Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 1913

Mặc Linh

07/04/2020

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đối với chuyện này kỳ thật có chút phiền, nhìn là biết không dễ giải quyết.

Không liên quan gì đến cô, cô đương nhiên muốn tránh đi.

Nhưng thẻ người tốt nhìn có vẻ liên lụy rất sâu, cô có thể làm sao được?

Chỉ có thể đi theo.

Cho nên khi đám người kia giao lưu với giọng nói của "Gerry", Sơ Tranh và Suweb từ trên trời hạ xuống, đã làm không ít người chấn động.

"Elvis?"

Thiếu niên ưu nhã hành lễ, ngữ điệu hoàn toàn vui sướng như trước đây: "Chào mọi người nha."

Ánh mắt Charles lại đặt trên người Sơ Tranh, sao cô lại đi chung với vị này nhà Elvis?

Không biết viện trưởng Học Viện Ma Pháp nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Động tác này của ông ta có chút đột ngột, mọi người theo bản năng nhìn theo.

Con rồng kia vẫn xoay quanh trên không, thấp hơn vừa rồi không ít, toàn bộ thân rồng hiển lộ ra không thể nghi ngờ, nhìn qua còn lớn hơn vừa rồi.

Trong chớp nhoáng, dường như đám người cũng hiểu rõ.

Chính là con rồng mà lúc trước đấu giá!

Dù đã biến lớn, nhưng màu sắc giống nhau, hơn nữa bây giờ vị này nhà Elvis cũng xuất hiện.

Mối liên hệ trong chuyện này còn phải nói nữa sao?

Không biết có gió từ đâu thổi tới, dáng vẻ thiếu niên tinh xảo xinh đẹp, giống như đồ sứ được tinh điêu tế trác, cần phải che chở thật tốt.

Ngay dưới bầu không khí quái dị này, có người trong đó trừng lớn mắt, run rẩy chỉ ra sau lưng.

Sơ Tranh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong ma pháp trận, một cái bóng mờ chậm rãi xuất hiện.

Đó là một người đàn ông, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ khoảng chừng bốn mươi tuổi, trên người mặc ma pháp bào kiểu dáng bảo thủ, tay cầm ma pháp trượng.

Thiếu niên xoay người, con ngươi híp lại, một tay để trước ngực, cúi người: "Thầy Gerry, đã lâu không gặp." Lễ tiết tiêu chuẩn đến mức có thể làm mẫu.

Đám người: "..."

Thứ đồ gì?

Hắn gọi Gerry là gì?

Gerry và hắn không sinh ra cùng thời đại, sao lại dính líu đến quan hệ thầy trò rồi?

"Suweb nha." Gerry chuẩn xác kêu tên của hắn: "Khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi."

Đám người: "!!!!"

Ánh mắt sắc bén như dao nhỏ vọt thẳng về phía thiếu niên quay lưng lại với họ.



"Elvis, cậu... Cậu và Gerry có quan hệ thế nào? Chuyện ngày hôm nay có liên quan gì đến cậu?"

Có người nhịn không được rống giận chất vấn.

Thiếu niên xoay người, nhu thuận cười cười: "Gerry là thầy của tôi, còn chưa đủ rõ ràng sao?"

"Làm sao có thể, cậu... Cậu và Gerry không phải cùng một thời đại, sao Gerry lại là thầy của cậu được?"

"Vì sao lại không thể?"

Sơ Tranh rất hoài nghi câu tiếp theo của hắn là "tôi đẹp thế mà", cũng may thiếu niên cũng không nói như vậy, nói xong câu kia, rồi yên lặng nhìn đối phương.

-

Hiển nhiên Suweb xuất hiện, lại làm cho đám người vốn đã lâm vào trong sương mù, lại bị che kín thêm một tầng sương mù.

Chuyện này chuẩn xác mà nói, thì phải nói từ khi tòa di tích này còn chưa được phát hiện.

Gia tộc Elvis đủ nhánh đủ dòng, Suweb là trưởng tử dòng chính, thiên phú tuyệt hảo, là thiên tài khó gặp.

Hơn mười năm phía trước, Suweb xác thực xuôi gió xuôi nước.

Là thiên tài gia tộc bồi dưỡng, thiên phú của hắn, không cần cố gắng nhiều là có thể đứng trên đỉnh núi mà người khác không với tới được.

Đương nhiên người như vậy, cũng rất bị người đố kỵ.

Có một lần Suweb ra ngoài, trọn vẹn nửa năm mới về lại gia tộc, nhưng hắn đã không thể sử dụng bất cứ ma pháp gì nữa.

Mất đi thực lực, tương đối mà nói, sẽ mất đi quyền tranh đoạt quyền thừa kế gia tộc Elvis.

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Tất cả mọi người cho là vị tiểu thiếu gia kiều sinh quán dưỡng này sẽ không chịu nổi đả kích như vậy, từ đó không gượng dậy nổi, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Nhưng mà ai biết, vị tiểu thiếu gia này không suy sụp chút nào, ngược lại tính cách dần dần trở nên cổ quái...

Cái cổ quái này không phải nói hắn âm trầm khó tiếp cận, ngược lại hắn rất dễ dàng tiếp cận, đối với ai cũng cười nhẹ nhàng.

Một đoạn thời gian rất dài người của gia tộc Elvis đều cảm thấy kỳ quái, vẫn phòng bị hắn khắp nơi.

Nhưng mà tiểu thiếu gia không có ma pháp cả ngày vui vẻ vui chơi giải trí, không gây sự, cũng không trêu chọc ai, ngoan đến mức làm cho người ta không đành lòng.

Dần dần mọi người quen thuộc với tiểu thiếu gia đã thay đổi tính cách.

Những người tranh quyền đoạt thế kia thăm dò mấy lần, sau khi phát hiện hắn thật sự chỉ muốn ở trong gia tộc dưỡng lão, thì cũng không quan tâm đến hắn nữa, đặt hết trọng điểm lên người đối thủ cạnh tranh khác.

Nhưng mà ai biết...

Đến bây giờ ở gia tộc Elvis, người có tư cách kế thừa vị trí kia, cũng chỉ còn lại vị tiểu thiếu gia luôn luôn mỉm cười, vô hại với cả người lẫn vật này.

Cũng không biết từ lúc nào lên, vị tiểu thiếu gia này dường như lại có thể sử dụng ma pháp.

Suweb bái sư chính là trong nửa năm hắn mất tích kia.

Lúc ấy hắn bị trọng thương, khi chạy trốn, dưới cơ duyên xảo hợp xâm nhập vào di tích.



Một người muốn ra ngoài báo thù, một người muốn rời khỏi di tích, lần nữa xưng bá Tây đại lục, hai người ăn nhịp với nhau.

"Cho nên... Là cậu giả truyền thư của viện trưởng, tổ chức cho nhiều học sinh tới đây như vậy? Đây hết thảy đều là âm mưu đã suy tính kỹ của các người!!" Âm thanh tức giận vang vọng đất trời.

"Nhiều người vô tội như thế, sao cậu có thể làm ra chuyện này!"

Suweb cười cười không đáp.

Không có áy náy, càng không có hối hận.

"Suweb, bắt đầu đi." Dường như Gerry không muốn nhiều lời, y đã chờ quá lâu, y muốn rời khỏi nơi này.

Nơi này là mộ địa của y, cũng là nơi phong ấn y.

"Vâng, thầy."

Suweb cảm giác Sơ Tranh cầm cổ tay hắn tăng thêm sức, hắn hơi nghiêng đầu, im ắng làm khẩu hình "yên tâm".

Sơ Tranh: "..."

Ta yên tâm cái rắm chứ yên tâm!

Người bên kia kịp phản ứng, lập tức rống lên: "Cản bọn họ lại! Không thể để cho gian kế của bọn họ thực hiện được!"

Thiếu niên cười nhẹ một tiếng, sau đó rũ mắt xuống, thấp giọng niệm chú ngữ.

Đám người xông lên, bị bọn người Uno trống rỗng xuất hiện ngăn lại, tiếng đánh nhau và ánh sáng ma pháp xen lẫn thành chiến trường.

Hư ảnh của Gerry đứng trong ma pháp trận, vô số quang ảnh từ trong ma pháp trận thấm vào thân thể y.

Mỗi một phần thấm vào, hư ảnh của Gerry lại đậm hơn mấy phần.

Dưới chân càng ngày càng nhiều trận pháp xuất hiện, thiếu niên thấp giọng niệm chú ngữ, đều giống như chìa khoá thức tỉnh những trận pháp này.

Người không cẩn thận đạp trúng trận pháp, đều sẽ bị trận pháp vây khốn, sau đó trở thành khẩu phần lương thực của Gerry.

"Tránh né những trận pháp kia đi!"

"Tôi cản bọn họ lại, mấy người đi cắt ngang Suweb đi!"

Người Uno mang tới rất lợi hại, bảo vệ Suweb đến giọt nước không lọt, còn có một con rồng trên không trung đánh lén, đám người viện trưởng trong lúc nhất thời không thể xông tới.

Sơ Tranh có chút mờ mịt đứng ở chính giữa, bây giờ ta phải làm gì nhỉ?

Sơ Tranh đang suy nghĩ vấn đề rất quan trọng này, ánh mắt liếc qua thoáng nhìn thấy dưới chân Suweb ẩn ẩn có đường vân của trận pháp xuất hiện.

Dưới chân Sơ Tranh lui về phía sau, đường vân của trận pháp kia cấp tốc kéo dài mở rộng ra, cực nhanh hình thành trận pháp hoàn chỉnh.

"Suweb! Ngươi đang làm gì thế hả!" Tiếng quát lớn của Gerry truyền đến.

Sau khi trận pháp hình thành, Suweb liền ngừng đọc chú ngữ, nhếch miệng lên tạo thành một độ cong thật đẹp, nhìn về phía Gerry.

"Thầy, chẳng lẽ thầy không biết ta đang làm gì sao?"

Hư ảnh Gerry tụ lại rõ ràng hơn trước đó, có thể trông thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt y.

Trong khiếp sợ trộn lẫn phẫn nộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook