Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 447: Kim bài sát thủ (11)
Mặc Linh
11/02/2019
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đóng gói vào chung một hộp, phân lượng của những mặt hàng xa xỉ phẩm này liền nhỏ hơn nhiều. Sơ Tranh mang theo một cái túi, đi về bên người Tấn Ninh, treo cái túi lên trên chuôi xe lăn.
Sơ Tranh đẩy hắn rời đi, nhiệt độ trong cửa hàng hơi nóng, Sơ Tranh mặc lễ phục lộ vai, nên không cảm thấy, Tấn Ninh lại cảm giác được rất rõ ràng.
Tấn Ninh cảm thấy kỳ quái ở chỗ, tại sao mình phải đi cùng cô?
Càng quỷ dị hơn chính là, lúc này hắn rất kiên nhẫn, tuyệt đối không cảm thấy phiền.
Đây chỉ là một người xa lạ...
"Vừa rồi cô đã nghe thấy những gì?"
Xe lăn ma sát trên nền gạch men, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
"Cái gì?" Ánh mắt Sơ Tranh hờ hững nhìn tủ kính bên cạnh, phía trên có cái bóng của bọn họ.
"Vừa rồi ở lối đi an toàn, cô đã nghe thấy những gì."
Ở lối đi an toàn, động tác của Sơ Tranh quá nhanh, đừng nói Ngụy Lâm Hiên không kịp phản ứng, ngay cả Tấn Ninh, cũng không kịp phản ứng.
"Đều nghe thấy được."
Sơ Tranh vô cùng thành thật.
"..." Tấn Ninh trầm mặc vài giây, lễ phép lại lạnh nhạt: "Để cô chê cười rồi."
"Đúng là khá buồn cười." Sơ Tranh gật đầu.
Tấn Ninh hơi sửng sốt.
Cánh môi hắn khẽ động.
Muốn hỏi là ai buồn cười.
Hắn?
Hay là người khác?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nuốt vấn đề này về, không hỏi ra.
Có đôi khi không hỏi đến cùng vẫn tốt hơn.
Rời khỏi cửa hàng, Tấn Ninh liếc mắt nhìn thấy Tấn Thần đang chạy tới bên này, cậu cúi đầu nhìn điện thoại, đụng vào mấy người, vừa nói xin lỗi vừa chạy về phía trước.
Khóe miệng Tấn Ninh hạ thấp xuống.
Tấn Thần vừa vặn ngẩng đầu, trông thấy Tấn Ninh trầm mặt xuống.
Cậu lập tức giấu điện thoại ra phía sau, còn chưa kịp nghĩ cách ứng đối với anh ruột nhà mình như thế nào, tầm mắt lệch qua, trông thấy người đứng phía sau xe lăn.
Ánh mắt Tấn Thần lập tức sáng lên.
Tiểu tiên nữ!
Duyên phận nha!
Đây tuyệt đối là duyên phận ông trời cho cậu!
Tấn Thần không thèm quan tâm anh ruột nhà mình nữa, ánh mắt dính lên người Sơ Tranh.
"Là cô nha." Tấn Thần tóm được cơ hội, nên không muốn bỏ qua như vậy: "Xin chào, cái kia... tôi tên là Tấn Thần, chúng ta có thể làm quen một chút không?"
"Ừ, tôi là Xuất Thành*." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng gật đầu.
( Từ "Tấn" trong Tấn Thần nghĩa là vào, ở đây Tranh gia nói "xuất" nghĩa là ra, hmmm có lẽ Tranh gia đùa giỡn người ta chơi. Ta không biết tiếng Trung, dịch theo cảm tính, ai hiểu hãy chỉ điểm cho ta
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đóng gói vào chung một hộp, phân lượng của những mặt hàng xa xỉ phẩm này liền nhỏ hơn nhiều. Sơ Tranh mang theo một cái túi, đi về bên người Tấn Ninh, treo cái túi lên trên chuôi xe lăn.
Sơ Tranh đẩy hắn rời đi, nhiệt độ trong cửa hàng hơi nóng, Sơ Tranh mặc lễ phục lộ vai, nên không cảm thấy, Tấn Ninh lại cảm giác được rất rõ ràng.
Tấn Ninh cảm thấy kỳ quái ở chỗ, tại sao mình phải đi cùng cô?
Càng quỷ dị hơn chính là, lúc này hắn rất kiên nhẫn, tuyệt đối không cảm thấy phiền.
Đây chỉ là một người xa lạ...
"Vừa rồi cô đã nghe thấy những gì?"
Xe lăn ma sát trên nền gạch men, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
"Cái gì?" Ánh mắt Sơ Tranh hờ hững nhìn tủ kính bên cạnh, phía trên có cái bóng của bọn họ.
"Vừa rồi ở lối đi an toàn, cô đã nghe thấy những gì."
Ở lối đi an toàn, động tác của Sơ Tranh quá nhanh, đừng nói Ngụy Lâm Hiên không kịp phản ứng, ngay cả Tấn Ninh, cũng không kịp phản ứng.
"Đều nghe thấy được."
Sơ Tranh vô cùng thành thật.
"..." Tấn Ninh trầm mặc vài giây, lễ phép lại lạnh nhạt: "Để cô chê cười rồi."
"Đúng là khá buồn cười." Sơ Tranh gật đầu.
Tấn Ninh hơi sửng sốt.
Cánh môi hắn khẽ động.
Muốn hỏi là ai buồn cười.
Hắn?
Hay là người khác?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nuốt vấn đề này về, không hỏi ra.
Có đôi khi không hỏi đến cùng vẫn tốt hơn.
Rời khỏi cửa hàng, Tấn Ninh liếc mắt nhìn thấy Tấn Thần đang chạy tới bên này, cậu cúi đầu nhìn điện thoại, đụng vào mấy người, vừa nói xin lỗi vừa chạy về phía trước.
Khóe miệng Tấn Ninh hạ thấp xuống.
Tấn Thần vừa vặn ngẩng đầu, trông thấy Tấn Ninh trầm mặt xuống.
Cậu lập tức giấu điện thoại ra phía sau, còn chưa kịp nghĩ cách ứng đối với anh ruột nhà mình như thế nào, tầm mắt lệch qua, trông thấy người đứng phía sau xe lăn.
Ánh mắt Tấn Thần lập tức sáng lên.
Tiểu tiên nữ!
Duyên phận nha!
Đây tuyệt đối là duyên phận ông trời cho cậu!
Tấn Thần không thèm quan tâm anh ruột nhà mình nữa, ánh mắt dính lên người Sơ Tranh.
"Là cô nha." Tấn Thần tóm được cơ hội, nên không muốn bỏ qua như vậy: "Xin chào, cái kia... tôi tên là Tấn Thần, chúng ta có thể làm quen một chút không?"
"Ừ, tôi là Xuất Thành*." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng gật đầu.
( Từ "Tấn" trong Tấn Thần nghĩa là vào, ở đây Tranh gia nói "xuất" nghĩa là ra, hmmm có lẽ Tranh gia đùa giỡn người ta chơi. Ta không biết tiếng Trung, dịch theo cảm tính, ai hiểu hãy chỉ điểm cho ta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.