Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 533: Con tin khó làm (27)
Mặc Linh
29/07/2019
Khi hai bên giương cung bạt kiếm, thì có người thúc ngựa chạy tới.
Trần Phi dừng lại trước mặt Sơ Tranh: "Thập tam hoàng tử, điện hạ cho mời."
Sơ Tranh nhìn người đối diện một chút, lại nhìn Trần Phi một cái: "Dẫn đường."
Thẻ người tốt, không thể cự tuyệt.
Chạy trốn cũng phải mang thẻ người tốt theo! !
"Dạ."
...
Trần Phi dẫn Sơ Tranh đến một tòa trạch viện, trạch viện tọa lạc ở chỗ sâu trong rừng cây, nếu như không phải đi tới, thì sẽ không có ai phát hiện nơi này có một tòa trạch viện như thế.
Trần Phi dẫn Sơ Tranh vào.
Xuyên qua hành lang hoa viên dài, đến một gian phòng.
Trần Phi giơ tay gõ cửa một cái: "Điện hạ, thập tam hoàng tử đến."
"Vào đi."
Cách một cánh cửa, giọng nói của Liên Quỳnh thoáng có chút biến hóa.
Trần Phi đẩy cửa ra, ra hiệu Sơ Tranh đi vào.
Gian phòng rộng rãi, bố trí thập phần lịch sự tao nhã.
Sơ Tranh không nhìn thấy người, ngược lại nhìn thấy sau tấm bình phong có sương khói tràn ra.
"Thập tam hoàng tử, làm phiền ngươi giúp ta cầm y phục tới đây, có thể chứ?" Thanh âm của Liên Quỳnh từ sau tấm bình phong truyền đến, âm cuối lả lướt, mị hoặc nhân tâm.
Làm cho không ai có thể cự tuyệt tỉnh cầu của hắn.
Sơ Tranh trông thấy y phục để một bên, vài giây sau mới cầm lên, đi qua phía bình phong bên kia.
Cô trực tiếp di chuyển qua bên kia bình phong, nam tử ngâm mình trong thùng tắm, hơi nóng bốc hơi, cánh tay khoác lên trên thùng tắm, lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
Nam tử mỉm cười, thân mật gọi cô: "Thập tam hoàng tử."
Sơ Tranh buông y phục xuống, ánh mắt dừng trên lồng ngực lõa lồ của hắn: "Sao ngươi biết ta ra khỏi thành rồi?"
Nam tử xoay người, hai tay đặt trên sườn thùng tắm, mái tóc đen ướt sũng tản ra trong thùng nước, như thấm nét mực đậm.
Hắn gác cằm trên mu bàn tay, giọt nước trên bờ vai chậm chạp trượt xuống.
Hắn không cần cố ý làm gì.
Vẻn vẹn chỉ một ánh mắt, một động tác, đều là tư thái mê người.
"Ta muốn biết chuyện gì, không khó."
"Ngươi gọi ta sang đây xem ngươi tắm rửa?" Phải làm sao để đóng gói thẻ người tốt mang đi nhỉ?
Liên Quỳnh cười nhẹ một tiếng, trong giọng nói tựa hồ hàm chứa ý dẫn dụ: "Thập tam hoàng tử không muốn xem sao?"
Hắn vươn tay, đầu ngón tay ướt át điểm lên mu bàn tay Sơ Tranh: "Không phải thập tam hoàng tử nói coi trọng ta sao? Hả?"
Đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên mu bàn tay, câu lấy trong lòng bàn tay cô, chậm rãi giữ chặt.
Hắn hơi dùng sức, kéo Sơ Tranh qua.
"Tấn quốc và Vệ quốc đã đánh nhau, ngươi lôi kéo ta cũng không có tác dụng gì." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh nói: "Đừng câu dẫn ta."
Liên Quỳnh hơi sửng sốt.
Giây lát khẽ cười nói: "Hóa ra ngươi đều biết hết."
Lúc đầu hắn định lôi kéo Sơ Tranh, lợi dụng Vệ quốc.
Nhưng mà...
Hắn phát hiện sự chú ý của mình đối với người này càng lúc càng nhiều.
Hắn thân là một nam nhân, phát hiện mình thích một nam nhân.
Chuyện này đối với hắn mà nói là dày vò.
Là tra tấn.
Càng là... hưng phấn bí ẩn.
Thậm chí, chỉ khi mình nhớ tới hắn, mới có phản ứng.
Trừ hắn, bất cứ người nào cũng không được.
Sơ Tranh rút tay ra, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào nam tử: "Chuyện ngươi muốn làm, ta giúp ngươi hoàn thành."
Nụ cười trên mặt Liên Quỳnh biến mất.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Liên Quỳnh nghe thấy mạch đập của mình nhảy nhót.
Từng tiếng từng tiếng rõ ràng như nện ở bên tai.
—— Chuyện ngươi muốn làm, ta giúp ngươi hoàn thành.
Mình muốn làm gì?
Sơ Tranh giơ tay, đầu ngón tay xoa lên mặt mày tinh xảo của nam tử, theo mi tâm, rơi vào chóp mũi, cuối cùng lòng bàn tay đặt trên cánh môi hắn.
Cô xích lại gần một chút: "Cho nên hiện tại ta nên lấy về một chút lãi."
Con ngươi Liên Quỳnh co rút, nhiệt độ trên cánh môi, làm hắn quên đi hô hấp, quên hết tất thảy phản ứng mà bình thường nên có, ngu ngơ tại chỗ.
Sơ Tranh đỡ vai hắn, một tay khác nâng gáy hắn lên, trằn trọc hôn.
"Ngoan, há miệng."
Liên Quỳnh cắn rất chặt, không biết là vì khẩn trương hay là vẫn còn lại cảm xúc.
Giọng nói của Sơ Tranh nổ tung bên tai hắn, lúc này hắn mới phản ứng được.
"Ngươi..."
Chữ ngươi kia bị Sơ Tranh chắn lại.
Hắn có thể trông thấy hàng mi dài của Sơ Tranh, nhẹ nhàng khoác lên trên mí mắt, che lại ánh sáng nơi đáy mắt.
Tim của hắn đập rất nhanh, huyết dịch đều đang sôi trào.
Hắn đang hôn mình...
Loại hưng phấn bí ẩn và vui vẻ kia, không ngừng tuôn trào, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ lý trí của hắn.
...
Liên Quỳnh có chút hô hấp không thông, giơ tay đẩy Sơ Tranh, Sơ Tranh nhẹ mổ hắn vài cái, buông hắn ra.
Cánh môi Liên Quỳnh bị hôn đến hơi sưng đỏ, hắn giơ tay lau lau, túm lấy y phục bên cạnh, cũng mặc kệ Sơ Tranh có nhìn thấy hay không, trực tiếp đứng dậy, khoác lên người, sau đó bước ra khỏi thùng tắm.
Hắn đi chân trần giẫm lên mặt đất, trường sam che thân thể của hắn lại.
Thân thể như ẩn như hiện dưới trường sam, ngược lại chọc người mơ màng.
Ngay cả nước trên người Liên Quỳnh cũng không lau, trực tiếp mặc y phục vào.
Sơ Tranh ngăn hắn lại: "Lau khô rồi mặc."
Ánh mắt Liên Quỳnh rơi vào nơi khác: "Ngươi giúp ta lau?"
Sơ Tranh không từ chối, cầm chiếc khăn bên cạnh, cởi y phục của hắn ra, cẩn thận lau khô.
Lúc đầu Liên Quỳnh còn có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến cả hai đều là nam nhân, cho dù... vậy cũng là nam nhân, mình có, hắn cũng có, có gì mà không thể nhìn.
"Thập tam hoàng tử, ngươi không giúp ta một chút sao?"
"Cái gì?"
Liên Quỳnh liếc nhìn tên nhóc đang ngẩng đầu ưỡn ngực: "Nó bởi vì ngươi nên mới hưng phấn như vậy."
Dù sao Liên Quỳnh cũng là tên ăn chơi trác táng đứng đầu bảng của hoàng thành, nói về chuyện đùa nghịch lưu manh, thì không kém chút nào.
"Tam điện hạ, là ngươi không thể khống chế, không liên quan gì đến ta." Sơ Tranh nói: "Nó không sinh trưởng ở trên người ta."
"Nếu ngươi không hôn ta, thì nó sẽ không như vậy." Liên Quỳnh nhướng mày: "Thập tam hoàng tử đây là không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Vậy ngươi hôn lại đi."
Liên Quỳnh: "..."
Ta mẹ nó đã bị thua thiệt, còn muốn ăn lại một lần chắc? !
Hắn nghĩ mình ngốc sao? !
"Hôn không?"
"Không hôn." Liên Quỳnh quay đầu đi, tự cầm y phục mặc vào.
Sơ Tranh thở dài dưới đáy lòng.
Lừa gạt thẻ người tốt hôn hôn có chút khó nha.
Liên Quỳnh rất nhanh liền mặc y phục tử tế, nhìn cũng không thèm nhìn Sơ Tranh, trực tiếp vòng qua bình phong đi ra ngoài.
Sơ Tranh nghe thấy bên ngoài loảng xoảng một tiếng.
Đi ra ngoài nhìn một cái, Liên Quỳnh đạp lăn cái bàn, đồ vật trên bàn rơi xuống đất toàn bộ, mảnh sứ vỡ vụn đầy đất.
Không biết sao Liên Quỳnh lại tức giận.
Sơ Tranh: "..."
Rốt cuộc thẻ người tốt có bệnh gì thế?
Liên Quỳnh đạp mảnh sứ trên đất một cái nữa, đáy lòng vô cùng bực bội.
Hắn thế mà thật sự thích nam nhân!
Mẹ!
"Ngươi..." Liên Quỳnh quay người, nhìn Sơ Tranh, hơi há miệng ra, lại nuốt lời sắp sửa nói ra trở về: "Ngươi ở lại chỗ này trước đi, sẽ không ai tìm được nơi này đâu."
Tấn Vệ khai chiến, Sơ Tranh là con tin của Vệ quốc, nhất định sẽ trở thành vật hi sinh.
Liên Quỳnh nói xong cũng đi ra ngoài, giống như đằng sau có thứ gì đó đuổi theo hắn, chỉ chớp mắt liền biến mất dạng.
"Điện hạ..." Trần Phi còn đang ở phía trước: "Sao ngài lại để tóc ướt mà ra ngoài thế? Thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh..."
Tiếng nói của Trần Phi đột nhiên ngừng lại.
Ánh mắt rơi vào môi Liên Quỳnh.
Cánh môi Liên Quỳnh hơi sưng đỏ, vừa nhìn đã thấy không bình thường.
"Ngươi chỉ biết nói nhiều, cả ngày chỉ trù chủ tử nhà người sinh bệnh." Liên Quỳnh cúi đầu, tức giận.
"Điện hạ..." Trần Phi có chút chần chờ: "Ngài không sao chứ?"
Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Trần Phi, dường như Liên Quỳnh nghĩ đến cái gì đó, giơ tay sờ môi một cái: "Ta có thể có chuyện gì."
Trần Phi: "..." Ta thấy chuyện rất lớn đó! !
Trần Phi dừng lại trước mặt Sơ Tranh: "Thập tam hoàng tử, điện hạ cho mời."
Sơ Tranh nhìn người đối diện một chút, lại nhìn Trần Phi một cái: "Dẫn đường."
Thẻ người tốt, không thể cự tuyệt.
Chạy trốn cũng phải mang thẻ người tốt theo! !
"Dạ."
...
Trần Phi dẫn Sơ Tranh đến một tòa trạch viện, trạch viện tọa lạc ở chỗ sâu trong rừng cây, nếu như không phải đi tới, thì sẽ không có ai phát hiện nơi này có một tòa trạch viện như thế.
Trần Phi dẫn Sơ Tranh vào.
Xuyên qua hành lang hoa viên dài, đến một gian phòng.
Trần Phi giơ tay gõ cửa một cái: "Điện hạ, thập tam hoàng tử đến."
"Vào đi."
Cách một cánh cửa, giọng nói của Liên Quỳnh thoáng có chút biến hóa.
Trần Phi đẩy cửa ra, ra hiệu Sơ Tranh đi vào.
Gian phòng rộng rãi, bố trí thập phần lịch sự tao nhã.
Sơ Tranh không nhìn thấy người, ngược lại nhìn thấy sau tấm bình phong có sương khói tràn ra.
"Thập tam hoàng tử, làm phiền ngươi giúp ta cầm y phục tới đây, có thể chứ?" Thanh âm của Liên Quỳnh từ sau tấm bình phong truyền đến, âm cuối lả lướt, mị hoặc nhân tâm.
Làm cho không ai có thể cự tuyệt tỉnh cầu của hắn.
Sơ Tranh trông thấy y phục để một bên, vài giây sau mới cầm lên, đi qua phía bình phong bên kia.
Cô trực tiếp di chuyển qua bên kia bình phong, nam tử ngâm mình trong thùng tắm, hơi nóng bốc hơi, cánh tay khoác lên trên thùng tắm, lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
Nam tử mỉm cười, thân mật gọi cô: "Thập tam hoàng tử."
Sơ Tranh buông y phục xuống, ánh mắt dừng trên lồng ngực lõa lồ của hắn: "Sao ngươi biết ta ra khỏi thành rồi?"
Nam tử xoay người, hai tay đặt trên sườn thùng tắm, mái tóc đen ướt sũng tản ra trong thùng nước, như thấm nét mực đậm.
Hắn gác cằm trên mu bàn tay, giọt nước trên bờ vai chậm chạp trượt xuống.
Hắn không cần cố ý làm gì.
Vẻn vẹn chỉ một ánh mắt, một động tác, đều là tư thái mê người.
"Ta muốn biết chuyện gì, không khó."
"Ngươi gọi ta sang đây xem ngươi tắm rửa?" Phải làm sao để đóng gói thẻ người tốt mang đi nhỉ?
Liên Quỳnh cười nhẹ một tiếng, trong giọng nói tựa hồ hàm chứa ý dẫn dụ: "Thập tam hoàng tử không muốn xem sao?"
Hắn vươn tay, đầu ngón tay ướt át điểm lên mu bàn tay Sơ Tranh: "Không phải thập tam hoàng tử nói coi trọng ta sao? Hả?"
Đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên mu bàn tay, câu lấy trong lòng bàn tay cô, chậm rãi giữ chặt.
Hắn hơi dùng sức, kéo Sơ Tranh qua.
"Tấn quốc và Vệ quốc đã đánh nhau, ngươi lôi kéo ta cũng không có tác dụng gì." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh nói: "Đừng câu dẫn ta."
Liên Quỳnh hơi sửng sốt.
Giây lát khẽ cười nói: "Hóa ra ngươi đều biết hết."
Lúc đầu hắn định lôi kéo Sơ Tranh, lợi dụng Vệ quốc.
Nhưng mà...
Hắn phát hiện sự chú ý của mình đối với người này càng lúc càng nhiều.
Hắn thân là một nam nhân, phát hiện mình thích một nam nhân.
Chuyện này đối với hắn mà nói là dày vò.
Là tra tấn.
Càng là... hưng phấn bí ẩn.
Thậm chí, chỉ khi mình nhớ tới hắn, mới có phản ứng.
Trừ hắn, bất cứ người nào cũng không được.
Sơ Tranh rút tay ra, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào nam tử: "Chuyện ngươi muốn làm, ta giúp ngươi hoàn thành."
Nụ cười trên mặt Liên Quỳnh biến mất.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Liên Quỳnh nghe thấy mạch đập của mình nhảy nhót.
Từng tiếng từng tiếng rõ ràng như nện ở bên tai.
—— Chuyện ngươi muốn làm, ta giúp ngươi hoàn thành.
Mình muốn làm gì?
Sơ Tranh giơ tay, đầu ngón tay xoa lên mặt mày tinh xảo của nam tử, theo mi tâm, rơi vào chóp mũi, cuối cùng lòng bàn tay đặt trên cánh môi hắn.
Cô xích lại gần một chút: "Cho nên hiện tại ta nên lấy về một chút lãi."
Con ngươi Liên Quỳnh co rút, nhiệt độ trên cánh môi, làm hắn quên đi hô hấp, quên hết tất thảy phản ứng mà bình thường nên có, ngu ngơ tại chỗ.
Sơ Tranh đỡ vai hắn, một tay khác nâng gáy hắn lên, trằn trọc hôn.
"Ngoan, há miệng."
Liên Quỳnh cắn rất chặt, không biết là vì khẩn trương hay là vẫn còn lại cảm xúc.
Giọng nói của Sơ Tranh nổ tung bên tai hắn, lúc này hắn mới phản ứng được.
"Ngươi..."
Chữ ngươi kia bị Sơ Tranh chắn lại.
Hắn có thể trông thấy hàng mi dài của Sơ Tranh, nhẹ nhàng khoác lên trên mí mắt, che lại ánh sáng nơi đáy mắt.
Tim của hắn đập rất nhanh, huyết dịch đều đang sôi trào.
Hắn đang hôn mình...
Loại hưng phấn bí ẩn và vui vẻ kia, không ngừng tuôn trào, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ lý trí của hắn.
...
Liên Quỳnh có chút hô hấp không thông, giơ tay đẩy Sơ Tranh, Sơ Tranh nhẹ mổ hắn vài cái, buông hắn ra.
Cánh môi Liên Quỳnh bị hôn đến hơi sưng đỏ, hắn giơ tay lau lau, túm lấy y phục bên cạnh, cũng mặc kệ Sơ Tranh có nhìn thấy hay không, trực tiếp đứng dậy, khoác lên người, sau đó bước ra khỏi thùng tắm.
Hắn đi chân trần giẫm lên mặt đất, trường sam che thân thể của hắn lại.
Thân thể như ẩn như hiện dưới trường sam, ngược lại chọc người mơ màng.
Ngay cả nước trên người Liên Quỳnh cũng không lau, trực tiếp mặc y phục vào.
Sơ Tranh ngăn hắn lại: "Lau khô rồi mặc."
Ánh mắt Liên Quỳnh rơi vào nơi khác: "Ngươi giúp ta lau?"
Sơ Tranh không từ chối, cầm chiếc khăn bên cạnh, cởi y phục của hắn ra, cẩn thận lau khô.
Lúc đầu Liên Quỳnh còn có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến cả hai đều là nam nhân, cho dù... vậy cũng là nam nhân, mình có, hắn cũng có, có gì mà không thể nhìn.
"Thập tam hoàng tử, ngươi không giúp ta một chút sao?"
"Cái gì?"
Liên Quỳnh liếc nhìn tên nhóc đang ngẩng đầu ưỡn ngực: "Nó bởi vì ngươi nên mới hưng phấn như vậy."
Dù sao Liên Quỳnh cũng là tên ăn chơi trác táng đứng đầu bảng của hoàng thành, nói về chuyện đùa nghịch lưu manh, thì không kém chút nào.
"Tam điện hạ, là ngươi không thể khống chế, không liên quan gì đến ta." Sơ Tranh nói: "Nó không sinh trưởng ở trên người ta."
"Nếu ngươi không hôn ta, thì nó sẽ không như vậy." Liên Quỳnh nhướng mày: "Thập tam hoàng tử đây là không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Vậy ngươi hôn lại đi."
Liên Quỳnh: "..."
Ta mẹ nó đã bị thua thiệt, còn muốn ăn lại một lần chắc? !
Hắn nghĩ mình ngốc sao? !
"Hôn không?"
"Không hôn." Liên Quỳnh quay đầu đi, tự cầm y phục mặc vào.
Sơ Tranh thở dài dưới đáy lòng.
Lừa gạt thẻ người tốt hôn hôn có chút khó nha.
Liên Quỳnh rất nhanh liền mặc y phục tử tế, nhìn cũng không thèm nhìn Sơ Tranh, trực tiếp vòng qua bình phong đi ra ngoài.
Sơ Tranh nghe thấy bên ngoài loảng xoảng một tiếng.
Đi ra ngoài nhìn một cái, Liên Quỳnh đạp lăn cái bàn, đồ vật trên bàn rơi xuống đất toàn bộ, mảnh sứ vỡ vụn đầy đất.
Không biết sao Liên Quỳnh lại tức giận.
Sơ Tranh: "..."
Rốt cuộc thẻ người tốt có bệnh gì thế?
Liên Quỳnh đạp mảnh sứ trên đất một cái nữa, đáy lòng vô cùng bực bội.
Hắn thế mà thật sự thích nam nhân!
Mẹ!
"Ngươi..." Liên Quỳnh quay người, nhìn Sơ Tranh, hơi há miệng ra, lại nuốt lời sắp sửa nói ra trở về: "Ngươi ở lại chỗ này trước đi, sẽ không ai tìm được nơi này đâu."
Tấn Vệ khai chiến, Sơ Tranh là con tin của Vệ quốc, nhất định sẽ trở thành vật hi sinh.
Liên Quỳnh nói xong cũng đi ra ngoài, giống như đằng sau có thứ gì đó đuổi theo hắn, chỉ chớp mắt liền biến mất dạng.
"Điện hạ..." Trần Phi còn đang ở phía trước: "Sao ngài lại để tóc ướt mà ra ngoài thế? Thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh..."
Tiếng nói của Trần Phi đột nhiên ngừng lại.
Ánh mắt rơi vào môi Liên Quỳnh.
Cánh môi Liên Quỳnh hơi sưng đỏ, vừa nhìn đã thấy không bình thường.
"Ngươi chỉ biết nói nhiều, cả ngày chỉ trù chủ tử nhà người sinh bệnh." Liên Quỳnh cúi đầu, tức giận.
"Điện hạ..." Trần Phi có chút chần chờ: "Ngài không sao chứ?"
Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Trần Phi, dường như Liên Quỳnh nghĩ đến cái gì đó, giơ tay sờ môi một cái: "Ta có thể có chuyện gì."
Trần Phi: "..." Ta thấy chuyện rất lớn đó! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.