Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1275: Hà Thần Ở Trên (20)
Mặc Linh
07/09/2019
Hình ảnh hiện ra trong này, đều là chuyện từng phát sinh, nhưng chuyện
ghi chép lại quá nhiều, Sơ Tranh không tìm thấy quy luật, trong thời
gian ngắn cũng không có cách nào gặp lại hình ảnh kia.
Tòa cung điện trong thân thể Sơ Tranh, khi cô rơi vào đáy cốc, lần nữa trở lại trong cơ thể cô giả chết.
Bây giờ làm cách nào cũng không lấy ra được.
Cho nên rốt cuộc nơi này có phải là Cửu Trọng Thiên hay không, cũng không cách nào biết được.
Sơ Tranh nghiên cứu Bạch Ngọc Trụ: "Nếu không hủy đi xem?"
Tuyên Ảnh đang thất thần, nghe thấy lời này của Sơ Tranh, cả người đều giật mình một cái: "Những thứ này có tác dụng gì đều không rõ, sao có thể tùy tiện hủy đi."
"Hủy đi chẳng phải sẽ biết có tác dụng gì sao?" Sơ Tranh rất đúng lý hợp tình.
"..."
Mặc dù nói rất có đạo lý, nhưng loại vật này, có thể tùy tiện động vào sao?
Tuyên Ảnh cự tuyệt đề nghị "làm bừa" của Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Tuyên Ảnh: "Nhìn lại những hình ảnh kia, có lẽ sẽ có manh mối."
Sơ Tranh ngại phiền phức, không vui: "Ngươi tự xem đi."
Tuyên Ảnh: "..."
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, Tuyên Ảnh tự nhìn những hình ảnh kia.
Nhưng kết quả cũng không như người ta mong muốn, không gặp lại cái gì hữu dụng.
-
Đáy cốc trừ những cung điện này, thì không có những thứ khác, toàn bộ cốc không có cửa ra vào, lối ra duy nhất chính là phía trên.
Sơ Tranh đi ở bên ngoài một vòng, trở về Tuyên Ảnh vẫn còn đang ở trong Bạch Ngọc Trụ.
Có lẽ là bởi vì bên trong có người, Bạch Ngọc Trụ vẫn đang vận chuyển, mà ở bên ngoài không thấy nhìn cảnh tượng bên trong.
Sơ Tranh đi vòng quanh Bạch Ngọc Trụ, đáy lòng ghi lại quy luật vận chuyển của Bạch Ngọc Trụ, cô suy nghĩ nửa ngày, trước mắt bỗng dưng sáng lên.
Có rồi!
Những Bạch Ngọc Trụ này đang vận chuyển dựa theo Bắc Đẩu Thất Tinh... Vừa vặn bảy cây cột.
Nhưng có làm được gì?
Lại không thể biết những Bạch Ngọc Trụ này có tác dụng gì.
Nếu như nơi này thật sự là Cửu Trọng Thiên, vậy nơi Bạch Ngọc Trụ đứng hẳn là Thông Thiên Thần điện, vì sao lại dựng lên những Bạch Ngọc Trụ này?
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn qua nam nhân bên trong Bạch Ngọc Trụ.
Nam nhân trường thân ngọc lập, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn qua hư không, tia sáng phác hoạ ra đường cong sườn mặt trôi chảy của nam nhân, cho dù chỉ là một sườn mặt cũng làm cho người ta kinh diễm.
Suy nghĩ của Sơ Tranh tan rã, một hồi nghĩ chỗ này, một hồi nghĩ chỗ ấy, cuối cùng cũng không biết mình suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau Tuyên Ảnh mới ra ngoài, xem ra cũng không có đầu mối gì.
Hắn đi đến bậc thang bên cạnh Sơ Tranh ngồi xuống: "Ngươi cảm thấy vì sao Cửu Trọng Thiên lại ở đây?"
"Có lẽ đây không phải Cửu Trọng Thiên." Sơ Tranh hờ hững đáp.
"Ừ, cũng có loại khả năng này." Tuyên Ảnh gật đầu: "Nhưng Chư Thần ấn là thật."
Cho nên Cửu Trọng Thiên này cho dù không phải thật, thì cũng là Thần tộc lưu lại.
Chư Thần ấn độc nhất vô nhị, giữa thiên địa tuyệt không thể phục chế lại.
"Mặc kệ là thật hay giả, vì sao Thần tộc muốn để Cửu Trọng Thiên ở đây?" Sơ Tranh hỏi rất tùy ý, cũng không muốn có được đáp án từ chỗ Tuyên Ảnh.
Tuyên Ảnh cũng xác thực không trả lời được.
"Thông Thiên Thần Điện ngươi không thể gọi ra sao?"
"Không thể."
Điện nhỏ nát này tính tình rất lớn, muốn ra liền ra, không muốn ra thì sẽ không ra, quá phận!
Tuyên Ảnh: "Vì sao Thông Thiên Thần Điện muốn đưa ngươi đến chỗ này?"
Sơ Tranh nghiêng đầu, đối đầu với ánh mắt Tuyên Ảnh: "Vấn đề này ta cũng muốn biết."
Rốt cuộc ta có chỗ nào hấp dẫn cái điện nát kia, mà nó lại dẫn ta vào trong hố.
Tuyên Ảnh không quá quen thuộc với việc đối mặt với người khác như thế này, hắn dời ánh mắt, thấp giọng nói: "Thông Thiên Thần Điện tìm tới ngươi, tất phải có nguyên nhân."
Sơ Tranh sờ lên cằm suy tư một lát: "Có lẽ là bởi vì ta lợi hại."
Tuyên Ảnh: "..."
Muốn phản bác lại không biết phản bác từ nơi nào.
Cô xác thực rất lợi hại.
Nhưng cô là ai?
Tuyên Ảnh luôn cảm thấy mình và cô rất quen thuộc, có lẽ bọn họ từng gặp nhau... Chỉ là không nghĩ ra, làm thế nào cũng không nghĩ ra.
Tuyên Ảnh đột nhiên nói: "Ngươi từng nghe qua một tin đồn chưa?"
Lúc này Sơ Tranh có chút nhàm chán, ngược lại rất phối hợp nói tiếp: "Cái gì."
"Nghe đồn Thông Thiên Thần Điện có thể mở ra thông đạo thông đến Thần giới."
Thông Thiên Thần Điện có năng lực lẩn tránh pháp tắc thiên địa, có thể mở ra thông đạo thông đến Thần giới cũng có thể nghe được.
Lúc ấy bọn họ bị dòng nước đè xuống, nháy mắt liền tới nơi này, có phải là Thông Thiên Thần Điện làm ra không?
Sơ Tranh mặt không cảm xúc tung ra một câu: "Vậy bây giờ chúng ta đang ở thần giới?"
"Không biết."
Hai người trầm mặc một trận, Sơ Tranh khoát khoát tay: "Nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi xong rồi lại đi nơi khác xem."
Nhìn xem nơi này rốt cuộc có phải là Thần giới không.
Tuyên Ảnh cũng không nhớ nổi chuyện gì hữu dụng hơn, nhẹ gật đầu, tùy ý chọn một điện đi vào.
Sơ Tranh không nhúc nhích, ngồi ở trên bậc thang bằng bạch ngọc, nhìn những Bạch Ngọc Trụ đó.
Một hồi lâu sau cô thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn cổ tay mình một chút, dấu ngón tay đen sì trên cổ tay càng rõ ràng.
Trước đó cánh tay còn có thể cảm giác được một chút ma ý, bây giờ đã không có cảm giác gì, giống như cánh tay này không còn là của mình nữa.
Sơ Tranh thở ra một hơi, quyết định đi tìm tiên đan linh dược gì đó một chút.
Cô lật tung "Cửu Trọng Thiên" mấy lần, sách loạn thất bát tao ngược lại là lật ra không ít, nhưng tiên đan linh dược thì không nhìn thấy chút nào.
Soạt ——
Đồ trên kệ bị Sơ Tranh đụng vào, rơi xuống đất toàn bộ.
Sơ Tranh quay đầu nhìn một chút, vốn không để ý, đang muốn quay đầu đi, một giây sau lại bỗng nhiên quay trở lại.
Cô đi mấy bước tiến lên nhặt một bức họa đang mở ra trên đất.
Đó là một bộ mỹ nhân đồ, loại bức họa trừu tượng này Sơ Tranh không nhận ra là ai, nhưng mà...
Cô biết hai chữ "Sơ Tranh".
Tên của nguyên chủ sao lại xuất hiện ở đây?
Trùng hợp? Trùng tên trùng họ?
Sơ Tranh cảm thấy không có nhiều trùng hợp như vậy, dù sao cái điện nhỏ nát kia vẫn cứ bám lấy mình không đi.
Sau hai chữ "Sơ Tranh", phía dưới còn có chữ.
Nhưng mà viết rất nhỏ, Sơ Tranh giơ lên trước mắt nhìn.
"Tranh chúc mừng sinh nhật trưởng công chúa Bắc Hải... Bắc Hải?"
Ở Bắc Hải chính là cái gì? Hải sản đó!
Sơ Tranh có chút hoảng.
Cô có thể nghe hiểu những con cá kia nói chuyện, có phải là đại biểu, cô cũng là đặc sản nước?
Không không không... Có thể được người ta xưng một tiếng trưởng công chúa, dù thế nào cũng không phải là đặc sản bình thường...
Bắc Hải, Rồng??
Sơ Tranh theo bản năng sờ đầu mình, không sờ được sừng, ba giây sau, cô thu tay lại, giống như ăn trộm nhìn hai bên một chút, may mắn không có ai.
Cũng có thể là trên bức tranh này không phải "Sơ Tranh", mà là "Sơ Tranh" vẽ nên, tặng cho trưởng công chúa Bắc Hải thì sao?
-
Trong điện Tuyên Ảnh ngồi xếp bằng, giống như đang điều tức, Sơ Tranh cầm bức họa đi vào, cũng không quấy rầy hắn, chỉ an tĩnh đứng đó.
Tuyên Ảnh điều tức kết thúc, vừa mở mắt đã nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở cách đó không xa.
Sơ Tranh thấy hắn mở mắt ra, lập tức mang theo bức họa kia qua.
"Ngươi nhìn một chút xem, có quen biết không?"
Sơ Tranh mở tranh ra.
Ánh mắt Tuyên Ảnh rơi trên bức tranh, rất nhanh nói: "Phía trên này không có gì cả, ngươi bảo ta nhìn cái gì?"
Sơ Tranh: "???"
Sơ Tranh quay bức tranh lại, bức mỹ nhân đồ vừa rồi cô còn trông thấy, lúc này biến mất không thấy gì nữa, ngay cả chữ phía trên cũng không thấy.
Sơ Tranh: "!!!"
Chơi ta à?
Sơ Tranh nói lại nội dung bức tranh cho Tuyên Ảnh nghe một lần, đặc biệt là mấy dòng chữ kia.
Tòa cung điện trong thân thể Sơ Tranh, khi cô rơi vào đáy cốc, lần nữa trở lại trong cơ thể cô giả chết.
Bây giờ làm cách nào cũng không lấy ra được.
Cho nên rốt cuộc nơi này có phải là Cửu Trọng Thiên hay không, cũng không cách nào biết được.
Sơ Tranh nghiên cứu Bạch Ngọc Trụ: "Nếu không hủy đi xem?"
Tuyên Ảnh đang thất thần, nghe thấy lời này của Sơ Tranh, cả người đều giật mình một cái: "Những thứ này có tác dụng gì đều không rõ, sao có thể tùy tiện hủy đi."
"Hủy đi chẳng phải sẽ biết có tác dụng gì sao?" Sơ Tranh rất đúng lý hợp tình.
"..."
Mặc dù nói rất có đạo lý, nhưng loại vật này, có thể tùy tiện động vào sao?
Tuyên Ảnh cự tuyệt đề nghị "làm bừa" của Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Tuyên Ảnh: "Nhìn lại những hình ảnh kia, có lẽ sẽ có manh mối."
Sơ Tranh ngại phiền phức, không vui: "Ngươi tự xem đi."
Tuyên Ảnh: "..."
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, Tuyên Ảnh tự nhìn những hình ảnh kia.
Nhưng kết quả cũng không như người ta mong muốn, không gặp lại cái gì hữu dụng.
-
Đáy cốc trừ những cung điện này, thì không có những thứ khác, toàn bộ cốc không có cửa ra vào, lối ra duy nhất chính là phía trên.
Sơ Tranh đi ở bên ngoài một vòng, trở về Tuyên Ảnh vẫn còn đang ở trong Bạch Ngọc Trụ.
Có lẽ là bởi vì bên trong có người, Bạch Ngọc Trụ vẫn đang vận chuyển, mà ở bên ngoài không thấy nhìn cảnh tượng bên trong.
Sơ Tranh đi vòng quanh Bạch Ngọc Trụ, đáy lòng ghi lại quy luật vận chuyển của Bạch Ngọc Trụ, cô suy nghĩ nửa ngày, trước mắt bỗng dưng sáng lên.
Có rồi!
Những Bạch Ngọc Trụ này đang vận chuyển dựa theo Bắc Đẩu Thất Tinh... Vừa vặn bảy cây cột.
Nhưng có làm được gì?
Lại không thể biết những Bạch Ngọc Trụ này có tác dụng gì.
Nếu như nơi này thật sự là Cửu Trọng Thiên, vậy nơi Bạch Ngọc Trụ đứng hẳn là Thông Thiên Thần điện, vì sao lại dựng lên những Bạch Ngọc Trụ này?
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn qua nam nhân bên trong Bạch Ngọc Trụ.
Nam nhân trường thân ngọc lập, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn qua hư không, tia sáng phác hoạ ra đường cong sườn mặt trôi chảy của nam nhân, cho dù chỉ là một sườn mặt cũng làm cho người ta kinh diễm.
Suy nghĩ của Sơ Tranh tan rã, một hồi nghĩ chỗ này, một hồi nghĩ chỗ ấy, cuối cùng cũng không biết mình suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau Tuyên Ảnh mới ra ngoài, xem ra cũng không có đầu mối gì.
Hắn đi đến bậc thang bên cạnh Sơ Tranh ngồi xuống: "Ngươi cảm thấy vì sao Cửu Trọng Thiên lại ở đây?"
"Có lẽ đây không phải Cửu Trọng Thiên." Sơ Tranh hờ hững đáp.
"Ừ, cũng có loại khả năng này." Tuyên Ảnh gật đầu: "Nhưng Chư Thần ấn là thật."
Cho nên Cửu Trọng Thiên này cho dù không phải thật, thì cũng là Thần tộc lưu lại.
Chư Thần ấn độc nhất vô nhị, giữa thiên địa tuyệt không thể phục chế lại.
"Mặc kệ là thật hay giả, vì sao Thần tộc muốn để Cửu Trọng Thiên ở đây?" Sơ Tranh hỏi rất tùy ý, cũng không muốn có được đáp án từ chỗ Tuyên Ảnh.
Tuyên Ảnh cũng xác thực không trả lời được.
"Thông Thiên Thần Điện ngươi không thể gọi ra sao?"
"Không thể."
Điện nhỏ nát này tính tình rất lớn, muốn ra liền ra, không muốn ra thì sẽ không ra, quá phận!
Tuyên Ảnh: "Vì sao Thông Thiên Thần Điện muốn đưa ngươi đến chỗ này?"
Sơ Tranh nghiêng đầu, đối đầu với ánh mắt Tuyên Ảnh: "Vấn đề này ta cũng muốn biết."
Rốt cuộc ta có chỗ nào hấp dẫn cái điện nát kia, mà nó lại dẫn ta vào trong hố.
Tuyên Ảnh không quá quen thuộc với việc đối mặt với người khác như thế này, hắn dời ánh mắt, thấp giọng nói: "Thông Thiên Thần Điện tìm tới ngươi, tất phải có nguyên nhân."
Sơ Tranh sờ lên cằm suy tư một lát: "Có lẽ là bởi vì ta lợi hại."
Tuyên Ảnh: "..."
Muốn phản bác lại không biết phản bác từ nơi nào.
Cô xác thực rất lợi hại.
Nhưng cô là ai?
Tuyên Ảnh luôn cảm thấy mình và cô rất quen thuộc, có lẽ bọn họ từng gặp nhau... Chỉ là không nghĩ ra, làm thế nào cũng không nghĩ ra.
Tuyên Ảnh đột nhiên nói: "Ngươi từng nghe qua một tin đồn chưa?"
Lúc này Sơ Tranh có chút nhàm chán, ngược lại rất phối hợp nói tiếp: "Cái gì."
"Nghe đồn Thông Thiên Thần Điện có thể mở ra thông đạo thông đến Thần giới."
Thông Thiên Thần Điện có năng lực lẩn tránh pháp tắc thiên địa, có thể mở ra thông đạo thông đến Thần giới cũng có thể nghe được.
Lúc ấy bọn họ bị dòng nước đè xuống, nháy mắt liền tới nơi này, có phải là Thông Thiên Thần Điện làm ra không?
Sơ Tranh mặt không cảm xúc tung ra một câu: "Vậy bây giờ chúng ta đang ở thần giới?"
"Không biết."
Hai người trầm mặc một trận, Sơ Tranh khoát khoát tay: "Nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi xong rồi lại đi nơi khác xem."
Nhìn xem nơi này rốt cuộc có phải là Thần giới không.
Tuyên Ảnh cũng không nhớ nổi chuyện gì hữu dụng hơn, nhẹ gật đầu, tùy ý chọn một điện đi vào.
Sơ Tranh không nhúc nhích, ngồi ở trên bậc thang bằng bạch ngọc, nhìn những Bạch Ngọc Trụ đó.
Một hồi lâu sau cô thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn cổ tay mình một chút, dấu ngón tay đen sì trên cổ tay càng rõ ràng.
Trước đó cánh tay còn có thể cảm giác được một chút ma ý, bây giờ đã không có cảm giác gì, giống như cánh tay này không còn là của mình nữa.
Sơ Tranh thở ra một hơi, quyết định đi tìm tiên đan linh dược gì đó một chút.
Cô lật tung "Cửu Trọng Thiên" mấy lần, sách loạn thất bát tao ngược lại là lật ra không ít, nhưng tiên đan linh dược thì không nhìn thấy chút nào.
Soạt ——
Đồ trên kệ bị Sơ Tranh đụng vào, rơi xuống đất toàn bộ.
Sơ Tranh quay đầu nhìn một chút, vốn không để ý, đang muốn quay đầu đi, một giây sau lại bỗng nhiên quay trở lại.
Cô đi mấy bước tiến lên nhặt một bức họa đang mở ra trên đất.
Đó là một bộ mỹ nhân đồ, loại bức họa trừu tượng này Sơ Tranh không nhận ra là ai, nhưng mà...
Cô biết hai chữ "Sơ Tranh".
Tên của nguyên chủ sao lại xuất hiện ở đây?
Trùng hợp? Trùng tên trùng họ?
Sơ Tranh cảm thấy không có nhiều trùng hợp như vậy, dù sao cái điện nhỏ nát kia vẫn cứ bám lấy mình không đi.
Sau hai chữ "Sơ Tranh", phía dưới còn có chữ.
Nhưng mà viết rất nhỏ, Sơ Tranh giơ lên trước mắt nhìn.
"Tranh chúc mừng sinh nhật trưởng công chúa Bắc Hải... Bắc Hải?"
Ở Bắc Hải chính là cái gì? Hải sản đó!
Sơ Tranh có chút hoảng.
Cô có thể nghe hiểu những con cá kia nói chuyện, có phải là đại biểu, cô cũng là đặc sản nước?
Không không không... Có thể được người ta xưng một tiếng trưởng công chúa, dù thế nào cũng không phải là đặc sản bình thường...
Bắc Hải, Rồng??
Sơ Tranh theo bản năng sờ đầu mình, không sờ được sừng, ba giây sau, cô thu tay lại, giống như ăn trộm nhìn hai bên một chút, may mắn không có ai.
Cũng có thể là trên bức tranh này không phải "Sơ Tranh", mà là "Sơ Tranh" vẽ nên, tặng cho trưởng công chúa Bắc Hải thì sao?
-
Trong điện Tuyên Ảnh ngồi xếp bằng, giống như đang điều tức, Sơ Tranh cầm bức họa đi vào, cũng không quấy rầy hắn, chỉ an tĩnh đứng đó.
Tuyên Ảnh điều tức kết thúc, vừa mở mắt đã nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở cách đó không xa.
Sơ Tranh thấy hắn mở mắt ra, lập tức mang theo bức họa kia qua.
"Ngươi nhìn một chút xem, có quen biết không?"
Sơ Tranh mở tranh ra.
Ánh mắt Tuyên Ảnh rơi trên bức tranh, rất nhanh nói: "Phía trên này không có gì cả, ngươi bảo ta nhìn cái gì?"
Sơ Tranh: "???"
Sơ Tranh quay bức tranh lại, bức mỹ nhân đồ vừa rồi cô còn trông thấy, lúc này biến mất không thấy gì nữa, ngay cả chữ phía trên cũng không thấy.
Sơ Tranh: "!!!"
Chơi ta à?
Sơ Tranh nói lại nội dung bức tranh cho Tuyên Ảnh nghe một lần, đặc biệt là mấy dòng chữ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.