Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 1361: Người chơi Cẩm Lý (13)
Mặc Linh
07/10/2019
Trong con ngươi thiếu niên có quang hoa lưu chuyển, mềm giọng đưa ra yêu cầu: "Vậy tôi muốn cô ở cùng tôi."
Sơ Tranh: "???"
Ta cùng mi cái mụ nội chứ!
Sơ Tranh sợ lại phát động nhiệm vụ lộn xộn gì đó, không dám nói ra tiếng, chỉ có thể mắng người dưới đáy lòng một lần.
NPC này sao mà quái dị như thế chứ!
Đùa giỡn người chơi sẽ bị tiêu hủy có biết không!
"Đổi cái khác."
"Không phải cô nói cái gì cũng được sao?" Thiếu niên hơi chu môi: "Cô gạt tôi?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cái này không được."
A!
Ngây thơ!
Bây giờ NPC đều học xong cách nũng nịu rồi.
Mi coi mình là ai, ta sẽ mắc lừa sao?
Hai tay thiếu niên nắm chặt thắt lưng của mình, quấn qua quấn lại, thanh âm mềm mà nhẹ: "Tôi chỉ muốn cô ở cùng tôi."
Thần tình kia, giọng nói kia.
Vô cùng đáng thương.
Sơ Tranh: "..." A, tổ kế hoạch biết chơi nha!
Cái này nếu mà đổi thành bất kỳ một người chơi nữ nào, thì đều không thể chịu nổi loại dụ hoặc này đúng không?!
Đáng tiếc!
Ta là ai chứ!
Có thể bị mi lừa gạt chắc!
Cái game nát gì đây!
Không chơi nữa.
Sơ Tranh xoay người rời đi!
"Cô muốn đi sao?" Giọng nói của thiếu niên từ phía sau truyền ra, vẫn là giọng điệu mềm mại kia.
Sơ Tranh không để ý tới hắn, trực tiếp đi về phía cổng.
Ầm!
Cửa đột nhiên tự động đóng lại.
Sơ Tranh quay đầu.
Thiếu niên vẫn đứng tại chỗ, mở to cặp mắt ngây thơ vô tri kia, nhẹ nhàng nói: "Cô đã nói tôi muốn cô làm gì cũng được, cô không thể rời đi."
Sơ Tranh: "???"
Đây là BOSS à?
Kế tiếp không phải là muốn hắc hóa, sau đó ta đánh BOSS qua cửa chứ?
Thiếu niên đi về phía cô, cũng không có ý tứ hắc hóa, đáy mắt nổi lên ủy khuất: "Cô đừng đi có được không, một mình tôi rất sợ hãi."
Sơ Tranh run rẩy lui về phía sau.
Cô thử mở cửa, nhưng mà cửa không nhúc nhích tí nào.
Thiếu niên cứ như vậy ngây thơ ủy khuất nhìn cô, đợi cô giày vò một hồi, mới nhỏ giọng nói: "Cô không mở được đâu, nơi này đều chịu khống chế của tôi, cô nghe lời tôi, ở lại cùng tôi, tôi có thể cho cô canh cổng, để cô nhìn thế giới bên ngoài một chút nha."
"???"
Ý tứ chính là chỉ có thể nhìn đúng không?
Đây là tên bệnh tâm thần nào đây!
Não của tổ kế hoạch có cục u đúng không!
Sơ Tranh tức giận đến offline.
Nhưng mà cô vừa lui ra ngoài, trước mắt bỗng hoa lên một cái, mở mắt ra, cô vẫn đứng trong lầu như cũ, đối diện là thiếu niên cười đến ngoan ngoãn xinh đẹp kia.
Sơ Tranh: "!!!"
"Tôi không cho cô đi, thì cô không thể đi." Thanh âm thiếu niên mềm mềm, trên gương mặt trắng nõn có chút phiếm hồng, giống như là ngượng ngùng: "Cô ở cạnh tôi không tốt sao?"
"..."
Có ai không! Có ai không! NPC này mất không chế!!
Tỉnh táo!
Không hoảng hốt!
Sơ Tranh trấn định lui đến cạnh cửa: "Anh muốn tôi giúp anh?"
Thiếu niên gật đầu: "Ừ."
Hắn đưa mắt nhìn tứ phương, quai hàm hơi nâng lên: "Nơi này chỉ có một mình tôi, tôi không thích một mình."
"Sao anh không đi ra ngoài?"
Bởi vì game này sử dụng NPC trí năng, cho nên NPC cũng không phải ở một vị trí cố định, bọn họ có thể tự động rời đi.
Khi có người làm nhiệm vụ, phát hiện NPC muốn tìm không ở trên cương vị, chỉ có thể đi khắp thế giới tìm người, sau đó tự đi qua phát động đối thoại nhận nhiệm vụ.
Điểm này bị người chơi vừa mắng vừa cảm thấy chơi vui.
"Ra ngoài?" Thiếu niên nghiêng đầu xuống, giọng mang vẻ nghi hoặc: "Tại sao tôi phải ra ngoài?"
"Ra ngoài thì anh không còn một mình nữa."
"..."
Hắn cúi đầu xuống vò vò túi áo, dường như đang suy nghĩ, một lát sau lắc đầu, tính trẻ con mà nói: "Bên ngoài rất nhiều người xấu, tôi không ra ngoài."
Sơ Tranh: "..."
"Anh từng đi ra ngoài?"
"Không có."
"Vậy sao anh biết bên ngoài rất nhiều người xấu?"
"... Chính là... có." Thiếu niên cố chấp nói.
"Vậy tôi cùng anh ra ngoài?" Ra ngoài ta đập chết mi!
"..."
Con ngươi trong suốt của thiếu niên nhìn chằm chằm cô, không biết là đang suy nghĩ đề nghị của cô, hay là nghĩ chuyện gì khác.
"Không được."
"..."
Đi.
Sơ Tranh bóp cổ tay, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
-
【 Tin tức 】: Người chơi "Một Bước Bại Một Tỷ" ẩu đả NPC, giam lại 4 giờ, răn đe.
Sơ Tranh nhìn câu nói này bay qua trước mắt, nhưng mà trông coi chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện, cũng không hề xuất hiện.
"!!!"
Không phải!
Tình huống thế nào đây!
Game hỏng rồi sao?
Ngươi như vậy ta rất hoảng đó!
Sơ Tranh nhìn cái tin kia một chút, phát hiện phía trước thiếu đi hai chữ...
"Tin tức hệ thống" biến thành "Tin tức", cho nên ý tứ này chính là trông coi không nhìn thấy?
Cô thử offline lần nữa.
Nhưng mà bất kể thử thế nào, cô đều không có cách nào offline.
Cuối cùng cái nút Logout kia của cô cũng biến thành màu xám.
Nội tâm Sơ Tranh hoảng thành quả bóng, trên mặt vẫn là một bộ dáng thong dong.
Cô tỉnh táo nhìn về phía thiếu niên kia.
Thiếu niên ngồi xếp bằng dưới đất, ngón tay trắng nõn bưng lấy mặt mình, phồng má oán giận: "Cô đánh tôi đau quá."
Sơ Tranh không vui: "Một NPC như anh mà còn biết đau?" Ta mẹ nó sao không đánh chết mi đi chứ!
Thiếu niên ngoan ngoãn nói: "Ừm, bị đánh thì sẽ đau."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Anh biết đau là cảm giác gì?"
Thiếu niên suy nghĩ một chút, mềm hồ hồ đáp: "Đau chính là đau, cô đánh tôi, tôi đau. Tại sao cô lại đánh tôi, tôi chỉ muốn cô ở cùng tôi thôi mà, cô thật dữ."
Nói đến phần sau, thiếu niên càng ủy khuất hơn.
"..."
Ta không đánh chết mi thật sự rất xin lỗi đấy.
Tâm tình Sơ Tranh không tốt tẹo nào: "Anh thả tôi ra ngoài." Cô lại bị một NPC chụp lại, thế này sau khi đi ra ngoài còn lăn lộn kiểu gì được nữa?
Thiếu niên quay đầu ra, lấy giọng điệu giận dỗi của bé con: "Không muốn."
Giọng nói của Sơ Tranh lạnh giống như dao: "Anh muốn thế nào."
Thiếu niên chậm rãi: "Ở cạnh tôi."
Giọng nói của Sơ Tranh lạnh hơn: "Tôi cạnh ông nội anh."
Thiếu niên nghi hoặc: "Tôi không có ông nội, cô ở cùng tôi là được rồi, không cần ở cạnh ông nội tôi đâu."
Sơ Tranh: "..."
Tỉnh táo.
Không sao.
Đây là thế giới game, Sơ Tranh không dùng được ngân tuyến.
Nhưng thế giới hiện thực hẳn là có thể dùng, cô thử để ngân tuyến trực tiếp cưỡng ép mở mũ trò chơi ra.
-
Loảng xoảng!
Mũ trò chơi rơi xuống đất, Sơ Tranh bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Cô giơ tay che đầu đau như kim châm.
"Tiểu thư? Tiếng gì vậy, ngài không sao chứ?" Dì Đặng nghe thấy âm thanh, lo lắng ở bên ngoài gõ cửa.
Sơ Tranh thở hai cái, nhẫn nhịn cơn đau đầu, tận lực để âm thanh không có có dị thường: "Không sao, đồ rơi xuống đất thôi."
Dì Đặng rời đi, Sơ Tranh lập tức ngã xuống giường.
Công ty game từng nhắc nhở tất cả người chơi, ở trong game, không thể cưỡng ép lấy mũ trò chơi xuống.
Nhẹ thì chỉ là đau, nặng thì có khả năng tạo ra tổn thương cho thần kinh.
Sơ Tranh lau trán, chờ trở lại bình thường, chậm rãi ngồi từ trên giường dậy.
Tần Lạc kia là thế nào?
NPC trí năng mất khống chế?
Sơ Tranh lật ra số điện thoại phục vụ khách hàng của công ty game, báo cáo Tần Lạc dị thường.
Phục vụ khách hàng nói sẽ cho kỹ thuật kiểm tra một chút, bảo cô chờ điện thoại phản hồi.
Sơ Tranh cũng không dám lên mạng.
Ba tiếng sau phục vụ khách hàng gọi điện thoại tới, biểu thị nhân vật không có dị thường, số liệu hết thảy đều bình thường.
Sơ Tranh: "..."
Bình thường?
Đó mà gọi là bình thường sao?
Đó hoàn toàn là tinh thần thất thường có được không!?
Mấy người không thể bởi vì dáng dấp hắn thật đẹp mà mở to mắt nói lời bịa đặt chứ!!
Sơ Tranh: "???"
Ta cùng mi cái mụ nội chứ!
Sơ Tranh sợ lại phát động nhiệm vụ lộn xộn gì đó, không dám nói ra tiếng, chỉ có thể mắng người dưới đáy lòng một lần.
NPC này sao mà quái dị như thế chứ!
Đùa giỡn người chơi sẽ bị tiêu hủy có biết không!
"Đổi cái khác."
"Không phải cô nói cái gì cũng được sao?" Thiếu niên hơi chu môi: "Cô gạt tôi?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cái này không được."
A!
Ngây thơ!
Bây giờ NPC đều học xong cách nũng nịu rồi.
Mi coi mình là ai, ta sẽ mắc lừa sao?
Hai tay thiếu niên nắm chặt thắt lưng của mình, quấn qua quấn lại, thanh âm mềm mà nhẹ: "Tôi chỉ muốn cô ở cùng tôi."
Thần tình kia, giọng nói kia.
Vô cùng đáng thương.
Sơ Tranh: "..." A, tổ kế hoạch biết chơi nha!
Cái này nếu mà đổi thành bất kỳ một người chơi nữ nào, thì đều không thể chịu nổi loại dụ hoặc này đúng không?!
Đáng tiếc!
Ta là ai chứ!
Có thể bị mi lừa gạt chắc!
Cái game nát gì đây!
Không chơi nữa.
Sơ Tranh xoay người rời đi!
"Cô muốn đi sao?" Giọng nói của thiếu niên từ phía sau truyền ra, vẫn là giọng điệu mềm mại kia.
Sơ Tranh không để ý tới hắn, trực tiếp đi về phía cổng.
Ầm!
Cửa đột nhiên tự động đóng lại.
Sơ Tranh quay đầu.
Thiếu niên vẫn đứng tại chỗ, mở to cặp mắt ngây thơ vô tri kia, nhẹ nhàng nói: "Cô đã nói tôi muốn cô làm gì cũng được, cô không thể rời đi."
Sơ Tranh: "???"
Đây là BOSS à?
Kế tiếp không phải là muốn hắc hóa, sau đó ta đánh BOSS qua cửa chứ?
Thiếu niên đi về phía cô, cũng không có ý tứ hắc hóa, đáy mắt nổi lên ủy khuất: "Cô đừng đi có được không, một mình tôi rất sợ hãi."
Sơ Tranh run rẩy lui về phía sau.
Cô thử mở cửa, nhưng mà cửa không nhúc nhích tí nào.
Thiếu niên cứ như vậy ngây thơ ủy khuất nhìn cô, đợi cô giày vò một hồi, mới nhỏ giọng nói: "Cô không mở được đâu, nơi này đều chịu khống chế của tôi, cô nghe lời tôi, ở lại cùng tôi, tôi có thể cho cô canh cổng, để cô nhìn thế giới bên ngoài một chút nha."
"???"
Ý tứ chính là chỉ có thể nhìn đúng không?
Đây là tên bệnh tâm thần nào đây!
Não của tổ kế hoạch có cục u đúng không!
Sơ Tranh tức giận đến offline.
Nhưng mà cô vừa lui ra ngoài, trước mắt bỗng hoa lên một cái, mở mắt ra, cô vẫn đứng trong lầu như cũ, đối diện là thiếu niên cười đến ngoan ngoãn xinh đẹp kia.
Sơ Tranh: "!!!"
"Tôi không cho cô đi, thì cô không thể đi." Thanh âm thiếu niên mềm mềm, trên gương mặt trắng nõn có chút phiếm hồng, giống như là ngượng ngùng: "Cô ở cạnh tôi không tốt sao?"
"..."
Có ai không! Có ai không! NPC này mất không chế!!
Tỉnh táo!
Không hoảng hốt!
Sơ Tranh trấn định lui đến cạnh cửa: "Anh muốn tôi giúp anh?"
Thiếu niên gật đầu: "Ừ."
Hắn đưa mắt nhìn tứ phương, quai hàm hơi nâng lên: "Nơi này chỉ có một mình tôi, tôi không thích một mình."
"Sao anh không đi ra ngoài?"
Bởi vì game này sử dụng NPC trí năng, cho nên NPC cũng không phải ở một vị trí cố định, bọn họ có thể tự động rời đi.
Khi có người làm nhiệm vụ, phát hiện NPC muốn tìm không ở trên cương vị, chỉ có thể đi khắp thế giới tìm người, sau đó tự đi qua phát động đối thoại nhận nhiệm vụ.
Điểm này bị người chơi vừa mắng vừa cảm thấy chơi vui.
"Ra ngoài?" Thiếu niên nghiêng đầu xuống, giọng mang vẻ nghi hoặc: "Tại sao tôi phải ra ngoài?"
"Ra ngoài thì anh không còn một mình nữa."
"..."
Hắn cúi đầu xuống vò vò túi áo, dường như đang suy nghĩ, một lát sau lắc đầu, tính trẻ con mà nói: "Bên ngoài rất nhiều người xấu, tôi không ra ngoài."
Sơ Tranh: "..."
"Anh từng đi ra ngoài?"
"Không có."
"Vậy sao anh biết bên ngoài rất nhiều người xấu?"
"... Chính là... có." Thiếu niên cố chấp nói.
"Vậy tôi cùng anh ra ngoài?" Ra ngoài ta đập chết mi!
"..."
Con ngươi trong suốt của thiếu niên nhìn chằm chằm cô, không biết là đang suy nghĩ đề nghị của cô, hay là nghĩ chuyện gì khác.
"Không được."
"..."
Đi.
Sơ Tranh bóp cổ tay, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
-
【 Tin tức 】: Người chơi "Một Bước Bại Một Tỷ" ẩu đả NPC, giam lại 4 giờ, răn đe.
Sơ Tranh nhìn câu nói này bay qua trước mắt, nhưng mà trông coi chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện, cũng không hề xuất hiện.
"!!!"
Không phải!
Tình huống thế nào đây!
Game hỏng rồi sao?
Ngươi như vậy ta rất hoảng đó!
Sơ Tranh nhìn cái tin kia một chút, phát hiện phía trước thiếu đi hai chữ...
"Tin tức hệ thống" biến thành "Tin tức", cho nên ý tứ này chính là trông coi không nhìn thấy?
Cô thử offline lần nữa.
Nhưng mà bất kể thử thế nào, cô đều không có cách nào offline.
Cuối cùng cái nút Logout kia của cô cũng biến thành màu xám.
Nội tâm Sơ Tranh hoảng thành quả bóng, trên mặt vẫn là một bộ dáng thong dong.
Cô tỉnh táo nhìn về phía thiếu niên kia.
Thiếu niên ngồi xếp bằng dưới đất, ngón tay trắng nõn bưng lấy mặt mình, phồng má oán giận: "Cô đánh tôi đau quá."
Sơ Tranh không vui: "Một NPC như anh mà còn biết đau?" Ta mẹ nó sao không đánh chết mi đi chứ!
Thiếu niên ngoan ngoãn nói: "Ừm, bị đánh thì sẽ đau."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Anh biết đau là cảm giác gì?"
Thiếu niên suy nghĩ một chút, mềm hồ hồ đáp: "Đau chính là đau, cô đánh tôi, tôi đau. Tại sao cô lại đánh tôi, tôi chỉ muốn cô ở cùng tôi thôi mà, cô thật dữ."
Nói đến phần sau, thiếu niên càng ủy khuất hơn.
"..."
Ta không đánh chết mi thật sự rất xin lỗi đấy.
Tâm tình Sơ Tranh không tốt tẹo nào: "Anh thả tôi ra ngoài." Cô lại bị một NPC chụp lại, thế này sau khi đi ra ngoài còn lăn lộn kiểu gì được nữa?
Thiếu niên quay đầu ra, lấy giọng điệu giận dỗi của bé con: "Không muốn."
Giọng nói của Sơ Tranh lạnh giống như dao: "Anh muốn thế nào."
Thiếu niên chậm rãi: "Ở cạnh tôi."
Giọng nói của Sơ Tranh lạnh hơn: "Tôi cạnh ông nội anh."
Thiếu niên nghi hoặc: "Tôi không có ông nội, cô ở cùng tôi là được rồi, không cần ở cạnh ông nội tôi đâu."
Sơ Tranh: "..."
Tỉnh táo.
Không sao.
Đây là thế giới game, Sơ Tranh không dùng được ngân tuyến.
Nhưng thế giới hiện thực hẳn là có thể dùng, cô thử để ngân tuyến trực tiếp cưỡng ép mở mũ trò chơi ra.
-
Loảng xoảng!
Mũ trò chơi rơi xuống đất, Sơ Tranh bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Cô giơ tay che đầu đau như kim châm.
"Tiểu thư? Tiếng gì vậy, ngài không sao chứ?" Dì Đặng nghe thấy âm thanh, lo lắng ở bên ngoài gõ cửa.
Sơ Tranh thở hai cái, nhẫn nhịn cơn đau đầu, tận lực để âm thanh không có có dị thường: "Không sao, đồ rơi xuống đất thôi."
Dì Đặng rời đi, Sơ Tranh lập tức ngã xuống giường.
Công ty game từng nhắc nhở tất cả người chơi, ở trong game, không thể cưỡng ép lấy mũ trò chơi xuống.
Nhẹ thì chỉ là đau, nặng thì có khả năng tạo ra tổn thương cho thần kinh.
Sơ Tranh lau trán, chờ trở lại bình thường, chậm rãi ngồi từ trên giường dậy.
Tần Lạc kia là thế nào?
NPC trí năng mất khống chế?
Sơ Tranh lật ra số điện thoại phục vụ khách hàng của công ty game, báo cáo Tần Lạc dị thường.
Phục vụ khách hàng nói sẽ cho kỹ thuật kiểm tra một chút, bảo cô chờ điện thoại phản hồi.
Sơ Tranh cũng không dám lên mạng.
Ba tiếng sau phục vụ khách hàng gọi điện thoại tới, biểu thị nhân vật không có dị thường, số liệu hết thảy đều bình thường.
Sơ Tranh: "..."
Bình thường?
Đó mà gọi là bình thường sao?
Đó hoàn toàn là tinh thần thất thường có được không!?
Mấy người không thể bởi vì dáng dấp hắn thật đẹp mà mở to mắt nói lời bịa đặt chứ!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.