Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 163: Đại gia thời mạt thế (28)
Mặc Linh
21/12/2018
Tại phòng thí nghiệm trong căn cứ.
Ninh Ưu và Sơ Tranh đứng ở hai bên, ở giữa là Mộ Kiệt, cũng là người dẫn đầu của đám người kia.
Trước mạt thế, bọn họ nhận được tin tức rằng có manh mối của vị tiểu thư mất tích đã nhiều năm.
Không ngờ còn chưa kịp tìm được người thì mạt thế đã tới.
Bọn họ cũng vô cùng may mắn, phần lớn đội ngũ đều đã thức tỉnh dị năng.
Vốn cho rằng sẽ không tìm được tiểu thư của họ.
Ai ngờ lại gặp được ở căn cứ Khánh An.
Khối ngọc kia là do Mộ Kiệt nhặt được, hắn dò xét mấy ngày trong căn cứ mới tìm được người.
Thế nhưng bây giờ lại có người cáo trạng...
Tìm nhầm?
Trong tay bọn họ quả thật có mang theo mẫu thử để làm giám định ADN, vốn định sau khi tìm được tiểu thư thì làm xác minh.
Khi họ tìm được Ninh Ưu cũng đã nhờ căn cứ Khánh An làm giúp xét nghiệm, nhưng kết luận là đúng người mà...
Sơ Tranh đứng thấy hơi mệt bèn dựa lên cửa kính, bọn người Dũng ca không đi cùng đến, Sơ Tranh phái bọn họ đưa Lục Nhiên về biệt thự trước rồi ở lại biệt thự trông chừng hắn.
Ninh Ưu đứng ở bên kia, đầu cúi thấp đầu, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Làm sao bây giờ?
Giám định ADN xong, tất cả mọi việc sẽ bại lộ.
Nhưng bây giờ cô ta có chạy cũng không thoát, cũng không làm được gì khác cả...
Vì sao cô ta không mất trí nhớ?
Vì sao cô ta không chết!
Vì sao...
Oán hận trong đáy lòng Ninh Ưu càng ngày càng đậm.
Giám định ADN cần có thời gian, trong lúc đấy Sơ Tranh và Ninh Ưu đều không mở miệng nói chuyện, Mộ Kiệt chắp tay ra sau lưng đi đi lại lại trên hành lang.
"Ông có thể ngừng đi lại được không?" Sơ Tranh không kiên nhẫn.
Mộ Kiệt quay đầu nhìn nữ sinh đang dựa vào cửa thủy tinh, cả người cô đều toát ra vẻ lãnh đạm xa cách.
Ngũ quan nữ sinh tinh xảo, hai đầu lông mày đạm mạc lại càng tăng thêm vẻ khí khái hào hùng cho cô.
Hai đầu lông mày mơ hồ có vài phần giống với tiên sinh.
Lại nhìn Ninh Ưu, đến một điểm giống với tiên sinh cũng không có...
Nhưng phải đợi có kết quả xong mới biết chính xác được.
Chờ đến khi có kết quả, Mộ Kiệt lập tức chạy đến xem, càng xem thần sắc càng lúc lại càng khó coi.
Kết quả đã cho biết Ninh Ưu không có lấy một xu quan hệ huyết thống với tiên sinh nhà hắn.
Mà người có quan hệ huyết thống với tiên sinh lại chính là vị tiểu thư này... Thế mà bọn hắn còn từng vì lời nói của Ninh Ưu mà sinh ra địch ý với cô nữa chứ.
Để đảm bảo độ chính xác, Mộ Kiệt đã tự mình lấy tóc trên người Ninh ưu và Sơ Tranh, đưa vào hai phòng thí nghiệm riêng biệt.
Thí nghiệm tiến hành dưới sự giám sát của hắn, căn bản không có ai có thể gian lận được.
"Bốp!"
Mộ Kiệt ném kết quả lên cánh cửa thủy tinh bên cạnh Ninh Ưu, từng trang giấy tung bay trước mặt cô ta rồi rơi xuống đất.
Ánh mắt hắn hung hiểm nhìn chằm chằm khiến Ninh Ưu sợ hãi: "Chú Kiệt..."
Mộ Kiệt vuốt tóc, cố nén lửa giận: "Ninh Ưu, đây là thế nào?"
"Cháu..." Nước mắt Ninh Ưu dâng trào trong tròng mắt.
Mẫu thử của lần giám định lần trước là do Ninh Ưu đưa, nên nếu có sai lầm thì cũng chỉ có thể là từ bước này.
Cho nên cô ta vốn đã sớm biết, cô ta không phải là người mà bọn họ muốn tìm.
"Cháu không biết." Ninh Ưu lắc đầu: "Chính là các chú nói cháu là... Nên cháu mới tin tưởng, cháu không biết gì hết..."
"Chính cô đã đưa cho tôi mà giờ lại nói không biết là sao?"
"Đó... có thể là do khi giám định đã gặp lỗi sai, cháu cũng chưa từng nói qua cháu là... Các chú cứ một mực khẳng định nói vậy, không có quan hệ gì với cháu hết!" Ninh Ưu cắn răng nói: "Tất cả tại các chú nhận sai, giờ lại có thể trách cháu sao?"
Một Kiệt nhớ lại một chút, quả thật cô gái này chưa từng tự mình nói vậy.
"Ngọc bội thì sao?"
"Cháu... nhặt được!" Dù sao chuyện khi đó ai cũng không biết, cho dù Sơ Tranh có nói ra thì cũng chỉ là lời nói từ một phía, cô ta cứ khăng khăng không thừa nhận thì đã sao.
"Lục soát người cô ta xem, trên người cô ta hẳn vẫn giữ tóc của tôi." Ninh Ưu đã nghĩ rất chu toàn, nhưng Sơ Tranh vốn đã không bận tâm đến khối ngọc kia.
Ninh Ưu lại không ngu như thế, cho là mới thông qua một lần kiểm định là sẽ xong chuyện.
Để phòng ngừa tình huống xấu nhất, cô ta chắc chắn còn giữ lại một ít, mà những vật thế này, chỉ có để bên người mới an toàn.
Con chó điên này lúc trước giật rất nhiều tóc của cô đấy!
Phản ứng của Ninh Ưu đã chứng minh rằng Sơ Tranh đoán đúng.
Quả nhiên Mộ Kiệt tìm được trên người Ninh Ưu một cái túi nhỏ chứa tóc, Mộ Kiệt sai người đem chỗ tóc này đi giám định với tóc của Sơ Tranh.
Quả nhiên xác nhận được đó là tóc của Sơ Tranh.
Lần này Ninh Ưu hết đường chối cãi.
"Thật xin lỗi tiểu thư, đã để người phải chịu khổ rồi." Mộ Kiệt đi đến trước mặt Sơ Tranh, gập người cúi đầu chín mươi độ: "Chuyện lúc trước, thật sự rất xin lỗi, là do chúng tôi đã không phân biệt được chân tướng, mong tiểu thư trách phạt."
Chuyện thành thế này.
Lúc trở về chắc chắn hắn sẽ bị lột da mất.
Sau khi mạt thế đến, Mộ Kiệt chỉ liên lạc được với vị kia vài lần, đường truyền tuy hiện nay đã bị cắt đứt nhưng Mộ Kiệt vẫn kiên trì với nhiệm vụ này, có thể thấy được thế lực của Mộ gia lớn đến mức nào.
"Không có gì." Sơ Tranh nhìn thời gian: "Tôi có thể đi được chưa?"
Thẻ người tốt mà lại chạy thì khó bắt lắm đấy.
"Tôi đưa tiểu thư về nghỉ ngơi trước." Một Kiệt lập tức nói: "Về phần Ninh Ưu, tiểu thư định xử lý thế nào?"
Dám giả mạo tiểu thư, trong hoàn cảnh hiện giờ, Mộ Kiệt có thể thủ tiêu cô ta luôn cũng được.
"Đuổi ra khỏi căn cứ đi." Người này không thể xử lý được, cô còn có thể làm sao? "Tiện tay thì cạo đầu cô ta."
Mộ Kiệt: "???"
-
Người trong căn cứ quả thật không thể ngờ, vốn cứ tưởng là một trận tranh đoạt vật tư, cuối cùng lại biến thành vở kịch ân oán hào môn thiên kim thật giả từ bao giờ?
Đa số mọi người đều có ấn tượng với Ninh Ưu, bởi vì bên cạnh cô ta luôn có người đi theo, mà những người kia lại chẳng giống với người lương thiện gì cho cam.
Lúc này lại bất ngờ truyền ra tin tức Ninh Ưu giả mạo thân phận của người khác, còn suýt chút nữa thì hại hết chính chủ. Không chỉ như vậy, sau khi giả mạo xong còn nghĩ cách hãm hại chính chủ, muốn đuổi người ta ra ngoài.
Mà người bị giả mạo kia, lại chính là vị phật sống vừa mới quyên góp vật tư cho căn cứ.
Tin tức này như mọc thêm cánh bay khắp căn cứ.
Mạt thế rồi mà còn có thể xem được trò hay thế này.
Chỉ mới qua mấy giờ mà đã có đến mấy phiên bản được biên tập lại, đến cả tận thế cũng không cản được sự bà tám bát quái của con người.
Những tin tức này vừa truyền đi cho dù Ninh Ưu không bị đuổi ra khỏi căn cứ thì cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa.
Nhưng Ninh Ưu không thể cam tâm!
Vì sao Sơ Tranh không chết ở bên ngoài, vì sao cô ta còn trở về, trong mạt thế nếu có một đám người bảo vệ như vậy, cuộc sống sau này của cô ta có thể kê cao gối mà ngủ thoải mái rồi.
Đều là tại cô ta đã phá hỏng chuyện tốt của cô.
Ninh Ưu ôm lấy cái đầu đã bị cạo trọc, chật vật đứng ngoài căn cứ.
Bốn phía đều là người sống sót mà không thể vào trong căn cứ, đối với người đi ra từ căn cứ thì tràn đầy ác ý, một số người trực tiếp xô đẩy cô ta.
Ninh Ưu bị người ta đẩy ngã trên mặt đất nóng rực, bàn tay và đầu gối bị trầy trụa đau rát, bỗng nhiên hoàn hồn lại.
Bên cạnh không ngừng có người xô tới, Ninh Ưu cuống cuồng phát động dị năng, áp chế những người đó.
Nhưng cô ta phát hiện ngày càng có nhiều người xúm tới.
"Hoắc Cảnh, anh nhìn xem người kia có giống Ninh Ưu không."
Hoắc Cảnh nhìn theo hướng đồng đội chỉ thì thấy Ninh Ưu bị người ta đuổi theo, đang nhanh chóng chạy về hướng bọn họ.
Hoắc Cảnh mở cửa xe đi xuống, giữ chặt lấy Ninh Ưu: "Ninh Ưu?"
Ninh Ưu hoảng hốt nhìn hắn, lại đột nhiên thấy bộ dạng khốn khổ của mình trong đáy mắt Hoắc Cảnh, kinh hãi thét lên một tiếng rồi đẩy Hoắc Cảnh ra chạy biến.
"Ninh Ưu!"
Ninh Ưu chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trước mặt Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh nhíu mày, sao Ninh Ưu lại biến thành bộ dạng này?
Chờ Hoắc Cảnh trở lại căn cứ mới biết được chuyện phát sinh, đáy lòng hắn không nói lên lời là cảm giác gì, nhưng cảm thấy thật phức tạp.
Nữ sinh Ninh Ưu này, theo như hắn thấy thì cũng là một cô bé không tồi.
Lương thiện, lại hữu dũng thông minh...
Sao lại làm ra việc như thế được chứ?
Ninh Ưu và Sơ Tranh đứng ở hai bên, ở giữa là Mộ Kiệt, cũng là người dẫn đầu của đám người kia.
Trước mạt thế, bọn họ nhận được tin tức rằng có manh mối của vị tiểu thư mất tích đã nhiều năm.
Không ngờ còn chưa kịp tìm được người thì mạt thế đã tới.
Bọn họ cũng vô cùng may mắn, phần lớn đội ngũ đều đã thức tỉnh dị năng.
Vốn cho rằng sẽ không tìm được tiểu thư của họ.
Ai ngờ lại gặp được ở căn cứ Khánh An.
Khối ngọc kia là do Mộ Kiệt nhặt được, hắn dò xét mấy ngày trong căn cứ mới tìm được người.
Thế nhưng bây giờ lại có người cáo trạng...
Tìm nhầm?
Trong tay bọn họ quả thật có mang theo mẫu thử để làm giám định ADN, vốn định sau khi tìm được tiểu thư thì làm xác minh.
Khi họ tìm được Ninh Ưu cũng đã nhờ căn cứ Khánh An làm giúp xét nghiệm, nhưng kết luận là đúng người mà...
Sơ Tranh đứng thấy hơi mệt bèn dựa lên cửa kính, bọn người Dũng ca không đi cùng đến, Sơ Tranh phái bọn họ đưa Lục Nhiên về biệt thự trước rồi ở lại biệt thự trông chừng hắn.
Ninh Ưu đứng ở bên kia, đầu cúi thấp đầu, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Làm sao bây giờ?
Giám định ADN xong, tất cả mọi việc sẽ bại lộ.
Nhưng bây giờ cô ta có chạy cũng không thoát, cũng không làm được gì khác cả...
Vì sao cô ta không mất trí nhớ?
Vì sao cô ta không chết!
Vì sao...
Oán hận trong đáy lòng Ninh Ưu càng ngày càng đậm.
Giám định ADN cần có thời gian, trong lúc đấy Sơ Tranh và Ninh Ưu đều không mở miệng nói chuyện, Mộ Kiệt chắp tay ra sau lưng đi đi lại lại trên hành lang.
"Ông có thể ngừng đi lại được không?" Sơ Tranh không kiên nhẫn.
Mộ Kiệt quay đầu nhìn nữ sinh đang dựa vào cửa thủy tinh, cả người cô đều toát ra vẻ lãnh đạm xa cách.
Ngũ quan nữ sinh tinh xảo, hai đầu lông mày đạm mạc lại càng tăng thêm vẻ khí khái hào hùng cho cô.
Hai đầu lông mày mơ hồ có vài phần giống với tiên sinh.
Lại nhìn Ninh Ưu, đến một điểm giống với tiên sinh cũng không có...
Nhưng phải đợi có kết quả xong mới biết chính xác được.
Chờ đến khi có kết quả, Mộ Kiệt lập tức chạy đến xem, càng xem thần sắc càng lúc lại càng khó coi.
Kết quả đã cho biết Ninh Ưu không có lấy một xu quan hệ huyết thống với tiên sinh nhà hắn.
Mà người có quan hệ huyết thống với tiên sinh lại chính là vị tiểu thư này... Thế mà bọn hắn còn từng vì lời nói của Ninh Ưu mà sinh ra địch ý với cô nữa chứ.
Để đảm bảo độ chính xác, Mộ Kiệt đã tự mình lấy tóc trên người Ninh ưu và Sơ Tranh, đưa vào hai phòng thí nghiệm riêng biệt.
Thí nghiệm tiến hành dưới sự giám sát của hắn, căn bản không có ai có thể gian lận được.
"Bốp!"
Mộ Kiệt ném kết quả lên cánh cửa thủy tinh bên cạnh Ninh Ưu, từng trang giấy tung bay trước mặt cô ta rồi rơi xuống đất.
Ánh mắt hắn hung hiểm nhìn chằm chằm khiến Ninh Ưu sợ hãi: "Chú Kiệt..."
Mộ Kiệt vuốt tóc, cố nén lửa giận: "Ninh Ưu, đây là thế nào?"
"Cháu..." Nước mắt Ninh Ưu dâng trào trong tròng mắt.
Mẫu thử của lần giám định lần trước là do Ninh Ưu đưa, nên nếu có sai lầm thì cũng chỉ có thể là từ bước này.
Cho nên cô ta vốn đã sớm biết, cô ta không phải là người mà bọn họ muốn tìm.
"Cháu không biết." Ninh Ưu lắc đầu: "Chính là các chú nói cháu là... Nên cháu mới tin tưởng, cháu không biết gì hết..."
"Chính cô đã đưa cho tôi mà giờ lại nói không biết là sao?"
"Đó... có thể là do khi giám định đã gặp lỗi sai, cháu cũng chưa từng nói qua cháu là... Các chú cứ một mực khẳng định nói vậy, không có quan hệ gì với cháu hết!" Ninh Ưu cắn răng nói: "Tất cả tại các chú nhận sai, giờ lại có thể trách cháu sao?"
Một Kiệt nhớ lại một chút, quả thật cô gái này chưa từng tự mình nói vậy.
"Ngọc bội thì sao?"
"Cháu... nhặt được!" Dù sao chuyện khi đó ai cũng không biết, cho dù Sơ Tranh có nói ra thì cũng chỉ là lời nói từ một phía, cô ta cứ khăng khăng không thừa nhận thì đã sao.
"Lục soát người cô ta xem, trên người cô ta hẳn vẫn giữ tóc của tôi." Ninh Ưu đã nghĩ rất chu toàn, nhưng Sơ Tranh vốn đã không bận tâm đến khối ngọc kia.
Ninh Ưu lại không ngu như thế, cho là mới thông qua một lần kiểm định là sẽ xong chuyện.
Để phòng ngừa tình huống xấu nhất, cô ta chắc chắn còn giữ lại một ít, mà những vật thế này, chỉ có để bên người mới an toàn.
Con chó điên này lúc trước giật rất nhiều tóc của cô đấy!
Phản ứng của Ninh Ưu đã chứng minh rằng Sơ Tranh đoán đúng.
Quả nhiên Mộ Kiệt tìm được trên người Ninh Ưu một cái túi nhỏ chứa tóc, Mộ Kiệt sai người đem chỗ tóc này đi giám định với tóc của Sơ Tranh.
Quả nhiên xác nhận được đó là tóc của Sơ Tranh.
Lần này Ninh Ưu hết đường chối cãi.
"Thật xin lỗi tiểu thư, đã để người phải chịu khổ rồi." Mộ Kiệt đi đến trước mặt Sơ Tranh, gập người cúi đầu chín mươi độ: "Chuyện lúc trước, thật sự rất xin lỗi, là do chúng tôi đã không phân biệt được chân tướng, mong tiểu thư trách phạt."
Chuyện thành thế này.
Lúc trở về chắc chắn hắn sẽ bị lột da mất.
Sau khi mạt thế đến, Mộ Kiệt chỉ liên lạc được với vị kia vài lần, đường truyền tuy hiện nay đã bị cắt đứt nhưng Mộ Kiệt vẫn kiên trì với nhiệm vụ này, có thể thấy được thế lực của Mộ gia lớn đến mức nào.
"Không có gì." Sơ Tranh nhìn thời gian: "Tôi có thể đi được chưa?"
Thẻ người tốt mà lại chạy thì khó bắt lắm đấy.
"Tôi đưa tiểu thư về nghỉ ngơi trước." Một Kiệt lập tức nói: "Về phần Ninh Ưu, tiểu thư định xử lý thế nào?"
Dám giả mạo tiểu thư, trong hoàn cảnh hiện giờ, Mộ Kiệt có thể thủ tiêu cô ta luôn cũng được.
"Đuổi ra khỏi căn cứ đi." Người này không thể xử lý được, cô còn có thể làm sao? "Tiện tay thì cạo đầu cô ta."
Mộ Kiệt: "???"
-
Người trong căn cứ quả thật không thể ngờ, vốn cứ tưởng là một trận tranh đoạt vật tư, cuối cùng lại biến thành vở kịch ân oán hào môn thiên kim thật giả từ bao giờ?
Đa số mọi người đều có ấn tượng với Ninh Ưu, bởi vì bên cạnh cô ta luôn có người đi theo, mà những người kia lại chẳng giống với người lương thiện gì cho cam.
Lúc này lại bất ngờ truyền ra tin tức Ninh Ưu giả mạo thân phận của người khác, còn suýt chút nữa thì hại hết chính chủ. Không chỉ như vậy, sau khi giả mạo xong còn nghĩ cách hãm hại chính chủ, muốn đuổi người ta ra ngoài.
Mà người bị giả mạo kia, lại chính là vị phật sống vừa mới quyên góp vật tư cho căn cứ.
Tin tức này như mọc thêm cánh bay khắp căn cứ.
Mạt thế rồi mà còn có thể xem được trò hay thế này.
Chỉ mới qua mấy giờ mà đã có đến mấy phiên bản được biên tập lại, đến cả tận thế cũng không cản được sự bà tám bát quái của con người.
Những tin tức này vừa truyền đi cho dù Ninh Ưu không bị đuổi ra khỏi căn cứ thì cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa.
Nhưng Ninh Ưu không thể cam tâm!
Vì sao Sơ Tranh không chết ở bên ngoài, vì sao cô ta còn trở về, trong mạt thế nếu có một đám người bảo vệ như vậy, cuộc sống sau này của cô ta có thể kê cao gối mà ngủ thoải mái rồi.
Đều là tại cô ta đã phá hỏng chuyện tốt của cô.
Ninh Ưu ôm lấy cái đầu đã bị cạo trọc, chật vật đứng ngoài căn cứ.
Bốn phía đều là người sống sót mà không thể vào trong căn cứ, đối với người đi ra từ căn cứ thì tràn đầy ác ý, một số người trực tiếp xô đẩy cô ta.
Ninh Ưu bị người ta đẩy ngã trên mặt đất nóng rực, bàn tay và đầu gối bị trầy trụa đau rát, bỗng nhiên hoàn hồn lại.
Bên cạnh không ngừng có người xô tới, Ninh Ưu cuống cuồng phát động dị năng, áp chế những người đó.
Nhưng cô ta phát hiện ngày càng có nhiều người xúm tới.
"Hoắc Cảnh, anh nhìn xem người kia có giống Ninh Ưu không."
Hoắc Cảnh nhìn theo hướng đồng đội chỉ thì thấy Ninh Ưu bị người ta đuổi theo, đang nhanh chóng chạy về hướng bọn họ.
Hoắc Cảnh mở cửa xe đi xuống, giữ chặt lấy Ninh Ưu: "Ninh Ưu?"
Ninh Ưu hoảng hốt nhìn hắn, lại đột nhiên thấy bộ dạng khốn khổ của mình trong đáy mắt Hoắc Cảnh, kinh hãi thét lên một tiếng rồi đẩy Hoắc Cảnh ra chạy biến.
"Ninh Ưu!"
Ninh Ưu chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trước mặt Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh nhíu mày, sao Ninh Ưu lại biến thành bộ dạng này?
Chờ Hoắc Cảnh trở lại căn cứ mới biết được chuyện phát sinh, đáy lòng hắn không nói lên lời là cảm giác gì, nhưng cảm thấy thật phức tạp.
Nữ sinh Ninh Ưu này, theo như hắn thấy thì cũng là một cô bé không tồi.
Lương thiện, lại hữu dũng thông minh...
Sao lại làm ra việc như thế được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.