Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 272: Đừng Vội Tan Trường (33)
Mặc Linh
09/01/2019
Kỷ Thành sống cảm thấy ngột ngạt mấy ngày.
Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu rõ, Sơ Tranh cho dù không biết thích là cái gì, nhưng cô thật sự xem hắn là người của cô.
Loại vui vẻ bí ẩn kia của hắn không thể giấu kín được nữa.
Hắn thích nữ sinh này.
Rất rất thích.
Hắn có thể vì cô mà làm bất cứ chuyện gì.
Ngay khi Kỷ Thành đang dao động.
Thì lại có vị khách không mời mà đến, đẩy Kỷ Thành ngã vào vực sâu thăm thẳm lần nữa.
Lúc trước hắn nói với cô những lời kia hoàn toàn không phải vì thái độ của cô với mình.....
Kỷ Thành đứng ở cửa, nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.
Hắn không cần nhìn cũng đã biết là ai.
"Cô là ai? Thành Thành nhà tôi đâu?"
"Bà có việc gì?" Sơ Tranh nhìn người phụ nữ trước mặt, bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Tôi tìm Kỷ Thành, cô là ai?" Người phụ nữ đánh giá Sơ Tranh, dường như không nhớ rõ đã gặp qua cô trước đó.
"Hắn không rảnh." Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm: "Bà có việc gì thì có thể nói với tôi."
"Nói với cô? Cô và Thành Thành có quan hệ gì?" Ánh mắt người phụ nữ sắc bén đảo quanh người Sơ Tranh, cuối cùng như nghĩ đến cái gì đó: "Tôi nói cho cô biết, Thành Thành nhà chúng tôi sẽ không thích người như cô dâu, tốt nhất cô đừng có ý đồ gì với Thành Thành."
"Ồ, tôi cứ có đấy, làm sao?"
Người như cô?
Bổn cô nương là loại người nào?
Vừa có tiền vừa có thực lực, sao lại không thể!
"A, con nhóc con, nhìn cô tuổi còn trẻ mà sao lại không biết xấu hổ như thế hả? Cô mới bao nhiêu tuổi? Tí tuổi này mà đã chạy đến nhà đàn ông con trai người ta...." Người phụ nữ càng nói lại càng khó nghe.
Sơ Tranh vẫn mặt không biểu cảm nghe mắng chửi.
Người phụ nữ vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Kỷ Thành.
Chuông điện thoại của Kỷ Thành từ trong phòng truyền tới, người phụ nữ lập tức tiến đến gõ cửa.
"Thành Thành ra đây, mẹ biết con đang ở trong đấy, con mau ra đây!"
Kỷ Thành sợ bà ta sẽ nói khó nghe hơn nữa, nên ở trong điện thoại nói bà ta cứ đi trước đi, nếu không hắn sẽ không chịu ra ngoài.
Người phụ nữ không chịu, bà ta cũng không muốn con trai mình ở chung với một cô gái không rõ lai lịch.
Kỷ Thành đành phải uy hiếp bà ta.
Cuối cùng người phụ nữ bất đắc dĩ rời đi, trước khi đi còn trừng Sơ Tranh một cái, cảnh cáo cô đừng đánh chủ ý lên người Thành Thành nhà bà ta.
Sơ Tranh: "....."
Bổn cô nương không những đánh chủ ý, mà còn đến nhốt hắn lại kia kìa!
Bà có thể cắn tôi chắc!
【Xin hỏi chị gái nhỏ, sao chị lại có thể tự hào như vậy?】Vương Giả rất tuyệt vọng, thẻ người tốt không phải là dùng để nhốt lại có được không?
Ta nhốt bằng bản lĩnh, vì sao không thể tự hào?
【......】
Sơ Tranh đi vào phòng, Kỷ Thành nhu thuận ngồi xuống cạnh cô: "Đó là mẹ anh, em để anh ra ngoài đi, không thì bà ta còn tới lắmchuyện nữa."
"Bà ta đối với anh không tốt."
Sơ Tranh đơn giản trần thuật lại sự thật.
Kỷ Thành mím môi, hai đầu lông mày có mấy phần cô đơn: "Cũng không sao, anh sẽ ra ngoài nói rõ ràng với bà ta, được không?"
Thiếu niên ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Anh cam đoan sẽ không chạy nữa."
Sơ Tranh không nói chuyện.
Thiếu niên ngang nhiên xông qua, ôm lấy cổ cô, như một con cún nhỏ cọ cọ: "Anh sẽ nghe lời mà, anh chỉ ra ngoài nói rõ ràng với bà ta thôi, có được không?"
Sơ Tranh vẫn không nói lời nào.
Thiếu niên tiến tới hôn cô, thận trọng liếm cắn.
Vốn tưởng rằng Sơ Tranh rất nhanh sẽ đáp lại hắn, nhưng Sơ Tranh lại chỉ ngồi vậy nhìn hắn.
Dường như đang đánh giá lời hắn nói có bao nhiêu phần đáng tin cậy.
Thiếu niên dứt khoát nhắm mắt lại, để bản thân chìm đắm trong nụ hôn này.
Đây là người hắn thích, sao hắn lại không thích hôn cô chứ.
"Bảo bối...." Kỷ Thành thì thầm một tiếng. Thấp giọng cầu xin cô: "Anh sẽ nghe lời em mà, cái gì anh cũng nghe lời em, em đừng nhốt anh nữa có được không?"
Thân thể Kỷ Thành đột nhiên ngã về phía sau, nụ hôn tinh tế dày đặc rơi xuống.
Kỷ Thành liên tục cam đoan, mình nhất định sẽ không chạy.
Cuối cùng Sơ Tranh đồng ý với yêu cầu của hắn.
Kỷ Thành được tự do mỗi ngày đều sẽ ngoan ngoãn ở nhà, ngẫu nhiên mới đi ra ngoài, nhưng nếu đi cũng sẽ nói cho Sơ Tranh biết mình đi đâu, mình đang ở đâu.
Sơ Tranh cũng không sợ hắn chạy, dù sao thì cô cũng có thể bắt về.
Chỉ là hơi phiền toái.
Nhưng Sơ Tranh không ngờ rằng, Kỷ Thành vốn đang ngoan ngoãn nhiều ngày như vậy, cuối cùng lại là Vương Giả gào lên kêu cô đi ngăn hắn hắc hóa.
Sơ Tranh bỗng cảm thấy rất ngu.
Vật nhỏ rất ngoan nha!
Sao lại hắc hóa rồi?
Chưa chào hỏi xong đã hắc cmn hóa, muốn lên trời luôn rồi hả!
【Chị gái nhỏ, em đã nhắc chị đừng có đi kích thích thẻ người tốt rồi mà, cho dù biểu hiện của thẻ người tốt rất bình thường, nhưng mà hắn cũng đã bị phán định là sẽ hắc hóa đấy.】
Sơ Tranh lạnh mặt nhìn khoảng cách trên điện thoại di động, không rảnh để ý tới Vương Gia đang càm ràm giáo huấn không thôi.
-
Thiếu niên ngồi trên thùng sắt bị bỏ hoang, trong tay cầm nắm một con dao, ánh lửa chiếu đến khuôn mặt tinh xảo thanh tú của thiếu niên, chớp tắt chớp sáng.
Đêm tối trải dài phía sau hắn, sự âm u như vô hình bao trùm lên người hắn.
"Ô ô ô...."
Tiếng nghẹn ngào phát ra từ bên cạnh.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu, đáy mắt u ám phản chiếu hình ảnh người phụ nữ bị trói ném ở bên cạnh.
Thiếu niên nhảy xuống thùng sắt, từng bước từng bước đi qua.
Hắn kéo băng dính trên miệng người phụ nữ xuống.
"Kỷ Thành, con điên rồi." Người phụ nữ lập tức gào thét: "Mẹ là mẹ con, mau thả mẹ ra."
Kỷ Thành dùng dao trong tay nâng cằm người phụ nữ lên: "Mẹ?"
Sắc mặt thiếu niên thâm trầm, lộ ra vẻ lạnh lẽo đến thấu xương.
"Bà cảm thấy mình xứng với danh xưng này không?"
"Kỷ Thành...." Giọng nói người phụ nữ run rẩy, ánh mắt sợ sệt hãi hùng: "Con mau lấy dao ra."
"Sợ sao." Thiếu niên cười nhẹ một tiếng, nhưng nụ cười kia không tới được đáy mắt: "Bà biết cảm giác lúc bà ném tôi ở Kỷ gia là cảm giác gì không? Rất giống cảm giác của bà bây giờ..."
"Mẹ..... Mẹ vì muốn tốt cho con mà htôi, hơn nữa con vốn họ Kỷ, con ở đó được ăn sung mặc sướng, có gì không tốt?" Người phụ nữ kích động giải thích.
Thiếu niên đem dao trượt đến cổ người phụ nữ: "Ăn sung mặc sướng.... A, bà vì muốn có tiền cho bản thân tiêu chứ gì? Bà tưởng tôi không biết bà vẫn luôn đến Kỷ gia đòi tiền sao?"
Hắn chỉ như một thứ hàng hóa bị bà ta bán vào Kỷ gia.
"Nếu như tôi không phải là con của Kỷ gia thì chỉ sợ lúc trước bà đã không sinh tôi ra rồi. Mà bà cũng đâu có biết tôi sống ở Kỷ gia đã phải trải qua những chuyện gì, Kỷ Bác đối xử với tôi như thế nào, từ trên xuống dưới Kỷ gia đối đãi với tôi ra sao!"
Càng nói, giọng nói thiếu niên lại càng trở nên u ám.
"Tôi không cần ăn sung mặc sướng. tôi chỉ cần một cuộc sống an ổn, tôi có năng lực tự kiếm ra tiền, tôi có thể cho bà một cuộc sống thoải mái, bà chỉ cần chờ tôi một thời gian. Nhưng vì sao bà không chịu? Vì sao bà cứ phải ép tôi trở về Kỷ gia?"
Dường như người phụ nữ đã bị thiếu niên dọa khiếp sợ, mặt cắt không còn một giọt máu, không dám lên tiếng nữa.
"Tôi sẽ không để bà tiếp tục ép buộc tôi nữa, tôi muốn ở bên cô ấy, bà không thể tiếp tục xuất hiện được nữa...."
Người phụ nữ này sẽ hủy hoại tất cả những gì hắn đang có.
Giống như cách bà ta đã từng hủy hoại hắn trước kia.
Hắn muốn ở bên cô......
Hắn thích cô đến tận xương tủy, hắn thật sự..... Nguyện ý vì cô mà cái gì cũng dám làm.
"Kỷ Thành, Kỷ Thành, con đừng thế." Người phụ nữ phát hiện Kỷ Thành có gì đó không đúng: "Con đừng xúc động, trước kia là mẹ không đúng, mẹ xin lỗi con, con bình tĩnh lại chút đi."
"Về sau mẹ không bức con nữa, thật đấy, con đừng xúc động nữa."
Khuôn mặt cười của thiếu niên trở nên quỷ dị: "Quá muộn rồi."
Hắn hiểu rõ bà mẹ này của hắn có đức hạnh thế nào, chỉ cần hắn còn có giá trị lợi dụng thì bà ta nhất định sẽ không buông tha.
Chỉ khi nào bà ta biến mất....
Phải, bà ta nhất định phải biến mất.
Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu rõ, Sơ Tranh cho dù không biết thích là cái gì, nhưng cô thật sự xem hắn là người của cô.
Loại vui vẻ bí ẩn kia của hắn không thể giấu kín được nữa.
Hắn thích nữ sinh này.
Rất rất thích.
Hắn có thể vì cô mà làm bất cứ chuyện gì.
Ngay khi Kỷ Thành đang dao động.
Thì lại có vị khách không mời mà đến, đẩy Kỷ Thành ngã vào vực sâu thăm thẳm lần nữa.
Lúc trước hắn nói với cô những lời kia hoàn toàn không phải vì thái độ của cô với mình.....
Kỷ Thành đứng ở cửa, nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.
Hắn không cần nhìn cũng đã biết là ai.
"Cô là ai? Thành Thành nhà tôi đâu?"
"Bà có việc gì?" Sơ Tranh nhìn người phụ nữ trước mặt, bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Tôi tìm Kỷ Thành, cô là ai?" Người phụ nữ đánh giá Sơ Tranh, dường như không nhớ rõ đã gặp qua cô trước đó.
"Hắn không rảnh." Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm: "Bà có việc gì thì có thể nói với tôi."
"Nói với cô? Cô và Thành Thành có quan hệ gì?" Ánh mắt người phụ nữ sắc bén đảo quanh người Sơ Tranh, cuối cùng như nghĩ đến cái gì đó: "Tôi nói cho cô biết, Thành Thành nhà chúng tôi sẽ không thích người như cô dâu, tốt nhất cô đừng có ý đồ gì với Thành Thành."
"Ồ, tôi cứ có đấy, làm sao?"
Người như cô?
Bổn cô nương là loại người nào?
Vừa có tiền vừa có thực lực, sao lại không thể!
"A, con nhóc con, nhìn cô tuổi còn trẻ mà sao lại không biết xấu hổ như thế hả? Cô mới bao nhiêu tuổi? Tí tuổi này mà đã chạy đến nhà đàn ông con trai người ta...." Người phụ nữ càng nói lại càng khó nghe.
Sơ Tranh vẫn mặt không biểu cảm nghe mắng chửi.
Người phụ nữ vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Kỷ Thành.
Chuông điện thoại của Kỷ Thành từ trong phòng truyền tới, người phụ nữ lập tức tiến đến gõ cửa.
"Thành Thành ra đây, mẹ biết con đang ở trong đấy, con mau ra đây!"
Kỷ Thành sợ bà ta sẽ nói khó nghe hơn nữa, nên ở trong điện thoại nói bà ta cứ đi trước đi, nếu không hắn sẽ không chịu ra ngoài.
Người phụ nữ không chịu, bà ta cũng không muốn con trai mình ở chung với một cô gái không rõ lai lịch.
Kỷ Thành đành phải uy hiếp bà ta.
Cuối cùng người phụ nữ bất đắc dĩ rời đi, trước khi đi còn trừng Sơ Tranh một cái, cảnh cáo cô đừng đánh chủ ý lên người Thành Thành nhà bà ta.
Sơ Tranh: "....."
Bổn cô nương không những đánh chủ ý, mà còn đến nhốt hắn lại kia kìa!
Bà có thể cắn tôi chắc!
【Xin hỏi chị gái nhỏ, sao chị lại có thể tự hào như vậy?】Vương Giả rất tuyệt vọng, thẻ người tốt không phải là dùng để nhốt lại có được không?
Ta nhốt bằng bản lĩnh, vì sao không thể tự hào?
【......】
Sơ Tranh đi vào phòng, Kỷ Thành nhu thuận ngồi xuống cạnh cô: "Đó là mẹ anh, em để anh ra ngoài đi, không thì bà ta còn tới lắmchuyện nữa."
"Bà ta đối với anh không tốt."
Sơ Tranh đơn giản trần thuật lại sự thật.
Kỷ Thành mím môi, hai đầu lông mày có mấy phần cô đơn: "Cũng không sao, anh sẽ ra ngoài nói rõ ràng với bà ta, được không?"
Thiếu niên ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Anh cam đoan sẽ không chạy nữa."
Sơ Tranh không nói chuyện.
Thiếu niên ngang nhiên xông qua, ôm lấy cổ cô, như một con cún nhỏ cọ cọ: "Anh sẽ nghe lời mà, anh chỉ ra ngoài nói rõ ràng với bà ta thôi, có được không?"
Sơ Tranh vẫn không nói lời nào.
Thiếu niên tiến tới hôn cô, thận trọng liếm cắn.
Vốn tưởng rằng Sơ Tranh rất nhanh sẽ đáp lại hắn, nhưng Sơ Tranh lại chỉ ngồi vậy nhìn hắn.
Dường như đang đánh giá lời hắn nói có bao nhiêu phần đáng tin cậy.
Thiếu niên dứt khoát nhắm mắt lại, để bản thân chìm đắm trong nụ hôn này.
Đây là người hắn thích, sao hắn lại không thích hôn cô chứ.
"Bảo bối...." Kỷ Thành thì thầm một tiếng. Thấp giọng cầu xin cô: "Anh sẽ nghe lời em mà, cái gì anh cũng nghe lời em, em đừng nhốt anh nữa có được không?"
Thân thể Kỷ Thành đột nhiên ngã về phía sau, nụ hôn tinh tế dày đặc rơi xuống.
Kỷ Thành liên tục cam đoan, mình nhất định sẽ không chạy.
Cuối cùng Sơ Tranh đồng ý với yêu cầu của hắn.
Kỷ Thành được tự do mỗi ngày đều sẽ ngoan ngoãn ở nhà, ngẫu nhiên mới đi ra ngoài, nhưng nếu đi cũng sẽ nói cho Sơ Tranh biết mình đi đâu, mình đang ở đâu.
Sơ Tranh cũng không sợ hắn chạy, dù sao thì cô cũng có thể bắt về.
Chỉ là hơi phiền toái.
Nhưng Sơ Tranh không ngờ rằng, Kỷ Thành vốn đang ngoan ngoãn nhiều ngày như vậy, cuối cùng lại là Vương Giả gào lên kêu cô đi ngăn hắn hắc hóa.
Sơ Tranh bỗng cảm thấy rất ngu.
Vật nhỏ rất ngoan nha!
Sao lại hắc hóa rồi?
Chưa chào hỏi xong đã hắc cmn hóa, muốn lên trời luôn rồi hả!
【Chị gái nhỏ, em đã nhắc chị đừng có đi kích thích thẻ người tốt rồi mà, cho dù biểu hiện của thẻ người tốt rất bình thường, nhưng mà hắn cũng đã bị phán định là sẽ hắc hóa đấy.】
Sơ Tranh lạnh mặt nhìn khoảng cách trên điện thoại di động, không rảnh để ý tới Vương Gia đang càm ràm giáo huấn không thôi.
-
Thiếu niên ngồi trên thùng sắt bị bỏ hoang, trong tay cầm nắm một con dao, ánh lửa chiếu đến khuôn mặt tinh xảo thanh tú của thiếu niên, chớp tắt chớp sáng.
Đêm tối trải dài phía sau hắn, sự âm u như vô hình bao trùm lên người hắn.
"Ô ô ô...."
Tiếng nghẹn ngào phát ra từ bên cạnh.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu, đáy mắt u ám phản chiếu hình ảnh người phụ nữ bị trói ném ở bên cạnh.
Thiếu niên nhảy xuống thùng sắt, từng bước từng bước đi qua.
Hắn kéo băng dính trên miệng người phụ nữ xuống.
"Kỷ Thành, con điên rồi." Người phụ nữ lập tức gào thét: "Mẹ là mẹ con, mau thả mẹ ra."
Kỷ Thành dùng dao trong tay nâng cằm người phụ nữ lên: "Mẹ?"
Sắc mặt thiếu niên thâm trầm, lộ ra vẻ lạnh lẽo đến thấu xương.
"Bà cảm thấy mình xứng với danh xưng này không?"
"Kỷ Thành...." Giọng nói người phụ nữ run rẩy, ánh mắt sợ sệt hãi hùng: "Con mau lấy dao ra."
"Sợ sao." Thiếu niên cười nhẹ một tiếng, nhưng nụ cười kia không tới được đáy mắt: "Bà biết cảm giác lúc bà ném tôi ở Kỷ gia là cảm giác gì không? Rất giống cảm giác của bà bây giờ..."
"Mẹ..... Mẹ vì muốn tốt cho con mà htôi, hơn nữa con vốn họ Kỷ, con ở đó được ăn sung mặc sướng, có gì không tốt?" Người phụ nữ kích động giải thích.
Thiếu niên đem dao trượt đến cổ người phụ nữ: "Ăn sung mặc sướng.... A, bà vì muốn có tiền cho bản thân tiêu chứ gì? Bà tưởng tôi không biết bà vẫn luôn đến Kỷ gia đòi tiền sao?"
Hắn chỉ như một thứ hàng hóa bị bà ta bán vào Kỷ gia.
"Nếu như tôi không phải là con của Kỷ gia thì chỉ sợ lúc trước bà đã không sinh tôi ra rồi. Mà bà cũng đâu có biết tôi sống ở Kỷ gia đã phải trải qua những chuyện gì, Kỷ Bác đối xử với tôi như thế nào, từ trên xuống dưới Kỷ gia đối đãi với tôi ra sao!"
Càng nói, giọng nói thiếu niên lại càng trở nên u ám.
"Tôi không cần ăn sung mặc sướng. tôi chỉ cần một cuộc sống an ổn, tôi có năng lực tự kiếm ra tiền, tôi có thể cho bà một cuộc sống thoải mái, bà chỉ cần chờ tôi một thời gian. Nhưng vì sao bà không chịu? Vì sao bà cứ phải ép tôi trở về Kỷ gia?"
Dường như người phụ nữ đã bị thiếu niên dọa khiếp sợ, mặt cắt không còn một giọt máu, không dám lên tiếng nữa.
"Tôi sẽ không để bà tiếp tục ép buộc tôi nữa, tôi muốn ở bên cô ấy, bà không thể tiếp tục xuất hiện được nữa...."
Người phụ nữ này sẽ hủy hoại tất cả những gì hắn đang có.
Giống như cách bà ta đã từng hủy hoại hắn trước kia.
Hắn muốn ở bên cô......
Hắn thích cô đến tận xương tủy, hắn thật sự..... Nguyện ý vì cô mà cái gì cũng dám làm.
"Kỷ Thành, Kỷ Thành, con đừng thế." Người phụ nữ phát hiện Kỷ Thành có gì đó không đúng: "Con đừng xúc động, trước kia là mẹ không đúng, mẹ xin lỗi con, con bình tĩnh lại chút đi."
"Về sau mẹ không bức con nữa, thật đấy, con đừng xúc động nữa."
Khuôn mặt cười của thiếu niên trở nên quỷ dị: "Quá muộn rồi."
Hắn hiểu rõ bà mẹ này của hắn có đức hạnh thế nào, chỉ cần hắn còn có giá trị lợi dụng thì bà ta nhất định sẽ không buông tha.
Chỉ khi nào bà ta biến mất....
Phải, bà ta nhất định phải biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.