Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 71: Đỉnh cao Ma giới (5)
Mặc Linh
17/10/2018
Trans: Skyangelss
“Không phải ta.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhặt linh khí lên, ngắm nhìn hình dáng của nó.
“Ta đã nhìn thấy!” Tên trộm nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi phải bồi thường cho ta!”
“Có đôi khi những thứ mắt nhìn thấy cũng không phải là sự thật.” Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng phản bác.
Tên trộm: “...”
Hắn rõ ràng đã nhìn thấy là cô làm mình vấp, vì sao cô có thể phủ nhận đến lẽ thẳng khí hùng như thế!!
Cho dù hắn đã làm trộm nhiều năm, cũng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.
Tên trộm ngó ngó linh khí trong tay Sơ Tranh, lại thấy cô đang nhìn xung quanh, đáy lòng nảy ra chủ ý.
Hôm nay hắn phải lấy được linh thạch, nếu không thì...
Tên trộm bỗng nhiên nhảy dựng lên, cầm lấy một linh khí rồi chạy, nhưng vừa chạy được hai bước, hắn đã chạy không nổi nữa.
Tên trộm quay đầu, cô nương kia thần sắc lãnh đạm nắm lấy một đầu linh khí, nhẹ nhàng kéo về phía mình một cái, cả người hắn không theo khống chế lui về phía sau, bị cô nương kia một cước đá văng.
“Muốn cướp đồ trên người ta à?”
Trông cô rất để dễ cướp sao?
Tên trộm che lưng, có chút hoảng sợ nhìn cô, cô nương trước mặt nhìn qua không có cảm xúc gì, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác thật hung ác.
Hắn không rảnh lo linh khí gì nữa, luống cuống tay chân đứng lên, chui vào một cái ngõ nhỏ.
Sơ Tranh đuổi theo hai bước, ngõ nhỏ vòng vèo lung tung, rất nhanh đã không thấy tăm hơi tên trộm.
Chạy nhanh quá đấy!
...
Tầng hầm tối tăm.
Trong gian phòng ẩm ướt tản ra mùi nấm mốc, một thiếu niên tựa lưng vào bức tường băng lãnh, ánh mắt vô thần nhìn con chuột chạy qua trước mặt.
Tay chân hắn đều bị xích sắt khóa chặt, trên người và trên mặt đất pha tạp vết máu.
Chìa khoá va chạm phát ra âm thanh linh đinh, cùng tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Tiếp đó có tiếng người nói chuyện: “Chỗ này thật xúi quẩy.”
“Nếu không phải vì đãi ngộ tốt, ai mà thèm tới đây.”
“Còn không phải thế à.”
“Hắn thế nào rồi?”
Hai người kia dừng lại trước cửa nhà lao: “Hôm qua ta đưa cơm cho hắn, nhưng hắn không ăn, hôm trước cũng vậy, đã là hai ngày rồi.”
“Không ăn không uống, hắn muốn bỏ đói mình à?”
“Ai biết, cũng không thể để hắn chết, nếu không thì làm sao bàn giao được với bên kia.”
“Ngươi đi lấy chút đồ ăn tới đây.” Xiềng xích va chạm với cửa nhà lao phát ra thanh âm rất nhỏ: “Hôm nay có rót cũng phải rót cho hắn.”
Có người rời đi, cửa nhà lao cũng đồng thời bị đẩy ra, nhưng người kia không tiến vào, chỉ đứng tại cửa ra vào.
“Ngươi là ai?”
Thiếu niên đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn, sau đó người kia liền ngã xuống trước mặt hắn.
Thiếu niên ngơ ngẩn nhìn người ngã xuống kia, thật lâu sau hắn mới chậm chạp ngẩng đầu, trước cửa nhà lao có một cô nương đứng đấy.
Cô nương kia đi vào nhà lao, hình như có chút không kiên nhẫn đá văng người chặn đường ra, sau đó ngồi xổm trước mặt hắn.
“Ly Đường?” Giọng nói của cô thanh lãnh, hàm chứa chút ý lạnh.
Con ngươi vô thần của thiếu niên nhìn cô.
Sơ Tranh thấy phản ứng kia của hắn, chắc là không sai, cô kéo xích sắt nhìn một chút, lấy linh khí ra.
Ánh mắt thiếu niên mặc dù đang nhìn cô, nhưng lúc này cũng rất ngu ngơ, giống như một con rối không biết suy nghĩ.
Linh khí hàn quang chợt lóe lên, thiếu niên nhắm mắt lại, gió thổi qua lông mi của hắn, hàn quang hiện lên trên khuôn mặt thanh tuyển mà tái nhợt của hắn.
Cạch ——
Xích sắt bị chém rơi trên mặt đất, con chuột trong góc khuất bị chấn kinh, chi chi chi chạy đi.
“Đi theo ta.” Sơ Tranh xoay người rời đi.
Cô đi ra khỏi cửa nhà lao, thiếu niên vẫn không nhúc nhích, đôi mắt mở ra, trong đó trống rỗng chết lặng, lộ ra một cỗ tử khí.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh quay về, một tay kéo người dậy.
Cô buông thiếu niên ra, dưới chân thiếu niên tựa hồ không có lực, căn bản đứng không vững, trực tiếp té xuống.
Thiếu niên dùng ánh mắt trống rỗng vô thần nhìn chằm chằm cô.
Sơ Tranh: “...”
Không phải!
Ta không phải cố ý!
Ai biết ngươi yếu như gà vậy, thế mà cũng đứng không vững!
Đừng nhìn ta!
Sơ Tranh nhìn chân của hắn, trên vải vóc thô ráp thấm vệt máu đỏ sậm, cô đỡ người dậy, ngồi xổm xuống cuốn ống quần hắn lên.
Thiếu niên đần độn nhìn động tác của cô, không có bất kỳ phản ứng gì.
Ống quần cuốn lên, trên bàn chân có vô số vết thương, cũ mới không đồng nhất, có chỗ đã kết vảy, có chỗ vẫn còn đang chảy máu.
Càng lên cao càng vô cùng thê thảm, đến đầu gối thì đã là máu thịt be bét.
Sơ Tranh trầm mặc một chút, buông ống quần xuống.
Trước khi hắc hóa thật thảm.
Như vậy vấn đề lại tới, hiện tại làm sao bây giờ? Chắc là không lấy được thẻ người tốt đâu, hay là bỏ qua luôn đi...
【 Đưa hắn ra ngoài.】 Vương Giả phát điên.
Làm sao để ra ngoài? Kéo ra hay là ném ra?
【...】Tiểu tỷ tỷ, cô đến để ngăn cản hắn hắc hóa, hay là giúp hắn hắc hóa đây!!【 Ôm ra đi! Cái kiểu ôm công chúa kia ấy!】
Sơ Tranh: “...” Vương bát đản mi không có vấn đề gì chứ? Mi nói ta ôm công chúa với một sinh vật giống đực?
【 Nếu không thì cô khiêng hắn?】Vương Giả tức đến mức nổ tung.
Sơ Tranh nghĩ thầm có nên đồng ý không.
【 Tiểu tỷ tỷ! Tiểu tổ tông! Cô nhìn bộ dáng của hắn một chút xem, có thể khiêng sao? Sẽ chết đó!!】Vương Giả gầm thét ngăn cản Sơ Tranh làm mất thẻ người tốt【 Hãy nghĩ về thẻ người tốt, nghĩ đến chuyện trở về! Có phải tỉnh táo hơn nhiều rồi không?】
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào thiếu niên nửa ngày, cuối cùng đành xoay người ôm thiếu niên lên, trọng lượng của hắn nhẹ hơn cả tưởng tượng của Sơ Tranh.
Sơ Tranh ôm hắn ra khỏi cửa nhà lao, xuyên qua hành lang lờ mờ, hai bên đều là nhà lao, bên trong loang lỗ những vết máu cũ kĩ.
Phía trước có ánh sáng, thiếu niên đột nhiên nhìn sang bên kia, đáy mắt tựa hồ có mấy phần sáng rọi.
Nhưng vào đúng lúc này, bóng sáng bên kia chợt lắc lư, có người đến.
“Sao lại mở cửa?”
“Đi xuống xem một chút.”
Thân thể thiếu niên run rẩy nhè nhẹ, nhẹ đến mức không thể nhận ra, Sơ Tranh cúi đầu nhìn hắn, vẫn là dáng vẻ đần độn kia.
Bàn tay Sơ Tranh vuốt ve sau lưng hắn, chờ người phía trên xuống.
“Các ngươi đang làm... Ngươi là ai!” Những người xuống dưới thân thể căng thẳng, nhanh chóng lấy vũ khí ra.
Những người còn lại ở phía trên cũng nghe thấy động tĩnh, dồn dập chạy xuống dưới, trong đó còn có một người thấy Sơ Tranh nhìn rất quen mắt.
“Mỹ nhân?” Tống công tử cũng kinh ngạc, sau đó lại kinh hỉ: “Tại sao nàng lại ở chỗ này, ta đã nói chúng ta rất có duyên mà.”
“Công tử!” Người bên cạnh nhắc nhở: “Nàng ta đamh ôm cái tên dã thú kia kìa.”
Tống công tử lúc này mới chú ý đến Ly Đường trong ngực Sơ Tranh, sắc mặt biến hóa: “Mỹ nhân, nàng đang làm gì vậy?”
“Ngươi đã nhìn thấy rồi mà còn hỏi.” Ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh đảo qua: “Ngươi chẳng những phế, mà còn mù.”
Đoàn tùy tùng bên cạnh Tống công tử: “...”
Tong rồi!
Tiểu cô nương này dám mắng công tử nhà bọn họ.
Tống công tử giận tái mặt: “Buông tên dã thú kia xuống, ngươi đi theo ta, chuyện này bản công tử sẽ xem như chưa từng xảy ra.”
“Không được.” Sao thẻ người tốt có thể tùy tiện ném được! Muốn chết cũng chỉ có thể chết trong tay ta.
【...】Không nên kỳ vọng quá nhiều vào tiểu tỷ tỷ.
Tống công tử cười lạnh: “Mỹ nhân, cho ngươi thể diện mà ngươi còn không muốn, ngươi có biết ở Thượng Ninh Thành này, thế lực của Tống gia ta lớn bao nhiêu không? Đắc tội với ta, không phải là hành động sáng suốt.”
Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: “Vậy thì bất lực rồi.”
“...”
Ngón tay Tống công tử chỉ vào cô: “Tốt, mỹ nhân dũng cảm đấy, hôm nay bản công tử muốn nhìn xem rốt cuộc nàng dũng cảm thế nào.”
“Bắt nàng lại cho ta.” Tống công tử phân phó tùy tùng, ánh mắt lỗ mãng trần trụi đảo khắp người Sơ Tranh: “Đừng làm bị thương mỹ nhân của ta, nếu mỹ nhân đã thích nơi này như thế, vậy lát nữa ta sẽ ở chỗ này, ngay trước mặt tên dã thú kia, cùng nàng cẩn thận hưởng thụ một chút.”
“Ta khuyên các ngươi mau chạy đi.” Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh.
“Mỹ nhân, là chính nàng tự chạy tới cửa, sao ta có thể đi như thế.” Đăng bởi: admin
“Không phải ta.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhặt linh khí lên, ngắm nhìn hình dáng của nó.
“Ta đã nhìn thấy!” Tên trộm nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi phải bồi thường cho ta!”
“Có đôi khi những thứ mắt nhìn thấy cũng không phải là sự thật.” Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng phản bác.
Tên trộm: “...”
Hắn rõ ràng đã nhìn thấy là cô làm mình vấp, vì sao cô có thể phủ nhận đến lẽ thẳng khí hùng như thế!!
Cho dù hắn đã làm trộm nhiều năm, cũng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.
Tên trộm ngó ngó linh khí trong tay Sơ Tranh, lại thấy cô đang nhìn xung quanh, đáy lòng nảy ra chủ ý.
Hôm nay hắn phải lấy được linh thạch, nếu không thì...
Tên trộm bỗng nhiên nhảy dựng lên, cầm lấy một linh khí rồi chạy, nhưng vừa chạy được hai bước, hắn đã chạy không nổi nữa.
Tên trộm quay đầu, cô nương kia thần sắc lãnh đạm nắm lấy một đầu linh khí, nhẹ nhàng kéo về phía mình một cái, cả người hắn không theo khống chế lui về phía sau, bị cô nương kia một cước đá văng.
“Muốn cướp đồ trên người ta à?”
Trông cô rất để dễ cướp sao?
Tên trộm che lưng, có chút hoảng sợ nhìn cô, cô nương trước mặt nhìn qua không có cảm xúc gì, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác thật hung ác.
Hắn không rảnh lo linh khí gì nữa, luống cuống tay chân đứng lên, chui vào một cái ngõ nhỏ.
Sơ Tranh đuổi theo hai bước, ngõ nhỏ vòng vèo lung tung, rất nhanh đã không thấy tăm hơi tên trộm.
Chạy nhanh quá đấy!
...
Tầng hầm tối tăm.
Trong gian phòng ẩm ướt tản ra mùi nấm mốc, một thiếu niên tựa lưng vào bức tường băng lãnh, ánh mắt vô thần nhìn con chuột chạy qua trước mặt.
Tay chân hắn đều bị xích sắt khóa chặt, trên người và trên mặt đất pha tạp vết máu.
Chìa khoá va chạm phát ra âm thanh linh đinh, cùng tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Tiếp đó có tiếng người nói chuyện: “Chỗ này thật xúi quẩy.”
“Nếu không phải vì đãi ngộ tốt, ai mà thèm tới đây.”
“Còn không phải thế à.”
“Hắn thế nào rồi?”
Hai người kia dừng lại trước cửa nhà lao: “Hôm qua ta đưa cơm cho hắn, nhưng hắn không ăn, hôm trước cũng vậy, đã là hai ngày rồi.”
“Không ăn không uống, hắn muốn bỏ đói mình à?”
“Ai biết, cũng không thể để hắn chết, nếu không thì làm sao bàn giao được với bên kia.”
“Ngươi đi lấy chút đồ ăn tới đây.” Xiềng xích va chạm với cửa nhà lao phát ra thanh âm rất nhỏ: “Hôm nay có rót cũng phải rót cho hắn.”
Có người rời đi, cửa nhà lao cũng đồng thời bị đẩy ra, nhưng người kia không tiến vào, chỉ đứng tại cửa ra vào.
“Ngươi là ai?”
Thiếu niên đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn, sau đó người kia liền ngã xuống trước mặt hắn.
Thiếu niên ngơ ngẩn nhìn người ngã xuống kia, thật lâu sau hắn mới chậm chạp ngẩng đầu, trước cửa nhà lao có một cô nương đứng đấy.
Cô nương kia đi vào nhà lao, hình như có chút không kiên nhẫn đá văng người chặn đường ra, sau đó ngồi xổm trước mặt hắn.
“Ly Đường?” Giọng nói của cô thanh lãnh, hàm chứa chút ý lạnh.
Con ngươi vô thần của thiếu niên nhìn cô.
Sơ Tranh thấy phản ứng kia của hắn, chắc là không sai, cô kéo xích sắt nhìn một chút, lấy linh khí ra.
Ánh mắt thiếu niên mặc dù đang nhìn cô, nhưng lúc này cũng rất ngu ngơ, giống như một con rối không biết suy nghĩ.
Linh khí hàn quang chợt lóe lên, thiếu niên nhắm mắt lại, gió thổi qua lông mi của hắn, hàn quang hiện lên trên khuôn mặt thanh tuyển mà tái nhợt của hắn.
Cạch ——
Xích sắt bị chém rơi trên mặt đất, con chuột trong góc khuất bị chấn kinh, chi chi chi chạy đi.
“Đi theo ta.” Sơ Tranh xoay người rời đi.
Cô đi ra khỏi cửa nhà lao, thiếu niên vẫn không nhúc nhích, đôi mắt mở ra, trong đó trống rỗng chết lặng, lộ ra một cỗ tử khí.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh quay về, một tay kéo người dậy.
Cô buông thiếu niên ra, dưới chân thiếu niên tựa hồ không có lực, căn bản đứng không vững, trực tiếp té xuống.
Thiếu niên dùng ánh mắt trống rỗng vô thần nhìn chằm chằm cô.
Sơ Tranh: “...”
Không phải!
Ta không phải cố ý!
Ai biết ngươi yếu như gà vậy, thế mà cũng đứng không vững!
Đừng nhìn ta!
Sơ Tranh nhìn chân của hắn, trên vải vóc thô ráp thấm vệt máu đỏ sậm, cô đỡ người dậy, ngồi xổm xuống cuốn ống quần hắn lên.
Thiếu niên đần độn nhìn động tác của cô, không có bất kỳ phản ứng gì.
Ống quần cuốn lên, trên bàn chân có vô số vết thương, cũ mới không đồng nhất, có chỗ đã kết vảy, có chỗ vẫn còn đang chảy máu.
Càng lên cao càng vô cùng thê thảm, đến đầu gối thì đã là máu thịt be bét.
Sơ Tranh trầm mặc một chút, buông ống quần xuống.
Trước khi hắc hóa thật thảm.
Như vậy vấn đề lại tới, hiện tại làm sao bây giờ? Chắc là không lấy được thẻ người tốt đâu, hay là bỏ qua luôn đi...
【 Đưa hắn ra ngoài.】 Vương Giả phát điên.
Làm sao để ra ngoài? Kéo ra hay là ném ra?
【...】Tiểu tỷ tỷ, cô đến để ngăn cản hắn hắc hóa, hay là giúp hắn hắc hóa đây!!【 Ôm ra đi! Cái kiểu ôm công chúa kia ấy!】
Sơ Tranh: “...” Vương bát đản mi không có vấn đề gì chứ? Mi nói ta ôm công chúa với một sinh vật giống đực?
【 Nếu không thì cô khiêng hắn?】Vương Giả tức đến mức nổ tung.
Sơ Tranh nghĩ thầm có nên đồng ý không.
【 Tiểu tỷ tỷ! Tiểu tổ tông! Cô nhìn bộ dáng của hắn một chút xem, có thể khiêng sao? Sẽ chết đó!!】Vương Giả gầm thét ngăn cản Sơ Tranh làm mất thẻ người tốt【 Hãy nghĩ về thẻ người tốt, nghĩ đến chuyện trở về! Có phải tỉnh táo hơn nhiều rồi không?】
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào thiếu niên nửa ngày, cuối cùng đành xoay người ôm thiếu niên lên, trọng lượng của hắn nhẹ hơn cả tưởng tượng của Sơ Tranh.
Sơ Tranh ôm hắn ra khỏi cửa nhà lao, xuyên qua hành lang lờ mờ, hai bên đều là nhà lao, bên trong loang lỗ những vết máu cũ kĩ.
Phía trước có ánh sáng, thiếu niên đột nhiên nhìn sang bên kia, đáy mắt tựa hồ có mấy phần sáng rọi.
Nhưng vào đúng lúc này, bóng sáng bên kia chợt lắc lư, có người đến.
“Sao lại mở cửa?”
“Đi xuống xem một chút.”
Thân thể thiếu niên run rẩy nhè nhẹ, nhẹ đến mức không thể nhận ra, Sơ Tranh cúi đầu nhìn hắn, vẫn là dáng vẻ đần độn kia.
Bàn tay Sơ Tranh vuốt ve sau lưng hắn, chờ người phía trên xuống.
“Các ngươi đang làm... Ngươi là ai!” Những người xuống dưới thân thể căng thẳng, nhanh chóng lấy vũ khí ra.
Những người còn lại ở phía trên cũng nghe thấy động tĩnh, dồn dập chạy xuống dưới, trong đó còn có một người thấy Sơ Tranh nhìn rất quen mắt.
“Mỹ nhân?” Tống công tử cũng kinh ngạc, sau đó lại kinh hỉ: “Tại sao nàng lại ở chỗ này, ta đã nói chúng ta rất có duyên mà.”
“Công tử!” Người bên cạnh nhắc nhở: “Nàng ta đamh ôm cái tên dã thú kia kìa.”
Tống công tử lúc này mới chú ý đến Ly Đường trong ngực Sơ Tranh, sắc mặt biến hóa: “Mỹ nhân, nàng đang làm gì vậy?”
“Ngươi đã nhìn thấy rồi mà còn hỏi.” Ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh đảo qua: “Ngươi chẳng những phế, mà còn mù.”
Đoàn tùy tùng bên cạnh Tống công tử: “...”
Tong rồi!
Tiểu cô nương này dám mắng công tử nhà bọn họ.
Tống công tử giận tái mặt: “Buông tên dã thú kia xuống, ngươi đi theo ta, chuyện này bản công tử sẽ xem như chưa từng xảy ra.”
“Không được.” Sao thẻ người tốt có thể tùy tiện ném được! Muốn chết cũng chỉ có thể chết trong tay ta.
【...】Không nên kỳ vọng quá nhiều vào tiểu tỷ tỷ.
Tống công tử cười lạnh: “Mỹ nhân, cho ngươi thể diện mà ngươi còn không muốn, ngươi có biết ở Thượng Ninh Thành này, thế lực của Tống gia ta lớn bao nhiêu không? Đắc tội với ta, không phải là hành động sáng suốt.”
Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: “Vậy thì bất lực rồi.”
“...”
Ngón tay Tống công tử chỉ vào cô: “Tốt, mỹ nhân dũng cảm đấy, hôm nay bản công tử muốn nhìn xem rốt cuộc nàng dũng cảm thế nào.”
“Bắt nàng lại cho ta.” Tống công tử phân phó tùy tùng, ánh mắt lỗ mãng trần trụi đảo khắp người Sơ Tranh: “Đừng làm bị thương mỹ nhân của ta, nếu mỹ nhân đã thích nơi này như thế, vậy lát nữa ta sẽ ở chỗ này, ngay trước mặt tên dã thú kia, cùng nàng cẩn thận hưởng thụ một chút.”
“Ta khuyên các ngươi mau chạy đi.” Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh.
“Mỹ nhân, là chính nàng tự chạy tới cửa, sao ta có thể đi như thế.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.