Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 103: Ác linh biến đi (1)

Mặc Linh

15/11/2018

Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

Quạc quạc quạc——

Quạ đen bay qua bay lại, rồi đậu xuống chạc cây trong khu rừng cách đó không xa. Tiếng kêu ma mị vang vọng giữa rừng núi tạo nên sự rùng mình khiến người nghe không khỏi sợ hãi.

Trong đêm dài, ánh trăng thanh tịch, bóng cây trùng trùng điệp điệp.

Sơ Tranh nhìn thấy tay mình gần như trong suốt, phản ứng có hơi không theo kịp.

Tình huống bây giờ của cô là thế quái nào vậy?

Lúc Vương Bát Đản đưa cô đến đây số liệu bị thiếu à, sao chỉ còn có một nửa thế này?

【Chị gái nhỏ, chị bây giờ là quỷ rồi.】

Quỷ...

Quỷ??? A a a Quỷ!!!!

Sơ Tranh mặt không gợn sóng, trấn định hỏi: "Tốt lắm, quỷ thì phá của kiểu gì?"

【Hì hì, có Minh tệ[1] mà. Chị gái nhỏ, chúng ta cố gắng trở thành đại gia phá của đệ nhất Minh giới nào! Cố lên!】

[1]: Minh Tệ: Tiền vàng, vàng mã đó các thím.

Không!

Ta tuyệt đối không muốn!

【Chị gái nhỏ trước tiếp thu ký ức nha. 】 Vương Giả thuần thục vận dụng kỹ năng không muốn nghe liền tự động chuyển kênh một cách lưu loát.

Sơ Tranh: "..." Đồ lừa đảo!

-

Nguyên chủ họ Kiều.

Sau khi tốt nghiệp đại học thì cùng bạn trai lâu năm Mộ Dung Dật kết hôn. Nhưng trước khi kết hôn, lại phát hiện Mô Dung Dật léng phéng với bạn thân của mình.

Cô bạn thân nhất thời không nhịn được liền khoe khoang với nguyên chủ, nói cho cô biết thực ra từ hồi đại học đã sống chung với Mộ Dung Dật.

Chỉ là Mộ Dung Dật không nỡ làm tổn thương cô nên không nói chia tay đấy thôi.

Nguyên chủ cùng hai người đó xảy ra tranh chấp, cô bạn thân trong lúc không để ý đẩy cô một cái. Kết quả nguyên chủ đụng đầu, trực tiếp lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.

Hai người đó vì che giấu việc giết người, ngay trong đêm dã đem xác nguyên chủ vứt ở nơi hoang dã.

Hủy sạch chứng cớ, còn tạo thành chứng cứ giả rằng nguyên chủ đã bỏ nhà ra đi.

Nguyên chủ chết không nhắm mắt, biến thành quỷ. Cô không cam lòng bèn trở về tìm hai người, kết quả phát hiện trời gian đã trôi qua nhiều năm, hai người họ đã thành hôn, sinh con, còn có một đứa bé đáng yêu.

Trong lòng nguyên chủ chứa đầy oán hận, cô không có cách nào đầu thai lại, chỉ đành cả ngày đi theo cô bạn kia cùng Mộ Dung Dật.

Dần dần cô phát hiện ra mình có thể khống chế được một vài thứ, cô bắt đầu hù dọa Một Dung Dật cùng ả bạn thân.

Trong lòng hai kẻ kia có quỷ, đương nhiên sẽ sợ hãi. Nhưng mà rất nhanh bọn họ đã tìm Thiên Sư đến bắt cô.

Mộ Dung Dật cùng ả bạn thân sợ cô tiếp tục trả thù nên nghe theo Thiên Sư, dùng biện pháp độc ác ngăn chặn, khiến cô vĩnh viễn không thể đầu thai.

Sau đó...

Không có sau đó nữa.

Tuyến thời gian Sơ Tranh xuyên tới là lúc —— Cô chết cũng đã chết được một năm, thi thể đều đã hư thối, chỉ còn lại bộ hài cốt.



Thời gian này Mộ Dung Dật đã cùng cô bạn thân Đường Y Nguyệt kết hôn, ân ân ái ái, tình chàng ý thiếp.

Nguyên chủ có vẻ đã trôi dạt một đoạn khá xa, không còn ở vị trí thi thể nữa mà là ở một nghĩa địa...

Có lẽ nguyên chủ đang muốn đi tìm Mộ Dung Dật cùng Đường Y Nguyệt nhưng vì bị mất một phần ký ức nên không tìm thấy đường về nhà.

Nghĩa địa này cũng thật vô dụng, xung quanh ngoài cô ra đến một con quỷ cũng không có. Mặt đất khắp nơi đều là dây leo, cây cối sinh trưởngxiên xiên vẹo vẹo, nhìn qua cũng đã dọa người ta chết khiếp.

Nên rời khỏi nơi quái quỷ này trước đã.

Lại dám đem một cô gái khả ái xinh đẹp như cô xuyên đến chỗ này, Vương Bát Đản đúng là cầm thú!

Sơ Tranh thử nhảy nhảy, chưa gì đã bay lên, cô thử bay về phía trước vài mét, xác định sẽ không xuất hiện tai nạn giao thông nào trên không rồi mới nhẹ nhàng lướt ra bên ngoài.

【Nhiệm vụ chính tuyến: Trong vòng hai canh giờ, mời chị gái nhỏ tiêu hết một ngàn vạn minh tệ, tiền đã gửi đến túi không gian.】

Sơ Tranh: "..."

Nơi hoang vu dã ngoại!

Nghìn dặm xung quanh không có nổi một người sinh sống!

Màn trời núi đất ngoài đen ra thì cũng chỉ có đen kịt!

Ngươi nghiệt súc đến cỡ nào mà bắt ta đi nơi nào tiêu hết một ngàn vạn minh tệ?

Khoan... Từ từ.

Sơ Tranh nhìn xuống cổ tay, đồ đằng khế ước với túi không gian vẫn ở đây như cũ, vậy là khế ước vĩnh cửu hả?

【 Bản đồ hướng dẫn sẽ mở ra.】

Trong đầu Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện một tấm bản đồ, bản đồ kéo vạch một đường xanh, chỉ ra cuối điểm đến đang cách cô ——246 Cây số?

Làm sao ta đi được?

【Bay nha!】 Âm thanh Vương Giả vui sướng: 【Chị gái nhỏ, tốc độ của quỷ rất nhanh, theo như em tính toán thì nếu trên đường không xảy ra chuyện gì, chị còn tối đa 30 phút để phá của đấy.】

Nó nói một tiếng "đấy"cứ như có nhiều thời gian lắm không bằng.

Mà chuyện ngoài ý muốn là chuyện gì?

【 Không có gì, em chỉ nói thế thôi mà.】

Sơ Tranh: "..."

【Chị gái nhỏ, chị đã lãng phí mất một phút rồi.】

Sơ Tranh: "..."

Ta nhịn!

Đồ nghiệt súc Vương Bát Đản!

Chờ cô bắt được đuôi nhỏ của nó, nhất định phải cho nó biết thế nào là sống không bằng chết!

【...】 Hối hận vì đã cho chị gái nhỏ xem bản đồ, giờ thu hồi có kịp không.

Sơ Tranh phát hiện bản đồ vừa chớp tắt một cái, cô vô cảm nhìn chằm chằm vào một gốc cổ thụ: "Vương Bát Đản."

Bản đồ rất nhanh đã ổn định lại nhưng Vương Bát Đản không có ngoi lên nữa.

Sơ Tranh dựa theo điểm được chỉ ra trên bản đồ bay tới, Vương Bát Đản nói chuyện ngoài ý muốn, đại khái là —— Gặp phải lũ quỷ đang kéo bè kết phái đánh nhau kia hả?!

Đây chắc được gọi là đánh hội đồng trong truyền thuyết nhỉ...

Cô còn chưa gặp qua cái loại đội hình này bao giờ, một đám quỷ xếp thành một hàng dài trên đường cái, mặt đối mặt đứng đấy, đứa nào đứa nấy trông cũng đến là thê thảm, thế mà còn vẫn cố gắng làm cho hình tượng của mình càng đáng sợ, ghê tởm hơn.

"Tròng mắt ta có thể gỡ xuống!"

"Ta có thể làm rơi cánh tay!"



"Đầu của ta bị đè dẹp lép!"

"Ruột của ta..."

Sơ Tranh nhìn bầy quỷ trước mặt đang gắng sức so đo kể khổ, trầm mặc đến dị thường.

Khả năng là cô có thành kiến với quỷ rồi!

"Năm nay sẽ là ta! Ta đáng sợ nhất!"

"Ta mới đáng sợ nhất!!"

"Ngươi có gì mà đáng sợ! Ta mới đáng sợ nhất!"

Sơ Tranh dự định lách qua bọn quỷ "đáng sợ" này, tiếp tục đi trên con đường của cô, nhưng kết quả cô mới bay được mấy mét lại đã bị một con quỷ mắt lòi ra một nửa ngăn lại.

"Ngươi đi đâu? Ngươi có bản lĩnh gì, lấy ra xem nào!"

Sơ Tranh chỉ vào mình.

"Nói ngươi đấy."

"..." Ta chỉ là đi ngang qua thì các ngươi có tin không? Sơ Tranh liếc nhìn bầy quỷ đã dừng nhao nhao lại bên kia, tất cả đang nhìn cô chờ mong.

Nhìn ta làm gì!

Ta thật sự chỉ là người qua đường Ất!

Bà đây không tham gia trò chơi thiểu năng của các ngươi!

Cô mới không cần hình tượng ghê tởm như vậy nhá!

Sơ Tranh vẫn trấn định hỏi: "Các ngươi đang làm gì thế?"

"Người nào thắng là có thể lấy được giấy thông hành đó." Con quỷ kia giải thích rồi lại hỏi: "Ngươi có bản lĩnh gì?"

"Giấy thông hành gì?"

"Giấy thông hành chợ quỷ." Con quỷ kia tính tình có vẻ tốt liền trả lời, hắn đỡ tròng mắt mình lên, ngược lại nghi ngờ hỏi: "Ngươi không biết sao?"

"Hiện tại thì biết rồi." Bản đồ Vương Bát Đản cho cô, vô cùng có khả năng là nơi đó.

Lũ quỷ: "..."

"Các ngươi muốn có giấy thông hành sao không đánh một trận?" Còn nhàm chán ở đây so ai đáng sợ hơn ai, bệnh lú não cả lũ à?

"Đánh nhau? Lãng phí thể lực như vậy làm gì, chúng ta đang cố tích góp sức mạnh còn không kịp, sao có thể lãng phí!" Con quỷ kia trợn mắt trừng cô một cái —— Mặc dù hắn vừa trợn,tròng mắt đã lại rơi ra.

Con quỷ hớt hải đuổi theo nhặttròng mắt về, ấn vào hốc mắt: "Ngươi chỉ đi ngang qua? Sao còn không mau đi đi?"

Sơ Tranh: "..." Không phải ngươi ngăn ta sao? Sao ngươi quên nhanh thế?

Con quỷ phất tay, bay về đội ngũ "bầy đàn" nhà nó, tiếp tục trận đấu vừa rồi.

Sơ Tranh tranh thủ thời gian bay xa khỏi đám thần kinh này.

Trên bản đồ vạch xanh chỉ đường càng lúc càng ngắn, bốn phía quỷ cũng dần nhiều lên.

Lại đi về phía trước, cô bỗng nhìn thấy ánh sáng ngời ở phía xa, có một cánh cửa theo phong cách đại môn cổ xưa đặt ở dưới chân núi, ánh sáng phát ra đại môn một đường lan tràn đến cả trên núi.

Dưới cánh cửa có người trông coi, người đi vào cần phải đưa ra một loại thẻ gỗ màu đen.

Thẻ gỗ kia được người canh cửa nhận lấy, bóp nát sẽ hóa thành sợi khói, quấn vào cổ tay của quỷ đi vào.

Sơ Tranh phát hiện không chỉ có quỷ mà còn có cả người.

Những người kia đều mang mặt nạ, thẻ gỗ của họ cũng không giống với thẻ gỗ của quỷ đưa ra. Của họ là màu trắng nên khói quấn ở cổ tay cũng là màu trắng.

【Chị gái nhỏ, còn mười phút thôi.】Vương Giả đột nhiên nhắc nhở cô:【Sắp nhân đôi rồi a!】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook