sớm hơn một ngày.
Giá cả... Đắt đến líu lưỡi.
Hiện tại những chuyện hậu cần như thế này đều là do Thanh Nhược phụ trách.
Đỗ Mạt Nguyệt và bạn gái của một đồng đội khác cũng cùng tới đây, mấy ngày nay đều sẽ đi theo nhóm bọn họ. Vốn mọi người dự tính sẽ chỉ thuê một phòng đôi cho Thanh Nhược và Lâm Thư Dung, còn lại đều sẽ thuê phòng ba. Đỗ Mặt Nguyệt và nữ sinh kia cùng ở một phòng, nếu như vợ của Thủy ca tới thì cũng có thể đến chỗ các cô ấy nghỉ ngơi.
Tất cả vì... Tiết kiệm tiền.
Nhưng cuối cùng Thanh Nhược vẫn thêu ba phòng tình nhân, những người còn lại cũng đều là phòng đôi, hai người cùng ở chung.
Cô đưa chìa khóa cho Thủy ca: "Thủy ca, nếu chị dâu đến, em sẽ thuê riêng một phòng gia đình cho anh, chị dâu mang theo đứa bé cũng thuận tiện hơn một chút.”
Anh Thủy cười cười, nhận lấy chìa khóa, "Chắc cô ấy sẽ không tới đâu, đến bên này anh cũng không chăm sóc được, lại không thể vừa bế con nhỏ vừa đi xem thi đấu.”
Thanh Nhược gật gật đầu "Vậy nếu như đến thì anh nhớ nói trước cho em, hoặc là để cho chị dâu liên hệ trực tiếp với em, em sẽ chuẩn bị.”
Đoàn người bước vào thang máy đi lên, phòng của bọn họ đều ở tầng mười hai, đại sảnh khách sạn được bài trí khá tốt, hành lang rất rộng, trải thảm mềm mại, dẫm lên phía trên một chút âm thanh cũng không phát ra.
Mấy căn phòng đều liền kề nhau, Đầu Lưỡi và Mèo Đen vào phòng trước, hớn hở quan sát "Chị dâu, phòng này hai người ở thật sự là lãng phí.”
Hai người họ vừa nói như vậy, Thanh Nhược và Lâm Thư Dung đứng ở cửa cũng nhìn thoáng qua, tuy rằng giá cả rất đắt, nhưng điều kiện cơ sở vật chất của khách sạn quả thật không tệ. Thanh Nhược nhìn hai cái, thấy có cửa sổ sát đất, dù chỉ ở tầng mười hai nhưng vẫn có thể chiêm ngưỡng được rất nhiều cảnh sắc.
Cô cười rộ lên lắc đầu "Phải nghỉ ngơi thoải mái thì mới thi đấu tốt được. Chờ các cậu đoạt giải thưởng, chị bảo đảm lần sau sẽ còn cho mọi người ở nơi tốt hơn nữa.”
Mèo Đen còn ngại ngùng cười cười, Đầu Lưỡi ngược lại đã cao hứng hoan hô "Ây da! Phải như vậy chứ!"
Lúc này đã hơn năm giờ một chút, tất cả mọi người đều đang mở cửa, Thanh Nhược đi qua từng phòng nhắc nhở "Các cậu thu dọn đồ đạc xong thì nằm nghỉ một chút, game cũng đừng chơi nữa, đúng sáu giờ chúng ta sẽ tập trung đi ăn cơm.”
"Được."
Hai người trở về phòng của mình, Lâm Thư Dung đặt vali cạnh cửa, ba lô ném xuống bàn. Thanh Nhược cũng đặt một quyển sổ lên bàn, bên cạnh quyển sổ đặt máy tính bảng, đang xem gần khách sạn có tiệm cơm nào được đánh giá cao hay không.
Lâm Thư Dung cởi mũ lưỡi trai ra, từ phía sau ôm eo cô "Đừng nhìn nữa.”
Thanh Nhược buông bút xuống, đặt tay lên tay hắn, quay đầu lại cọ cọ vào mặt hắn, cười hỏi "Làm sao vậy? Buổi tối anh muốn ăn cái gì?”
Lâm Thư Dung có chút không vui nói "Không cho em dùng tiền của mình đâu nha. Mặc kệ nhiều hay ít, nhưng đã là tiền của em thì đều không được.”
Thanh Nhược nhéo cánh tay hắn một cái "Không có, không có. Em lấy tiền từ trong thẻ của anh mà, yên tâm đi a.”
Lâm Thư Dung bĩu môi, cọ cọ vào cổ cô rồi khẽ cắn một cái "Không được lừa anh, lừa anh thì sẽ biến thành tiểu chó con.”
Cô cảm thấy hơi nhột nên muốn trốn "Được rồi.”
Trong nhóm bây giờ, mũ đội đều cùng một kiểu dáng, chỉ có màu sắc là do từng người lựa chọn theo ý thích nên sẽ khác nhau. Áo khoác ngoài đang mặc cũng là đồng phục của team bọn họ, Thanh Nhược tìm người thiết kế, một người hai cái, một chiếc màu đen, một chiếc màu xanh nước biển. Đây chỉ mới là đồ mùa đông, mùa hè thì sẽ chờ đến khi trời nóng mới làm. Thời tiết lạnh, quần áo này không chỉ ấm áp mà còn thuận tiện cho việc di chuyển, đơn giản lại không cầu kỳ nên ai nấy đều hết lời khen ngợi.
Sau khi Thanh Nhược tiếp quản chuyện hậu cần thì thật sự đem bọn họ xử lý đến gọn gàng ngăn nắp. Trong đội chỉ có Thủy ca và một huấn luyện viên khác là lớn tuổi hơn cô, còn lại một đám nam sinh đều rất yêu thích Thanh Nhược, ai cũng nghe lời và ngoan ngoãn.
Ngày hôm sau thi đấu, ban tổ chức đã sắp xếp mọi việc rất rõ ràng, mỗi người đeo một tấm thẻ có tên 'CL', phân biệt ra đội viên, huấn luyện viên và nhân viên công tác.
Sau khi Thanh Nhược và phía ban tổ chức xác nhận xong thì dẫn bọn họ vào sân, Trọng Lâm trước tiên sẽ thi đấu với đội số 19, đây là kết quả bốc thăm ngẫu nhiên của máy tính.
Đỗ Mạt Nguyệt và một cô bạn gái khác cũng đeo thẻ nhân viên công tác mà Thanh Nhược đưa cho.
Sau khi bọn họ đến nơi thì trận đấu vẫn chưa bắt đầu, liền ngồi ở một bên ghế nghỉ ngơi.
Nhìn Thanh Nhược một tay cầm notebook, một tay cầm điện thoại bận rộn trước sau, hai cô gái tỏ vẻ... Che mặt.
Trong hội trường đông người, tương đối nóng, mấy chàng trai vào ngồi một hồi thì đã cởi áo khoác ngoài ra, Thanh Nhược tiến tới "Thời gian thi đấu chính thức là chín giờ, là mười phút sau. Nhưng đối phương hiện tại còn chưa xuất hiện, nhân viên công tác cũng không liên lạc được, nếu như bọn họ chín giờ vẫn không có mặt, các cậu liền trực tiếp được thăng hạng.”
"Hãy khởi động ngón tay một chút, chuẩn bị trước."
"Được."
Tám người nghe Thanh Nhược nói xong liền gật đầu ngoan ngoãn đáp ứng. Lâm Thư Dung duỗi tay ra muốn kéo cô lại, nhưng cô đã xoay người vội vàng rời đi trước.
Đội số 19 chạy đến vào ba phút cuối, bàn phím và chuột của nhóm Lâm Thư Dung đã chuẩn bị đầy đủ, đang yên lặng ngồi ở đó, hai tay ôm tách cà phê nóng Thanh Nhược chuẩn bị cho bọn họ, di chuyển các khớp trên bàn tay.
Lâm Thư Dung ngồi ở trung tâm, khuỷu tay phải chống ở ghế dựa, ba ngón tay chống cằm, nghiêng đầu, híp mắt đánh giá đoàn người luống cuống tay chân phía đối diện, nhẹ giọng mở miệng:
"Tôi chỉ cần vị trí đầu tiên.”
Mấy người bên cạnh quay đầu nhìn hắn, bởi vì loại trận đấu chính thức này không được phép đội mũ, cho nên hắn đã tháo mũ ra, tóc ở hai bên có hơi lộn xộn, lại ngả ngớn tùy ý, trông giống như một con sư tử nhắm hờ hai mắt đang ngủ gật.
"Ân."
"Tốt."
"Cùng chúng tôi nghĩ giống nhau."
Đối phương nhìn hắn cười, nhưng Lâm Thư dung vẫn bất động, vẫn như trước bày ra một bộ dáng thờ ơ không chút để ý.
Trận đấu đầu tiên Trọng Lâm thắng không có khó khăn, kỹ thuật của đối thủ tuy rằng so với mấy tay chơi nghiệp dư ở tiệm net thì tốt hơn, nhưng với bọn họ mà nói vẫn rất đơn giản.
Trận đấu thứ nhất của vòng loại, chỉ đánh một ván, thi đấu kết thúc, thành viên và huấn luyện viên của hai bên cùng hữu nghị bắt tay nhau.
Thanh Nhược ôm áo khoác chạy tới "Khoác áo vào, chúng ta bây giờ phải di chuyển sang phòng số 7, 45 phút nữa trận thi đấu thứ 2 sẽ bắt đầu.”
Trong năm lượt thi đấu đầu tiên, Trọng Lâm đã giành chiến thắng mà không có bất kỳ áp lực nào.
Ván cuối cùng đánh xong, Thanh Nhược đi lên trước khoác áo cho Lâm Thư Dung "Hôm qua anh hẹn đối thủ tới đây sao? Em đã nói chuyện với nhân viên tổ chức, hôm nay tất cả các trận đấu đều đã kết thúc, anh có thể ở đây solo với hắn luôn.”
Lâm Thư Dung cúi đầu hôn cô "Thích xem sao?”
Thanh Nhược gật đầu "Ân, nhưng là muốn nhìn anh thắng.”
Lâm Thư Dung tà khí nhếch môi, giơ tay nhéo má cô, lại hôn miệng nhỏ của cô
"Được.”
Hắn ngẩng đầu lên, ngoắc ngoắc ngón tay về phía người đàn ông đang ngồi ở phía khán giả.
Bên trong khu thi đấu ánh đèn rất sáng, hắn ta cả người mặc một bộ đồ màu đen đứng đó, đôi mắt so với quần áo lại càng tối đến đáng sợ.
Lâm Thư Dung càn rỡ câu lên khóe miệng, ngông cuồng nhìn người đàn ông đang tiến vào "Cặn bã, đến solo?”
Nếu không phải xung quanh nhiều người, người đàn ông này đã muốn trực tiếp nhảy qua đánh chết hắn. Cắn răng gằn từng chữ nói "Sợ anh chắc, đồ tàn tật.”
Lâm Thư Dung bật cười, ác liệt mở miệng "Kẻ nào thua phải kêu baba, có dám hay không?”
"Đến thì đến."
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, ngọc bổ trợ trống rỗng, người đàn ông nhìn Lâm Thư Dung nói "Ta chọn tướng trước.”
Lâm Thư Dung nhún nhún vai, trên miệng còn ngậm thuốc lá, hắn nói xong thì lấy cầm bật lửa lên châm một điếu "Không thành vấn đề."
Trên mạng đều biết hôm nay Lâm Thư Dung cùng "Hướng dẫn của thầy tu mù số 1 quốc gia" thi đấu với nhau nên có rất nhiều quần chúng ăn dưa đều ở một bên vây xem, thấy hình ảnh này của Lâm Thư Dung không thể không nói thực sự quá đẹp trai, nhưng cũng thật thiếu đấm.
Người đàn ông tất nhiên tức giận không nhẹ, chọn vị tướng Lee Sin - thầy tu mù hắn ta am hiểu nhất, quay đầu khiêu khích Lâm Thư Dung "Có bản lĩnh lấy Lee Sin cùng đánh với tôi, thua gọi ông nội.”
Lâm Thư Dung quả thực lười phản ứng hắn ta, sau khi gọi Lee Sin thì trực tiếp ấn chọn.
Người đàn ông bị vả một cái tát đau đớn vào mặt.
Thời điểm kết thúc trận đấu, Lâm Thư Dung dựa lưng vào ghế, với tay gạt tàn thuốc "Ba cái đầu, tôi không có thời gian cùng người không liên quan lãng phí, nên ăn cơm tối rồi..."
Mấy người Thủy ca ở bên cạnh, từ lúc người đàn ông tới đã lấy điện thoại ra livestream. Lâm Thư Dung nói xong câu đó, lập tức ống kính liền chuyển hướng nhắm thẳng vào người đàn ông, trên màn hình, có thể thấy được xương trên sườn mặt của hắn ta vì động tác cắn chặt răng mà nổi lên rất rõ, nhưng không có trả lời, phỏng chừng đã bị Lâm Thư Dung chọc cho tức giận đến cực điểm.
Quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, toàn bộ đều ồn ào.
Vị trí của Lâm Thư Dung trong các trận đấu chuyên nghiệp đều là ADC, nhưng mà hắn bình thường tướng nào cũng có thể chơi.
Năm đó trong Tia Chớp, Thủy ca thường đi đường trên, ba tháng sau bị Lâm Thư Dung dùng tướng đường trên treo lên mà đánh. Thời điểm Lâm Thư Dung vừa mới gia nhập Tia chớp cùng thành viên chuyên đi rừng solo thua, một thời gian sau hắn liền hẹn người đó đấu thêm một ván, thành công giành chiến thắng.
Thêm vào việc hai năm qua hắn ở Tấn Thành, tuy rằng không chơi game, nhưng thầy tu mù Lee Sin là một cường ma huyễn kỹ, Lâm Thư Dung cũng đã không ít lần nghiên cứu kỹ năng và phân tích sát thương của vị tướng này.
Hơn nữa có một số thứ, thật sự là yêu cầu thiên phú.
Lúc Lâm Thư Dung đứng lên, người dẫn chương trình kia vẫn còn có chút phản ứng không kịp, vẻ mặt ngây dại nhìn chằm chằm màn hình.
Lâm Thư Dung dụi tàn thuốc vào gạt tàn, vỗ vỗ khói bụi trên quần áo rồi đi về phía hắn ta "Kêu một tiếng ông nội nghe nào. Đây cũng không phải là tôi khi dễ anh.”
Người MC kia ngẩng đầu lên, gần như cả hai mắt đều đỏ lên "Anh... anh..."
Lâm Thư Dung đứng ở bên cạnh bàn, nhún nhún vai "Dám chơi không dám chịu sao?”
Hỏi xong những lời này, hắn cũng không tiếp tục dừng lại, xoay người đi về phía Thanh Nhược.
Mấy người Thủy ca thấy thế cũng đã chuẩn bị tắt video phát trực tiếp.
Quần chúng ăn dưa xung quanh một nửa kêu gào Lâm Thư Dung, thuần túy là kích động, nửa còn lại đang ồn ào "Hướng dẫn của thầy tu mù số 1 quốc gia" kia phải gọi ông nội.
Người dẫn chương trình cúi đầu, hướng về phía Lâm Thư Dung, nhỏ giọng mở miệng, "... Ông nội.”
Quần chúng ăn dưa càng hoan hô sôi nổi.
Lâm Thư Dung dừng bước, đột nhiên cười đến sáng lạn, quay đầu lại vui vẻ nói "Coi như vẫn còn là một nam nhân giữ lời.”
Hắn nhìn về phía Đầu Lưỡi hơi nâng nâng cằm "Viết địa chỉ cho hắn.”
Lại nói với người MC đang ngồi bất động ở một góc "Có thời gian tới phòng huấn luyện này, tôi dạy anh chơi Lee Sin.”
Lâm Thư Dung tiến tới liền ôm lấy eo Thanh Nhược, khó có được lúc không bày ra khí thế kiêu ngạo đáng ghét, mà là một khuôn mặt ôn hòa lên tiếng "Muốn cùng nhau dùng bữa không?”
Tình bạn giữa những người đàn ông chính là kỳ quái như vậy, một giây trước còn hỏi thăm đến cả nhà đối phương, giây tiếp theo đã có thể ngồi chung một bàn vui vẻ ăn cơm.
Lần này Lâm Thư Dung và người MC kia xem như đã hoàn toàn nổi tiếng trong giới thể thao điện tử.
Sau đó bọn họ mới biết người này tên là Hướng Khang.
Hướng Khang ở trên bàn cơm cùng một đám nam sinh càng nói càng hăng say, quả thực chỉ hận gặp mặt quá muộn, còn cùng nhau trở về khách sạn, chuẩn bị tiếp tục trò chuyện.
Chỉ có điều các thành viên còn phải luyện tập, khách sạn bọn họ thuê ở ngay bên cạnh hội trường, mỗi tầng đều có phòng huấn luyện chuyên môn riêng nên chỉ cần trực tiếp cầm bàn phím và chuột đi qua là được.
Hướng Khang biết bọn họ muốn luyện tập, vốn không muốn quấy rầy chuẩn bị ra về, nhưng quả thực là tò mò Lâm Thư Dung nên cũng đi theo đến phòng huấn luyện, ngồi nhìn chằm chằm tay phải của Lâm Thư Dung hai mươi phút. Sau đó ngẩng đầu ngửa mặt lên trời thở dài than ngắn một hơi, "Ai ~ người so với người thật tức chết.”
Hắn ta đột nhiên lên tiếng còn thở dài cảm khái rất lớn tiếng, mấy bàn tay đang tập trung tinh lực run lên, không chút khách khí ngẩng đầu mắng hắn "Ngốc nghếch.”
Hướng Khang "..." Vì thế bề ngoài tỏ ra thực đau lòng thương tâm, bên trong kỳ thật lại rất vui vẻ nói lời tạm biệt.
Thanh Nhược đưa Hướng Khang đến cửa thang máy "Anh lái xe tới đây sao?”
"Mấy ngày nay giải đấu diễn ra nên bên ngoài có nhiều người, quá tắc đường, tôi đi tàu điện ngầm tới đây."
Thanh Nhược cười cười, từ trong túi xách lấy ra một cái cốc giữ nhiệt "Trên đường lạnh, trong này đựng nước nóng, còn chiếc cốc là đồ mới, anh cầm đi.”
Trong nháy mắt, Hướng Khang thực sự đã bị cảm động đến tâm can. Chuyến đi này, hắn quả thật đã nhận lại được rất nhiều thứ.
Cốc có màu đen tuyền, được thiết kế rất đẹp, nổi bật ở giữa là hai chữ "CL" màu trắng, bên phải cũng được in một hàng Hán tự, Trọng Lâm.
Vừa xinh đẹp, vừa đem lại cho người ta cảm giác khảng khái thoải mái.
"Cám ơn."
Hướng Khang ở trong thang máy liền chụp một bức hình, đăng lên weibo.
Không nói gì khác, chỉ viết duy nhất hai từ: Trọng Lâm
Weibo của hắn hôm nay vô cùng náo nhiệt, đều bị cư dân mạng liên tiếp oanh tạc, lúc trước vẫn không để ý tới, hiện tại cũng không có ý định quan tâm.
Buổi tối thời điểm Lâm Thư Dung đeo ba lô trở về phòng, Thanh Nhược đã tắm rửa xong, trên tóc quấn khăn mặt, ngồi ở bên cạnh ghi chú một ít việc.
Nhìn thấy hắn, Thanh Nhược quay đầu cười ôn nhu hỏi "Có mệt hay không?”
Lâm Thư Dung lắc đầu "Sao em còn chưa ngủ?”
Hắn đi qua cúi đầu nhìn notebook được đặt trên bàn, cô đang nghiên cứu lịch trình của nhóm.
Lâm Thư Dung cúi đầu hôn vào khăn mặt cô đang quấn tóc, có chút ướt, nhíu mày "Sao không sấy tóc?”
Thanh Nhược khép lại quyển sổ đứng lên "Chờ anh trở về rồi cùng nhau ngủ. Anh vào rửa mặt một chút rồi lên giường đi ngủ.”
"Hướng Khang gửi tin nhắn riêng cho anh, khen em khen lên đến trời. Bảo bảo, sao em lại lợi hại vậy?”
Thanh Nhược dựa vào cửa phòng tắm nhìn hắn đánh răng, mỉm cười "Ý anh là em chơi game rất lợi hại sao?”
Lâm Thư Dung cũng cười, cúi đầu phun ra bọt kem đánh răng trong miệng, gật đầu "Ừm, ít nhất anh không đánh lại được em nha.”
Vốn dĩ hai người chỉ nói đùa cho vui, cuối cùng cô lại bị những lời này của hắn gợi ra hứng thú "Ai, tối mai sau khi trở về anh dẫn em và mấy người bọn họ đánh một trận, chúng ta 5V5, em hỗ trợ anh?”
Lâm Thư Dung cười đến mặt mày cong cong "Được nha. ”
______________________________
Vốn dĩ 1 tuần sẽ đăng 2 chương, nhưng hôm nay lại đăng thêm 2 chương nữa là để chúc mừng mình đã pass Luk5 rồi huhu
Vị diện này chỉ còn 1 chương nữa là xong rồi. Chương 15 tiếp theo này tác giả tách ra thành 2 phần, nhưng rất dài hic. 1 chương 2 phần nhưng nếu tính số chữ ra thì bằng 4 chương bình thường đó mn ơi ><
Lúc đăng mình sẽ không chia ra mà sẽ đăng thành 1 chương 15 luôn. Hẹn mn tuần sau nhé ^^ Tuần sau là xong vị diện này rồi. Mn có nhận xét gì không? Hay là cảm nhận gì về Lâm Thư Dung không nè?
Cuộc thi tại thành phố Thượng Hải, cũng có thể được xem là một trong những giải đấu chính quy tương đối lớn ở Trung Quốc. Tại đây sẽ tìm ra top 3 đội để tiến vào giải đấu chuyên nghiệp hạng B. Sau đó, trong giải đấu chuyên nghiệp hạng B này, lại chọn ra 10 đội đầu tiên mới có thể được đăng ký chính thức trở thành tổ đội chuyên nghiệp hạng A trong trong bộ môn thể thao điện tử.
Ba đội dẫn đầu của Thượng Hải, 80% tình huống đều có thể lọt vào top 5 tại giải đấu cấp B toàn quốc, dù sao hiện tại trong nước eSports được công nhận nhất là ở hai thành phố: Thượng Hải và Đế Đô. Thêm nữa, năm nay Thượng Hải còn được chọn là địa điểm tổ chức giải hạng B, cộng với việc nếu so về lĩnh vực thể thao điện tử ở Trung Quốc mà nói, Thượng Hải vẫn luôn phát triển hơn Đế Đô.
Mà chứng chỉ tổ đội chuyên nghiệp hạng A, chính là điều kiện tiên quyết để xét duyệt tư cách thi đấu trong nước và quốc tế.
Giải đấu được tổ chức tại hội trường số 5 ở Thượng Hải. Trên thực tế, từ hội trường số 5 đến số 10, tất cả đều được điều chỉnh và thay đổi để làm địa điểm thi đấu cho lĩnh vực eSports. Không chỉ giới hạn trong tựa game Liên minh huyền thoại, mà các môn thể thao điện tử khác, hay là một số lễ kỷ niệm trò chơi lớn đều sẽ diễn ra ở đây.
Xung quanh hội trường sẽ có khách sạn chuyên dụng cung cấp chỗ ở cho các nhóm ở xa hoặc từ nước ngoài đến. Bởi vì có khá nhiều team đến tham dự nên giải đấu dự kiến sẽ tiến hành sáu - bảy ngày, ngoại trừ những đội bị loại từ vòng bảng, các đội khác mỗi ngày sẽ phải thi đấu đến năm - sáu trận.
Bọn họ tuy rằng cũng ở Thượng Hải, nhưng vì vị trí phòng huấn luyện thật sự quá xa, cho nên đã đến khách sạn bên cạnh hội trường sớm hơn một ngày.
Giá cả... Đắt đến líu lưỡi.
Hiện tại những chuyện hậu cần như thế này đều là do Thanh Nhược phụ trách.
Đỗ Mạt Nguyệt và bạn gái của một đồng đội khác cũng cùng tới đây, mấy ngày nay đều sẽ đi theo nhóm bọn họ. Vốn mọi người dự tính sẽ chỉ thuê một phòng đôi cho Thanh Nhược và Lâm Thư Dung, còn lại đều sẽ thuê phòng ba. Đỗ Mặt Nguyệt và nữ sinh kia cùng ở một phòng, nếu như vợ của Thủy ca tới thì cũng có thể đến chỗ các cô ấy nghỉ ngơi.
Tất cả vì... Tiết kiệm tiền.
Nhưng cuối cùng Thanh Nhược vẫn thêu ba phòng tình nhân, những người còn lại cũng đều là phòng đôi, hai người cùng ở chung.
Cô đưa chìa khóa cho Thủy ca: "Thủy ca, nếu chị dâu đến, em sẽ thuê riêng một phòng gia đình cho anh, chị dâu mang theo đứa bé cũng thuận tiện hơn một chút.”
Anh Thủy cười cười, nhận lấy chìa khóa, "Chắc cô ấy sẽ không tới đâu, đến bên này anh cũng không chăm sóc được, lại không thể vừa bế con nhỏ vừa đi xem thi đấu.”
Thanh Nhược gật gật đầu "Vậy nếu như đến thì anh nhớ nói trước cho em, hoặc là để cho chị dâu liên hệ trực tiếp với em, em sẽ chuẩn bị.”
Đoàn người bước vào thang máy đi lên, phòng của bọn họ đều ở tầng mười hai, đại sảnh khách sạn được bài trí khá tốt, hành lang rất rộng, trải thảm mềm mại, dẫm lên phía trên một chút âm thanh cũng không phát ra.
Mấy căn phòng đều liền kề nhau, Đầu Lưỡi và Mèo Đen vào phòng trước, hớn hở quan sát "Chị dâu, phòng này hai người ở thật sự là lãng phí.”
Hai người họ vừa nói như vậy, Thanh Nhược và Lâm Thư Dung đứng ở cửa cũng nhìn thoáng qua, tuy rằng giá cả rất đắt, nhưng điều kiện cơ sở vật chất của khách sạn quả thật không tệ. Thanh Nhược nhìn hai cái, thấy có cửa sổ sát đất, dù chỉ ở tầng mười hai nhưng vẫn có thể chiêm ngưỡng được rất nhiều cảnh sắc.
Cô cười rộ lên lắc đầu "Phải nghỉ ngơi thoải mái thì mới thi đấu tốt được. Chờ các cậu đoạt giải thưởng, chị bảo đảm lần sau sẽ còn cho mọi người ở nơi tốt hơn nữa.”
Mèo Đen còn ngại ngùng cười cười, Đầu Lưỡi ngược lại đã cao hứng hoan hô "Ây da! Phải như vậy chứ!"
Lúc này đã hơn năm giờ một chút, tất cả mọi người đều đang mở cửa, Thanh Nhược đi qua từng phòng nhắc nhở "Các cậu thu dọn đồ đạc xong thì nằm nghỉ một chút, game cũng đừng chơi nữa, đúng sáu giờ chúng ta sẽ tập trung đi ăn cơm.”
"Được."
Hai người trở về phòng của mình, Lâm Thư Dung đặt vali cạnh cửa, ba lô ném xuống bàn. Thanh Nhược cũng đặt một quyển sổ lên bàn, bên cạnh quyển sổ đặt máy tính bảng, đang xem gần khách sạn có tiệm cơm nào được đánh giá cao hay không.
Lâm Thư Dung cởi mũ lưỡi trai ra, từ phía sau ôm eo cô "Đừng nhìn nữa.”
Thanh Nhược buông bút xuống, đặt tay lên tay hắn, quay đầu lại cọ cọ vào mặt hắn, cười hỏi "Làm sao vậy? Buổi tối anh muốn ăn cái gì?”
Lâm Thư Dung có chút không vui nói "Không cho em dùng tiền của mình đâu nha. Mặc kệ nhiều hay ít, nhưng đã là tiền của em thì đều không được.”
Thanh Nhược nhéo cánh tay hắn một cái "Không có, không có. Em lấy tiền từ trong thẻ của anh mà, yên tâm đi a.”
Lâm Thư Dung bĩu môi, cọ cọ vào cổ cô rồi khẽ cắn một cái "Không được lừa anh, lừa anh thì sẽ biến thành tiểu chó con.”
Cô cảm thấy hơi nhột nên muốn trốn "Được rồi.”
Trong nhóm bây giờ, mũ đội đều cùng một kiểu dáng, chỉ có màu sắc là do từng người lựa chọn theo ý thích nên sẽ khác nhau. Áo khoác ngoài đang mặc cũng là đồng phục của team bọn họ, Thanh Nhược tìm người thiết kế, một người hai cái, một chiếc màu đen, một chiếc màu xanh nước biển. Đây chỉ mới là đồ mùa đông, mùa hè thì sẽ chờ đến khi trời nóng mới làm. Thời tiết lạnh, quần áo này không chỉ ấm áp mà còn thuận tiện cho việc di chuyển, đơn giản lại không cầu kỳ nên ai nấy đều hết lời khen ngợi.
Sau khi Thanh Nhược tiếp quản chuyện hậu cần thì thật sự đem bọn họ xử lý đến gọn gàng ngăn nắp. Trong đội chỉ có Thủy ca và một huấn luyện viên khác là lớn tuổi hơn cô, còn lại một đám nam sinh đều rất yêu thích Thanh Nhược, ai cũng nghe lời và ngoan ngoãn.
Ngày hôm sau thi đấu, ban tổ chức đã sắp xếp mọi việc rất rõ ràng, mỗi người đeo một tấm thẻ có tên 'CL', phân biệt ra đội viên, huấn luyện viên và nhân viên công tác.
Sau khi Thanh Nhược và phía ban tổ chức xác nhận xong thì dẫn bọn họ vào sân, Trọng Lâm trước tiên sẽ thi đấu với đội số 19, đây là kết quả bốc thăm ngẫu nhiên của máy tính.
Đỗ Mạt Nguyệt và một cô bạn gái khác cũng đeo thẻ nhân viên công tác mà Thanh Nhược đưa cho.
Sau khi bọn họ đến nơi thì trận đấu vẫn chưa bắt đầu, liền ngồi ở một bên ghế nghỉ ngơi.
Nhìn Thanh Nhược một tay cầm notebook, một tay cầm điện thoại bận rộn trước sau, hai cô gái tỏ vẻ... Che mặt.
Trong hội trường đông người, tương đối nóng, mấy chàng trai vào ngồi một hồi thì đã cởi áo khoác ngoài ra, Thanh Nhược tiến tới "Thời gian thi đấu chính thức là chín giờ, là mười phút sau. Nhưng đối phương hiện tại còn chưa xuất hiện, nhân viên công tác cũng không liên lạc được, nếu như bọn họ chín giờ vẫn không có mặt, các cậu liền trực tiếp được thăng hạng.”
"Hãy khởi động ngón tay một chút, chuẩn bị trước."
"Được."
Tám người nghe Thanh Nhược nói xong liền gật đầu ngoan ngoãn đáp ứng. Lâm Thư Dung duỗi tay ra muốn kéo cô lại, nhưng cô đã xoay người vội vàng rời đi trước.
Đội số 19 chạy đến vào ba phút cuối, bàn phím và chuột của nhóm Lâm Thư Dung đã chuẩn bị đầy đủ, đang yên lặng ngồi ở đó, hai tay ôm tách cà phê nóng Thanh Nhược chuẩn bị cho bọn họ, di chuyển các khớp trên bàn tay.
Lâm Thư Dung ngồi ở trung tâm, khuỷu tay phải chống ở ghế dựa, ba ngón tay chống cằm, nghiêng đầu, híp mắt đánh giá đoàn người luống cuống tay chân phía đối diện, nhẹ giọng mở miệng:
"Tôi chỉ cần vị trí đầu tiên.”
Mấy người bên cạnh quay đầu nhìn hắn, bởi vì loại trận đấu chính thức này không được phép đội mũ, cho nên hắn đã tháo mũ ra, tóc ở hai bên có hơi lộn xộn, lại ngả ngớn tùy ý, trông giống như một con sư tử nhắm hờ hai mắt đang ngủ gật.
"Ân."
"Tốt."
"Cùng chúng tôi nghĩ giống nhau."
Đối phương nhìn hắn cười, nhưng Lâm Thư dung vẫn bất động, vẫn như trước bày ra một bộ dáng thờ ơ không chút để ý.
Trận đấu đầu tiên Trọng Lâm thắng không có khó khăn, kỹ thuật của đối thủ tuy rằng so với mấy tay chơi nghiệp dư ở tiệm net thì tốt hơn, nhưng với bọn họ mà nói vẫn rất đơn giản.
Trận đấu thứ nhất của vòng loại, chỉ đánh một ván, thi đấu kết thúc, thành viên và huấn luyện viên của hai bên cùng hữu nghị bắt tay nhau.
Thanh Nhược ôm áo khoác chạy tới "Khoác áo vào, chúng ta bây giờ phải di chuyển sang phòng số 7, 45 phút nữa trận thi đấu thứ 2 sẽ bắt đầu.”
Trong năm lượt thi đấu đầu tiên, Trọng Lâm đã giành chiến thắng mà không có bất kỳ áp lực nào.
Ván cuối cùng đánh xong, Thanh Nhược đi lên trước khoác áo cho Lâm Thư Dung "Hôm qua anh hẹn đối thủ tới đây sao? Em đã nói chuyện với nhân viên tổ chức, hôm nay tất cả các trận đấu đều đã kết thúc, anh có thể ở đây solo với hắn luôn.”
Lâm Thư Dung cúi đầu hôn cô "Thích xem sao?”
Thanh Nhược gật đầu "Ân, nhưng là muốn nhìn anh thắng.”
Lâm Thư Dung tà khí nhếch môi, giơ tay nhéo má cô, lại hôn miệng nhỏ của cô
"Được.”
Hắn ngẩng đầu lên, ngoắc ngoắc ngón tay về phía người đàn ông đang ngồi ở phía khán giả.
Bên trong khu thi đấu ánh đèn rất sáng, hắn ta cả người mặc một bộ đồ màu đen đứng đó, đôi mắt so với quần áo lại càng tối đến đáng sợ.
Lâm Thư Dung càn rỡ câu lên khóe miệng, ngông cuồng nhìn người đàn ông đang tiến vào "Cặn bã, đến solo?”
Nếu không phải xung quanh nhiều người, người đàn ông này đã muốn trực tiếp nhảy qua đánh chết hắn. Cắn răng gằn từng chữ nói "Sợ anh chắc, đồ tàn tật.”
Lâm Thư Dung bật cười, ác liệt mở miệng "Kẻ nào thua phải kêu baba, có dám hay không?”
"Đến thì đến."
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, ngọc bổ trợ trống rỗng, người đàn ông nhìn Lâm Thư Dung nói "Ta chọn tướng trước.”
Lâm Thư Dung nhún nhún vai, trên miệng còn ngậm thuốc lá, hắn nói xong thì lấy cầm bật lửa lên châm một điếu "Không thành vấn đề."
Trên mạng đều biết hôm nay Lâm Thư Dung cùng "Hướng dẫn của thầy tu mù số 1 quốc gia" thi đấu với nhau nên có rất nhiều quần chúng ăn dưa đều ở một bên vây xem, thấy hình ảnh này của Lâm Thư Dung không thể không nói thực sự quá đẹp trai, nhưng cũng thật thiếu đấm.
Người đàn ông tất nhiên tức giận không nhẹ, chọn vị tướng Lee Sin - thầy tu mù hắn ta am hiểu nhất, quay đầu khiêu khích Lâm Thư Dung "Có bản lĩnh lấy Lee Sin cùng đánh với tôi, thua gọi ông nội.”
Lâm Thư Dung quả thực lười phản ứng hắn ta, sau khi gọi Lee Sin thì trực tiếp ấn chọn.
Người đàn ông bị vả một cái tát đau đớn vào mặt.
Thời điểm kết thúc trận đấu, Lâm Thư Dung dựa lưng vào ghế, với tay gạt tàn thuốc "Ba cái đầu, tôi không có thời gian cùng người không liên quan lãng phí, nên ăn cơm tối rồi..."
Mấy người Thủy ca ở bên cạnh, từ lúc người đàn ông tới đã lấy điện thoại ra livestream. Lâm Thư Dung nói xong câu đó, lập tức ống kính liền chuyển hướng nhắm thẳng vào người đàn ông, trên màn hình, có thể thấy được xương trên sườn mặt của hắn ta vì động tác cắn chặt răng mà nổi lên rất rõ, nhưng không có trả lời, phỏng chừng đã bị Lâm Thư Dung chọc cho tức giận đến cực điểm.
Quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, toàn bộ đều ồn ào.
Vị trí của Lâm Thư Dung trong các trận đấu chuyên nghiệp đều là ADC, nhưng mà hắn bình thường tướng nào cũng có thể chơi.
Năm đó trong Tia Chớp, Thủy ca thường đi đường trên, ba tháng sau bị Lâm Thư Dung dùng tướng đường trên treo lên mà đánh. Thời điểm Lâm Thư Dung vừa mới gia nhập Tia chớp cùng thành viên chuyên đi rừng solo thua, một thời gian sau hắn liền hẹn người đó đấu thêm một ván, thành công giành chiến thắng.
Thêm vào việc hai năm qua hắn ở Tấn Thành, tuy rằng không chơi game, nhưng thầy tu mù Lee Sin là một cường ma huyễn kỹ, Lâm Thư Dung cũng đã không ít lần nghiên cứu kỹ năng và phân tích sát thương của vị tướng này.
Hơn nữa có một số thứ, thật sự là yêu cầu thiên phú.
Lúc Lâm Thư Dung đứng lên, người dẫn chương trình kia vẫn còn có chút phản ứng không kịp, vẻ mặt ngây dại nhìn chằm chằm màn hình.
Lâm Thư Dung dụi tàn thuốc vào gạt tàn, vỗ vỗ khói bụi trên quần áo rồi đi về phía hắn ta "Kêu một tiếng ông nội nghe nào. Đây cũng không phải là tôi khi dễ anh.”
Người MC kia ngẩng đầu lên, gần như cả hai mắt đều đỏ lên "Anh... anh..."
Lâm Thư Dung đứng ở bên cạnh bàn, nhún nhún vai "Dám chơi không dám chịu sao?”
Hỏi xong những lời này, hắn cũng không tiếp tục dừng lại, xoay người đi về phía Thanh Nhược.
Mấy người Thủy ca thấy thế cũng đã chuẩn bị tắt video phát trực tiếp.
Quần chúng ăn dưa xung quanh một nửa kêu gào Lâm Thư Dung, thuần túy là kích động, nửa còn lại đang ồn ào "Hướng dẫn của thầy tu mù số 1 quốc gia" kia phải gọi ông nội.
Người dẫn chương trình cúi đầu, hướng về phía Lâm Thư Dung, nhỏ giọng mở miệng, "... Ông nội.”
Quần chúng ăn dưa càng hoan hô sôi nổi.
Lâm Thư Dung dừng bước, đột nhiên cười đến sáng lạn, quay đầu lại vui vẻ nói "Coi như vẫn còn là một nam nhân giữ lời.”
Hắn nhìn về phía Đầu Lưỡi hơi nâng nâng cằm "Viết địa chỉ cho hắn.”
Lại nói với người MC đang ngồi bất động ở một góc "Có thời gian tới phòng huấn luyện này, tôi dạy anh chơi Lee Sin.”
Lâm Thư Dung tiến tới liền ôm lấy eo Thanh Nhược, khó có được lúc không bày ra khí thế kiêu ngạo đáng ghét, mà là một khuôn mặt ôn hòa lên tiếng "Muốn cùng nhau dùng bữa không?”
Tình bạn giữa những người đàn ông chính là kỳ quái như vậy, một giây trước còn hỏi thăm đến cả nhà đối phương, giây tiếp theo đã có thể ngồi chung một bàn vui vẻ ăn cơm.
Lần này Lâm Thư Dung và người MC kia xem như đã hoàn toàn nổi tiếng trong giới thể thao điện tử.
Sau đó bọn họ mới biết người này tên là Hướng Khang.
Hướng Khang ở trên bàn cơm cùng một đám nam sinh càng nói càng hăng say, quả thực chỉ hận gặp mặt quá muộn, còn cùng nhau trở về khách sạn, chuẩn bị tiếp tục trò chuyện.
Chỉ có điều các thành viên còn phải luyện tập, khách sạn bọn họ thuê ở ngay bên cạnh hội trường, mỗi tầng đều có phòng huấn luyện chuyên môn riêng nên chỉ cần trực tiếp cầm bàn phím và chuột đi qua là được.
Hướng Khang biết bọn họ muốn luyện tập, vốn không muốn quấy rầy chuẩn bị ra về, nhưng quả thực là tò mò Lâm Thư Dung nên cũng đi theo đến phòng huấn luyện, ngồi nhìn chằm chằm tay phải của Lâm Thư Dung hai mươi phút. Sau đó ngẩng đầu ngửa mặt lên trời thở dài than ngắn một hơi, "Ai ~ người so với người thật tức chết.”
Hắn ta đột nhiên lên tiếng còn thở dài cảm khái rất lớn tiếng, mấy bàn tay đang tập trung tinh lực run lên, không chút khách khí ngẩng đầu mắng hắn "Ngốc nghếch.”
Hướng Khang "..." Vì thế bề ngoài tỏ ra thực đau lòng thương tâm, bên trong kỳ thật lại rất vui vẻ nói lời tạm biệt.
Thanh Nhược đưa Hướng Khang đến cửa thang máy "Anh lái xe tới đây sao?”
"Mấy ngày nay giải đấu diễn ra nên bên ngoài có nhiều người, quá tắc đường, tôi đi tàu điện ngầm tới đây."
Thanh Nhược cười cười, từ trong túi xách lấy ra một cái cốc giữ nhiệt "Trên đường lạnh, trong này đựng nước nóng, còn chiếc cốc là đồ mới, anh cầm đi.”
Trong nháy mắt, Hướng Khang thực sự đã bị cảm động đến tâm can. Chuyến đi này, hắn quả thật đã nhận lại được rất nhiều thứ.
Cốc có màu đen tuyền, được thiết kế rất đẹp, nổi bật ở giữa là hai chữ "CL" màu trắng, bên phải cũng được in một hàng Hán tự, Trọng Lâm.
Vừa xinh đẹp, vừa đem lại cho người ta cảm giác khảng khái thoải mái.
"Cám ơn."
Hướng Khang ở trong thang máy liền chụp một bức hình, đăng lên weibo.
Không nói gì khác, chỉ viết duy nhất hai từ: Trọng Lâm
Weibo của hắn hôm nay vô cùng náo nhiệt, đều bị cư dân mạng liên tiếp oanh tạc, lúc trước vẫn không để ý tới, hiện tại cũng không có ý định quan tâm.
Buổi tối thời điểm Lâm Thư Dung đeo ba lô trở về phòng, Thanh Nhược đã tắm rửa xong, trên tóc quấn khăn mặt, ngồi ở bên cạnh ghi chú một ít việc.
Nhìn thấy hắn, Thanh Nhược quay đầu cười ôn nhu hỏi "Có mệt hay không?”
Lâm Thư Dung lắc đầu "Sao em còn chưa ngủ?”
Hắn đi qua cúi đầu nhìn notebook được đặt trên bàn, cô đang nghiên cứu lịch trình của nhóm.
Lâm Thư Dung cúi đầu hôn vào khăn mặt cô đang quấn tóc, có chút ướt, nhíu mày "Sao không sấy tóc?”
Thanh Nhược khép lại quyển sổ đứng lên "Chờ anh trở về rồi cùng nhau ngủ. Anh vào rửa mặt một chút rồi lên giường đi ngủ.”
"Hướng Khang gửi tin nhắn riêng cho anh, khen em khen lên đến trời. Bảo bảo, sao em lại lợi hại vậy?”
Thanh Nhược dựa vào cửa phòng tắm nhìn hắn đánh răng, mỉm cười "Ý anh là em chơi game rất lợi hại sao?”
Lâm Thư Dung cũng cười, cúi đầu phun ra bọt kem đánh răng trong miệng, gật đầu "Ừm, ít nhất anh không đánh lại được em nha.”
Vốn dĩ hai người chỉ nói đùa cho vui, cuối cùng cô lại bị những lời này của hắn gợi ra hứng thú "Ai, tối mai sau khi trở về anh dẫn em và mấy người bọn họ đánh một trận, chúng ta 5V5, em hỗ trợ anh?”
Lâm Thư Dung cười đến mặt mày cong cong "Được nha. ”
______________________________
Vốn dĩ 1 tuần sẽ đăng 2 chương, nhưng hôm nay lại đăng thêm 2 chương nữa là để chúc mừng mình đã pass Luk5 rồi huhu
Vị diện này chỉ còn 1 chương nữa là xong rồi. Chương 15 tiếp theo này tác giả tách ra thành 2 phần, nhưng rất dài hic. 1 chương 2 phần nhưng nếu tính số chữ ra thì bằng 4 chương bình thường đó mn ơi ><
Lúc đăng mình sẽ không chia ra mà sẽ đăng thành 1 chương 15 luôn. Hẹn mn tuần sau nhé ^^ Tuần sau là xong vị diện này rồi. Mn có nhận xét gì không? Hay là cảm nhận gì về Lâm Thư Dung không nè?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.