Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1433: Ký sự thập niên 70 (8)
Mặc Linh
02/11/2019
Lăng Thụ nhìn chiếc xe đạp kia, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Xe đạp này ở đâu ra vậy?"
Lăng Kiều Kiều kinh ngạc: "Cha, không phải cha mua sao?"
Lăng Thụ lắc đầu: "Cha không mua."
Cục sắt này phải tốn bao nhiêu tiền chứ, ông ta làm gì có tiền mà mua cái này.
Lăng Kiều Kiều đần hết cả người.
Lăng Thụ hỏi ả: "Xe này ở đâu ra?"
"Khi con về nó đã ở trong sân..." Lăng Kiều Kiều nói: "Con tưởng rằng cha mua."
Dĩ nhiên không phải Lăng Thụ mua.
Trương Tiểu Bình cũng đi ra, nghe thấy hai cha con đối thoại, kỳ quái theo: "Không phải ông mua?"
"Tôi làm gì có tiền."
"..."
Ba người đưa mắt nhìn nhau một hồi.
Trương Tiểu Bình đột nhiên đưa mắt nhìn về phía gian phòng Sơ Tranh.
Vừa rồi cô cầm chỗ vải kia...
"Không phải là nó đưa về chứ?" Trương Tiểu Bình chỉ chỉ phòng.
Lăng Kiều Kiều nghe xong liền phản bác: "Làm sao có thể, chị ta lấy đâu ra tiền mà mua, con từng nghe nói, cái mới này rẻ nhất cũng phải hơn 200."
"Chú Lăng Thụ, nghe nói nhà chú mua xe đạp à."
Bên ngoài sân đột nhiên có một cái đầu thò vào ngó nghiêng, thấy trong sân thật sự có một chiếc xe đạp dựng ở đó, lập tức đi vào.
"Chiếc xe này đẹp quá nha, còn mới thế nữa, chú Lăng Thụ, chú phát tài à?"
Lăng Thụ: "..."
Ông ta cũng không biết xe này từ đâu tới.
"Làm sao cháu biết?" Lăng Thụ hỏi người tới.
"Trong thôn có người nhìn thấy Đại Nha nhà chú đạp xe về." Người kia nói: "Sao thế, chú, chú còn muốn cất giấu à?"
Đáy lòng Lăng Thụ hơi lộp bộp một chút, thật sự là cô?
Sắc mặt Lăng Kiều Kiều đã hoàn toàn chìm xuống, đáy lòng ghen ghét xen lẫn phẫn nộ.
"Chú, cho cháu cưỡi đi một vòng thôi?"
Lăng Thụ kéo người kia đi ra ngoài: "Hôm nào cho cháu cưỡi, cháu mau về nhà ăn cơm đi."
"Chú, đừng nhỏ mọn như vậy mà, cháu chỉ chạy một vòng thôi!!"
"Mau về đi."
Lăng Thụ túm người ra khỏi sân, đóng cửa sân lại.
Ba người đối mặt với xe đạp trong sân, thần sắc quỷ dị không nói lên lời.
Cuối cùng là Lăng Thụ đi gõ cửa phòng Sơ Tranh.
Một hồi lâu sau Sơ Tranh mới mở cửa: "Làm gì?"
Giọng điệu thiếu nữ lãnh đạm, toàn thân đều lộ ra một cỗ lãnh ý, Lăng Thụ vốn đã chuẩn bị xong lời định nói, trong nháy mắt như bị kẹt lại.
Bây giờ ông ta đối mặt với đứa con gái này, luôn có một loại cảm giác e ngại.
Lăng Thụ: "Bên ngoài... Xe đạp, là của con à?"
"Phải." Sơ Tranh dựa vào cửa, lạnh như băng nhìn ông ta.
"Con... Lấy tiền ở đâu ra?"
"Mắc mớ gì tới ông?"
"..."
Một hồi lâu Lăng Thụ mới nói: "Có phải con làm chuyện gì bên ngoài rồi không?"
"Cho dù tôi làm chuyện gì, cũng không liên lụy đến ông được, yên tâm."
Ầm!
Cửa phòng đóng sập lại, Lăng Thụ bị cửa quạt cho một mặt.
-
Lăng Thụ ra ngoài, Trương Tiểu Bình và Lăng Kiều Kiều liền xông tới.
"Nó lấy đâu ra tiền?"
Lăng Thụ lắc đầu.
Trương Tiểu Bình chanh chua hừ một tiếng: "Không phải nó ở bên ngoài làm chuyện không thể lộ ra ánh sáng gì đó chứ?"
"Chuyện không thể lộ ra ánh sáng là gì?" Lăng Kiều Kiều hỏi.
"Tôi nghe nói, thôn bên cạnh, có một đứa con gái, ở bên ngoài làm những chuyện kia..."
"Bà nói bậy bạ gì đó!"
Lăng Thụ nhíu mày, thấp giọng quát một tiếng.
"Tôi nói bậy?" Trương Tiểu Bình tuyệt không sợ Lăng Thụ quát: "Chỉ cái này mới có tiền nhanh, bằng không thì ông nói xem nó lấy đâu ra tiền? Đây cũng không phải là số lượng nhỏ!!"
Lăng Thụ: "..."
Sơ Tranh lấy đâu ra tiền, một nhà ba người Lăng Thụ, chắc chắn là không nghĩ ra được.
Nhưng mà một đêm này, ba người này đều không ngủ được.
Ngày hôm sau Sơ Tranh thức dậy, phát hiện bánh xe đạp bị người xì hết hơi rồi.
Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Sơ Tranh xách theo nước không biết đã để bên ngoài bao lâu, thừa dịp Lăng Kiều Kiều rời phòng, trực tiếp tạt lên giường ả.
Lăng Kiều Kiều trở về nhìn thấy giường mình ướt đẫm, còn bốc lên mùi hôi thối, lập tức hét lên một tiếng.
"Kiều Kiều, sao thế?"
Trương Tiểu Bình cách cửa sổ hô một tiếng.
"Mẹ!! Cha!!"
Lăng Kiều Kiều hét lên.
Trương Tiểu Bình và Lăng Thụ nhanh chóng chạy ra, vây đến cửa phòng Lăng Kiều Kiều.
"Sao thế sao thế?"
"Mẹ nhìn xem!!" Lăng Kiều Kiều chỉ vào giường mình, tức đến muốn khóc: "Con chỉ rời đi có một hồi, đã biến thành thế này!"
Trương Tiểu Bình ngửi được mùi hôi thối kia, ôi một tiếng: "Ai làm ra đây?"
"Còn có thể là ai, chỉ có một mình chị ta ở đây." Lăng Kiều Kiều chỉ vào Sơ Tranh, trong mắt tràn đầy oán giận.
Cửa sân đã đóng rất chặt.
Thời gian ngắn như vậy, còn có ai có thể làm được!
"Lăng Sơ Tranh, mày muốn làm gì hả!!" Trương Tiểu Bình lửa giận ngập trời vọt tới trước mặt Sơ Tranh: "Mày tạt ướt giường em gái mày làm gì?"
"Không phải." Ta không có, đừng nói lung tung!
"Mày còn giảo biện!"
Sơ Tranh chậm rãi nói: "Bà trông thấy tôi tạt?"
"Kiều Kiều chỉ rời đi một hồi như thế, không phải mày thì là ai?"
"Đây chỉ là phán đoán chủ quan của bà, không có chứng cứ."
"??"
Trương Tiểu Bình nghe không hiểu.
Sơ Tranh chậm rãi tiếp tục nói: "Các người không có ai trông thấy là tôi tạt, chính là không có chứng cứ, cho nên chuyện này không liên quan đến tôi."
Trương Tiểu Bình trừng lớn mắt: "Mày..."
Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Có bản lĩnh thì đi tố cáo tôi đi."
Trương Tiểu Bình: "..."
Trương Tiểu Bình không làm gì được Sơ Tranh, kéo Lăng Thụ gào.
"Lăng Thụ, ông nhìn nó đi, thế này là thế nào, hôm nay ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích!!"
Lăng Thụ: "..."
Ông ta có thể cho lời giải thích gì?
"Đại Nha, sao con lại làm thế, con bé là em gái con..."
"Ông có chứng cứ rồi hãy nói là tôi làm, tôi sẽ thừa nhận." Sơ Tranh nhìn Lăng Thụ: "Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung."
Ánh mắt thiếu nữ lạnh lẽo, đáy lòng Lăng Thụ hơi hồi hộp một chút.
Giống như trong nháy mắt kia, có người bóp chặt yết hầu ông ta, làm ông ta không thể nói thêm một chữ nào nữa.
Lăng Thụ quay đầu nhìn Lăng Kiều Kiều: "Kiều Kiều, cha đi giặt cho con, đừng nóng giận."
"Cha!"
"Được rồi được rồi." Lăng Thụ nói: "Con cũng không nhìn thấy là chị con làm mà phải không."
"Chính là chị ta!!"
Nước mắt Lăng Kiều Kiều ào ào rơi xuống.
"Cha giặt cho con, cha giặt cho con."
Lăng Thụ nhanh chóng vào phòng thu dọn, Trương Tiểu Bình có chút sợ hãi Sơ Tranh, cho nên đi theo Lăng Thụ, trực tiếp ồn ào với Lăng Thụ.
Ở thời đại trọng nam khinh nữ này, Lăng Thụ thích một đứa con gái như thế, đúng là không nhiều.
Nếu như ông ta không bất công, đại khái cũng được cho là một người cha tốt.
Sơ Tranh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Lăng Kiều Kiều.
Lăng Kiều Kiều oán độc trừng cô một cái.
Sơ Tranh ấn lấy bả vai Lăng Kiều Kiều, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp bình tĩnh: "Ngoan một chút, bơm hơi xe đạp lên cho tôi. Bằng không thì, tôi không ngại giúp cô giặt giường hàng ngày đâu."
Con ngươi Lăng Kiều Kiều co rụt lại.
Sơ Tranh buông tay ra, rời khỏi sân ra ngoài, mặc cho Lăng Kiều Kiều ở phía sau nhảy chân la hét.
-
Lúc Sơ Tranh trở về, bánh xe đạp vẫn như cũ.
Cửa phòng Lăng Kiều Kiều đóng kín, Trương Tiểu Bình và Lăng Thụ đều xuống ruộng làm việc rồi.
Ở cái này nhà, Lăng Kiều Kiều không cần xuống ruộng.
Trước kia chỉ có nguyên chủ cùng theo xuống ruộng kiếm ngày công.
Sơ Tranh cũng không nói gì, trực tiếp trở về phòng.
Ngày thứ hai giường của Lăng Kiều Kiều lần nữa gặp nạn.
Lần này một nhà ba người ngay cả bóng Sơ Tranh cũng không tìm được, tất nhiên cũng không có cách nào tìm cô lý luận.
Ngày thứ ba y nguyên như thế.
Ngày thứ tư...
Lăng Kiều Kiều kinh ngạc: "Cha, không phải cha mua sao?"
Lăng Thụ lắc đầu: "Cha không mua."
Cục sắt này phải tốn bao nhiêu tiền chứ, ông ta làm gì có tiền mà mua cái này.
Lăng Kiều Kiều đần hết cả người.
Lăng Thụ hỏi ả: "Xe này ở đâu ra?"
"Khi con về nó đã ở trong sân..." Lăng Kiều Kiều nói: "Con tưởng rằng cha mua."
Dĩ nhiên không phải Lăng Thụ mua.
Trương Tiểu Bình cũng đi ra, nghe thấy hai cha con đối thoại, kỳ quái theo: "Không phải ông mua?"
"Tôi làm gì có tiền."
"..."
Ba người đưa mắt nhìn nhau một hồi.
Trương Tiểu Bình đột nhiên đưa mắt nhìn về phía gian phòng Sơ Tranh.
Vừa rồi cô cầm chỗ vải kia...
"Không phải là nó đưa về chứ?" Trương Tiểu Bình chỉ chỉ phòng.
Lăng Kiều Kiều nghe xong liền phản bác: "Làm sao có thể, chị ta lấy đâu ra tiền mà mua, con từng nghe nói, cái mới này rẻ nhất cũng phải hơn 200."
"Chú Lăng Thụ, nghe nói nhà chú mua xe đạp à."
Bên ngoài sân đột nhiên có một cái đầu thò vào ngó nghiêng, thấy trong sân thật sự có một chiếc xe đạp dựng ở đó, lập tức đi vào.
"Chiếc xe này đẹp quá nha, còn mới thế nữa, chú Lăng Thụ, chú phát tài à?"
Lăng Thụ: "..."
Ông ta cũng không biết xe này từ đâu tới.
"Làm sao cháu biết?" Lăng Thụ hỏi người tới.
"Trong thôn có người nhìn thấy Đại Nha nhà chú đạp xe về." Người kia nói: "Sao thế, chú, chú còn muốn cất giấu à?"
Đáy lòng Lăng Thụ hơi lộp bộp một chút, thật sự là cô?
Sắc mặt Lăng Kiều Kiều đã hoàn toàn chìm xuống, đáy lòng ghen ghét xen lẫn phẫn nộ.
"Chú, cho cháu cưỡi đi một vòng thôi?"
Lăng Thụ kéo người kia đi ra ngoài: "Hôm nào cho cháu cưỡi, cháu mau về nhà ăn cơm đi."
"Chú, đừng nhỏ mọn như vậy mà, cháu chỉ chạy một vòng thôi!!"
"Mau về đi."
Lăng Thụ túm người ra khỏi sân, đóng cửa sân lại.
Ba người đối mặt với xe đạp trong sân, thần sắc quỷ dị không nói lên lời.
Cuối cùng là Lăng Thụ đi gõ cửa phòng Sơ Tranh.
Một hồi lâu sau Sơ Tranh mới mở cửa: "Làm gì?"
Giọng điệu thiếu nữ lãnh đạm, toàn thân đều lộ ra một cỗ lãnh ý, Lăng Thụ vốn đã chuẩn bị xong lời định nói, trong nháy mắt như bị kẹt lại.
Bây giờ ông ta đối mặt với đứa con gái này, luôn có một loại cảm giác e ngại.
Lăng Thụ: "Bên ngoài... Xe đạp, là của con à?"
"Phải." Sơ Tranh dựa vào cửa, lạnh như băng nhìn ông ta.
"Con... Lấy tiền ở đâu ra?"
"Mắc mớ gì tới ông?"
"..."
Một hồi lâu Lăng Thụ mới nói: "Có phải con làm chuyện gì bên ngoài rồi không?"
"Cho dù tôi làm chuyện gì, cũng không liên lụy đến ông được, yên tâm."
Ầm!
Cửa phòng đóng sập lại, Lăng Thụ bị cửa quạt cho một mặt.
-
Lăng Thụ ra ngoài, Trương Tiểu Bình và Lăng Kiều Kiều liền xông tới.
"Nó lấy đâu ra tiền?"
Lăng Thụ lắc đầu.
Trương Tiểu Bình chanh chua hừ một tiếng: "Không phải nó ở bên ngoài làm chuyện không thể lộ ra ánh sáng gì đó chứ?"
"Chuyện không thể lộ ra ánh sáng là gì?" Lăng Kiều Kiều hỏi.
"Tôi nghe nói, thôn bên cạnh, có một đứa con gái, ở bên ngoài làm những chuyện kia..."
"Bà nói bậy bạ gì đó!"
Lăng Thụ nhíu mày, thấp giọng quát một tiếng.
"Tôi nói bậy?" Trương Tiểu Bình tuyệt không sợ Lăng Thụ quát: "Chỉ cái này mới có tiền nhanh, bằng không thì ông nói xem nó lấy đâu ra tiền? Đây cũng không phải là số lượng nhỏ!!"
Lăng Thụ: "..."
Sơ Tranh lấy đâu ra tiền, một nhà ba người Lăng Thụ, chắc chắn là không nghĩ ra được.
Nhưng mà một đêm này, ba người này đều không ngủ được.
Ngày hôm sau Sơ Tranh thức dậy, phát hiện bánh xe đạp bị người xì hết hơi rồi.
Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Sơ Tranh xách theo nước không biết đã để bên ngoài bao lâu, thừa dịp Lăng Kiều Kiều rời phòng, trực tiếp tạt lên giường ả.
Lăng Kiều Kiều trở về nhìn thấy giường mình ướt đẫm, còn bốc lên mùi hôi thối, lập tức hét lên một tiếng.
"Kiều Kiều, sao thế?"
Trương Tiểu Bình cách cửa sổ hô một tiếng.
"Mẹ!! Cha!!"
Lăng Kiều Kiều hét lên.
Trương Tiểu Bình và Lăng Thụ nhanh chóng chạy ra, vây đến cửa phòng Lăng Kiều Kiều.
"Sao thế sao thế?"
"Mẹ nhìn xem!!" Lăng Kiều Kiều chỉ vào giường mình, tức đến muốn khóc: "Con chỉ rời đi có một hồi, đã biến thành thế này!"
Trương Tiểu Bình ngửi được mùi hôi thối kia, ôi một tiếng: "Ai làm ra đây?"
"Còn có thể là ai, chỉ có một mình chị ta ở đây." Lăng Kiều Kiều chỉ vào Sơ Tranh, trong mắt tràn đầy oán giận.
Cửa sân đã đóng rất chặt.
Thời gian ngắn như vậy, còn có ai có thể làm được!
"Lăng Sơ Tranh, mày muốn làm gì hả!!" Trương Tiểu Bình lửa giận ngập trời vọt tới trước mặt Sơ Tranh: "Mày tạt ướt giường em gái mày làm gì?"
"Không phải." Ta không có, đừng nói lung tung!
"Mày còn giảo biện!"
Sơ Tranh chậm rãi nói: "Bà trông thấy tôi tạt?"
"Kiều Kiều chỉ rời đi một hồi như thế, không phải mày thì là ai?"
"Đây chỉ là phán đoán chủ quan của bà, không có chứng cứ."
"??"
Trương Tiểu Bình nghe không hiểu.
Sơ Tranh chậm rãi tiếp tục nói: "Các người không có ai trông thấy là tôi tạt, chính là không có chứng cứ, cho nên chuyện này không liên quan đến tôi."
Trương Tiểu Bình trừng lớn mắt: "Mày..."
Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Có bản lĩnh thì đi tố cáo tôi đi."
Trương Tiểu Bình: "..."
Trương Tiểu Bình không làm gì được Sơ Tranh, kéo Lăng Thụ gào.
"Lăng Thụ, ông nhìn nó đi, thế này là thế nào, hôm nay ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích!!"
Lăng Thụ: "..."
Ông ta có thể cho lời giải thích gì?
"Đại Nha, sao con lại làm thế, con bé là em gái con..."
"Ông có chứng cứ rồi hãy nói là tôi làm, tôi sẽ thừa nhận." Sơ Tranh nhìn Lăng Thụ: "Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung."
Ánh mắt thiếu nữ lạnh lẽo, đáy lòng Lăng Thụ hơi hồi hộp một chút.
Giống như trong nháy mắt kia, có người bóp chặt yết hầu ông ta, làm ông ta không thể nói thêm một chữ nào nữa.
Lăng Thụ quay đầu nhìn Lăng Kiều Kiều: "Kiều Kiều, cha đi giặt cho con, đừng nóng giận."
"Cha!"
"Được rồi được rồi." Lăng Thụ nói: "Con cũng không nhìn thấy là chị con làm mà phải không."
"Chính là chị ta!!"
Nước mắt Lăng Kiều Kiều ào ào rơi xuống.
"Cha giặt cho con, cha giặt cho con."
Lăng Thụ nhanh chóng vào phòng thu dọn, Trương Tiểu Bình có chút sợ hãi Sơ Tranh, cho nên đi theo Lăng Thụ, trực tiếp ồn ào với Lăng Thụ.
Ở thời đại trọng nam khinh nữ này, Lăng Thụ thích một đứa con gái như thế, đúng là không nhiều.
Nếu như ông ta không bất công, đại khái cũng được cho là một người cha tốt.
Sơ Tranh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Lăng Kiều Kiều.
Lăng Kiều Kiều oán độc trừng cô một cái.
Sơ Tranh ấn lấy bả vai Lăng Kiều Kiều, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp bình tĩnh: "Ngoan một chút, bơm hơi xe đạp lên cho tôi. Bằng không thì, tôi không ngại giúp cô giặt giường hàng ngày đâu."
Con ngươi Lăng Kiều Kiều co rụt lại.
Sơ Tranh buông tay ra, rời khỏi sân ra ngoài, mặc cho Lăng Kiều Kiều ở phía sau nhảy chân la hét.
-
Lúc Sơ Tranh trở về, bánh xe đạp vẫn như cũ.
Cửa phòng Lăng Kiều Kiều đóng kín, Trương Tiểu Bình và Lăng Thụ đều xuống ruộng làm việc rồi.
Ở cái này nhà, Lăng Kiều Kiều không cần xuống ruộng.
Trước kia chỉ có nguyên chủ cùng theo xuống ruộng kiếm ngày công.
Sơ Tranh cũng không nói gì, trực tiếp trở về phòng.
Ngày thứ hai giường của Lăng Kiều Kiều lần nữa gặp nạn.
Lần này một nhà ba người ngay cả bóng Sơ Tranh cũng không tìm được, tất nhiên cũng không có cách nào tìm cô lý luận.
Ngày thứ ba y nguyên như thế.
Ngày thứ tư...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.