Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 2190: Ngôn linh chân lý (10)
Mặc Linh
26/06/2020
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gian phòng nào đó.
Một người đàn ông dựa vào ghế sofa, trên người mặc áo choàng tắm của khách sạn, lỏng lỏng lẻo lẻo lộ ra cơ bụng.
"Cạch —— "
Cửa phòng bị người ta đẩy ra, có người đi từ bên ngoài vào, dẫn đầu chính là một người đàn ông dáng vẻ tuấn mỹ, trang phục hơi cổ xưa có thêu long văn, được hắn mặc ra cảm giác cao cấp thời thượng.
"Đúng là cậu về rồi?" Người đàn ông thấy người vào, chậc một tiếng, ngồi từ trên ghế dậy, áo choàng tắm mở ra rộng hơn.
"Mặc quần áo đàng hoàng." Phí Giáng trực tiếp ngồi xuống, có chút ghét bỏ.
"Sợ cái gì, đều là đàn ông, cậu cũng không cong." Người đàn ông không thèm để ý vén quần áo lên, vỗ vỗ thân thể: "Thế nào, nhìn tám múi cơ bụng của tôi đi, có phải rất ghen tị không? Tôi vất vả lắm mới luyện ra được đấy!"
Phí Giáng giống như cười mà không phải cười: "Luyện trên giường? Cẩn thận thận của cậu."
Người đàn ông hừ cười: "Loại người như cậu làm sao biết cái gì gọi là thiên thượng nhân gian chứ. Đáng tiếc cho gương mặt này của cậu, nếu mà là của tôi thì tốt biết bao nhiêu, cậu nói xem, nếu như tôi chiếu theo cậu phẫu thuật ra một gương mặt như thế thì sao nhỉ?"
"Cậu làm thử xem." Phí Giáng cười không đạt tới đáy mắt.
"..."
Người đàn ông đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, bọc chặt quần áo, biểu thị vẫn nên quên đi.
Phí Giáng cảm thấy không khí trong phòng hơi ngột ngạt, mùi hương quá nặng, không muốn ở lại lâu: "Cậu gọi tôi tới đây làm gì?"
"Tôi gọi á?" Người đàn ông mê man, một lát sau giật mình: "À, nhớ rồi." Anh ta xoay người lật ra một phần văn kiện trong ngăn tủ phía sau ném cho Phí Giáng.
Phí Giáng mở văn kiện ra, đại khái xác định là thứ mình muốn, cầm rồi đi ngay.
"Ôi, cậu chờ chút đi." Người đàn ông gọi Phí Giáng lại, nháy mắt ra hiệu nói: "Lát nữa có món quà nhỏ, tôi tặng cậu nhé?"
Không cần người đàn ông giải thích, Phí Giáng đại khái cũng đã đoán được món quà nhỏ của anh ta là gì.
Hắn không có hứng thú với mấy thứ này.
"Không cần."
Phí Giáng trực tiếp đi ra ngoài, dẫn người rời đi.
Người đàn ông đuổi theo tới cửa: "Tôi nói này, sao cậu không hiểu phong tình như thế chứ."
Phí Giáng không hiểu phong tình không thèm quay đầu lại, đi về phía cửa thang máy đi, tiến vào thang máy, Phí Giáng hơi ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua khe hở của thang máy đang từ từ khép lại, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó.
Hắn đột nhiên giơ tay đè chặt cửa.
"Tiên sinh?" Người bên cạnh kỳ quái.
Phí Giáng nghiêng người đi ra khỏi thang máy, ném ra một câu: "Các anh về trước đi."
Người trong thang máy đưa mắt nhìn nhau, nhưng lại không dám phản kháng lời Phí Giáng, chỉ có thể nghe lời đi về trước.
-
Cửa phòng dần dần khép lại, nhưng trong nháy mắt khi sắp đóng lại, bị người ngăn cản từ bên ngoài.
"Ế?" Người đàn ông quay đầu đối đầu với ánh mắt Phí Giáng, nhướn mày cười: "Thế nào? Thay đổi chủ ý?"
Phí Giáng nhìn vào trong phòng, cô gái rất ngoan đứng trong phòng, bộ dạng phục tùng rũ mắt xuống, bộ lễ phục trên người ôm sát vòng eo nhỏ nhắn của cô.
"Tặng cho cậu?"
Phí Giáng trầm mặt: "Ra ngoài."
"Không phải, không cần gấp gáp như vậy, cậu..."
Giọng điệu của Phí Giáng càng thêm âm trầm: "Không muốn chết thì ra ngoài."
Người đàn ông: "..."
Anh ta nhìn cô gái vừa đưa tới trong phòng một chút, lại nhìn Phí Giáng, đại khái là cảm thấy chuyện không đơn giản, không nói gì nữa, bọc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Cửa phòng "két" một tiếng đóng lại.
Sơ Tranh cũng rất bất ngờ, nhìn thấy thẻ người tốt của mình ở đây, hơn nữa còn là dưới loại tình huống này.
Luôn cảm thấy đây không phải là khởi đầu tốt...
Thẻ người tốt nhìn có chút là lạ nha.
Sắp xong rồi sắp xong rồi!
Nội tâm Sơ Tranh hoảng thành một nhóm, trên mặt còn phải tỉnh táo thong dong nhìn Phí Giáng.
Phí Giáng thuận tay khóa trái cửa, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh hỏi: "Cô làm gì ở đây?"
Đáy lòng Phí Giáng lại không hề bình tĩnh, đang nhấc lên từng trận mưa to gió lớn, muốn xé nát người trước mặt.
Sao cô dám...
Vào gian phòng này!
Nếu như hôm nay mình không nhìn thấy, có phải là...
Nghĩ tới đây, Phí Giáng không thể ép được sự ngang ngược dưới đáy lòng.
Hắn muốn cô gái trước mặt này, tuyệt đối không cho phép cô bị người khác nhúng chàm.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Phí Giáng, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản con chó điên nhà mi!!
【...】 Tiểu tỷ tỷ vui vẻ là được rồi, quen rồi, lượn thôi.
Vương Giả lựa chọn chuồn.
Sắc mặt Sơ Tranh trấn định: "Vì sao tôi không thể ở đây?"
Mẹ nó ta chỉ muốn nhìn xem là tên nào to gan lớn mật...
Phí Giáng đi qua phía Sơ Tranh, nắm chặt cổ tay cô, rút ngắn khoảng cách, ánh mắt âm trầm: "Cô có biết tiến vào gian phòng này, đại biểu cho điều gì không?"
Sơ Tranh hơi chần chờ, cẩn thận trả lời: "Đại biểu tôi sẽ đánh chết người vừa rồi?"
"???"
Câu trả lời này hoàn toàn không giống như Phí Giáng nghĩ.
Lệ khí trong lòng Phí Giáng không khỏi lắng đọng xuống, giống như được người ta trấn an.
Cánh môi hắn khẽ nhúc nhích, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Vì sao cô lại đến gian phòng này."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Bởi vì có người muốn tôi đến, nên tôi muốn xem xem là thằng chó nào." Thuận tiện làm... Dạy hắn cái gì gọi là giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội.
Làm sao?
Không được à?
Phí Giáng: "Ai?"
"..." Sơ Tranh vô tội chỉ chỉ người vừa rời khỏi.
Không phải ta còn chưa kịp đi hỏi thì mi đã vào rồi sao?
Ánh mắt Phí Giáng trầm xuống, người kia hắn quen biết rất lâu rồi, mặc dù không có ranh giới cuối cùng gì, nhưng sẽ không làm loại chuyện này, chuyện này chắc chắn là có người sắp đặt...
"Phí Giáng, tôi hơi nóng, anh thả tôi ra trước đi."
Phí Giáng hoàn hồn, rũ mắt, trên mặt cô gái chẳng biết đã nhiễm lên chút đỏ ửng từ lúc nào, da thịt trắng nõn, dường như bóp một chút là có thể bóp ra nước vậy.
Muốn...
Muốn làm gì?
-
Sơ Tranh thật sự cảm thấy nóng.
Trên thân giống như bị quấn một lớp chăn bông vào ngày nắng to vậy, hơn nữa cảm giác này tới rất nhanh, rất không bình thường.
Mẹ!
Sơ Tranh thầm mắng một tiếng, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Thứ trước đó cô hít trúng phía dưới không phải thuốc khiến cho người ta hôn mê sao?
Không đúng, cô còn trì hoãn ở phía dưới một hồi lâu, nếu như không phải thuốc khiến cho người ta hôn mê, thì không thể nào lâu như vậy mới phát tác.
Sơ Tranh cảm thấy mình sắp lật xe.
Hơn nữa còn ở ngay trước thẻ người tốt.
Có chút mất mặt...
Đại lão sao có thể lật xe chứ! Không thể!
Đinh ——
Điện thoại di động của Phí Giáng khẽ kêu lên.
Phí Giáng hoàn hồn, buông ra, lấy điện thoại di động ra xem, vốn muốn che giấu chút không được tự nhiên vừa rồi, nhưng trông thấy tin nhắn trên điện thoại di động, sắc mặt hắn càng khó coi hơn.
Sơ Tranh hơi ngước mắt, Phí Giáng đã dịch chuyển ánh mắt khỏi điện thoại di động, thần sắc cổ quái nhìn cô, trong cặp mắt đen kia dường như đang cất giấu bí mật thâm sâu nào đó, khiến cho người ta không thể nhìn thấy được chân thật.
Sơ Tranh thở ra một hơi, giọng điệu coi như trấn định: "Tôi vào phòng vệ sinh."
Phí Giáng kéo cổ tay cô gái, sắc mặt người đàn ông hơi nặng, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, hắn gằn từng chữ nói: "Chắc chắn không muốn tôi giúp cô?"
"..." Thẻ người tốt đã nhìn ra? Sơ Tranh nghiêm mặt: "Không cần." Ta có thể nhịn! Không thể ra tay với thẻ người tốt, ta nhịn!
Phí Giáng khẽ cười một tiếng, đột nhiên ôm ngang Sơ Tranh lên.
Giọng nói của hắn chậm rãi vang lên: "Tôi nhớ rằng cô đã trưởng thành rồi."
Hả hả hả?
Anh muốn làm gì!
... Thẻ người tốt chủ động như thế thì không phải là vấn đề của ta nữa, là hắn động thủ trước!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gian phòng nào đó.
Một người đàn ông dựa vào ghế sofa, trên người mặc áo choàng tắm của khách sạn, lỏng lỏng lẻo lẻo lộ ra cơ bụng.
"Cạch —— "
Cửa phòng bị người ta đẩy ra, có người đi từ bên ngoài vào, dẫn đầu chính là một người đàn ông dáng vẻ tuấn mỹ, trang phục hơi cổ xưa có thêu long văn, được hắn mặc ra cảm giác cao cấp thời thượng.
"Đúng là cậu về rồi?" Người đàn ông thấy người vào, chậc một tiếng, ngồi từ trên ghế dậy, áo choàng tắm mở ra rộng hơn.
"Mặc quần áo đàng hoàng." Phí Giáng trực tiếp ngồi xuống, có chút ghét bỏ.
"Sợ cái gì, đều là đàn ông, cậu cũng không cong." Người đàn ông không thèm để ý vén quần áo lên, vỗ vỗ thân thể: "Thế nào, nhìn tám múi cơ bụng của tôi đi, có phải rất ghen tị không? Tôi vất vả lắm mới luyện ra được đấy!"
Phí Giáng giống như cười mà không phải cười: "Luyện trên giường? Cẩn thận thận của cậu."
Người đàn ông hừ cười: "Loại người như cậu làm sao biết cái gì gọi là thiên thượng nhân gian chứ. Đáng tiếc cho gương mặt này của cậu, nếu mà là của tôi thì tốt biết bao nhiêu, cậu nói xem, nếu như tôi chiếu theo cậu phẫu thuật ra một gương mặt như thế thì sao nhỉ?"
"Cậu làm thử xem." Phí Giáng cười không đạt tới đáy mắt.
"..."
Người đàn ông đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, bọc chặt quần áo, biểu thị vẫn nên quên đi.
Phí Giáng cảm thấy không khí trong phòng hơi ngột ngạt, mùi hương quá nặng, không muốn ở lại lâu: "Cậu gọi tôi tới đây làm gì?"
"Tôi gọi á?" Người đàn ông mê man, một lát sau giật mình: "À, nhớ rồi." Anh ta xoay người lật ra một phần văn kiện trong ngăn tủ phía sau ném cho Phí Giáng.
Phí Giáng mở văn kiện ra, đại khái xác định là thứ mình muốn, cầm rồi đi ngay.
"Ôi, cậu chờ chút đi." Người đàn ông gọi Phí Giáng lại, nháy mắt ra hiệu nói: "Lát nữa có món quà nhỏ, tôi tặng cậu nhé?"
Không cần người đàn ông giải thích, Phí Giáng đại khái cũng đã đoán được món quà nhỏ của anh ta là gì.
Hắn không có hứng thú với mấy thứ này.
"Không cần."
Phí Giáng trực tiếp đi ra ngoài, dẫn người rời đi.
Người đàn ông đuổi theo tới cửa: "Tôi nói này, sao cậu không hiểu phong tình như thế chứ."
Phí Giáng không hiểu phong tình không thèm quay đầu lại, đi về phía cửa thang máy đi, tiến vào thang máy, Phí Giáng hơi ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua khe hở của thang máy đang từ từ khép lại, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó.
Hắn đột nhiên giơ tay đè chặt cửa.
"Tiên sinh?" Người bên cạnh kỳ quái.
Phí Giáng nghiêng người đi ra khỏi thang máy, ném ra một câu: "Các anh về trước đi."
Người trong thang máy đưa mắt nhìn nhau, nhưng lại không dám phản kháng lời Phí Giáng, chỉ có thể nghe lời đi về trước.
-
Cửa phòng dần dần khép lại, nhưng trong nháy mắt khi sắp đóng lại, bị người ngăn cản từ bên ngoài.
"Ế?" Người đàn ông quay đầu đối đầu với ánh mắt Phí Giáng, nhướn mày cười: "Thế nào? Thay đổi chủ ý?"
Phí Giáng nhìn vào trong phòng, cô gái rất ngoan đứng trong phòng, bộ dạng phục tùng rũ mắt xuống, bộ lễ phục trên người ôm sát vòng eo nhỏ nhắn của cô.
"Tặng cho cậu?"
Phí Giáng trầm mặt: "Ra ngoài."
"Không phải, không cần gấp gáp như vậy, cậu..."
Giọng điệu của Phí Giáng càng thêm âm trầm: "Không muốn chết thì ra ngoài."
Người đàn ông: "..."
Anh ta nhìn cô gái vừa đưa tới trong phòng một chút, lại nhìn Phí Giáng, đại khái là cảm thấy chuyện không đơn giản, không nói gì nữa, bọc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Cửa phòng "két" một tiếng đóng lại.
Sơ Tranh cũng rất bất ngờ, nhìn thấy thẻ người tốt của mình ở đây, hơn nữa còn là dưới loại tình huống này.
Luôn cảm thấy đây không phải là khởi đầu tốt...
Thẻ người tốt nhìn có chút là lạ nha.
Sắp xong rồi sắp xong rồi!
Nội tâm Sơ Tranh hoảng thành một nhóm, trên mặt còn phải tỉnh táo thong dong nhìn Phí Giáng.
Phí Giáng thuận tay khóa trái cửa, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh hỏi: "Cô làm gì ở đây?"
Đáy lòng Phí Giáng lại không hề bình tĩnh, đang nhấc lên từng trận mưa to gió lớn, muốn xé nát người trước mặt.
Sao cô dám...
Vào gian phòng này!
Nếu như hôm nay mình không nhìn thấy, có phải là...
Nghĩ tới đây, Phí Giáng không thể ép được sự ngang ngược dưới đáy lòng.
Hắn muốn cô gái trước mặt này, tuyệt đối không cho phép cô bị người khác nhúng chàm.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Phí Giáng, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản con chó điên nhà mi!!
【...】 Tiểu tỷ tỷ vui vẻ là được rồi, quen rồi, lượn thôi.
Vương Giả lựa chọn chuồn.
Sắc mặt Sơ Tranh trấn định: "Vì sao tôi không thể ở đây?"
Mẹ nó ta chỉ muốn nhìn xem là tên nào to gan lớn mật...
Phí Giáng đi qua phía Sơ Tranh, nắm chặt cổ tay cô, rút ngắn khoảng cách, ánh mắt âm trầm: "Cô có biết tiến vào gian phòng này, đại biểu cho điều gì không?"
Sơ Tranh hơi chần chờ, cẩn thận trả lời: "Đại biểu tôi sẽ đánh chết người vừa rồi?"
"???"
Câu trả lời này hoàn toàn không giống như Phí Giáng nghĩ.
Lệ khí trong lòng Phí Giáng không khỏi lắng đọng xuống, giống như được người ta trấn an.
Cánh môi hắn khẽ nhúc nhích, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Vì sao cô lại đến gian phòng này."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Bởi vì có người muốn tôi đến, nên tôi muốn xem xem là thằng chó nào." Thuận tiện làm... Dạy hắn cái gì gọi là giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội.
Làm sao?
Không được à?
Phí Giáng: "Ai?"
"..." Sơ Tranh vô tội chỉ chỉ người vừa rời khỏi.
Không phải ta còn chưa kịp đi hỏi thì mi đã vào rồi sao?
Ánh mắt Phí Giáng trầm xuống, người kia hắn quen biết rất lâu rồi, mặc dù không có ranh giới cuối cùng gì, nhưng sẽ không làm loại chuyện này, chuyện này chắc chắn là có người sắp đặt...
"Phí Giáng, tôi hơi nóng, anh thả tôi ra trước đi."
Phí Giáng hoàn hồn, rũ mắt, trên mặt cô gái chẳng biết đã nhiễm lên chút đỏ ửng từ lúc nào, da thịt trắng nõn, dường như bóp một chút là có thể bóp ra nước vậy.
Muốn...
Muốn làm gì?
-
Sơ Tranh thật sự cảm thấy nóng.
Trên thân giống như bị quấn một lớp chăn bông vào ngày nắng to vậy, hơn nữa cảm giác này tới rất nhanh, rất không bình thường.
Mẹ!
Sơ Tranh thầm mắng một tiếng, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Thứ trước đó cô hít trúng phía dưới không phải thuốc khiến cho người ta hôn mê sao?
Không đúng, cô còn trì hoãn ở phía dưới một hồi lâu, nếu như không phải thuốc khiến cho người ta hôn mê, thì không thể nào lâu như vậy mới phát tác.
Sơ Tranh cảm thấy mình sắp lật xe.
Hơn nữa còn ở ngay trước thẻ người tốt.
Có chút mất mặt...
Đại lão sao có thể lật xe chứ! Không thể!
Đinh ——
Điện thoại di động của Phí Giáng khẽ kêu lên.
Phí Giáng hoàn hồn, buông ra, lấy điện thoại di động ra xem, vốn muốn che giấu chút không được tự nhiên vừa rồi, nhưng trông thấy tin nhắn trên điện thoại di động, sắc mặt hắn càng khó coi hơn.
Sơ Tranh hơi ngước mắt, Phí Giáng đã dịch chuyển ánh mắt khỏi điện thoại di động, thần sắc cổ quái nhìn cô, trong cặp mắt đen kia dường như đang cất giấu bí mật thâm sâu nào đó, khiến cho người ta không thể nhìn thấy được chân thật.
Sơ Tranh thở ra một hơi, giọng điệu coi như trấn định: "Tôi vào phòng vệ sinh."
Phí Giáng kéo cổ tay cô gái, sắc mặt người đàn ông hơi nặng, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, hắn gằn từng chữ nói: "Chắc chắn không muốn tôi giúp cô?"
"..." Thẻ người tốt đã nhìn ra? Sơ Tranh nghiêm mặt: "Không cần." Ta có thể nhịn! Không thể ra tay với thẻ người tốt, ta nhịn!
Phí Giáng khẽ cười một tiếng, đột nhiên ôm ngang Sơ Tranh lên.
Giọng nói của hắn chậm rãi vang lên: "Tôi nhớ rằng cô đã trưởng thành rồi."
Hả hả hả?
Anh muốn làm gì!
... Thẻ người tốt chủ động như thế thì không phải là vấn đề của ta nữa, là hắn động thủ trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.