Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 2109: Khoảng cách năm ánh sáng (37)

Mặc Linh

24/05/2020

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Uất Thì vốn cho rằng Sơ Tranh chỉ nói, ai biết cô thật sự giữ bộ quần áo ấy lại, treo ở trong tủ quần áo của hắn.

Uất Thì: "..."

Rốt cuộc là làm sao mà cô có thể chững chạc đàng hoàng làm ra được những chuyện này chứ!!

Uất Thì xấu hổ kéo quần áo xuống, nhét vào tầng thấp nhất của tủ quần áo... Dùng quần áo ngăn chặn lại, xác định không có bất kỳ nơi nào lộ ra, lúc này mới thu tay lại.

-

Phi thuyền cập bến ở trên một tinh cầu giàu có nhất tinh hệ Wall, khoa học kỹ thuật và kiến trúc nơi này, so ra cũng không kém gì Đế Đô Tinh.

Nhưng phong cách thì hoàn toàn khác nhau.

Đế Đô Tinh giống như đô thị hiện đại xa hoa truỵ lạc, mà tinh cầu này chính là thiên đường vui chơi, tất cả kiến trúc đều xây kiểu từng hòn đảo nhỏ nối tiếp nhau.

Không ít người nhận được tin tức, đợi ở bến cảng, lúc này rướn cổ lên quan sát phi thuyền, muốn tận mắt trông thấy vị đại lão đầu tiên có thể thống nhất tinh hệ Wall.

"Vì sao cô ấy lại tặng chức nguyên soái cho người khác? Chẳng lẽ người kia mới là người sau lưng cô ấy?"

Phi thuyền chưa mở ra, không khỏi có người bát quái.

Tin tức Sơ Tranh làm nguyên soái nửa ngày, nửa ngày sau liền tặng chức nguyên soái cho người khác làm, tự nhiên cũng truyền ra cả tinh hệ.

Nhưng bọn họ không biết nguyên soái mới dáng dấp ra sao, chỉ biết tên là Uất Thì.

"Ai mà biết được..."

"Không phải xảy ra chuyện gì chứ?" Người nghĩ tương đối nhiều có chút mưu mô nói: "Còn chưa ngồi nóng đã bị người ta đuổi xuống đài?"

"Không thể nào, cũng không có tin tức gì, hơn nữa không phải nói cô ấy làm quan chấp hành sao?"

"Đúng thế, nếu thật sự bị đuổi xuống đài, thì sao còn có thể cho cô ấy làm quan chấp hành được."

"Không nghĩ tới tinh hệ Wall chúng ta loạn lâu như vậy, những người la hét muốn thống nhất tinh hệ Wall kia thì không có một ai thành công, ngược lại là người đột nhiên xuất hiện hoàn thành mục tiêu này trước." Nói xem có tức không chứ.

Mấu chốt là bây giờ người ta có được lòng dân.

Ai mà không muốn dính chút ánh sáng, lộ mặt trước vị này, về sau ăn ngon uống sướng chứ.

Bây giờ mặc dù tinh hệ Wall đều thuộc sở hữu của cô, nhưng địa bàn vạch thế nào, về sau điều chỉnh thế lực ra sao, những chuyện này đều chưa quy hoạch.

Lúc này lấy lòng cô, nhất định có thể kiếm được lợi ích.

Trong lúc đám người này thảo luận, Trần Xuyên dẫn người xuống trước, thuần thục xếp thành hai hàng.

Thời gian Trần Xuyên ra mặt tương đối nhiều, không ít người đều biết mặt anh ta.

Sơ Tranh đi từ trên phi thuyền xuống, ánh mắt đảo qua đám người rõ ràng đang kích động, quay lại, chờ người phía sau.

Mọi người thấy động tác của cô, cũng không khỏi nhìn về phía sau.

Thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng, một nửa vạt áo sơ mi nhét dưới thắt lưng, còn lại đều tùy ý tản ra, tùy ý lại không mất thời thượng.

Hắn đứng ở đó tựa như một vật sáng.

Làm cho người ta không thể dời mắt.

Trong đám người không ít người đều nhìn đến ngây người.

Mẹ nó đây là người sao?

Đương nhiên cũng có người không cảm thấy... Dù sao chủng tộc khác biệt, nhìn chủng tộc khác sẽ thấy hơi xấu.



Sơ Tranh vươn tay về phía thiếu niên, thiếu niên cúi đầu đưa tay mình tới, cầm thật chặt, đứng ở bên người cô.

Đám người: "..."

Người đàn ông của đại lão à!

Sau đó đám người lại nghĩ kiểu như: Không hổ là người đàn ông của đại lão, dáng dấp cũng đẹp như vậy.

Đợi mọi người biết người Sơ Tranh nắm tay chính là nguyên soái mới, một đám người xém chút quỳ xuống.

Không phải!

Tên tiểu bạch kiểm này... Anh đẹp trai này, nhìn thế nào cũng thấy giống như được bao nuôi, vì sao lại làm nguyên soái rồi?

-

"Thích nơi này không?"

Sơ Tranh dẫn Uất Thì đi dạo gần đó một vòng.

Thời tiết thích hợp, hoàn cảnh tốt đẹp, thích hợp ở lại.

"Thích."

"Vậy sau này chúng ta sẽ ở đây."

"Ở đây?" Uất Thì hơi sửng sốt.

"Chẳng lẽ anh muốn ở mãi trên phi thuyền?"

"..."

Hắn đương nhiên không muốn.

Chỉ là, sao đột nhiên lại muốn định cư?

Uất Thì cũng không có quyền lợi phản bác, Sơ Tranh cũng đã chọn xong chỗ ở, hỏi hắn cũng chỉ là đi theo hình thức mà thôi.

Sau khi Sơ Tranh và Uất Thì ở lại, giá cả của phòng ở xung quanh từ từ dâng lên.

Sơ Tranh không quy hoạch địa bàn, cho nên phòng ở bốn phía đều có thể bán ra, dẫn đến về sau người ở trong vùng này đều là những nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy của tinh hệ Wall trong tương lại.

"Em đổi tên tinh hệ Wall nhé?"

"..."

Uất Thì nhìn Sơ Tranh một chút, muốn nói em đừng có tâm huyết dâng trào mà làm ẩu.

Nhưng hắn còn chưa nói ra miệng, Sơ Tranh tự suy nghĩ một lát, từ bỏ trước, hạng mục này quá phiền phức, không có lời.

Uất Thì: "..."

Uất Thì cũng coi như Sơ Tranh chưa từng đề cập đến chuyện này.

"Cái kia... Anh muốn hỏi em một chuyện."

"Ừ."

"Bên kia có tin tức không?"

"Bên nào?" Sơ Tranh sờ tay Uất Thì, không để tâm hỏi.

"Chủng tộc trước đó tìm anh."

"Không có."



Liên minh không giao người, bên kia liền tiêu thanh không để lại dấu vết, mãi đến khi liên minh phát hiện chắc hẳn đối phương không đến được chỗ bọn họ.

Chỉ là trước kia dùng cách gì để đưa ra hình ảnh thì tạm thời không biết được.

"Bọn họ có còn tới tìm anh nữa không?"

"Có em ở đây, ai tới cũng vô dụng." Cướp đồ... Thẻ người tốt với ta, đây không phải là muốn chết sao? Đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra!

Uất Thì: "Em không tò mò bọn họ tìm anh làm gì sao?"

"..." Tò mò có ích lợi gì? Chẳng lẽ ta lại muốn tự tìm phiền toái đâm tổ ong vò vẽ à? Ta lại không ngốc! Ta có thể khắc chế lòng hiếu kỳ của ta! Ừ, ta có thể!

Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ gãi gãi trong lòng bàn tay hắn: "Không tò mò."

Uất Thì hơi ngứa, cuộn tay lại, vừa vặn nắm chặt tay cô.

Uất Thì khẽ thở ra một hơi, hắn xác thực không biết rốt cuộc chuyện kia là thế nào, nói không tò mò thì chắc chắn là nói dối.

Nhưng mà tò mò xác thực cũng không nhiều lắm, hắn sẽ không chủ động đi tìm tòi nghiên cứu.

Chỉ là đáy lòng mơ hồ có chút bất an.

Lúc này nghe Sơ Tranh nói như vậy, trong lòng hắn ngược lại yên ổn hơn không ít.

-

Mặc dù Sơ Tranh đội lấy danh hiệu quan chấp hành, nhưng chuyện gì cũng không làm.

Nguyên soái thì càng không cần phải nói, hoàn toàn chính là một linh vật.

Người xui xẻo chính là Trần Xuyên và Đỗ Bang, hai người ngày nào cũng loay hoay giống như con quay, vậy thì cũng thôi đi, còn phải tổng kết công việc thành đơn giản nhất báo cáo cho Sơ Tranh.

Bọn họ cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ đột tử.

Mà Sơ Tranh và Uất Thì thường thường lắc lư lượn ra đường một chút, ăn cơm mua sắm, nhàn nhã giống như một đôi tình nhân bình thường.

Sơ Tranh cưng chiều Uất Thì làm không ít hâm mộ.

Bọn họ cũng muốn được đại lão cưng chiều như vậy.

Đáng tiếc...

Chỉ có thể tưởng tượng.

Uất Thì cầm hai tấm vé tinh phiến mỏng manh vào cửa: "Đi xem không? Lần trước chưa kịp..."

"Đi."

Biểu diễn ở tinh tế chủ yếu dựa vào công nghệ cao, nhưng không thể không nói rất hoa lệ rung động.

Cho dù là người sống trong vũ trụ, nhìn thấy loại biểu diễn này cũng sẽ rung động vì nó.

"Uất Thì, anh còn nhớ rõ anh đã đồng ý với em một chuyện không?" Trong khoảng trống yên tĩnh, Sơ Tranh tiến đến bên tai Uất Thì, hạ giọng nói.

"Hả?" Uất Thì suy nghĩ một chút: "Lúc em dẫn anh rời đi?"

"Ừ."

"... Em muốn anh làm gì?"

Uất Thì cảm giác bàn tay mình bị cô nắm chặt, ngón tay hơi mát lạnh, có thứ gì đó lồng vào ngón áp út của hắn.

Uất Thì giơ tay đụng lên chiếc nhẫn đã nhiễm lên nhiệt độ của hắn.

Trong quang ảnh lắc lư, hắn thấp giọng nói: "Được."

Vượt trên tinh hà vũ trụ, vượt xa khoảng cách năm ánh sáng, em chính là ánh sáng vĩnh hằng. —— Uất Thì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook