Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 1267: Hà thần ở trên (12)

Mặc Linh

04/09/2019

Nếu Hàn Giang Thành là đầy sao tản mát, thì cửa tiệm này của Sơ Tranh chính là ánh trăng, căn bản không cần tìm, phi thường chói mắt.

Nhưng bọn họ không xác định Thông Thiên Thần Điện ở trong cửa hàng này, hay là bị người mang theo, cho nên nó mới mò vào đây xem.

Không nghĩ tới...

Trai có lúc thất thủ.

"Yêu tinh các ngươi quá yếu."

"..."

Không phải yêu tinh bọn họ yếu, mà là yêu bây giờ đều yếu như vậy, lực lượng của bọn họ đang dần dần biến mất, có tu luyện thế nào cũng vô dụng.

Biện pháp tốt nhất chính là bất động, phong bế chính mình, như thế thì có thể sống lâu hơn một chút.

Sơ Tranh nghe Trai yêu giải thích xong, như có điều suy nghĩ sờ lên cằm.

Cho nên Hà Thần lợi hại như vậy, là bởi vì Thông Thiên Thần Điện?

Vậy ta đây cũng biến thành lợi hại nha!

-

Sơ Tranh không lấy được Thông Thiên Thần Điện kia ra, tâm tình bực bội, mỗi ngày còn phải ứng phó với nhóm yêu ma quỷ quái leo tường vào tìm Thần Điện, tâm tình càng không tốt hơn.

"A —— "

Tiếng thét chói tai từ phía trước truyền đến, sau đó một đám người không chút dấu hiệu bay vọt về phía cô.

Cuối con đường, Gấu yêu thân hình khổng lồ đang nhảy lên rồi vọt xuống, đụng đổ không ít quầy hàng và đám người, một móng vuốt vỗ xuống, một đám người bị thương.

Sơ Tranh tựa ở bên đường, nhìn con Gấu yêu kia.

Con yêu này có chút lợi hại nha!

Lợi hại hơn mấy con leo tường nhà cô nhiều.

Gấu yêu vọt thẳng về phía cô, Sơ Tranh đang chuẩn bị chạy, ánh mắt liếc qua quét đến có người vọt ra từ bên cạnh, đâm đến con Gấu yêu kia lui về phía sau mấy mét.

"Không được làm càn!"

Lang Sa chỉ vào Gấu yêu mắng một tiếng.

Đáp lại y là Gấu yêu phẫn nộ gào thét, móng vuốt bới đào trên mặt đất, cơ thể hơi cong lên, tụ lực...

Lang Sa và Gấu yêu đánh nhau, dân chúng thừa dịp loạn chạy trốn, rất nhanh dọn dẹp ra chiến trường cho bọn họ.

Có lẽ khoảng thời gian này Lang Sa đã khôi phục lại, đối phó với một con Gấu yêu cũng dư sức.

"Cô nương, là cô à!"

Lang Sa nhìn thấy Sơ Tranh, có chút kinh hỉ đi về phía cô.

"Lần trước cô nương đột nhiên rời đi, ta còn tưởng rằng cô nương xảy ra chuyện gì..."

Lang Sa cứu cô một lần, cô cũng cứu lại rồi, cho nên Sơ Tranh cũng không cảm thấy giữa bọn họ còn có quan hệ gì, lúc này nhàn nhạt gật đầu.

Lang Sa phi thường "thân sĩ" chắp tay: "Vẫn chưa có cơ hội thỉnh giáo phương danh của cô nương."

"Sơ Tranh."

"Sơ Tranh cô nương." Lang Sa ngữ khí ôn hòa: "Tại hạ Lang Sa."

Trước đó hình như cô đã gọi tên mình, nhưng sau đó lại phủ nhận.

Cho nên Lang Sa vẫn trịnh trọng tự giới thiệu một phen.

"Sơ Tranh cô nương có biết chuyện gần đây Hàn Giang Thành xuất hiện yêu nhiều lần không."

"..."

Ta không chỉ biết, ta còn biết bọn họ đến vì ta.



Sơ Tranh liếc y một cái: "Ngươi giải quyết được Hà Thần chưa?"

Lang Sa thở dài lắc đầu: "Hắn rất giảo hoạt, trong sông lại là địa bàn của hắn, muốn tìm hắn không dễ dàng."

Lang Sa vốn đang tìm kiếm manh mối Hà Thần theo dòng sông, trên đường nghe thấy trong Hàn Giang Thành có yêu ẩn hiện.

Lúc này y mới tới Hàn Giang Thành.

Không nghĩ tới vừa đến đã gặp phải một con Gấu yêu hành hung.

Nơi xa có bách tính thò đầu ra nhìn, thấy Lang Sa đứng chung với Sơ Tranh, trên mặt ai cũng lộ ra sự sợ hãi.

"Mọi người không cần sợ hãi, Gấu yêu đã bị ta giết chết..."

Lang Sa còn chưa nói hết lời, dân chúng dồn dập rụt về lại.

"..."

Lang Sa có chút mê man gãi gãi đầu.

Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là bách tính Hàn Giang Thành bị hù dọa.

Lang Sa quay đầu nhìn Sơ Tranh, ánh mắt liếc qua con Gấu yêu đổ xuống kia, lông mày y lập tức nhíu lại, cấp tốc tiến lên, ngăn Sơ Tranh ở phía sau.

Nam nhân ở đầu đường bên kia chậm rãi đi tới, đối mặt với Gấu yêu ngã xuống đất, hắn cũng không nhìn nhiều.

"Dừng lại!"

Lang Sa quát lớn một tiếng, vũ khí trong tay y đang khẽ kêu.

Lang Sa nhìn vũ khí trong tay mình một chút, lại nhìn nam nhân đang tiếp tục đi đến bên này, ngưng sắc giữa hai đầu lông mày càng nặng.

"Ngươi dừng lại!"

Y hoàn toàn không nhìn thấu nam nhân này có lai lịch gì.

Không giống người... Cũng không giống bất cứ một loại nào y từng gặp qua.

Tuyên Ảnh đứng vững ở nơi cách xa năm mét, giọng nói du dương chậm rãi truyền tới: "Chủ tiệm, ta tới lấy thuốc."

Sơ Tranh đi từ sau lưng Lang Sa ra: "Ta cho là ngươi không tới."

"Sơ Tranh cô nương biết hắn sao?" Lang Sa hơi kinh ngạc.

"Xem như thế đi."

"Hắn..." Lang Sa nhíu mày: "Ta cảm thấy hắn có chút kỳ quái."

"Kỳ quái chỗ nào?" Sơ Tranh giống như có hứng thú.

Lang Sa đè thấp thanh âm: "Không nói ra được, chỉ cảm thấy rất kỳ quái, hắn chắc hẳn không phải là người."

Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút...

Không phải là người?

Vậy là gì?

Thần? Yêu? Quỷ?

"Sơ Tranh cô nương, cô đừng đi qua..."

Sơ Tranh xua tay, ra hiệu không sao.

Cửa tiệm của Sơ Tranh ở ngay bên cạnh, cô đẩy rèm ra tiến vào cửa tiệm, Tuyên Ảnh nghiêng người sang, đi vào trong cửa tiệm.

Khi đi tới cửa, nam nhân ngoái nhìn, nhìn về phía Lang Sa, cái nhìn ấy rất nhẹ nhàng, nhưng Lang Sa lại cảm thấy trên thân đột nhiên giống như bị mấy tảng đá đè nặng, khiến cho y không thở nổi.

-

Sơ Tranh ném bao thuốc đã chuẩn bị xong qua.



Tuyên Ảnh vẫn như cũ hỏi mượn Sơ Tranh nơi nấu thuốc, bốc thuốc cũng không giống nhau, nhưng nấu lên lại là mùi hương giống nhau.

Cho nên tại sao phải đổi thuốc?

Giày vò ta vui lắm sao?

Tuyên Ảnh không trông coi lò thuốc, hắn đi từ bên trong ra, đi đến giữa sân, lấy từ trong tay áo ra vài miếng vàng lá: "Đây là thù lao."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm vàng lá kia, nghiến răng nói: "Ta đã nói không cần tiền."

Ta thiếu tiền sao?

Ta không thiếu!!

Ta thiếu chính là ngươi!

"Đây là thứ ngươi nên được..."

"Ta không muốn." Sơ Tranh khẽ híp mắt: "Ngươi thật sự muốn trả thù lao cho ta?"

Tuyên Ảnh gật đầu: "Đây là ta phải trả."

Sơ Tranh hào sảng nói: "Được, ngươi hôn ta một cái."

Tuyên Ảnh: "..."

Tuyên Ảnh đại khái là cảm thấy mình nghe nhầm rồi.

Lại muốn mình hôn cô?

Dám đưa ra loại yêu cầu này với hắn... Cô là người đầu tiên.

"Người quái dị, ngươi cũng quá không rụt rè rồi!" Cẩm Lý nhảy nhót lên tiếng trước.

Sơ Tranh đẩy tấm che bên cạnh sang, trực tiếp che bể cá lại.

"Vì sao?"

Tuyên Ảnh ngây người một lát, rồi rất bình tĩnh hỏi cô.

Sơ Tranh giọng điệu tùy ý: "Không phải ngươi muốn trả thù lao cho ta sao, đây chính là thù lao ta muốn."

Nói chuyện tiền nong nhiều rất dung tục.

Đại lão sao có thể làm một tục nhân chứ!

Con ngươi Tuyên Ảnh hơi nheo lại: "Ngươi tên gì?"

"Sơ Tranh." Sơ Tranh mặt thành thật: "Ngươi hôn ta một cái, ta cho ngươi thêm một thứ."

Đuôi lông mày Tuyên Ảnh hơi nâng lên: "Thứ gì?"

"Thông Thiên Thần Điện." Sơ Tranh khoanh tay trước ngực mà đứng, ánh mắt lạnh lùng không chút sợ hãi nghênh tiếp hắn: "Ngươi đến chỗ ta, không có khả năng chỉ là vì bốc thuốc chứ."

Tuyên Ảnh tất nhiên không phải là đến bốc thuốc.

Thời gian ngắn như vậy, mà cô đã biết về Thông Thiên Thần Điện rồi...

Trước đó nhìn bộ dáng của cô, rõ ràng không biết.

"Chỉ dễ dàng như vậy?"

"Ừ." Sơ Tranh nói: "Thông Thiên Thần Điện vô dụng với ta, nhưng ngươi không giống."

Đáy lòng Tuyên Ảnh hiện lên một tia cổ quái, trong lúc nhất thời hắn cũng không phân rõ đó là gì, đành phải lên tiếng hỏi thăm: "Sao ta lại không giống?"

Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Đối với ta mà nói, ngươi rất quan trọng."

Thẻ người tốt nha thẻ người tốt.

Không có ngươi vị diện này ta sẽ thi được 0 điểm.

Ngươi nói xem ngươi có quan trọng không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook