Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1504: Danh sách tử vong (16)
Mặc Linh
04/12/2019
Lê Thiên còn đang do dự xem có nên mở cửa cho Sơ Tranh hay không, Sơ Tranh lại đột nhiên đi về phía cửa sổ.
Cửa sổ bị đóng chặt, dưới sự bạo lực của Sơ Tranh, rất nhanh xuất hiện lỗ thủng.
Cô gái đạp lên cửa sổ, trực tiếp nhảy xuống.
Mọi người: "......"
Hà Minh Húc cách cửa sổ gần nhất, hắn tôi là người đầu tiên chạy tới, vừa lúc thấy Sơ Tranh an ổn rơi xuống mặt đất.
Cao như vậy......
Đây là lầu ba đó!!!
Cô cứ như vậy mà nhảy xuống?
Nói đùa à?
Bả vai Hà Minh Húc bị người đè lại, vừa quay đầu liền đối diện với khuôn mặt cười hì hì của Kỷ Hữu Đường: "Không nhảy thì để tôi, hoặc là, tôi có thể giúp anh......"
Hà Minh Húc: "......"
Hà Minh Húc lắc đầu, lùi về bên trong phòng học.
Kỷ Hữu Đường khẽ cười một tiếng, túm lấy cửa sổ nhảy xuống.
Những người còn lại trong phòng học hai mặt nhìn nhau.
Đầu trọc và tiểu mập mạp muốn nhảy, nhưng lầu ba...... Quá mẹ nó thử thách bọn họ rồi.
Zombie du đãng trong vườn trường càng nhiều hơn trước kia, cứ cách một đoạn lại có thể gặp một con.
Sơ Tranh quét sạch một đám zombie.
Zombie ngay cả thi thể cũng không lưu lại, trực tiếp hóa thành bột phấn.
"Em gái, đạo cụ của cô là gì thế, rất lợi hại sao?"
Âm thanh cà lơ phất phơ của Kỷ Hữu Đường vang lên ở bên cạnh.
Sơ Tranh vừa quay đầu liền thấy Kỷ Hữu Đường không biết đã bắt kịp từ khi nào.
Kỷ Hữu Đường không đi quá gần, zombie bên cạnh bị anh ta giải quyết dễ dàng.
Kỷ Hữu Đường xử lý một con zombie, quay đầu nháy mắt với Sơ Tranh: "Em gái, tuy rằng tôi anh tuấn tiêu sái, đẹp trai bức người, nhưng mà cô còn nhìn nữa, cô sẽ phải trở thành món điểm tâm nhỏ của zombie đấy."
Sơ Tranh vung tay một cái.
Zombie nhào qua, nháy mắt tan trong không khí.
Mắt Kỷ Hữu Đường hơi híp lại, vẻ tươi cười trên mặt càng sáng lạn hơn.
Anh ta liếm cánh môi, giọng mang ý cười: "Tôi càng ngày càng có hứng thú với cô rồi đấy."
"Anh đi theo tôi làm gì?" Thù lần trước còn chưa báo đâu!
Kỷ Hữu Đường dang tay: "Đường rộng trời cao, em gái, sao tôi lại xem như đi theo cô được? Đây chỉ có thể tính là...... Ừm, chúng ta đi chung một con đường."
【 Tiểu tỷ tỷ, cô đừng nói chuyện phiếm nữa, thẻ người tốt của cô còn đang chờ cô đấy. 】
Sơ Tranh: "......"
Sơ Tranh dựa theo lộ tuyến Vương bát đản cung cấp mà đi.
Cô rất kì quái, sao thẻ người tốt lại chạy nhanh như vậy?
Vừa rồi còn đang ở tòa nhà này, đảo mắt một cái đã cách hai tòa nhà rồi.
Hắn biết bay à?
Kỷ Hữu Đường vẫn đi theo cô không gần không xa, Sơ Tranh hoài nghi anh ta đang muốn tìm cơ hội xử lý mình.
Cho nên khi đến tòa nhà thẻ người tốt đang ở, Sơ Tranh dẫn cho anh ta chút zombie trước.
"Em gái, cô như vậy làm cho tôi rất khó xử đó."
Kỷ Hữu Đường đứng giữa đám zombie chồng chất, không chút hoang mang hướng về phía cô hô.
Sơ Tranh lạnh như băng đáp lại mấy chữ: "Đáp lễ, không cần cảm ơn."
Kỷ Hữu Đường: "......"
Sơ Tranh nghe thấy tiếng cười của Kỷ Hữu Đường truyền đến từ phía sau.
Quỷ dị lại ma tính.
Vô cùng phù hợp với hình tượng nhân vật phản diện biến thái.
Sơ Tranh run rẩy, vội vàng đi lên lầu.
Tòa nhà này không giống như tầng lầu dạy học, có chút giống...... Phòng thí nghiệm?
Bên trong rất yên tĩnh, không có zombie, trên hành lang rơi đủ loại giấy tờ văn kiện, giống như những người ở nơi này vội vội vàng vàng rời khỏi vậy.
Thang máy đã không thể sử dụng, Sơ Tranh theo cầu thang đi lên lầu ba.
Cô đã cách Tây Mộ rất gần rồi......
Sơ Tranh đứng ở trên hành lang, hẳn là ở bên trái......
Bên trái là một cánh cửa.
Cửa đóng chặt, Sơ Tranh đi qua, nắm lấy chốt cửa, đè xuống, không nhúc nhích.
Bị khóa rồi.
Răng rắc ——
Âm thanh vang lên từ phía sau.
Tay đè chốt cửa của Sơ Tranh bất động, trấn định quay mặt ra sau nhìn qua.
Cô vốn cho rằng sẽ thấy mặt mũi hung tợn của z ombie, kết quả đứng phía sau là một gã đàn ông ước chừng trên dưới ba mươi.
Người chơi chỉ có 12 người......
Trừ ba người đã chết, còn lại Sơ Tranh đều gặp qua rồi.
Người này là ai?!!
Ma quỷ!!
Gã đàn ông đánh giá Sơ Tranh vài lần, ngược lại khá trấn định hỏi cô: "Cô là người chơi gì?"
Sơ Tranh: "......"
Có thể hỏi ra lời này...... Không phải thứ bố trí trong phó bản, cho nên gã cũng là người chơi?
Sơ Tranh không đáp, hỏi lại gã: "Anh là ai?"
"Dương Viễn Hàng." Gã đàn ông rất tự nhiên đáp lại.
Mi tâm Sơ Tranh hơi nhảy lên.
Dương Viễn Hàng......
Người này chính là người chơi chưa từng xuất hiện trong 12 người!
Cũng là người chơi biến mất mà bọn họ nghĩ Tây Mộ thay thế vào.
Trước đó đều là bọn họ phỏng đoán, bản thân Tây Mộ cũng chưa từng nói hắn vào thay thế cho người chơi biến mất.
Cho nên......
Dương Viễn Hàng đi về phía Sơ Tranh: "Cô gặp người chơi khác rồi sao?"
"Đứng lại!"
Bước chân Dương Viễn Hàng dừng lại, gã giơ tay lên cam đoan: "Cô yên tâm, tôi chỉ muốn tìm manh mối lấy chìa khóa thôi."
Gã vừa nói vừa đi về phía Sơ Tranh.
"Chúng ta có thể kết liên minh, như vậy tìm manh mối sẽ nhanh hơn một chút, trong tay tôi đã có chút manh mối......"
Sơ Tranh vừa định động thủ, chốt cửa dưới tay đột nhiên hướng xuống. Giây tiếp theo cửa bị kéo ra, cổ tay Sơ Tranh bị một bàn tay nắm lấy, kéo theo cả người rơi vào trong bóng tối.
Rầm ——
Cửa phòng phía sau đóng lại.
Sơ Tranh còn chưa thấy rõ cái gì, trong đầu choáng váng một trận.
Choáng váng tới nhanh, đi cũng nhanh.
Vừa rồi còn đang ở trong bóng tối, lúc này đã có chút ánh sáng nhạt.
Nơi này không phải căn phòng kia...... Vị trí cửa hoàn toàn không đúng.
Cô thay đổi vị trí trong thời gian cực ngắn.
Sơ Tranh cúi đầu nhìn cánh tay đang kéo cổ tay mình.
Phía trên dính máu, ngón tay gắt gao nắm chặt tay cô, Sơ Tranh theo cánh tay này nhìn lên.
Cô còn chưa có thấy rõ chủ nhân của cánh tay này, người bên kia liền đổ về phía cô.
Sơ Tranh đón được hắn, tay nắm lấy cổ tay cô buông ra, tuột xuống......
Thiếu niên mềm nhũn ngã vào trong ngực cô, mái tóc mềm mại quét qua cổ cô.
Sơ Tranh: "!!"
Vừa đến đã ôm ấp yêu thương.
Thẻ người tốt nhiệt tình như vậy à?
Sơ Tranh ngẫm lại lại thấy không đúng, trên tay thẻ người tốt có máu......
"Anh không chết chứ?"
"Không chết được." Thiếu niên giống như không kiên nhẫn lên tiếng, nhưng bởi vì thanh âm suy yếu, chút không kiên nhẫn đó nghe qua liền có vẻ tội nghiệp.
"Không chết là tốt rồi." Sơ Tranh ở phía sau ôm hắn: "Anh chết tôi rất phiền phức."
Thiếu niên không quá thích ứng với chuyện người khác động chạm vào hắn, nhưng bây giờ hắn không có sức lực cử động nữa, chỉ có thể tùy ý cho Sơ Tranh nửa ôm nửa kéo đỡ hắn đến sofa trong góc phòng.
Buông hắn xuống, Sơ Tranh mới nhìn thấy mảng lớn vết máu trên bụng hắn.
Thiếu niên khép hờ hai mắt, ngã vào sofa cũ kĩ bụi bặm, tay dính máu rũ trong không khí, áo khoác đồng phục bị hắn kéo đến ngực, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện trong cổ áo.
"Cầm máu cho tôi." Tây Mộ thấy Sơ Tranh đứng bất động, hắn mở mắt ra, trong cặp mắt đào hoa chứa đầy sự không kiên nhẫn.
Ánh mắt Sơ Tranh lóe lên: "Anh ra lệnh cho tôi?"
"Vừa rồi là tôi cứu cô." Tây Mộ nói.
"Tôi không cần anh cứu."
Tây Mộ: "......"
"Anh cầu xin tôi, tôi cầm máu cho anh." Xin người ta giúp đỡ thì phải có dáng vẻ cầu xin, đừng tưởng mi là thẻ người tốt thì ta sẽ dung túng cho mi nhé.
Tây Mộ nhìn chằm chằm cô vài giây, khóe miệng nhẹ cong lên, nhắm mắt lại, xoay đầu qua bên khác.
Sơ Tranh: "... "
Được lắm thẻ của ta!
Có cốt khí!
Sơ Tranh kéo cái ghế dựa qua, ngồi ở trước mặt hắn.
Không cầm máu, cũng không làm chuyện khác, chỉ nhìn hắn không chớp mắt.
Cửa sổ bị đóng chặt, dưới sự bạo lực của Sơ Tranh, rất nhanh xuất hiện lỗ thủng.
Cô gái đạp lên cửa sổ, trực tiếp nhảy xuống.
Mọi người: "......"
Hà Minh Húc cách cửa sổ gần nhất, hắn tôi là người đầu tiên chạy tới, vừa lúc thấy Sơ Tranh an ổn rơi xuống mặt đất.
Cao như vậy......
Đây là lầu ba đó!!!
Cô cứ như vậy mà nhảy xuống?
Nói đùa à?
Bả vai Hà Minh Húc bị người đè lại, vừa quay đầu liền đối diện với khuôn mặt cười hì hì của Kỷ Hữu Đường: "Không nhảy thì để tôi, hoặc là, tôi có thể giúp anh......"
Hà Minh Húc: "......"
Hà Minh Húc lắc đầu, lùi về bên trong phòng học.
Kỷ Hữu Đường khẽ cười một tiếng, túm lấy cửa sổ nhảy xuống.
Những người còn lại trong phòng học hai mặt nhìn nhau.
Đầu trọc và tiểu mập mạp muốn nhảy, nhưng lầu ba...... Quá mẹ nó thử thách bọn họ rồi.
Zombie du đãng trong vườn trường càng nhiều hơn trước kia, cứ cách một đoạn lại có thể gặp một con.
Sơ Tranh quét sạch một đám zombie.
Zombie ngay cả thi thể cũng không lưu lại, trực tiếp hóa thành bột phấn.
"Em gái, đạo cụ của cô là gì thế, rất lợi hại sao?"
Âm thanh cà lơ phất phơ của Kỷ Hữu Đường vang lên ở bên cạnh.
Sơ Tranh vừa quay đầu liền thấy Kỷ Hữu Đường không biết đã bắt kịp từ khi nào.
Kỷ Hữu Đường không đi quá gần, zombie bên cạnh bị anh ta giải quyết dễ dàng.
Kỷ Hữu Đường xử lý một con zombie, quay đầu nháy mắt với Sơ Tranh: "Em gái, tuy rằng tôi anh tuấn tiêu sái, đẹp trai bức người, nhưng mà cô còn nhìn nữa, cô sẽ phải trở thành món điểm tâm nhỏ của zombie đấy."
Sơ Tranh vung tay một cái.
Zombie nhào qua, nháy mắt tan trong không khí.
Mắt Kỷ Hữu Đường hơi híp lại, vẻ tươi cười trên mặt càng sáng lạn hơn.
Anh ta liếm cánh môi, giọng mang ý cười: "Tôi càng ngày càng có hứng thú với cô rồi đấy."
"Anh đi theo tôi làm gì?" Thù lần trước còn chưa báo đâu!
Kỷ Hữu Đường dang tay: "Đường rộng trời cao, em gái, sao tôi lại xem như đi theo cô được? Đây chỉ có thể tính là...... Ừm, chúng ta đi chung một con đường."
【 Tiểu tỷ tỷ, cô đừng nói chuyện phiếm nữa, thẻ người tốt của cô còn đang chờ cô đấy. 】
Sơ Tranh: "......"
Sơ Tranh dựa theo lộ tuyến Vương bát đản cung cấp mà đi.
Cô rất kì quái, sao thẻ người tốt lại chạy nhanh như vậy?
Vừa rồi còn đang ở tòa nhà này, đảo mắt một cái đã cách hai tòa nhà rồi.
Hắn biết bay à?
Kỷ Hữu Đường vẫn đi theo cô không gần không xa, Sơ Tranh hoài nghi anh ta đang muốn tìm cơ hội xử lý mình.
Cho nên khi đến tòa nhà thẻ người tốt đang ở, Sơ Tranh dẫn cho anh ta chút zombie trước.
"Em gái, cô như vậy làm cho tôi rất khó xử đó."
Kỷ Hữu Đường đứng giữa đám zombie chồng chất, không chút hoang mang hướng về phía cô hô.
Sơ Tranh lạnh như băng đáp lại mấy chữ: "Đáp lễ, không cần cảm ơn."
Kỷ Hữu Đường: "......"
Sơ Tranh nghe thấy tiếng cười của Kỷ Hữu Đường truyền đến từ phía sau.
Quỷ dị lại ma tính.
Vô cùng phù hợp với hình tượng nhân vật phản diện biến thái.
Sơ Tranh run rẩy, vội vàng đi lên lầu.
Tòa nhà này không giống như tầng lầu dạy học, có chút giống...... Phòng thí nghiệm?
Bên trong rất yên tĩnh, không có zombie, trên hành lang rơi đủ loại giấy tờ văn kiện, giống như những người ở nơi này vội vội vàng vàng rời khỏi vậy.
Thang máy đã không thể sử dụng, Sơ Tranh theo cầu thang đi lên lầu ba.
Cô đã cách Tây Mộ rất gần rồi......
Sơ Tranh đứng ở trên hành lang, hẳn là ở bên trái......
Bên trái là một cánh cửa.
Cửa đóng chặt, Sơ Tranh đi qua, nắm lấy chốt cửa, đè xuống, không nhúc nhích.
Bị khóa rồi.
Răng rắc ——
Âm thanh vang lên từ phía sau.
Tay đè chốt cửa của Sơ Tranh bất động, trấn định quay mặt ra sau nhìn qua.
Cô vốn cho rằng sẽ thấy mặt mũi hung tợn của z ombie, kết quả đứng phía sau là một gã đàn ông ước chừng trên dưới ba mươi.
Người chơi chỉ có 12 người......
Trừ ba người đã chết, còn lại Sơ Tranh đều gặp qua rồi.
Người này là ai?!!
Ma quỷ!!
Gã đàn ông đánh giá Sơ Tranh vài lần, ngược lại khá trấn định hỏi cô: "Cô là người chơi gì?"
Sơ Tranh: "......"
Có thể hỏi ra lời này...... Không phải thứ bố trí trong phó bản, cho nên gã cũng là người chơi?
Sơ Tranh không đáp, hỏi lại gã: "Anh là ai?"
"Dương Viễn Hàng." Gã đàn ông rất tự nhiên đáp lại.
Mi tâm Sơ Tranh hơi nhảy lên.
Dương Viễn Hàng......
Người này chính là người chơi chưa từng xuất hiện trong 12 người!
Cũng là người chơi biến mất mà bọn họ nghĩ Tây Mộ thay thế vào.
Trước đó đều là bọn họ phỏng đoán, bản thân Tây Mộ cũng chưa từng nói hắn vào thay thế cho người chơi biến mất.
Cho nên......
Dương Viễn Hàng đi về phía Sơ Tranh: "Cô gặp người chơi khác rồi sao?"
"Đứng lại!"
Bước chân Dương Viễn Hàng dừng lại, gã giơ tay lên cam đoan: "Cô yên tâm, tôi chỉ muốn tìm manh mối lấy chìa khóa thôi."
Gã vừa nói vừa đi về phía Sơ Tranh.
"Chúng ta có thể kết liên minh, như vậy tìm manh mối sẽ nhanh hơn một chút, trong tay tôi đã có chút manh mối......"
Sơ Tranh vừa định động thủ, chốt cửa dưới tay đột nhiên hướng xuống. Giây tiếp theo cửa bị kéo ra, cổ tay Sơ Tranh bị một bàn tay nắm lấy, kéo theo cả người rơi vào trong bóng tối.
Rầm ——
Cửa phòng phía sau đóng lại.
Sơ Tranh còn chưa thấy rõ cái gì, trong đầu choáng váng một trận.
Choáng váng tới nhanh, đi cũng nhanh.
Vừa rồi còn đang ở trong bóng tối, lúc này đã có chút ánh sáng nhạt.
Nơi này không phải căn phòng kia...... Vị trí cửa hoàn toàn không đúng.
Cô thay đổi vị trí trong thời gian cực ngắn.
Sơ Tranh cúi đầu nhìn cánh tay đang kéo cổ tay mình.
Phía trên dính máu, ngón tay gắt gao nắm chặt tay cô, Sơ Tranh theo cánh tay này nhìn lên.
Cô còn chưa có thấy rõ chủ nhân của cánh tay này, người bên kia liền đổ về phía cô.
Sơ Tranh đón được hắn, tay nắm lấy cổ tay cô buông ra, tuột xuống......
Thiếu niên mềm nhũn ngã vào trong ngực cô, mái tóc mềm mại quét qua cổ cô.
Sơ Tranh: "!!"
Vừa đến đã ôm ấp yêu thương.
Thẻ người tốt nhiệt tình như vậy à?
Sơ Tranh ngẫm lại lại thấy không đúng, trên tay thẻ người tốt có máu......
"Anh không chết chứ?"
"Không chết được." Thiếu niên giống như không kiên nhẫn lên tiếng, nhưng bởi vì thanh âm suy yếu, chút không kiên nhẫn đó nghe qua liền có vẻ tội nghiệp.
"Không chết là tốt rồi." Sơ Tranh ở phía sau ôm hắn: "Anh chết tôi rất phiền phức."
Thiếu niên không quá thích ứng với chuyện người khác động chạm vào hắn, nhưng bây giờ hắn không có sức lực cử động nữa, chỉ có thể tùy ý cho Sơ Tranh nửa ôm nửa kéo đỡ hắn đến sofa trong góc phòng.
Buông hắn xuống, Sơ Tranh mới nhìn thấy mảng lớn vết máu trên bụng hắn.
Thiếu niên khép hờ hai mắt, ngã vào sofa cũ kĩ bụi bặm, tay dính máu rũ trong không khí, áo khoác đồng phục bị hắn kéo đến ngực, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện trong cổ áo.
"Cầm máu cho tôi." Tây Mộ thấy Sơ Tranh đứng bất động, hắn mở mắt ra, trong cặp mắt đào hoa chứa đầy sự không kiên nhẫn.
Ánh mắt Sơ Tranh lóe lên: "Anh ra lệnh cho tôi?"
"Vừa rồi là tôi cứu cô." Tây Mộ nói.
"Tôi không cần anh cứu."
Tây Mộ: "......"
"Anh cầu xin tôi, tôi cầm máu cho anh." Xin người ta giúp đỡ thì phải có dáng vẻ cầu xin, đừng tưởng mi là thẻ người tốt thì ta sẽ dung túng cho mi nhé.
Tây Mộ nhìn chằm chằm cô vài giây, khóe miệng nhẹ cong lên, nhắm mắt lại, xoay đầu qua bên khác.
Sơ Tranh: "... "
Được lắm thẻ của ta!
Có cốt khí!
Sơ Tranh kéo cái ghế dựa qua, ngồi ở trước mặt hắn.
Không cầm máu, cũng không làm chuyện khác, chỉ nhìn hắn không chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.