Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1447: Ký sự thập niên 70 (22)
Mặc Linh
09/11/2019
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
"Chị, thế nào?"
"Không tệ." So với đồ ăn cô ăn trong huyện thành còn ngon hơn, nói mới nhớ kỹ năng nấu nướng của Lăng Quân hình như cũng không tệ.
Khoảng thời gian này cô cơ hồ đều ăn ở đây, trừ những món cô xách đến, thì đều là Lăng Quân tự làm.
Cha của Lăng Quân trước kia hình như là đầu bếp, chính là người chuyên đi xử lý tiệc rượu, mâm cỗ cho những nhà ở nông thôn ấy.
Nếu không phải cha mẹ cậu ta đều mất hết, thì có lẽ Lăng Quân cũng sẽ không biến thành tiểu lưu manh trong thôn.
Sơ Tranh hỏi cậu ta: "Có hứng thú mở tiệm không?"
"Chị, chị nói đùa à?" Lăng Quân khoát khoát tay: "Em mà mở tiệm gì chứ."
"Không đùa với cậu."
Tiểu đệ giúp ta phá sản mới là tiểu đệ đủ tư cách.
Bằng không thì ta cần bọn mi làm gì!
"..."
Thật lâu sau Lăng Quân thử hỏi: "Em thật sự có thể chứ?"
"Dựa vào trình độ cuộc sống bây giờ, có thể."
"Nhưng em không có tiền..."
Những cửa tiệm trong huyện thành kia đắt cỡ nào chứ?
Hơn nữa cậu ta cũng chưa từng mở tiệm bao giờ.
Sơ Tranh rất là hào khí: "Tôi có."
Lăng Quân: "..."
Lăng Quân bị Sơ Tranh nói đến có chút chờ mong, người trẻ tuổi vốn xúc động, cho nên rất nhanh liền thảo luận với người bên cạnh.
Sơ Tranh quay đầu nhìn Văn Thanh: "Uống nhiều canh một chút."
Văn Thanh lắc đầu.
"Ăn no rồi?"
Hắn gật gật đầu.
Sơ Tranh cho hắn hai viên kẹo đường: "Lát nữa nhớ đánh răng."
Văn Thanh vừa lột kẹo đường vừa gật đầu, hắn đứng dậy đi đến trong sân ngồi xuống, mượn ánh sáng trong phòng, nhìn hàng chữ Sơ Tranh viết.
Nhìn thật lâu, Văn Thanh mới xếp gọn bức thư lại, bỏ vào túi áo trên ngực.
Sơ Tranh nói chuyện với Lăng Quân bên kia xong, tìm bên ngoài một vòng không nhìn thấy Văn Thanh, cô đi vào nhà, Văn Thanh đã nằm xuống.
Sơ Tranh đóng cửa lại, đi đến bên cạnh hắn.
Văn Thanh chỉ cảm thấy trên thân trầm xuống, còn chưa mở mắt ra, nụ hôn của Sơ Tranh đã rơi xuống.
Lông mi Văn Thanh run rẩy, cuối cùng hạ xuống, nhắm mắt lại phối hợp với nụ hôn của Sơ Tranh.
Giây lát, Sơ Tranh buông hắn ra: "Không phải em bảo anh đánh răng sao?"
"Ừm..."
Văn Thanh nửa mở mắt, khóe mắt mang theo một chút ướt át, phá lệ mê người, cánh môi đỏ khẽ mở: "Thối... Sao?"
"Ngọt." Sơ Tranh nói: "Đi đánh răng, nhanh đi."
"Ồ."
Văn Thanh ngồi dậy, đi ra ngoài đánh răng.
Hắn mới đi tới sân, liền nghe thấy trên núi nơi xa vang lên một trận tiếng ồn ào.
Âm thanh kia rất lớn, người bên trong đều đi ra, Sơ Tranh cũng đi đến bên cạnh Văn Thanh, tay khoác lên bên hông hắn, nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.
Có người tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Không biết..."
"Lớn tiếng như thế, còn là trên núi, không phải là bắt trộm chứ?"
Lăng Quân làm người trong cuộc, đương nhiên biết bên kia xảy ra chuyện gì.
-
Lăng Kiều Kiều bị người phi lễ ở sau đống cỏ khô trong làng, vừa lúc bị thôn dân đi lấy cỏ khô về đốt lửa trông thấy.
Gần đó lại vừa vặn có mấy thôn dân đi ngang qua, nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, cho nên chiến trận mới lớn như vậy.
Khi Lăng Kiều Kiều bị phát hiện, quần áo không chỉnh tề, nếu như chậm một chút nữa, có lẽ danh tiết cũng khó mà giữ được.
Người phi lễ Lăng Kiều Kiều chạy nhanh, thôn dân không bắt được người.
Lăng Kiều Kiều được đưa về Lăng gia.
Lăng Thụ nghe thấy chuyện này, nổi trận lôi đình.
Nhưng khi đó tối như bưng, người phi lễ Lăng Kiều Kiều là ai bọn họ cũng không biết.
Lăng Kiều Kiều trở về liền tự giam mình trong phòng, không chịu gặp ai cả.
Ả không biết vì sao người vốn nên đi tìm Lăng Mai, lại xuất hiện ở nơi Từ Đại Vĩ hẹn ả.
Hơn nữa sau khi biết rõ mình là Lăng Kiều Kiều, người kia vẫn xuống tay với mình...
Bây giờ Lăng Kiều Kiều làm gì còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác nữa.
Không biết những thôn dân bên ngoài đã nói về ả như thế nào rồi.
"Ôi, bà không biết à, khi đi qua, đều không nghe thấy tiếng nó la lên, nói không chừng là tự nguyện đấy."
"Không thể nào."
"Người kia là ai thế?"
"Không biết, không thấy rõ, chạy quá nhanh... Nếu như bị bắt lấy, hắn còn không bị lột da luôn à."
"Lần trước thằng con tôi đi ngang qua đó nghe thấy có âm thanh, nhưng khi đó nó tìm một vòng mà không tìm được ai, còn nghi ngờ là mình nghe lầm."
"Lăng Kiều Kiều này bình thường nhìn có vẻ ngoan ngoãn, không nghĩ tới lại có thể làm ra những chuyện đồi phong bại tục này."
Loại nghị luận này truyền ra trong thôn.
Còn có người nói trông thấy Lăng Kiều Kiều ở cùng ai đó trong thôn.
Tóm lại những lời đồn đại kia truyền đi càng ngày càng khó nghe, Lăng Kiều Kiều căn bản không dám ra ngoài.
Trương Tiểu Bình ngày nào cũng chửi nhau với người ta, gà bay chó chạy náo loạn một thời gian thật dài.
"Kiều Kiều à? Người hôm đó rốt cuộc là ai, con biết không?"
"Con không biết, mẹ đừng hỏi con nữa!"
Lăng Kiều Kiều khàn giọng hét lên, ôm đầu co lại trong chăn.
Trương Tiểu Bình an ủi ả: "Kiều Kiều không sao, không phải con đã không có chuyện gì rồi sao? Không sao không sao..."
"Không sao? Sao có thể không sao? Những người trong làng kia nói con thế nào!!"
Những thôn dân kia sẽ quan tâm đến chuyện rốt cuộc ả có bị làm sao hay không ư?
Bọn họ chỉ biết mình bị phi lễ...
Những thôn gần đây chẳng mấy chốc sẽ biết, về sau ả mãi mãi cũng không thể ngẩng đầu lên ở đây được.
Lăng Kiều Kiều gầy đi trông thấy.
-
Đoàng đoàng...
Vừa sáng sớm Lăng Kiều Kiều đã nghe thấy âm thanh, ả gọi Lăng Phi Phi kêu đến: "Bên ngoài đang làm gì thế?"
"Lăng Mai kết hôn." Lăng Phi Phi ăn kẹo hỉ: "Chị, chị có muốn đi xem chút không?"
Sắc mặt Lăng Kiều Kiều đại biến: "Cút!"
Lăng Phi Phi bị Lăng Kiều Kiều đẩy ra cửa.
Tiểu mập mạp bị đẩy đến lảo đảo một cái, kẹo hỉ trên tay rơi đầy đất.
Tiểu mập mạp đầu tiên là sững sờ, sau đó bắt đầu gào khóc.
"Sao thế sao thế?"
"Chị đẩy con!!" Lăng Phi Phi cáo trạng với Trương Tiểu Bình.
Giữa Lăng Kiều Kiều và Lăng Phi Phi, nếu như phải chọn một, Trương Tiểu Bình đương nhiên lựa chọn Lăng Phi Phi.
"Kiều Kiều, sao con lại đẩy em trai."
Lăng Kiều Kiều đóng sầm cửa lại.
"Lăng Kiều Kiều!!"
Trương Tiểu Bình tức giận quát to một tiếng.
Lăng Kiều Kiều núp mình trong chăn, nhưng âm thanh bên ngoài không ngừng truyền đến.
Rõ ràng người nên trốn ở nhà bây giờ là Lăng Mai...
Vì sao bây giờ cô ta có thể nở mày nở mặt lấy chồng chứ?
Dường như Lăng Kiều Kiều nghĩ đến cái gì đó, ả đứng lên thay quần áo, thừa dịp tất cả mọi người đến nhà Lăng Mai, cấp tốc đi về một phương hướng khác.
"Đại Vĩ... Đại Vĩ!!"
Lăng Kiều Kiều núp trong bóng tối, hạ giọng gọi Từ Đại Vĩ.
"Kiều Kiều?"
Từ Đại Vĩ nhanh chóng chạy từ bên kia tới, kéo Lăng Kiều Kiều đi vào góc khuất.
"Em... em không sao chứ?"
Lăng Kiều Kiều giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng: "Đại Vĩ, anh hãy tin em, ngày đó không phát sinh chuyện gì cả."
"Kiều Kiều em đừng vội, anh tin tưởng em, nhưng mà..."
Gã tin tưởng thì làm được gì, bây giờ người của toàn thôn đều biết.
"Đại Vĩ, anh đến nhà em cầu hôn đi." Lăng Kiều Kiều lo lắng nói: "Em không cần gì cả, chỉ cần gả cho anh là được."
"..."
Từ Đại Vĩ chần chờ rất rõ ràng.
Bây giờ nếu gã cưới Lăng Kiều Kiều, thì không phải là để cho người của toàn thôn chê cười gã sao?
"Kiều Kiều việc này không thể gấp gáp được." Từ Đại Vĩ vắt hết óc nghĩ lý do: "Chuyện kia chẳng mấy chốc mọi người sẽ quên đi, em đừng tạo cho mình áp lực quá lớn."
"Đại Vĩ..."
"Anh còn có chút việc, tối nay nói chuyện với em sau."
Từ Đại Vĩ tránh khỏi Lăng Kiều Kiều, vội vàng rời đi như lửa đốt đến mông vậy.
"Từ Đại Vĩ!!!"
Lăng Kiều Kiều không dám đuổi theo, ả sợ bị người khác thấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Đại Vĩ rời đi.
"Chị, thế nào?"
"Không tệ." So với đồ ăn cô ăn trong huyện thành còn ngon hơn, nói mới nhớ kỹ năng nấu nướng của Lăng Quân hình như cũng không tệ.
Khoảng thời gian này cô cơ hồ đều ăn ở đây, trừ những món cô xách đến, thì đều là Lăng Quân tự làm.
Cha của Lăng Quân trước kia hình như là đầu bếp, chính là người chuyên đi xử lý tiệc rượu, mâm cỗ cho những nhà ở nông thôn ấy.
Nếu không phải cha mẹ cậu ta đều mất hết, thì có lẽ Lăng Quân cũng sẽ không biến thành tiểu lưu manh trong thôn.
Sơ Tranh hỏi cậu ta: "Có hứng thú mở tiệm không?"
"Chị, chị nói đùa à?" Lăng Quân khoát khoát tay: "Em mà mở tiệm gì chứ."
"Không đùa với cậu."
Tiểu đệ giúp ta phá sản mới là tiểu đệ đủ tư cách.
Bằng không thì ta cần bọn mi làm gì!
"..."
Thật lâu sau Lăng Quân thử hỏi: "Em thật sự có thể chứ?"
"Dựa vào trình độ cuộc sống bây giờ, có thể."
"Nhưng em không có tiền..."
Những cửa tiệm trong huyện thành kia đắt cỡ nào chứ?
Hơn nữa cậu ta cũng chưa từng mở tiệm bao giờ.
Sơ Tranh rất là hào khí: "Tôi có."
Lăng Quân: "..."
Lăng Quân bị Sơ Tranh nói đến có chút chờ mong, người trẻ tuổi vốn xúc động, cho nên rất nhanh liền thảo luận với người bên cạnh.
Sơ Tranh quay đầu nhìn Văn Thanh: "Uống nhiều canh một chút."
Văn Thanh lắc đầu.
"Ăn no rồi?"
Hắn gật gật đầu.
Sơ Tranh cho hắn hai viên kẹo đường: "Lát nữa nhớ đánh răng."
Văn Thanh vừa lột kẹo đường vừa gật đầu, hắn đứng dậy đi đến trong sân ngồi xuống, mượn ánh sáng trong phòng, nhìn hàng chữ Sơ Tranh viết.
Nhìn thật lâu, Văn Thanh mới xếp gọn bức thư lại, bỏ vào túi áo trên ngực.
Sơ Tranh nói chuyện với Lăng Quân bên kia xong, tìm bên ngoài một vòng không nhìn thấy Văn Thanh, cô đi vào nhà, Văn Thanh đã nằm xuống.
Sơ Tranh đóng cửa lại, đi đến bên cạnh hắn.
Văn Thanh chỉ cảm thấy trên thân trầm xuống, còn chưa mở mắt ra, nụ hôn của Sơ Tranh đã rơi xuống.
Lông mi Văn Thanh run rẩy, cuối cùng hạ xuống, nhắm mắt lại phối hợp với nụ hôn của Sơ Tranh.
Giây lát, Sơ Tranh buông hắn ra: "Không phải em bảo anh đánh răng sao?"
"Ừm..."
Văn Thanh nửa mở mắt, khóe mắt mang theo một chút ướt át, phá lệ mê người, cánh môi đỏ khẽ mở: "Thối... Sao?"
"Ngọt." Sơ Tranh nói: "Đi đánh răng, nhanh đi."
"Ồ."
Văn Thanh ngồi dậy, đi ra ngoài đánh răng.
Hắn mới đi tới sân, liền nghe thấy trên núi nơi xa vang lên một trận tiếng ồn ào.
Âm thanh kia rất lớn, người bên trong đều đi ra, Sơ Tranh cũng đi đến bên cạnh Văn Thanh, tay khoác lên bên hông hắn, nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.
Có người tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Không biết..."
"Lớn tiếng như thế, còn là trên núi, không phải là bắt trộm chứ?"
Lăng Quân làm người trong cuộc, đương nhiên biết bên kia xảy ra chuyện gì.
-
Lăng Kiều Kiều bị người phi lễ ở sau đống cỏ khô trong làng, vừa lúc bị thôn dân đi lấy cỏ khô về đốt lửa trông thấy.
Gần đó lại vừa vặn có mấy thôn dân đi ngang qua, nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, cho nên chiến trận mới lớn như vậy.
Khi Lăng Kiều Kiều bị phát hiện, quần áo không chỉnh tề, nếu như chậm một chút nữa, có lẽ danh tiết cũng khó mà giữ được.
Người phi lễ Lăng Kiều Kiều chạy nhanh, thôn dân không bắt được người.
Lăng Kiều Kiều được đưa về Lăng gia.
Lăng Thụ nghe thấy chuyện này, nổi trận lôi đình.
Nhưng khi đó tối như bưng, người phi lễ Lăng Kiều Kiều là ai bọn họ cũng không biết.
Lăng Kiều Kiều trở về liền tự giam mình trong phòng, không chịu gặp ai cả.
Ả không biết vì sao người vốn nên đi tìm Lăng Mai, lại xuất hiện ở nơi Từ Đại Vĩ hẹn ả.
Hơn nữa sau khi biết rõ mình là Lăng Kiều Kiều, người kia vẫn xuống tay với mình...
Bây giờ Lăng Kiều Kiều làm gì còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác nữa.
Không biết những thôn dân bên ngoài đã nói về ả như thế nào rồi.
"Ôi, bà không biết à, khi đi qua, đều không nghe thấy tiếng nó la lên, nói không chừng là tự nguyện đấy."
"Không thể nào."
"Người kia là ai thế?"
"Không biết, không thấy rõ, chạy quá nhanh... Nếu như bị bắt lấy, hắn còn không bị lột da luôn à."
"Lần trước thằng con tôi đi ngang qua đó nghe thấy có âm thanh, nhưng khi đó nó tìm một vòng mà không tìm được ai, còn nghi ngờ là mình nghe lầm."
"Lăng Kiều Kiều này bình thường nhìn có vẻ ngoan ngoãn, không nghĩ tới lại có thể làm ra những chuyện đồi phong bại tục này."
Loại nghị luận này truyền ra trong thôn.
Còn có người nói trông thấy Lăng Kiều Kiều ở cùng ai đó trong thôn.
Tóm lại những lời đồn đại kia truyền đi càng ngày càng khó nghe, Lăng Kiều Kiều căn bản không dám ra ngoài.
Trương Tiểu Bình ngày nào cũng chửi nhau với người ta, gà bay chó chạy náo loạn một thời gian thật dài.
"Kiều Kiều à? Người hôm đó rốt cuộc là ai, con biết không?"
"Con không biết, mẹ đừng hỏi con nữa!"
Lăng Kiều Kiều khàn giọng hét lên, ôm đầu co lại trong chăn.
Trương Tiểu Bình an ủi ả: "Kiều Kiều không sao, không phải con đã không có chuyện gì rồi sao? Không sao không sao..."
"Không sao? Sao có thể không sao? Những người trong làng kia nói con thế nào!!"
Những thôn dân kia sẽ quan tâm đến chuyện rốt cuộc ả có bị làm sao hay không ư?
Bọn họ chỉ biết mình bị phi lễ...
Những thôn gần đây chẳng mấy chốc sẽ biết, về sau ả mãi mãi cũng không thể ngẩng đầu lên ở đây được.
Lăng Kiều Kiều gầy đi trông thấy.
-
Đoàng đoàng...
Vừa sáng sớm Lăng Kiều Kiều đã nghe thấy âm thanh, ả gọi Lăng Phi Phi kêu đến: "Bên ngoài đang làm gì thế?"
"Lăng Mai kết hôn." Lăng Phi Phi ăn kẹo hỉ: "Chị, chị có muốn đi xem chút không?"
Sắc mặt Lăng Kiều Kiều đại biến: "Cút!"
Lăng Phi Phi bị Lăng Kiều Kiều đẩy ra cửa.
Tiểu mập mạp bị đẩy đến lảo đảo một cái, kẹo hỉ trên tay rơi đầy đất.
Tiểu mập mạp đầu tiên là sững sờ, sau đó bắt đầu gào khóc.
"Sao thế sao thế?"
"Chị đẩy con!!" Lăng Phi Phi cáo trạng với Trương Tiểu Bình.
Giữa Lăng Kiều Kiều và Lăng Phi Phi, nếu như phải chọn một, Trương Tiểu Bình đương nhiên lựa chọn Lăng Phi Phi.
"Kiều Kiều, sao con lại đẩy em trai."
Lăng Kiều Kiều đóng sầm cửa lại.
"Lăng Kiều Kiều!!"
Trương Tiểu Bình tức giận quát to một tiếng.
Lăng Kiều Kiều núp mình trong chăn, nhưng âm thanh bên ngoài không ngừng truyền đến.
Rõ ràng người nên trốn ở nhà bây giờ là Lăng Mai...
Vì sao bây giờ cô ta có thể nở mày nở mặt lấy chồng chứ?
Dường như Lăng Kiều Kiều nghĩ đến cái gì đó, ả đứng lên thay quần áo, thừa dịp tất cả mọi người đến nhà Lăng Mai, cấp tốc đi về một phương hướng khác.
"Đại Vĩ... Đại Vĩ!!"
Lăng Kiều Kiều núp trong bóng tối, hạ giọng gọi Từ Đại Vĩ.
"Kiều Kiều?"
Từ Đại Vĩ nhanh chóng chạy từ bên kia tới, kéo Lăng Kiều Kiều đi vào góc khuất.
"Em... em không sao chứ?"
Lăng Kiều Kiều giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng: "Đại Vĩ, anh hãy tin em, ngày đó không phát sinh chuyện gì cả."
"Kiều Kiều em đừng vội, anh tin tưởng em, nhưng mà..."
Gã tin tưởng thì làm được gì, bây giờ người của toàn thôn đều biết.
"Đại Vĩ, anh đến nhà em cầu hôn đi." Lăng Kiều Kiều lo lắng nói: "Em không cần gì cả, chỉ cần gả cho anh là được."
"..."
Từ Đại Vĩ chần chờ rất rõ ràng.
Bây giờ nếu gã cưới Lăng Kiều Kiều, thì không phải là để cho người của toàn thôn chê cười gã sao?
"Kiều Kiều việc này không thể gấp gáp được." Từ Đại Vĩ vắt hết óc nghĩ lý do: "Chuyện kia chẳng mấy chốc mọi người sẽ quên đi, em đừng tạo cho mình áp lực quá lớn."
"Đại Vĩ..."
"Anh còn có chút việc, tối nay nói chuyện với em sau."
Từ Đại Vĩ tránh khỏi Lăng Kiều Kiều, vội vàng rời đi như lửa đốt đến mông vậy.
"Từ Đại Vĩ!!!"
Lăng Kiều Kiều không dám đuổi theo, ả sợ bị người khác thấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Đại Vĩ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.