Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1905
Mặc Linh
07/04/2020
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Charles phái mấy nhóm người đến, nhưng đều có đi mà không có về.
Sau khi Charles phát hiện, cũng không tiếp tục phái người tới nữa.
Thời gian xuất phát đến di tích Bình Dương được định ở sau bữa cơm trưa.
Di tích Bình Dương cách bọn họ tầm hơn nửa ngày lộ trình, khi đến nơi đúng lúc là ban đêm.
Các đạo sư sắp xếp cho học sinh vào ở.
Sơ Tranh lấy được số phòng trước, cô vừa quan sát xong gian phòng, ba nữ sinh cười cười nói nói tiến vào.
Nhìn thấy Sơ Tranh, tiếng cười nói lập tức biến mất.
"Vậy... vậy, tớ về phòng tớ trước đây." Một nữ sinh trong đó lập tức vứt bỏ đồng bạn, quay người đi.
Gian phòng có ba chiếc giường, cho nên hai nữ sinh còn lại là bạn cùng phòng với Sơ Tranh.
Hai nữ sinh cứng đờ tại cửa ra vào, muốn vào lại không dám.
Cô rất dữ...
Hơn nữa gần đây lời đồn liên quan đến cô quá nhiều, bọn họ không dám ở cùng một phòng với cô.
Sơ Tranh cũng không thích ở cùng người xa lạ, lăn một cái cũng không được, cho nên...
Hai nữ sinh nhìn Sơ Tranh đi qua phía bọn họ, theo bản năng ôm chặt đối phương.
Cô cô cô... Cô muốn làm gì?
Sơ Tranh: "..."
Không phải, dung mạo của ta rất dọa người sao? Các ngươi có biểu tình gì đây, ta còn có thể ăn các ngươi hay sao?
-
Hai nữ sinh cầm kim tệ Sơ Tranh cho, ngơ ngác đứng ngoài cửa phòng, một hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần.
Không, không bị đánh.
Hai người vui đến phát khóc, sau đó co cẳng liền chạy.
Sơ Tranh nghe động tĩnh bên ngoài, khóe miệng giật một cái.
Sơ Tranh tắm rửa xong, nghe thấy bên ngoài hành lang có động tĩnh, phòng cách âm không tốt, Sơ Tranh tựa ở cạnh cửa, nghe bát quái một lát.
Hình như là Elsa không hài lòng với gian phòng, cuối cùng không biết tại sao lại dẫn cả đối thủ một mất một còn của ả là Nina tới, bây giờ hai người đang không ai nhường ai.
Chuyện này cuối cùng là đạo sư ra mặt, lúc này hai người mới trở về phòng của mình.
Sơ Tranh nghe bát quái xong, bò lên giường đi ngủ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, đạo sư dẫn bọn họ tiến về di tích Bình Dương.
Hôm qua Sơ Tranh đã quan sát qua, gần đây không có kiến trúc gì, còn tưởng rằng là cung điện dưới đất gì đó, kết quả chờ đạo sư dẫn bọn họ bước vào Truyền Tống trận, mới phát hiện cũng không phải là cung điện dưới đất.
Bầu trời vẫn là bầu trời kia, chỉ là kiến trúc trước mặt...
Phế tích giống như từng trải qua chiến tranh, có chút kiến trúc mặc dù còn hoàn hảo, nhưng cũng dãi dầu sương gió, giống như người già kéo dài hơi tàn.
Đây chính là di tích?
Thật đúng là đúng nghĩa với từ di tích này.
Bây giờ là một lớp đi một chỗ, Alice và Sơ Tranh không phải một lớp, tự nhiên không thể đi cùng nhau.
Một mình Sơ Tranh chậm rãi đi ở cuối cùng, đằng trước là tiếng đạo sư giảng giải, âm thanh nhẹ nhàng đảo qua, có nhiều chỗ suy đoán hàm hồ, nếu như không phải cố ý, thì chính là đạo sư cũng không biết rõ cụ thể.
"Mọi người ở đây nghỉ ngơi trước đi." Giọng nói của đạo sư từ phía trước truyền đến: "Khu này đều rất an toàn, cũng có thể quan sát xung quanh, hai tiếng sau tập hợp."
Nghe nói có thể tự do hoạt động, các học sinh lập tức tốp năm tốp ba kết bầy, đi về nơi mình cảm thấy hứng thú.
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, Alice chạy từ bên kia tới, đưa nước đưa điểm tâm cho cô, vô cùng giống tiểu tùy tùng.
"Hừm, tao nói gần đây sao mà to gan thế, hóa ra là tìm được chủ nhân mới rồi à?"
Nina mang theo hai người, đứng ở rất xa, giễu cợt một câu.
Sơ Tranh giương mắt nhìn sang bên kia, vẻ mặt Nina khẽ biến: "Nhìn gì mà nhìn! Mày cho rằng tao sợ mày chắc!"
Nina hô xong lời này, lập tức chạy sang một bên khác.
Sơ Tranh: "..."
Alice: "..."
"Cô ta còn bắt nạt cậu không?" Sơ Tranh thuận miệng hỏi một câu.
"Không... Không có." Alice lắc đầu.
Từ sau sự kiện kia, có một thời gian thật dài Nina không đến trường học, sau khi đến cũng không làm gì.
Chỉ là ngẫu nhiên nói lời châm chọc cô ấy hai câu.
Sơ Tranh bên này nói với Alice câu được câu không, bên kia Nina và Elsa không biết làm sao lại đánh nhau.
Đúng, không sai, bọn họ đánh nhau.
Chuyện bát quái này sao Sơ Tranh có thể bỏ qua, chờ Alice vừa mở miệng, cô lập tức thuận thế đứng dậy đi vây xem.
"Các cậu đừng đánh nữa."
"Ai da! Đừng đánh nữa đừng đánh nữa."
Bên cạnh đều là bạn học khuyên can, lo lắng vô cùng.
Đây cũng không phải là học viện, đây là di tích, nếu như làm ra chuyện gì, đến lúc đó còn tốt được nữa sao?
Nina và Elsa làm gì nghe lọt được, hai người dùng ma pháp công kích càng thêm không kiêng kỵ.
Các bạn học vây xem dồn dập lui lại.
Trong đám người có người thấy chuyện không đúng, lập tức đi gọi đạo sư.
Ma pháp hệ hỏa và ma pháp hệ thủy va chạm, thỉnh thoảng phát ra một tiếng nổ, Elsa và Nina thực lực tương đương nhau, cô kiềm chế tôi một hiệp, tôi kiềm chế cô một hiệp, dù sao cũng không ai chiếm được chỗ tốt.
Sơ Tranh còn đang suy nghĩ xem có nên gia tăng chút độ khó cho bọn họ không, thì đã nghe thấy đạo sư gầm thét một tiếng: "Dừng tay!!"
Trong tiếng rống giận này của đạo sư, Elsa và Nina đồng thời phát đại chiêu.
Sau đó...
Ngọn lửa và dòng nước va chạm trên không trung, lệch ra mấy phần, quấn lấy nhau đánh về phía kiến trúc tàn tạ cao hơn năm mét bên cạnh bọn họ.
Con ngươi Sơ Tranh hơi co rụt lại, túm lấy Alice, cấp tốc lui về phía sau.
"Chạy!!"
Giọng điệu của đạo sư cũng thay đổi.
Mà những học sinh kia vây xem kia tự cho là đứng ở khoảng cách an toàn, cũng không nhìn ra nguy hiểm.
Nghe thấy tiếng này của đạo sư, đều mờ mịt nhìn ra phía sau.
Nhưng vào lúc này, toà kiến trúc cao năm mét kia, ầm ầm sụp đổ.
Chỉ là sụp đổ thì cũng không tính là gì, khiến cho người ta cảm thấy kinh khủng chính là, một nguồn sức mạnh mênh mông từ bên kia bao trùm tới.
Tất cả học sinh bị cỗ sức mạnh kia quét bay, sau khi làm một đường vận động hình vòng cung trên không trung, tứ tán nện xuống.
Sơ Tranh giơ tay ngăn cản một chút, nhưng vẫn bị lực lượng kia đâm đến lui lại mấy bước.
Lực lượng này còn dồi dào hơn so với những lực lượng trước đó cô từng gặp, chỉ nhìn từ trên khí thế, thì đã có một loại cảm giác áp đảo hết thảy, làm cho người ta thần phục.
Hết thảy những chuyện này phát sinh quá nhanh.
Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh một giây.
"Khụ khụ khụ..."
"Đau quá."
"Chân của tôi, đau quá... Không thể động đây được, a, có phải rồi sắp chết rồi không, cứu mạng."
Tiếng học sinh kêu rên dần dần nổi lên.
"Shelleya... Cậu... Cậu không sao chứ?" Alice đứng sau lưng Sơ Tranh, không bị tổn thương gì, nhưng lúc này hai chân như nhũn ra, run dữ dội hơn.
"Không sao." Sơ Tranh hạ cổ tay, cẩn thận dùng ngân tuyến bày ra một vòng phòng hộ.
Alice nuốt một ngụm nước bọt.
Tất cả bạn học, bao gồm cả đạo sư đều bị lực lượng kỳ quái vừa rồi đánh bay, chỉ có Sơ Tranh êm đẹp đứng đấy, như hạc giữa bầy gà, vô cùng bắt mắt.
Bạn học Shelleya thật lợi hại nha!
Hơn nữa dáng vẻ vừa rồi cô ngăn trước mặt mình... Quá đẹp rồi.
Alice càng nghĩ nhịp tim càng nhanh, mặt đỏ rần lên.
-
Ở trong một mảnh tiếng kêu rên, nơi xa có người nghe thấy động tĩnh đuổi tới, hiện trường ồn ào, Sơ Tranh nhìn về phía tòa kiến trúc vừa sụp đổ kia.
Lúc này kiến trúc cao hơn năm mét đã biến thành một đống phế tích.
Mà ở trong phế tích...
Loáng thoáng có ánh sáng từ trong khe hở xông tới, màu sắc của ánh sáng không đồng nhất, ánh sáng cực xinh đẹp.
Đó là thứ gì?
Hiển nhiên người đuổi tới đằng sau, thứ trước hết trông thấy cũng là tình huống của phế tích, dồn dập ngây ngốc ra.
***
Mọi người đếm xem sáng giờ được bao nhiêu chương rồi, đạt chỉ tiêu chưa
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Charles phái mấy nhóm người đến, nhưng đều có đi mà không có về.
Sau khi Charles phát hiện, cũng không tiếp tục phái người tới nữa.
Thời gian xuất phát đến di tích Bình Dương được định ở sau bữa cơm trưa.
Di tích Bình Dương cách bọn họ tầm hơn nửa ngày lộ trình, khi đến nơi đúng lúc là ban đêm.
Các đạo sư sắp xếp cho học sinh vào ở.
Sơ Tranh lấy được số phòng trước, cô vừa quan sát xong gian phòng, ba nữ sinh cười cười nói nói tiến vào.
Nhìn thấy Sơ Tranh, tiếng cười nói lập tức biến mất.
"Vậy... vậy, tớ về phòng tớ trước đây." Một nữ sinh trong đó lập tức vứt bỏ đồng bạn, quay người đi.
Gian phòng có ba chiếc giường, cho nên hai nữ sinh còn lại là bạn cùng phòng với Sơ Tranh.
Hai nữ sinh cứng đờ tại cửa ra vào, muốn vào lại không dám.
Cô rất dữ...
Hơn nữa gần đây lời đồn liên quan đến cô quá nhiều, bọn họ không dám ở cùng một phòng với cô.
Sơ Tranh cũng không thích ở cùng người xa lạ, lăn một cái cũng không được, cho nên...
Hai nữ sinh nhìn Sơ Tranh đi qua phía bọn họ, theo bản năng ôm chặt đối phương.
Cô cô cô... Cô muốn làm gì?
Sơ Tranh: "..."
Không phải, dung mạo của ta rất dọa người sao? Các ngươi có biểu tình gì đây, ta còn có thể ăn các ngươi hay sao?
-
Hai nữ sinh cầm kim tệ Sơ Tranh cho, ngơ ngác đứng ngoài cửa phòng, một hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần.
Không, không bị đánh.
Hai người vui đến phát khóc, sau đó co cẳng liền chạy.
Sơ Tranh nghe động tĩnh bên ngoài, khóe miệng giật một cái.
Sơ Tranh tắm rửa xong, nghe thấy bên ngoài hành lang có động tĩnh, phòng cách âm không tốt, Sơ Tranh tựa ở cạnh cửa, nghe bát quái một lát.
Hình như là Elsa không hài lòng với gian phòng, cuối cùng không biết tại sao lại dẫn cả đối thủ một mất một còn của ả là Nina tới, bây giờ hai người đang không ai nhường ai.
Chuyện này cuối cùng là đạo sư ra mặt, lúc này hai người mới trở về phòng của mình.
Sơ Tranh nghe bát quái xong, bò lên giường đi ngủ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, đạo sư dẫn bọn họ tiến về di tích Bình Dương.
Hôm qua Sơ Tranh đã quan sát qua, gần đây không có kiến trúc gì, còn tưởng rằng là cung điện dưới đất gì đó, kết quả chờ đạo sư dẫn bọn họ bước vào Truyền Tống trận, mới phát hiện cũng không phải là cung điện dưới đất.
Bầu trời vẫn là bầu trời kia, chỉ là kiến trúc trước mặt...
Phế tích giống như từng trải qua chiến tranh, có chút kiến trúc mặc dù còn hoàn hảo, nhưng cũng dãi dầu sương gió, giống như người già kéo dài hơi tàn.
Đây chính là di tích?
Thật đúng là đúng nghĩa với từ di tích này.
Bây giờ là một lớp đi một chỗ, Alice và Sơ Tranh không phải một lớp, tự nhiên không thể đi cùng nhau.
Một mình Sơ Tranh chậm rãi đi ở cuối cùng, đằng trước là tiếng đạo sư giảng giải, âm thanh nhẹ nhàng đảo qua, có nhiều chỗ suy đoán hàm hồ, nếu như không phải cố ý, thì chính là đạo sư cũng không biết rõ cụ thể.
"Mọi người ở đây nghỉ ngơi trước đi." Giọng nói của đạo sư từ phía trước truyền đến: "Khu này đều rất an toàn, cũng có thể quan sát xung quanh, hai tiếng sau tập hợp."
Nghe nói có thể tự do hoạt động, các học sinh lập tức tốp năm tốp ba kết bầy, đi về nơi mình cảm thấy hứng thú.
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, Alice chạy từ bên kia tới, đưa nước đưa điểm tâm cho cô, vô cùng giống tiểu tùy tùng.
"Hừm, tao nói gần đây sao mà to gan thế, hóa ra là tìm được chủ nhân mới rồi à?"
Nina mang theo hai người, đứng ở rất xa, giễu cợt một câu.
Sơ Tranh giương mắt nhìn sang bên kia, vẻ mặt Nina khẽ biến: "Nhìn gì mà nhìn! Mày cho rằng tao sợ mày chắc!"
Nina hô xong lời này, lập tức chạy sang một bên khác.
Sơ Tranh: "..."
Alice: "..."
"Cô ta còn bắt nạt cậu không?" Sơ Tranh thuận miệng hỏi một câu.
"Không... Không có." Alice lắc đầu.
Từ sau sự kiện kia, có một thời gian thật dài Nina không đến trường học, sau khi đến cũng không làm gì.
Chỉ là ngẫu nhiên nói lời châm chọc cô ấy hai câu.
Sơ Tranh bên này nói với Alice câu được câu không, bên kia Nina và Elsa không biết làm sao lại đánh nhau.
Đúng, không sai, bọn họ đánh nhau.
Chuyện bát quái này sao Sơ Tranh có thể bỏ qua, chờ Alice vừa mở miệng, cô lập tức thuận thế đứng dậy đi vây xem.
"Các cậu đừng đánh nữa."
"Ai da! Đừng đánh nữa đừng đánh nữa."
Bên cạnh đều là bạn học khuyên can, lo lắng vô cùng.
Đây cũng không phải là học viện, đây là di tích, nếu như làm ra chuyện gì, đến lúc đó còn tốt được nữa sao?
Nina và Elsa làm gì nghe lọt được, hai người dùng ma pháp công kích càng thêm không kiêng kỵ.
Các bạn học vây xem dồn dập lui lại.
Trong đám người có người thấy chuyện không đúng, lập tức đi gọi đạo sư.
Ma pháp hệ hỏa và ma pháp hệ thủy va chạm, thỉnh thoảng phát ra một tiếng nổ, Elsa và Nina thực lực tương đương nhau, cô kiềm chế tôi một hiệp, tôi kiềm chế cô một hiệp, dù sao cũng không ai chiếm được chỗ tốt.
Sơ Tranh còn đang suy nghĩ xem có nên gia tăng chút độ khó cho bọn họ không, thì đã nghe thấy đạo sư gầm thét một tiếng: "Dừng tay!!"
Trong tiếng rống giận này của đạo sư, Elsa và Nina đồng thời phát đại chiêu.
Sau đó...
Ngọn lửa và dòng nước va chạm trên không trung, lệch ra mấy phần, quấn lấy nhau đánh về phía kiến trúc tàn tạ cao hơn năm mét bên cạnh bọn họ.
Con ngươi Sơ Tranh hơi co rụt lại, túm lấy Alice, cấp tốc lui về phía sau.
"Chạy!!"
Giọng điệu của đạo sư cũng thay đổi.
Mà những học sinh kia vây xem kia tự cho là đứng ở khoảng cách an toàn, cũng không nhìn ra nguy hiểm.
Nghe thấy tiếng này của đạo sư, đều mờ mịt nhìn ra phía sau.
Nhưng vào lúc này, toà kiến trúc cao năm mét kia, ầm ầm sụp đổ.
Chỉ là sụp đổ thì cũng không tính là gì, khiến cho người ta cảm thấy kinh khủng chính là, một nguồn sức mạnh mênh mông từ bên kia bao trùm tới.
Tất cả học sinh bị cỗ sức mạnh kia quét bay, sau khi làm một đường vận động hình vòng cung trên không trung, tứ tán nện xuống.
Sơ Tranh giơ tay ngăn cản một chút, nhưng vẫn bị lực lượng kia đâm đến lui lại mấy bước.
Lực lượng này còn dồi dào hơn so với những lực lượng trước đó cô từng gặp, chỉ nhìn từ trên khí thế, thì đã có một loại cảm giác áp đảo hết thảy, làm cho người ta thần phục.
Hết thảy những chuyện này phát sinh quá nhanh.
Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh một giây.
"Khụ khụ khụ..."
"Đau quá."
"Chân của tôi, đau quá... Không thể động đây được, a, có phải rồi sắp chết rồi không, cứu mạng."
Tiếng học sinh kêu rên dần dần nổi lên.
"Shelleya... Cậu... Cậu không sao chứ?" Alice đứng sau lưng Sơ Tranh, không bị tổn thương gì, nhưng lúc này hai chân như nhũn ra, run dữ dội hơn.
"Không sao." Sơ Tranh hạ cổ tay, cẩn thận dùng ngân tuyến bày ra một vòng phòng hộ.
Alice nuốt một ngụm nước bọt.
Tất cả bạn học, bao gồm cả đạo sư đều bị lực lượng kỳ quái vừa rồi đánh bay, chỉ có Sơ Tranh êm đẹp đứng đấy, như hạc giữa bầy gà, vô cùng bắt mắt.
Bạn học Shelleya thật lợi hại nha!
Hơn nữa dáng vẻ vừa rồi cô ngăn trước mặt mình... Quá đẹp rồi.
Alice càng nghĩ nhịp tim càng nhanh, mặt đỏ rần lên.
-
Ở trong một mảnh tiếng kêu rên, nơi xa có người nghe thấy động tĩnh đuổi tới, hiện trường ồn ào, Sơ Tranh nhìn về phía tòa kiến trúc vừa sụp đổ kia.
Lúc này kiến trúc cao hơn năm mét đã biến thành một đống phế tích.
Mà ở trong phế tích...
Loáng thoáng có ánh sáng từ trong khe hở xông tới, màu sắc của ánh sáng không đồng nhất, ánh sáng cực xinh đẹp.
Đó là thứ gì?
Hiển nhiên người đuổi tới đằng sau, thứ trước hết trông thấy cũng là tình huống của phế tích, dồn dập ngây ngốc ra.
***
Mọi người đếm xem sáng giờ được bao nhiêu chương rồi, đạt chỉ tiêu chưa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.