Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 543: Con tin khó làm (37)
Mặc Linh
29/07/2019
"Điện hạ, xảy ra chuyện rồi."
Trần Phi vừa vào cửa liền ồn ào, thứ nghênh tiếp ngay sau đó chính là một cái nghiên mực, cùng với nước mực vẩy tung tóe ra.
Trần Phi kinh hồn táng đảm tránh đi, mặc dù không bị nghiên mực nện trúng, nhưng vẫn bị nước mực bắn cho một thân.
Trần Phi: ". . ."
Liên Quỳnh ném bút, giống như cười mà không phải cười nhìn Trần Phi: "Nếu hôm nay ngươi không nói ra được chuyện đại sự gì, thì ngươi chờ xem ta thu thập ngươi thế nào."
Giấy tuyên thành trước mặt Liên Quỳnh kéo ra một nét bút.
Hiển nhiên là vừa rồi Trần Phi vào, Liên Quỳnh run tay một cái nên mới tạo thành.
"Điện hạ, bệ hạ xảy ra chuyện rồi."
Liên Quỳnh nhíu mày, trong giọng nói không có chút lo lắng của nhi tử dành cho phụ thân nào: "Ông ta có thể xảy ra chuyện gì?"
Trần Phi nói: "Trong cung truyền đến tin tức, nói là đột nhiên lâm vào hôn mê, tình huống cụ thể thì không biết. . ."
Từ sau chuyện của hoàng hậu lần trước, thân thể của hoàng đế Tấn quốc vẫn không tốt.
Ba ngày một bệnh nhẹ năm ngày một bệnh nặng.
Các ngự y ngày nào cũng kinh hồn táng đảm mà hầu hạ.
Hôm nay đến giờ lên triều, mà hoàng đế Tấn quốc vẫn không thức dậy, thái giám hầu hạ kêu cả nửa ngày cũng không có động tĩnh, đi mời ngự y tới xem một chút, mới biết hoàng đế Tấn quốc đã lâm vào hôn mê.
Liên Quỳnh phất y phục ngồi xuống: "Chuyện lúc trước điều tra thế nào rồi?"
Trần Phi: "Đã xác định được, là người bên nhị hoàng tử sai khiến, hẳn là nhìn ra bệ hạ bởi vì chuyện Tiêu thị nhất tộc, mà áy náy với ngài, sợ ngài thừa cơ thượng vị. . ."
Liên Quỳnh câu khóe môi: "Cho nên chuyện này rất có thể là do người làm?"
Trần Phi không dám hồ ngôn loạn ngữ: "Điện hạ, ngài muốn vào cung sao?"
Trong phòng yên tĩnh một lát.
"Vào, vì sao lại không vào."
...
Sơ Tranh bên này cũng nhận được tin tức.
Tin tức là do Tiểu Sơn Tử truyền đến.
"Hôn mê?"
"Dạ, nguyên nhân hôn mê vẫn chưa rõ ràng lắm." Tiểu Sơn Tử thận trọng trả lời: "Nhưng gần đây thân thể bệ hạ vẫn luôn không tốt, phải uống thuốc."
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ.
Hoàng đế Tấn quốc hôn mê vào lúc này, cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, chuyện này cũng không che giấu, văn võ bá quan lòng nóng như lửa đốt.
Đương nhiên rốt cuộc có mấy người thật sự nóng vội, thì cũng chưa biết được.
Mọi người có thế nào thì cũng phải làm dáng một chút, không thể bị người ta tóm lấy nhược điểm, giả cũng phải giả cho giống như đang gấp thật.
Như vậy vấn đề lại tới. . .
Hoàng đế tạm thời không có cách nào xử lý chính sự, vậy ai quản lý triều chính đây?
Ngôi vị thái tử vẫn chưa được công bố, các vị hoàng tử đều có đảng phái ủng hộ, giống như cho ai lên cũng không được.
Sơ Tranh cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
Quả nhiên.
Không tới ba ngày, hoàng đế băng hà.
Người cuối cùng hoàng đế gặp là nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử mang theo thánh chỉ bước ra, chiêu cáo quần thần hoàng đế truyền ngôi vị cho hắn.
Cách nói này tất nhiên sẽ bị những hoàng tử còn lại chất vấn.
Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, sao cuối cùng lúc tỉnh lại, chỉ gặp một mình nhị hoàng tử.
Các hoàng tử bình thường thủy hỏa bất dung, thống nhất đem pháo hôi nhắm vào nhị hoàng tử.
Tràng diện một lần nữa mất khống chế.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rút đao rút kiếm, tam hoàng tử mang người chậm rãi đuổi tới.
"Phụ hoàng vừa băng hà, các vị liền muốn ở đây tranh đoạt ngươi chết ta sống sao?" Liên Quỳnh mỉm cười cắm giọng vào trong đống hỗn loạn, toàn bộ cục diện đột nhiên an tĩnh lại.
"Tam hoàng huynh, thời khắc phụ hoàng hấp hối, ngươi cũng không ở đây trông coi, bây giờ mới đến. . ." Một hoàng tử gần đó châm chọc lên tiếng.
Liên Quỳnh mỉm cười: "Ta đối với phụ hoàng không có nhiều tình cảm, ở đây làm bộ để làm gì?"
Lời này nói đến quá mức ngay thẳng.
Nhưng chuyện đó cũng đúng là sự thật.
Mọi người đều biết tam hoàng tử và bệ hạ vẫn luôn bất hòa.
Nếu hắn thật sự giả làm hiếu tử, thì đó mới là có quỷ.
"Đã như vậy, tam hoàng đệ tới đây làm gì?" Nhị hoàng tử cầm thánh chỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Liên Quỳnh.
Liên Quỳnh vừa trở về không bao lâu, nhưng đã trở thành vị hoàng tử nặng kí nhất trong chuyện cạnh tranh hoàng vị.
Bảo hắn sao có thể không kiêng kị được.
"Đương nhiên là vì hoàng vị." Liên Quỳnh vẫn không hề che giấu.
"Phụ hoàng đã truyền hoàng vị lại cho ta. . ."
"Thật sao?" Liên Quỳnh cười đến có chút quỷ dị.
"Đương nhiên là thế, thánh chỉ ở đây!"
"Thánh chỉ cũng có thể làm giả." Một thanh âm mát lạnh, vang lên từ phía sau.
Đám người tách ra, nữ tử sắc mặt thanh lãnh dẫn theo một tiểu thái giám, chậm rãi đi tới.
Làn váy màu thủy mặc đong đưa theo bước chân cô, giống như mặc liên nở rộ.
Trần Phi bên cạnh Liên Quỳnh lui lại mấy bước, nhường ra một vị trí.
Nữ tử đứng bên cạnh Liên Quỳnh, đối mặt với nhiều người như vậy, nhưng không hề có chút luống cuống hay khẩn trương nào, trên người cô chỉ có sự lạnh nhạt và xa cách.
Dưới tia sáng u ám, hai người sóng vai mà đứng, xứng đôi một cách kì lạ.
"Nương tử, sao nàng lại tới đây?" Cách xưng hô của Liên Quỳnh cho đám người biết đây là ai.
"Ngươi... là. . ."
Sau khi Sơ Tranh và Liên Quỳnh thành hôn, cơ hồ chưa từng đi ra ngoài.
Thứ nhất là Liên Quỳnh không muốn cho Sơ Tranh gặp những người loạn thất bát tao này.
Thứ hai là Sơ Tranh không muốn ra ngoài.
Bởi vậy phần lớn người có lẽ cũng không biết nữ tử Liên Quỳnh cưới, rốt cuộc có dáng dấp ra sao.
"Con tin Vệ quốc! !" Nhị hoàng tử cất cao âm điệu.
Hắn sẽ không nhận sai.
Gương mặt này.
Chính là con tin Vệ quốc kia.
Từ khi Tấn Vệ giao chiến, con tin Vệ quốc liền mất tích. . .
Hiện tại sao lại biến thành nữ tử? Còn đứng cùng tam hoàng tử nữa?
"Ta là ai không quan trọng." Sơ Tranh nói: "Hôm nay cũng không phải tới để hỏi ta là ai."
". . ."
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
"Hừ, ta không quan tâm ngươi có đúng là con tin Vệ quốc hay không, nhưng việc ngày hôm nay thì có liên quan gì đến ngươi, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao?" Sắc mặt nhị hoàng tử lạnh lẽo cứng rắn.
"Có hay không không phải ngươi nói là được."
"Cái gì. . ."
Lời phía sau nhị hoàng tử còn chưa nói ra, liền thấy cấm quân trong cung xuất hiện, nhanh chóng bao vây bọn họ.
Sơ Tranh nghiêng đầu hỏi Liên Quỳnh: "Điện hạ, giả tạo thánh chỉ là tội gì?"
Liên Quỳnh cũng không biết Sơ Tranh sẽ đến.
Từ trong khiếp sợ lộ ra một nụ cười, chậm rãi giương môi: "Tử tội."
Nhị hoàng tử kinh tâm táng đảm, vất vả lắm mới duy trì được.
Thánh chỉ trong tay hắn, đúng là giả.
"Ngươi là cái thá gì, có. . ."
"A!" Đầu gối nhị hoàng tử mềm nhũn, quỳ xuống ngay trước mặt tất cả mọi người.
Người bên cạnh nhị hoàng tử ba chân bốn cẳng đến đỡ, sắc mặt nhị hoàng tử tái xanh.
"Biết sai cũng không cần quỳ xuống." Sơ Tranh kéo tay áo, khuôn mặt nhỏ căng đến nghiêm túc.
Nhị hoàng tử: ". . ."
Hắn quỳ xuống?
Vừa rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là đầu gối đột nhiên mềm nhũn.
Hắn căn bản không kịp phản ứng! !
"Dẫn người tới đây." Sơ Tranh cũng không đợi nhị hoàng tử tiếp tục diễn, loại thời điểm này mà chờ hắn diễn tiếp, quỷ mới biết phía sau sẽ phát triển thành dạng gì.
Đương nhiên phải dựa theo tiết tấu của mình mà đi.
Tiểu Sơn Tử lập tức đi dẫn người tới.
"Đây không phải là. . . Chu ngự y sao?"
"Sao lại bị trói thế?"
Vị Chu ngự y này tuổi trên năm mươi, bị trói gô, nhìn có vẻ ăn không ít khổ, quả thực có chút đáng thương.
Tiểu Sơn Tử lấy đồ trong miệng Chu ngự y xuống.
Chu ngự y lập tức khàn giọng, cật lực lên án: "Nhị hoàng tử, ngươi đồng ý sẽ tiễn ta về quê, vì sao lại muốn đưa ta vào chỗ chết? !"
Nhị hoàng tử trông thấy Chu ngự y, biểu tình liền trở nên không đúng lắm.
Trần Phi vừa vào cửa liền ồn ào, thứ nghênh tiếp ngay sau đó chính là một cái nghiên mực, cùng với nước mực vẩy tung tóe ra.
Trần Phi kinh hồn táng đảm tránh đi, mặc dù không bị nghiên mực nện trúng, nhưng vẫn bị nước mực bắn cho một thân.
Trần Phi: ". . ."
Liên Quỳnh ném bút, giống như cười mà không phải cười nhìn Trần Phi: "Nếu hôm nay ngươi không nói ra được chuyện đại sự gì, thì ngươi chờ xem ta thu thập ngươi thế nào."
Giấy tuyên thành trước mặt Liên Quỳnh kéo ra một nét bút.
Hiển nhiên là vừa rồi Trần Phi vào, Liên Quỳnh run tay một cái nên mới tạo thành.
"Điện hạ, bệ hạ xảy ra chuyện rồi."
Liên Quỳnh nhíu mày, trong giọng nói không có chút lo lắng của nhi tử dành cho phụ thân nào: "Ông ta có thể xảy ra chuyện gì?"
Trần Phi nói: "Trong cung truyền đến tin tức, nói là đột nhiên lâm vào hôn mê, tình huống cụ thể thì không biết. . ."
Từ sau chuyện của hoàng hậu lần trước, thân thể của hoàng đế Tấn quốc vẫn không tốt.
Ba ngày một bệnh nhẹ năm ngày một bệnh nặng.
Các ngự y ngày nào cũng kinh hồn táng đảm mà hầu hạ.
Hôm nay đến giờ lên triều, mà hoàng đế Tấn quốc vẫn không thức dậy, thái giám hầu hạ kêu cả nửa ngày cũng không có động tĩnh, đi mời ngự y tới xem một chút, mới biết hoàng đế Tấn quốc đã lâm vào hôn mê.
Liên Quỳnh phất y phục ngồi xuống: "Chuyện lúc trước điều tra thế nào rồi?"
Trần Phi: "Đã xác định được, là người bên nhị hoàng tử sai khiến, hẳn là nhìn ra bệ hạ bởi vì chuyện Tiêu thị nhất tộc, mà áy náy với ngài, sợ ngài thừa cơ thượng vị. . ."
Liên Quỳnh câu khóe môi: "Cho nên chuyện này rất có thể là do người làm?"
Trần Phi không dám hồ ngôn loạn ngữ: "Điện hạ, ngài muốn vào cung sao?"
Trong phòng yên tĩnh một lát.
"Vào, vì sao lại không vào."
...
Sơ Tranh bên này cũng nhận được tin tức.
Tin tức là do Tiểu Sơn Tử truyền đến.
"Hôn mê?"
"Dạ, nguyên nhân hôn mê vẫn chưa rõ ràng lắm." Tiểu Sơn Tử thận trọng trả lời: "Nhưng gần đây thân thể bệ hạ vẫn luôn không tốt, phải uống thuốc."
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ.
Hoàng đế Tấn quốc hôn mê vào lúc này, cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, chuyện này cũng không che giấu, văn võ bá quan lòng nóng như lửa đốt.
Đương nhiên rốt cuộc có mấy người thật sự nóng vội, thì cũng chưa biết được.
Mọi người có thế nào thì cũng phải làm dáng một chút, không thể bị người ta tóm lấy nhược điểm, giả cũng phải giả cho giống như đang gấp thật.
Như vậy vấn đề lại tới. . .
Hoàng đế tạm thời không có cách nào xử lý chính sự, vậy ai quản lý triều chính đây?
Ngôi vị thái tử vẫn chưa được công bố, các vị hoàng tử đều có đảng phái ủng hộ, giống như cho ai lên cũng không được.
Sơ Tranh cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
Quả nhiên.
Không tới ba ngày, hoàng đế băng hà.
Người cuối cùng hoàng đế gặp là nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử mang theo thánh chỉ bước ra, chiêu cáo quần thần hoàng đế truyền ngôi vị cho hắn.
Cách nói này tất nhiên sẽ bị những hoàng tử còn lại chất vấn.
Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, sao cuối cùng lúc tỉnh lại, chỉ gặp một mình nhị hoàng tử.
Các hoàng tử bình thường thủy hỏa bất dung, thống nhất đem pháo hôi nhắm vào nhị hoàng tử.
Tràng diện một lần nữa mất khống chế.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rút đao rút kiếm, tam hoàng tử mang người chậm rãi đuổi tới.
"Phụ hoàng vừa băng hà, các vị liền muốn ở đây tranh đoạt ngươi chết ta sống sao?" Liên Quỳnh mỉm cười cắm giọng vào trong đống hỗn loạn, toàn bộ cục diện đột nhiên an tĩnh lại.
"Tam hoàng huynh, thời khắc phụ hoàng hấp hối, ngươi cũng không ở đây trông coi, bây giờ mới đến. . ." Một hoàng tử gần đó châm chọc lên tiếng.
Liên Quỳnh mỉm cười: "Ta đối với phụ hoàng không có nhiều tình cảm, ở đây làm bộ để làm gì?"
Lời này nói đến quá mức ngay thẳng.
Nhưng chuyện đó cũng đúng là sự thật.
Mọi người đều biết tam hoàng tử và bệ hạ vẫn luôn bất hòa.
Nếu hắn thật sự giả làm hiếu tử, thì đó mới là có quỷ.
"Đã như vậy, tam hoàng đệ tới đây làm gì?" Nhị hoàng tử cầm thánh chỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Liên Quỳnh.
Liên Quỳnh vừa trở về không bao lâu, nhưng đã trở thành vị hoàng tử nặng kí nhất trong chuyện cạnh tranh hoàng vị.
Bảo hắn sao có thể không kiêng kị được.
"Đương nhiên là vì hoàng vị." Liên Quỳnh vẫn không hề che giấu.
"Phụ hoàng đã truyền hoàng vị lại cho ta. . ."
"Thật sao?" Liên Quỳnh cười đến có chút quỷ dị.
"Đương nhiên là thế, thánh chỉ ở đây!"
"Thánh chỉ cũng có thể làm giả." Một thanh âm mát lạnh, vang lên từ phía sau.
Đám người tách ra, nữ tử sắc mặt thanh lãnh dẫn theo một tiểu thái giám, chậm rãi đi tới.
Làn váy màu thủy mặc đong đưa theo bước chân cô, giống như mặc liên nở rộ.
Trần Phi bên cạnh Liên Quỳnh lui lại mấy bước, nhường ra một vị trí.
Nữ tử đứng bên cạnh Liên Quỳnh, đối mặt với nhiều người như vậy, nhưng không hề có chút luống cuống hay khẩn trương nào, trên người cô chỉ có sự lạnh nhạt và xa cách.
Dưới tia sáng u ám, hai người sóng vai mà đứng, xứng đôi một cách kì lạ.
"Nương tử, sao nàng lại tới đây?" Cách xưng hô của Liên Quỳnh cho đám người biết đây là ai.
"Ngươi... là. . ."
Sau khi Sơ Tranh và Liên Quỳnh thành hôn, cơ hồ chưa từng đi ra ngoài.
Thứ nhất là Liên Quỳnh không muốn cho Sơ Tranh gặp những người loạn thất bát tao này.
Thứ hai là Sơ Tranh không muốn ra ngoài.
Bởi vậy phần lớn người có lẽ cũng không biết nữ tử Liên Quỳnh cưới, rốt cuộc có dáng dấp ra sao.
"Con tin Vệ quốc! !" Nhị hoàng tử cất cao âm điệu.
Hắn sẽ không nhận sai.
Gương mặt này.
Chính là con tin Vệ quốc kia.
Từ khi Tấn Vệ giao chiến, con tin Vệ quốc liền mất tích. . .
Hiện tại sao lại biến thành nữ tử? Còn đứng cùng tam hoàng tử nữa?
"Ta là ai không quan trọng." Sơ Tranh nói: "Hôm nay cũng không phải tới để hỏi ta là ai."
". . ."
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
"Hừ, ta không quan tâm ngươi có đúng là con tin Vệ quốc hay không, nhưng việc ngày hôm nay thì có liên quan gì đến ngươi, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao?" Sắc mặt nhị hoàng tử lạnh lẽo cứng rắn.
"Có hay không không phải ngươi nói là được."
"Cái gì. . ."
Lời phía sau nhị hoàng tử còn chưa nói ra, liền thấy cấm quân trong cung xuất hiện, nhanh chóng bao vây bọn họ.
Sơ Tranh nghiêng đầu hỏi Liên Quỳnh: "Điện hạ, giả tạo thánh chỉ là tội gì?"
Liên Quỳnh cũng không biết Sơ Tranh sẽ đến.
Từ trong khiếp sợ lộ ra một nụ cười, chậm rãi giương môi: "Tử tội."
Nhị hoàng tử kinh tâm táng đảm, vất vả lắm mới duy trì được.
Thánh chỉ trong tay hắn, đúng là giả.
"Ngươi là cái thá gì, có. . ."
"A!" Đầu gối nhị hoàng tử mềm nhũn, quỳ xuống ngay trước mặt tất cả mọi người.
Người bên cạnh nhị hoàng tử ba chân bốn cẳng đến đỡ, sắc mặt nhị hoàng tử tái xanh.
"Biết sai cũng không cần quỳ xuống." Sơ Tranh kéo tay áo, khuôn mặt nhỏ căng đến nghiêm túc.
Nhị hoàng tử: ". . ."
Hắn quỳ xuống?
Vừa rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là đầu gối đột nhiên mềm nhũn.
Hắn căn bản không kịp phản ứng! !
"Dẫn người tới đây." Sơ Tranh cũng không đợi nhị hoàng tử tiếp tục diễn, loại thời điểm này mà chờ hắn diễn tiếp, quỷ mới biết phía sau sẽ phát triển thành dạng gì.
Đương nhiên phải dựa theo tiết tấu của mình mà đi.
Tiểu Sơn Tử lập tức đi dẫn người tới.
"Đây không phải là. . . Chu ngự y sao?"
"Sao lại bị trói thế?"
Vị Chu ngự y này tuổi trên năm mươi, bị trói gô, nhìn có vẻ ăn không ít khổ, quả thực có chút đáng thương.
Tiểu Sơn Tử lấy đồ trong miệng Chu ngự y xuống.
Chu ngự y lập tức khàn giọng, cật lực lên án: "Nhị hoàng tử, ngươi đồng ý sẽ tiễn ta về quê, vì sao lại muốn đưa ta vào chỗ chết? !"
Nhị hoàng tử trông thấy Chu ngự y, biểu tình liền trở nên không đúng lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.