Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1897
Mặc Linh
07/04/2020
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu niên, một hồi lâu sau mới hít sâu một hơi.
Xong.
Lần này thẻ người tốt đen toàn bộ rồi.
Nhìn điệu bộ này... Chỉ sợ chỉ có thể đánh gãy chân nhốt lại thôi.
【???】 Khoan đã tiểu tỷ tỷ, cô còn chưa bắt đầu, sao lại phán tử hình cho người ta rồi?
Sơ Tranh còn đang suy nghĩ chuyện đánh gãy chân, thiếu niên đã đánh nhau với rồng.
Nó vốn đang bị Sơ Tranh trói buộc, lúc này chỉ có miệng còn có thể phun lửa.
Thiếu niên thành thạo điêu luyện.
Sơ Tranh lui lại hai bước, để tránh làm bị thương chính mình.
Sơ Tranh cho là sẽ không xảy ra sai lầm gì, ai biết ngay sau khi cô lui lại, bên cạnh không biết có một bóng người lao từ đâu ra.
Nhũ băng lơ lửng giữa trời, như đạn lướt về phía vị trí của thiếu niên.
"Hóa ra là ông trộm rồng của tôi." Thiếu niên vẫn rất nhẹ nhàng tránh đi, ngữ điệu đều không có biến hóa.
Người sử dụng ma pháp hệ băng mặc một thân quần áo già dặn bó sát, đeo mặt nạ quỷ màu đen, cơ hồ không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Chỉ có thể phân biệt từ thân hình, hẳn là một người đàn ông.
"Trời giáng!"
Người mặt quỷ thấp giọng quát một tiếng.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu thiếu niên lít nha lít nhít hiện ra từng chuôi kiếm băng, đang xoay tròn tốc độ cao hạ xuống phía hắn.
Thiếu niên không né tránh, ngược lại ngẩng đầu nhìn kiếm băng, vẻ mặt hiếu kì.
Sơ Tranh: "..."
Hắn chết, hẳn không phải là lỗi của ta.
Ngay khi kiếm băng sắp nện trên đỉnh đầu thiếu niên, thiếu niên đứng ở đó, đột nhiên không thấy tung tích.
"Tôi ở đây nha."
Người mặt quỷ giật mình, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Nương theo kiếm băng đập xuống mặt đất, nhấc lên khí lưu, gã nhìn thấy thiếu niên mang theo nụ cười nhu thuận, đứng ở bên người gã.
Bộ dáng kia tựa như tiểu thiếu gia quý tộc được nuôi dưỡng trong lâu đài, không rành thế sự.
Nhưng mà đáy lòng người mặt quỷ đã phun lên một trận lãnh ý.
Không thể ở lâu, rất nhanh những người khác sẽ đến đấy.
Rời khỏi nơi này trước!
Người mặt quỷ lập tức thay đổi sách lược, bay qua phía rồng, túm lấy rồng chuẩn bị đi.
Thân thể rồng lớn gấp hai người, nhưng người kia túm lấy rồng cũng rất nhẹ nhàng, giống như xách một con gà con vậy.
Sơ Tranh: "..."
Rất muốn cho một tràng pháo tay.
Lợi hại lợi hại.
Tiểu nhân nơi đáy lòng Sơ Tranh còn chưa vỗ tay xong, liền nghe "rầm" một tiếng.
Người mặt quỷ và con rồng gà con cùng nhau đập xuống đất.
Sơ Tranh lập tức ngẩng đầu nhìn trời, một mặt đứng đắn nhìn thiếu niên đứng ở hư không, cười đến đơn thuần ngoan ngoãn.
Thẻ người tốt thật đẹp nha...
Người mặt quỷ làm sao nghĩ đến sẽ có một màn như thế.
Gã nắm lấy rồng muốn vọt đi, kết quả bị một lực lượng mạnh mẽ lôi kéo lại, trực tiếp túm gã trở về, bao gồm cả con rồng kia cùng nhau đập trên người gã, xém chút đè chết gã.
Mấu chốt là khi con rồng này vừa đập xuống, người mặt quỷ liền cảm giác mình không động đậy được.
Xung quanh thân thể có một loại lực lượng vô hình trói buộc, càng giãy dụa càng chặt.
Một rồng một người, cứ kỳ quái nằm rạp trên mặt đất như thế.
Thiếu niên không biết người mặt quỷ làm gì, chờ một lát cũng không thấy gã đứng lên, đành phải trở về mặt đất trước.
Vừa vặn Uno mang người đuổi tới, không cần thiếu niên phân phó, lập tức tách rồng và người mặt quỷ ra.
Kỳ quái, sao lại cứng thế này?
Người động thủ đều có một ý nghĩ như thế.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là thiếu gia làm ra.
Dù sao thủ đoạn của thiếu gia từ trước đến nay thần bí khó lường.
Thiếu niên đi đến trước mặt người mặt quỷ, gỡ mặt nạ quỷ của gã xuống.
Dưới mặt nạ một gương mặt coi như anh tuấn lộ ra, nhưng lúc này người đàn ông trợn mắt nhìn, có vẻ hơi dữ tợn.
"Là ông à." Hiển nhiên thiếu niên biết gã, trong ngữ điệu mang theo vài phần kinh ngạc: "Ông lại còn sống. Thật sự là mạng lớn nha."
Nói đến phần sau, thiếu niên lại nhu thuận cười lên.
"Vất vả lắm mới sống sót được, tại sao lại muốn tới nơi này chịu chết chứ?"
"Con rồng này là của tao!" Người mặt quỷ khàn giọng gầm nhẹ một tiếng: "Là mày... Là mày cướp đi từ trong tay ta!!"
"Của ông?" Trong con ngươi màu vàng óng của thiếu niên hiện lên mấy phần vô tội: "Nó và ông có khế ước sao?"
"..."
Hắn mỉm cười nhếch miệng lên, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Nếu đã không có khế ước, thì sao có thể là của ông chứ."
"Mày..." Người mặt quỷ tức giận đến thổ huyết, cắn răng, căm hận nói: "Nếu không phải mày dẫn người mai phục ở đằng sau, thừa dịp tao và nó lưỡng bại câu thương, ngồi làm ngư ông đắc lợi, thì tao đã sớm lập khế ước với nó rồi."
Sơ Tranh xem như đã nghe rõ.
Thẻ người tốt đây là đi theo phía sau mông người khác ăn cướp.
Bây giờ người ta tìm tới cửa.
Trâu!
Thẻ người tốt hắc hóa quả nhiên không tầm thường!
Thiếu niên bên kia a một tiếng: "Nhưng bây giờ ông cũng không đánh thắng tôi nha."
Người mặt quỷ phun ra một ngụm máu.
Vừa rồi gã ngã thế nào cũng không biết.
Không cảm giác được bất cứ nguyên tố gì dao động, thân thể đổ xuống, sau đó thì không thể động đậy, muốn bao nhiêu tà môn thì có bấy nhiêu tà môn.
Người mặt quỷ sắc mặt xanh xám, thiếu niên vẫn cười nhu thuận như cũ: "Ngày hôm nay ông chạy tới trộm rồng của tôi, để nhiều người dưới tay tôi bận rộn như vậy, tôi có chút tức giận đấy."
Người mặt quỷ: "..."
Người mặt quỷ cứng cổ lên, không thèm đếm xỉa: "Muốn chém giết muốn róc thịt gì thì tùy."
Thiếu niên chớp mắt: "Tại sao tôi phải giết ông."
Người mặt quỷ biết rõ thiếu niên nhìn như đơn thuần vô tội này, là ác ma lãnh huyết vô tình cỡ nào.
Hắn không giết mình, đó chính là muốn tra tấn mình rồi?
Nghĩ tới đây, người mặt quỷ liền hận không thể tự sát.
Nhưng bây giờ thân thể không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho hắn xử lý.
Thiếu niên: "Ông đã có thể xâm nhập nơi này mà không bị người phát hiện, còn thả nó ra được, chứng minh ông có chút bản lĩnh... Người như ông, sao tôi lại tùy tiện giết chết chứ, quá lãng phí."
Người mặt quỷ: "..." Còn không bằng giết mình luôn đi, rơi xuống trong tay hắn có thể có kết quả gì tốt?!
Thiếu niên không nói muốn xử trí gã thế nào, vung tay lên: "Trước tiên dẫn hắn đi đi."
Uno: "Vâng."
Thiếu niên phân phó xong, ánh mắt khẽ chuyển, lúc này mới nhìn rõ cô gái đứng ở góc tường, rất là tùy ý hỏi một câu: "Cô là ai?"
Giọng nói kia, giống như không hề quan tâm một người xa lạ như Sơ Tranh xuất hiện ở đây là một chuyện cần cảnh giác.
Mà Uno nghe thấy câu hỏi của thiếu niên, lúc này mới kinh nghi bất định nhìn về phía Sơ Tranh.
Lúc anh ta đến đã nhìn thấy thiếu nữ này, thiếu gia không có biểu thị gì, anh ta tưởng là người bên cạnh thiếu gia.
Mặc dù anh ta được xem là thân tín của thiếu gia, nhưng bên cạnh thiếu gia ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một vài gương mặt lạ.
Anh ta không nghĩ tới thiếu gia lại không biết cô...
Vậy có cần bắt lại không?
Đây chính là lẻn vào!!
Uno cẩn thận quan sát thiếu gia nhà mình, quyết định trước tiên cứ chờ chút đã, chờ thiếu gia lên tiếng rồi nói.
Sơ Tranh không trả lời, nhìn người mặt quỷ đang bị mang đi: "Tôi giúp anh bắt, anh không cảm ơn tôi?"
Thiếu niên nghiêng đầu: "Cô giúp tôi bắt?"
Sơ Tranh chỉ cảm thấy thẻ người tốt biểu hiện có chút ngoan ngoãn quá mức, tay đút trong túi túm lấy quần áo vân vê qua lại đến mấy lần.
"Bằng không thì anh cảm thấy vì sao vừa rồi chúng nó lại bất động?"
Thiếu niên đương nhiên biết rõ, vừa rồi hắn không làm gì cả.
Thiếu niên nhoẻn miệng cười, rất là nhu thuận hỏi: "Vậy tôi phải cảm ơn cô sao?"
*
Đến, bỏ phiếu nha các tiểu tỷ tỷ!! Bỏ phiếu là thoải mái nhất thời, luôn luôn bỏ phiếu là vĩnh viễn thoải mái!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu niên, một hồi lâu sau mới hít sâu một hơi.
Xong.
Lần này thẻ người tốt đen toàn bộ rồi.
Nhìn điệu bộ này... Chỉ sợ chỉ có thể đánh gãy chân nhốt lại thôi.
【???】 Khoan đã tiểu tỷ tỷ, cô còn chưa bắt đầu, sao lại phán tử hình cho người ta rồi?
Sơ Tranh còn đang suy nghĩ chuyện đánh gãy chân, thiếu niên đã đánh nhau với rồng.
Nó vốn đang bị Sơ Tranh trói buộc, lúc này chỉ có miệng còn có thể phun lửa.
Thiếu niên thành thạo điêu luyện.
Sơ Tranh lui lại hai bước, để tránh làm bị thương chính mình.
Sơ Tranh cho là sẽ không xảy ra sai lầm gì, ai biết ngay sau khi cô lui lại, bên cạnh không biết có một bóng người lao từ đâu ra.
Nhũ băng lơ lửng giữa trời, như đạn lướt về phía vị trí của thiếu niên.
"Hóa ra là ông trộm rồng của tôi." Thiếu niên vẫn rất nhẹ nhàng tránh đi, ngữ điệu đều không có biến hóa.
Người sử dụng ma pháp hệ băng mặc một thân quần áo già dặn bó sát, đeo mặt nạ quỷ màu đen, cơ hồ không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Chỉ có thể phân biệt từ thân hình, hẳn là một người đàn ông.
"Trời giáng!"
Người mặt quỷ thấp giọng quát một tiếng.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu thiếu niên lít nha lít nhít hiện ra từng chuôi kiếm băng, đang xoay tròn tốc độ cao hạ xuống phía hắn.
Thiếu niên không né tránh, ngược lại ngẩng đầu nhìn kiếm băng, vẻ mặt hiếu kì.
Sơ Tranh: "..."
Hắn chết, hẳn không phải là lỗi của ta.
Ngay khi kiếm băng sắp nện trên đỉnh đầu thiếu niên, thiếu niên đứng ở đó, đột nhiên không thấy tung tích.
"Tôi ở đây nha."
Người mặt quỷ giật mình, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Nương theo kiếm băng đập xuống mặt đất, nhấc lên khí lưu, gã nhìn thấy thiếu niên mang theo nụ cười nhu thuận, đứng ở bên người gã.
Bộ dáng kia tựa như tiểu thiếu gia quý tộc được nuôi dưỡng trong lâu đài, không rành thế sự.
Nhưng mà đáy lòng người mặt quỷ đã phun lên một trận lãnh ý.
Không thể ở lâu, rất nhanh những người khác sẽ đến đấy.
Rời khỏi nơi này trước!
Người mặt quỷ lập tức thay đổi sách lược, bay qua phía rồng, túm lấy rồng chuẩn bị đi.
Thân thể rồng lớn gấp hai người, nhưng người kia túm lấy rồng cũng rất nhẹ nhàng, giống như xách một con gà con vậy.
Sơ Tranh: "..."
Rất muốn cho một tràng pháo tay.
Lợi hại lợi hại.
Tiểu nhân nơi đáy lòng Sơ Tranh còn chưa vỗ tay xong, liền nghe "rầm" một tiếng.
Người mặt quỷ và con rồng gà con cùng nhau đập xuống đất.
Sơ Tranh lập tức ngẩng đầu nhìn trời, một mặt đứng đắn nhìn thiếu niên đứng ở hư không, cười đến đơn thuần ngoan ngoãn.
Thẻ người tốt thật đẹp nha...
Người mặt quỷ làm sao nghĩ đến sẽ có một màn như thế.
Gã nắm lấy rồng muốn vọt đi, kết quả bị một lực lượng mạnh mẽ lôi kéo lại, trực tiếp túm gã trở về, bao gồm cả con rồng kia cùng nhau đập trên người gã, xém chút đè chết gã.
Mấu chốt là khi con rồng này vừa đập xuống, người mặt quỷ liền cảm giác mình không động đậy được.
Xung quanh thân thể có một loại lực lượng vô hình trói buộc, càng giãy dụa càng chặt.
Một rồng một người, cứ kỳ quái nằm rạp trên mặt đất như thế.
Thiếu niên không biết người mặt quỷ làm gì, chờ một lát cũng không thấy gã đứng lên, đành phải trở về mặt đất trước.
Vừa vặn Uno mang người đuổi tới, không cần thiếu niên phân phó, lập tức tách rồng và người mặt quỷ ra.
Kỳ quái, sao lại cứng thế này?
Người động thủ đều có một ý nghĩ như thế.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là thiếu gia làm ra.
Dù sao thủ đoạn của thiếu gia từ trước đến nay thần bí khó lường.
Thiếu niên đi đến trước mặt người mặt quỷ, gỡ mặt nạ quỷ của gã xuống.
Dưới mặt nạ một gương mặt coi như anh tuấn lộ ra, nhưng lúc này người đàn ông trợn mắt nhìn, có vẻ hơi dữ tợn.
"Là ông à." Hiển nhiên thiếu niên biết gã, trong ngữ điệu mang theo vài phần kinh ngạc: "Ông lại còn sống. Thật sự là mạng lớn nha."
Nói đến phần sau, thiếu niên lại nhu thuận cười lên.
"Vất vả lắm mới sống sót được, tại sao lại muốn tới nơi này chịu chết chứ?"
"Con rồng này là của tao!" Người mặt quỷ khàn giọng gầm nhẹ một tiếng: "Là mày... Là mày cướp đi từ trong tay ta!!"
"Của ông?" Trong con ngươi màu vàng óng của thiếu niên hiện lên mấy phần vô tội: "Nó và ông có khế ước sao?"
"..."
Hắn mỉm cười nhếch miệng lên, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Nếu đã không có khế ước, thì sao có thể là của ông chứ."
"Mày..." Người mặt quỷ tức giận đến thổ huyết, cắn răng, căm hận nói: "Nếu không phải mày dẫn người mai phục ở đằng sau, thừa dịp tao và nó lưỡng bại câu thương, ngồi làm ngư ông đắc lợi, thì tao đã sớm lập khế ước với nó rồi."
Sơ Tranh xem như đã nghe rõ.
Thẻ người tốt đây là đi theo phía sau mông người khác ăn cướp.
Bây giờ người ta tìm tới cửa.
Trâu!
Thẻ người tốt hắc hóa quả nhiên không tầm thường!
Thiếu niên bên kia a một tiếng: "Nhưng bây giờ ông cũng không đánh thắng tôi nha."
Người mặt quỷ phun ra một ngụm máu.
Vừa rồi gã ngã thế nào cũng không biết.
Không cảm giác được bất cứ nguyên tố gì dao động, thân thể đổ xuống, sau đó thì không thể động đậy, muốn bao nhiêu tà môn thì có bấy nhiêu tà môn.
Người mặt quỷ sắc mặt xanh xám, thiếu niên vẫn cười nhu thuận như cũ: "Ngày hôm nay ông chạy tới trộm rồng của tôi, để nhiều người dưới tay tôi bận rộn như vậy, tôi có chút tức giận đấy."
Người mặt quỷ: "..."
Người mặt quỷ cứng cổ lên, không thèm đếm xỉa: "Muốn chém giết muốn róc thịt gì thì tùy."
Thiếu niên chớp mắt: "Tại sao tôi phải giết ông."
Người mặt quỷ biết rõ thiếu niên nhìn như đơn thuần vô tội này, là ác ma lãnh huyết vô tình cỡ nào.
Hắn không giết mình, đó chính là muốn tra tấn mình rồi?
Nghĩ tới đây, người mặt quỷ liền hận không thể tự sát.
Nhưng bây giờ thân thể không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho hắn xử lý.
Thiếu niên: "Ông đã có thể xâm nhập nơi này mà không bị người phát hiện, còn thả nó ra được, chứng minh ông có chút bản lĩnh... Người như ông, sao tôi lại tùy tiện giết chết chứ, quá lãng phí."
Người mặt quỷ: "..." Còn không bằng giết mình luôn đi, rơi xuống trong tay hắn có thể có kết quả gì tốt?!
Thiếu niên không nói muốn xử trí gã thế nào, vung tay lên: "Trước tiên dẫn hắn đi đi."
Uno: "Vâng."
Thiếu niên phân phó xong, ánh mắt khẽ chuyển, lúc này mới nhìn rõ cô gái đứng ở góc tường, rất là tùy ý hỏi một câu: "Cô là ai?"
Giọng nói kia, giống như không hề quan tâm một người xa lạ như Sơ Tranh xuất hiện ở đây là một chuyện cần cảnh giác.
Mà Uno nghe thấy câu hỏi của thiếu niên, lúc này mới kinh nghi bất định nhìn về phía Sơ Tranh.
Lúc anh ta đến đã nhìn thấy thiếu nữ này, thiếu gia không có biểu thị gì, anh ta tưởng là người bên cạnh thiếu gia.
Mặc dù anh ta được xem là thân tín của thiếu gia, nhưng bên cạnh thiếu gia ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một vài gương mặt lạ.
Anh ta không nghĩ tới thiếu gia lại không biết cô...
Vậy có cần bắt lại không?
Đây chính là lẻn vào!!
Uno cẩn thận quan sát thiếu gia nhà mình, quyết định trước tiên cứ chờ chút đã, chờ thiếu gia lên tiếng rồi nói.
Sơ Tranh không trả lời, nhìn người mặt quỷ đang bị mang đi: "Tôi giúp anh bắt, anh không cảm ơn tôi?"
Thiếu niên nghiêng đầu: "Cô giúp tôi bắt?"
Sơ Tranh chỉ cảm thấy thẻ người tốt biểu hiện có chút ngoan ngoãn quá mức, tay đút trong túi túm lấy quần áo vân vê qua lại đến mấy lần.
"Bằng không thì anh cảm thấy vì sao vừa rồi chúng nó lại bất động?"
Thiếu niên đương nhiên biết rõ, vừa rồi hắn không làm gì cả.
Thiếu niên nhoẻn miệng cười, rất là nhu thuận hỏi: "Vậy tôi phải cảm ơn cô sao?"
*
Đến, bỏ phiếu nha các tiểu tỷ tỷ!! Bỏ phiếu là thoải mái nhất thời, luôn luôn bỏ phiếu là vĩnh viễn thoải mái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.