Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 166: Đại gia thời mạt thế (31)
Mặc Linh
22/12/2018
Ngữ khí chàng thiếu niên mang theo vài phần ái muội, âm cuối còn như có như không câu dẫn người ta.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: "Anh còn muốn mua gì nữa không?"
Sắp bị gấp đôi đến nơi rồi đây này!
Lục Nhiên: "...."
Sơ Tranh và Lục Nhiên vừa trở lại biệt thự, Lục Nhiên đã vứt hết mấy đống đồ linh tinh xuống.
Hắn quay người nhìn Sơ Tranh, sau đó lập tức đi qua ôm ghì lấy cô, đè xuống sofa.
Sofa mềm mại, khiến hai người như lọt thỏm vào trong đó.
Lục Nhiên chống tay, rũ mắt nhìn cô.
Đôi mắt thiếu niên thanh triệt, trong con ngươi như có ánh sáng lưu động, khiến người ta không tự chủ được mà bị hút vào trong đó.
Sơ Tranh trầm mặc nhìn.
Rốt cuộc là muốn làm gì?
Tự nhiên đè cô xuống?
Nặng quá đi...
Thiếu niên rũ mi mắt, đôi môi đỏ bừng khẽ nhếch, hắn thong thả cúi đầu, ngậm lấy cánh môi Sơ Tranh.
Dù sao mình cũng nên lấy lại chút gì chứ nhỉ?
Lục Nhiên nghĩ.
Nụ hôn ban đầu chỉ phớt qua như mưa phùn, nhu hòa êm ái.
Nhưng không biết dần trở nên nóng bỏng từ khi nào.
Thiếu niên khẽ nhắm mắt, hàng mi dài vô tình chạm vào làn da Sơ Tranh mang đến xúc cảm khẽ khàng.
Sơ Tranh hơi ngửa đầu, lộ ra cần cổ mịn màng tinh xảo.
Ngón tay thon dài của Lục Nhiên lướt qua cổ Sơ Tranh, rồi dừng lại ở bả vai, rồi lại chậm rãi trượt đến vạt áo.
Đầu ngón tay nóng rực như lửa chạm khẽ vào làn da tinh mịn lạnh lẽo, thiếu niên nhẹ nhàng nâng vòng eo mảnh khảnh, nhiệt độ lòng bàn tay không ngừng lan tràn nơi da thịt tiếp xúc, như muốn đốt lên một ngọn lửa.
Ngón tay hắn khẽ di chuyển, vạt áo dần bị vén lên, bụng dưới cùng vòng eo nhỏ xinh đẹp của người con gái dần dần hiển lộ.
Hơi thở ái muội bắt lửa trong không khí.
Nụ hôn Lục Nhiên dần dịch chuyển, Sơ Tranh không khỏi thở gấp một hơi: "Lục, Lục Nhiên?"
"Ừm?" Thanh âm Lục Nhiên đã trở nên khàn khàn trầm thấp
"Anh nóng quá." Còn nặng nữa.
Lục Nhiên cười nhẹ, hắn hôn lên cổ Sơ Tranh, rồi dần lướt đến bên đầu Sơ Tranh, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai cô: "Vậy em giúp anh hạ nhiệt được không? Em là không phải là người tốt nhất sao? Giúp anh đi....."
Thời điểm Lục Nhiên nói chuyện, môi vẫn không ngừng hôn cô, Sơ Tranh cảm thấy cả người đều như nhũn ra.
Đây là phản ứng sinh lý của cơ thể.
"Được." Hô hấp Sơ Tranh hơi không đều, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ: "Nhưng anh phải dừng lại trước đã."
"Tại sao?" Đầu ngón tay Lục Nhiên bắt đầu thử thăm dò nơi mềm mại của cô.
Giọng nói của hắn đã bị đè nén đến cực điểm, càng thêm gợi cảm dụ hoặc.
Sơ Tranh kéo quần áo của mình từ trong tay hắn ra.
Thiếu niên nghi hoặc.
Giây tiếp theo, vị trí hai người đã nhanh chóng đảo lộn, Sơ Tranh ngồi trên người hắn, bàn tay chống lên người Lục Nhiên ngăn không cho hắn ngồi dậy.
Những lời Lục Nhiên muốn nói đều bị Sơ Tranh chặn ngay tại miệng.
Lục Nhiên mấy lần muốn phản kháng, nhưng đều bị Sơ Tranh đè ép trở lại.
Hắn hơi ấm ức, nhưng dần dần thì chẳng còn thời gian mà cân nhắc vấn đề này nữa.
Kính koong ——
Kính koong kính koong ——
Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, đánh gãy luôn hành động của hai người trên sofa, Sơ Tranh quay người nhìn về phía cửa.
Kính koong ——
Vẫn tiếp tục vang.
Sơ Tranh ngoảnh mặt nhìn người đang ở dưới thân mình.
Ánh mắt thiếu niên vẫn còn vẻ mê muội, đôi môi đỏ bừng, mở ra hô hấp dồn dập, đầu lưỡi như ẩn như hiện giữa răng môi.
Sơ Tranh cúi đầu định hôn hắn.
Còn chưa kịp đụng đến...
Kính koong kính koong ——
Sơ Tranh lạnh mặt xoay người, cài lại quần áo cho Lục Nhiên.
Lục Nhiên mím môi, tiếng chuông cửa làm hắn thanh tỉnh không ít, đến cuối cùng hắn vẫn không kịp nói với cô, bảo Sơ Tranh đừng đi mở cửa.
Đợi đến khi Sơ Tranh rời khỏi ghế sofa, Lục Nhiên bỗng bụm mặt.
Vừa nãy sao hắn lại chủ động trước...
Rốt cuộc là hắn nghĩ gì vậy?
Muốn lấy lại từ cô chút gì đó sao? Cô ấy trông còn có vẻ mong chờ lắm ấy chứ, sao đến cùng lại là hắn chịu thiệt vậy!
-
Sơ Tranh vào nhà thì thấy quần áo Lục Nhiên đã chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Hắn cố làm ra vẻ trấn định hỏi: "Ai đó?"
"Phương Dư."
Sơ Tranh ngồi xuống, Lục Nhiên lập tức đứng dậy: "Anh hơi mệt, anh đi ngủ trước"
Lục Nhiên gần như là chạy trốn về phòng.
Sơ Tranh bày tỏ mình thật sự không thể hiểu được.
Không tiếp tục nữa sao?
Hai ngày kế tiếp, Lục Nhiên vẫn tiếp tục trốn tránh Sơ Tranh.
Mộ Kiệt liên tục tìm tới cửa khuyên Sơ Tranh quay về căn cứ tại kinh thành, nhưng Sơ Tranh không muốn lắm.
Cứ nghĩ đến việc phải chuyển sang nơi khác lại thấy thật phiền toái, thật phiền toái, thật là phiền toái x 3,14....
Sơ Tranh một khi đã quyết định chuyện gì, sẽ không bao giờ thay đổi.
Nên đến Mộ Kiệt cũng không thể xoay chuyển được cô.
Cũng may là đã liên lạc được với căn cứ kinh thành rồi, bên kia nói sẽ nhanh chóng phái trực thăng tới.
Nhưng vấn đề là bên này Sơ Tranh vẫn không chịu đồng ý, làm Mộ Kiệt cả ngày phải bám theo cô thuyết phục.
Mới sáng sớm ngày ra Sơ Tranh đã nghe tiếng nói chuyện ồn ào rồi.
Sơ Tranh xuống lầu, Lục Nhiên đứng dựa vào cửa nhìn ra bên ngoài.
Nhìn thấy Sơ Tranh đi qua, Lục Nhiên hơi mất tự nhiên tránh ra, đứng cách cô tận mấy bước.
Trên đường đi dẫn vào biệt thự, hàng trăm binh lính tay cầm súng đang cố ngăn đám đông ào vào bên này.
"Ồn ào cái gì!"
Sáng sớm ngày ra đã rùm beng ầm ĩ, có để người ta ngủ không hả!
"Bộ trưởng Phùng đã ôm không ít vật tư của căn cứ bỏ chạy rồi." Trong giọng nói của Lục Nhiên còn thêm mấy phần vui sướng khi người khác gặp họa.
Căn cứ trong vật tư cũng chính là miếng ăn của đám người này, bọn họ còn phải dùng sức lao động để đổi lấy.
Nhưng hiện tại vật tư đã mất hết, bọn họ lấy cái gì mà sống nữa đây?
Mà cái tên Bộ trưởng Phùng này cũng thật lợi hại.
Tội này mà bị bắt thì không phải sẽ bị xử tử sao?
Cũng biết liều mạng lắm nha, đáng khen.
"Đi bắt lại là được rồi." Còn ầm ĩ làm gì, ầm ĩ thì sẽ giải quyết được chắc?
Lục Nhiên thấy hơi buồn cười: "Chạy từ tối hôm qua rồi, phải đi đâu mà bắt đây?"
Bộ trưởng Phùng ôm vật tư cuốn gói chạy trốn, người trong căn cứ quyết định phải thẩm vấn tất cả những người sống sót, thành ra gây huyên náo cực lớn.
Bộ trưởng Phương phải cố gắng lắm mới trấn an được đám người này.
-
Mà lúc này, nhân vật chính trong câu chuyện kia đang ngồi trên một chiếc xe chạy thong dong trên quốc lộ.
Bộ trưởng Phùng vỗ vỗ cái bụng béo phệ của mình, sung sướng hát vang, cực kỳ vui vẻ.
"Bộ trưởng, phía trước hình như có người."
Bộ trưởng Phùng mở mắt ra nhìn về phía trước, có mấy người phụ nữ đang ngồi xổm ven đường, họ vẫy xe nhưng đầu vẫn cúi thấp, không nhìn rõ mặt. (Tiểu Thập: Cái tư thế gì mà kỳ dị thế ◔̯◔)
Phùng bộ trưởng híp mắt: "Dừng xe."
Xe thong thả dừng lại bên cạnh, bộ trưởng Phùng sai người đi xuống xem thử.
Người bị sai cẩn thận bước đến xem xét mấy người phụ nữ trước mặt.
"Các cô..."
Gã đàn ông vừa mở miệng định nói, người phụ nữ đang cúi đầu lập tức ngẩng lên, há miệng nhào qua cắn.
Đoàng đoàng đoàng ——
Tiếng súng xé toạc không khí oi bức.
Vô số zombie không biết từ đâu nhảy ra, bao vây bốn phương tám hướng quanh đám người, quấn chặt như nêm cối.
Gương mặt tràn ngập máu me đập vào mắt bộ trưởng Phùng.
"Aaaaa ——"
-
Cộc cộc——
Hơn nửa đêm có tự dưng có người gõ cửa, Sơ Tranh tức đến muốn tăng xông, thiếu chút nữa là giết người.
Sơ Tranh lửa giận bừng bừng đi xuống mở cửa.
Người gõ cửa chính là Dịch Tiếu, đằng sau còn có Bảo ca và Hạ Thành, ba người này đi lại lén la lén lút như đám lưu manh đang làm chuyện phi pháp.
"Cô Sơ Tranh, chúng tôi... chúng tôi thấy được vài chuyện, vì không biết hỏi ai nên tới tìm cô."
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, dữ dằn hỏi: "Chuyện gì?"
Dịch Tiếu chỉ chỉ vào bên trong: "Vào trong rồi nói có được không?"
Sơ Tranh nhìn chằm chằm đám người này mấy giây, sau đó mới khó chịu nghiêng người, chừa lối cho bọn họ vào.
"Chuyện gì?" Quấy rầy tôi ngủ, nếu không có lý do chính đáng, đừng hòng tôi để yên!
Ba người đồng thời cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Dịch Tiếu cùng Hạ Thành không dám hé răng.
Bảo ca thấy thế vội đẩy bọn họ ra, thô lỗ nói: "Cô Sơ Tranh, hai ngày trước, chúng tôi được căn cứ cử đi làm một nhiệm vụ diệt trừ zombie, phát hiện zombie dạo gần đây khá bất thường."
Sơ Tranh lạnh nhạt nói: "Thì zombie có ngày nào là bình thường đâu."
"...." Cô cứ thế này thì làm sao nói chuyện tiếp được hả!
Sơ Tranh liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: "Anh còn muốn mua gì nữa không?"
Sắp bị gấp đôi đến nơi rồi đây này!
Lục Nhiên: "...."
Sơ Tranh và Lục Nhiên vừa trở lại biệt thự, Lục Nhiên đã vứt hết mấy đống đồ linh tinh xuống.
Hắn quay người nhìn Sơ Tranh, sau đó lập tức đi qua ôm ghì lấy cô, đè xuống sofa.
Sofa mềm mại, khiến hai người như lọt thỏm vào trong đó.
Lục Nhiên chống tay, rũ mắt nhìn cô.
Đôi mắt thiếu niên thanh triệt, trong con ngươi như có ánh sáng lưu động, khiến người ta không tự chủ được mà bị hút vào trong đó.
Sơ Tranh trầm mặc nhìn.
Rốt cuộc là muốn làm gì?
Tự nhiên đè cô xuống?
Nặng quá đi...
Thiếu niên rũ mi mắt, đôi môi đỏ bừng khẽ nhếch, hắn thong thả cúi đầu, ngậm lấy cánh môi Sơ Tranh.
Dù sao mình cũng nên lấy lại chút gì chứ nhỉ?
Lục Nhiên nghĩ.
Nụ hôn ban đầu chỉ phớt qua như mưa phùn, nhu hòa êm ái.
Nhưng không biết dần trở nên nóng bỏng từ khi nào.
Thiếu niên khẽ nhắm mắt, hàng mi dài vô tình chạm vào làn da Sơ Tranh mang đến xúc cảm khẽ khàng.
Sơ Tranh hơi ngửa đầu, lộ ra cần cổ mịn màng tinh xảo.
Ngón tay thon dài của Lục Nhiên lướt qua cổ Sơ Tranh, rồi dừng lại ở bả vai, rồi lại chậm rãi trượt đến vạt áo.
Đầu ngón tay nóng rực như lửa chạm khẽ vào làn da tinh mịn lạnh lẽo, thiếu niên nhẹ nhàng nâng vòng eo mảnh khảnh, nhiệt độ lòng bàn tay không ngừng lan tràn nơi da thịt tiếp xúc, như muốn đốt lên một ngọn lửa.
Ngón tay hắn khẽ di chuyển, vạt áo dần bị vén lên, bụng dưới cùng vòng eo nhỏ xinh đẹp của người con gái dần dần hiển lộ.
Hơi thở ái muội bắt lửa trong không khí.
Nụ hôn Lục Nhiên dần dịch chuyển, Sơ Tranh không khỏi thở gấp một hơi: "Lục, Lục Nhiên?"
"Ừm?" Thanh âm Lục Nhiên đã trở nên khàn khàn trầm thấp
"Anh nóng quá." Còn nặng nữa.
Lục Nhiên cười nhẹ, hắn hôn lên cổ Sơ Tranh, rồi dần lướt đến bên đầu Sơ Tranh, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai cô: "Vậy em giúp anh hạ nhiệt được không? Em là không phải là người tốt nhất sao? Giúp anh đi....."
Thời điểm Lục Nhiên nói chuyện, môi vẫn không ngừng hôn cô, Sơ Tranh cảm thấy cả người đều như nhũn ra.
Đây là phản ứng sinh lý của cơ thể.
"Được." Hô hấp Sơ Tranh hơi không đều, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ: "Nhưng anh phải dừng lại trước đã."
"Tại sao?" Đầu ngón tay Lục Nhiên bắt đầu thử thăm dò nơi mềm mại của cô.
Giọng nói của hắn đã bị đè nén đến cực điểm, càng thêm gợi cảm dụ hoặc.
Sơ Tranh kéo quần áo của mình từ trong tay hắn ra.
Thiếu niên nghi hoặc.
Giây tiếp theo, vị trí hai người đã nhanh chóng đảo lộn, Sơ Tranh ngồi trên người hắn, bàn tay chống lên người Lục Nhiên ngăn không cho hắn ngồi dậy.
Những lời Lục Nhiên muốn nói đều bị Sơ Tranh chặn ngay tại miệng.
Lục Nhiên mấy lần muốn phản kháng, nhưng đều bị Sơ Tranh đè ép trở lại.
Hắn hơi ấm ức, nhưng dần dần thì chẳng còn thời gian mà cân nhắc vấn đề này nữa.
Kính koong ——
Kính koong kính koong ——
Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, đánh gãy luôn hành động của hai người trên sofa, Sơ Tranh quay người nhìn về phía cửa.
Kính koong ——
Vẫn tiếp tục vang.
Sơ Tranh ngoảnh mặt nhìn người đang ở dưới thân mình.
Ánh mắt thiếu niên vẫn còn vẻ mê muội, đôi môi đỏ bừng, mở ra hô hấp dồn dập, đầu lưỡi như ẩn như hiện giữa răng môi.
Sơ Tranh cúi đầu định hôn hắn.
Còn chưa kịp đụng đến...
Kính koong kính koong ——
Sơ Tranh lạnh mặt xoay người, cài lại quần áo cho Lục Nhiên.
Lục Nhiên mím môi, tiếng chuông cửa làm hắn thanh tỉnh không ít, đến cuối cùng hắn vẫn không kịp nói với cô, bảo Sơ Tranh đừng đi mở cửa.
Đợi đến khi Sơ Tranh rời khỏi ghế sofa, Lục Nhiên bỗng bụm mặt.
Vừa nãy sao hắn lại chủ động trước...
Rốt cuộc là hắn nghĩ gì vậy?
Muốn lấy lại từ cô chút gì đó sao? Cô ấy trông còn có vẻ mong chờ lắm ấy chứ, sao đến cùng lại là hắn chịu thiệt vậy!
-
Sơ Tranh vào nhà thì thấy quần áo Lục Nhiên đã chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Hắn cố làm ra vẻ trấn định hỏi: "Ai đó?"
"Phương Dư."
Sơ Tranh ngồi xuống, Lục Nhiên lập tức đứng dậy: "Anh hơi mệt, anh đi ngủ trước"
Lục Nhiên gần như là chạy trốn về phòng.
Sơ Tranh bày tỏ mình thật sự không thể hiểu được.
Không tiếp tục nữa sao?
Hai ngày kế tiếp, Lục Nhiên vẫn tiếp tục trốn tránh Sơ Tranh.
Mộ Kiệt liên tục tìm tới cửa khuyên Sơ Tranh quay về căn cứ tại kinh thành, nhưng Sơ Tranh không muốn lắm.
Cứ nghĩ đến việc phải chuyển sang nơi khác lại thấy thật phiền toái, thật phiền toái, thật là phiền toái x 3,14....
Sơ Tranh một khi đã quyết định chuyện gì, sẽ không bao giờ thay đổi.
Nên đến Mộ Kiệt cũng không thể xoay chuyển được cô.
Cũng may là đã liên lạc được với căn cứ kinh thành rồi, bên kia nói sẽ nhanh chóng phái trực thăng tới.
Nhưng vấn đề là bên này Sơ Tranh vẫn không chịu đồng ý, làm Mộ Kiệt cả ngày phải bám theo cô thuyết phục.
Mới sáng sớm ngày ra Sơ Tranh đã nghe tiếng nói chuyện ồn ào rồi.
Sơ Tranh xuống lầu, Lục Nhiên đứng dựa vào cửa nhìn ra bên ngoài.
Nhìn thấy Sơ Tranh đi qua, Lục Nhiên hơi mất tự nhiên tránh ra, đứng cách cô tận mấy bước.
Trên đường đi dẫn vào biệt thự, hàng trăm binh lính tay cầm súng đang cố ngăn đám đông ào vào bên này.
"Ồn ào cái gì!"
Sáng sớm ngày ra đã rùm beng ầm ĩ, có để người ta ngủ không hả!
"Bộ trưởng Phùng đã ôm không ít vật tư của căn cứ bỏ chạy rồi." Trong giọng nói của Lục Nhiên còn thêm mấy phần vui sướng khi người khác gặp họa.
Căn cứ trong vật tư cũng chính là miếng ăn của đám người này, bọn họ còn phải dùng sức lao động để đổi lấy.
Nhưng hiện tại vật tư đã mất hết, bọn họ lấy cái gì mà sống nữa đây?
Mà cái tên Bộ trưởng Phùng này cũng thật lợi hại.
Tội này mà bị bắt thì không phải sẽ bị xử tử sao?
Cũng biết liều mạng lắm nha, đáng khen.
"Đi bắt lại là được rồi." Còn ầm ĩ làm gì, ầm ĩ thì sẽ giải quyết được chắc?
Lục Nhiên thấy hơi buồn cười: "Chạy từ tối hôm qua rồi, phải đi đâu mà bắt đây?"
Bộ trưởng Phùng ôm vật tư cuốn gói chạy trốn, người trong căn cứ quyết định phải thẩm vấn tất cả những người sống sót, thành ra gây huyên náo cực lớn.
Bộ trưởng Phương phải cố gắng lắm mới trấn an được đám người này.
-
Mà lúc này, nhân vật chính trong câu chuyện kia đang ngồi trên một chiếc xe chạy thong dong trên quốc lộ.
Bộ trưởng Phùng vỗ vỗ cái bụng béo phệ của mình, sung sướng hát vang, cực kỳ vui vẻ.
"Bộ trưởng, phía trước hình như có người."
Bộ trưởng Phùng mở mắt ra nhìn về phía trước, có mấy người phụ nữ đang ngồi xổm ven đường, họ vẫy xe nhưng đầu vẫn cúi thấp, không nhìn rõ mặt. (Tiểu Thập: Cái tư thế gì mà kỳ dị thế ◔̯◔)
Phùng bộ trưởng híp mắt: "Dừng xe."
Xe thong thả dừng lại bên cạnh, bộ trưởng Phùng sai người đi xuống xem thử.
Người bị sai cẩn thận bước đến xem xét mấy người phụ nữ trước mặt.
"Các cô..."
Gã đàn ông vừa mở miệng định nói, người phụ nữ đang cúi đầu lập tức ngẩng lên, há miệng nhào qua cắn.
Đoàng đoàng đoàng ——
Tiếng súng xé toạc không khí oi bức.
Vô số zombie không biết từ đâu nhảy ra, bao vây bốn phương tám hướng quanh đám người, quấn chặt như nêm cối.
Gương mặt tràn ngập máu me đập vào mắt bộ trưởng Phùng.
"Aaaaa ——"
-
Cộc cộc——
Hơn nửa đêm có tự dưng có người gõ cửa, Sơ Tranh tức đến muốn tăng xông, thiếu chút nữa là giết người.
Sơ Tranh lửa giận bừng bừng đi xuống mở cửa.
Người gõ cửa chính là Dịch Tiếu, đằng sau còn có Bảo ca và Hạ Thành, ba người này đi lại lén la lén lút như đám lưu manh đang làm chuyện phi pháp.
"Cô Sơ Tranh, chúng tôi... chúng tôi thấy được vài chuyện, vì không biết hỏi ai nên tới tìm cô."
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, dữ dằn hỏi: "Chuyện gì?"
Dịch Tiếu chỉ chỉ vào bên trong: "Vào trong rồi nói có được không?"
Sơ Tranh nhìn chằm chằm đám người này mấy giây, sau đó mới khó chịu nghiêng người, chừa lối cho bọn họ vào.
"Chuyện gì?" Quấy rầy tôi ngủ, nếu không có lý do chính đáng, đừng hòng tôi để yên!
Ba người đồng thời cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Dịch Tiếu cùng Hạ Thành không dám hé răng.
Bảo ca thấy thế vội đẩy bọn họ ra, thô lỗ nói: "Cô Sơ Tranh, hai ngày trước, chúng tôi được căn cứ cử đi làm một nhiệm vụ diệt trừ zombie, phát hiện zombie dạo gần đây khá bất thường."
Sơ Tranh lạnh nhạt nói: "Thì zombie có ngày nào là bình thường đâu."
"...." Cô cứ thế này thì làm sao nói chuyện tiếp được hả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.