Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 45: Nữ thần quốc dân (14)
Mặc Linh
17/10/2018
Edit: Aya Shinta - ayashinta
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
======================
Tô Tửu thật sự tự mình đi tìm, nhưng mà làng lớn như vậy, đương nhiên ekip sẽ không để người chơi phải tìm lung tung không có mục đích, bằng không thì chương trình này cũng đâu có đáng xem đến thế.
Những chỗ nào có trang bị đều được làm ký hiệu.
Phát hiện ra ký hiệu là có thể đi vào hỏi.
Tô Tửu tìm tới nhà một thôn dân, nhưng thôn dân muốn anh hỗ trợ phơi lương thực.
Mặc dù bình thường cuộc sống của Tô Tửu cũng chẳng êm đẹp, nhưng cũng chưa từng phải làm việc nặng gì cả. Ngày nắng to còn phải phơi lương thực như thế này, cũng phơi luôn làn da của anh đến đau rát.
“Rào rào...” Tô Tửu dừng lại thở lấy hơi, anh buông cái cào ra, lòng bàn tay đã bị ma sát đến mức xước đỏ, VJ lập tức quay đặc tả chỗ này.
Trên gương mặt trắng nõn của chàng thanh niên hơi ửng hồng, mồ hôi theo gò má lướt xuống, thế nào cũng thấy thương, thế nào cũng làm người ta đau lòng không thôi.
Ngay cả VJ cũng cảm thấy không nỡ, bèn nhắc nhở Tô Tửu: “Cậu có muốn nghỉ ngơi một lúc hay không, tôi sẽ không quay lại đâu.”
Dù sao thì đến lúc đó cũng phải biên tập lại, quay phần đầu cùng phần cuối là được rồi.
Chàng trai mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao đâu, tôi có thể làm tiếp.”
Cái cào trong tay anh đột nhiên bị người khác giựt mất, VJ sửng sốt giật mình rồi nhanh chóng lia ống kính máy quay qua.
Cô gái cùng team đang đội một cái mũ rơm không biết lấy được từ chỗ nào, lạnh nhạt nhìn chàng thanh niên.
Trước khi Tô Tửu kịp lên tiếng thì cô đã ném bình nước trong tay cho anh, tháo mũ chụp lên đầu anh, một tay lôi anh ra ngoài rồi tự mình tiếp tục công việc còn dang dở.
Chuỗi động tác này liền mạch như nước chảy mây trôi, cứ như cô đã từng tập luyện qua rồi vậy.
VJ nhìn tình cảnh này đến ngây người.
Vừa rồi rõ ràng cô còn lười chảy thây, đến nhúc nhích cũng chẳng buồn nhích, sao bây giờ lại đến đây?
Tốc độ của Sơ Tranh nhanh hơn rất nhiều so với Tô Tửu, cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi lấy vật phẩm. Mà cô cũng chẳng thèm diễn loại cảm xúc vui sướng, khổ tận cam lai như mấy đội kia sau khi hoàn thành, làm xong cô chỉ bình thản quét mắt qua rồi ném hết đồ cho Tô Tửu.
Tô Tửu ôm đống vật phẩm, anh sờ sờ chiếc mũ trên đầu, quan tâm hỏi: “Cô có nóng không?”
“Tiếp theo.”
Tô Tửu: “???”
VJ: “???”
Tiếp theo đó, Sơ Tranh dùng tốc độ nhanh nhất lấy được toàn bộ trang bị, đến cả VJ cũng kinh sợ phát hãi.
Dù là giúp đỡ làm lụng hay chơi game thì cũng đều là trò vô cùng tiêu hao thể lực, khỏi phải nói đến việc còn phải phối hợp với quay phim, thế nhưng tất cả chẳng là vấn đề gì với cô gái trâu bò này cả.
Đúng là cô gái này đã không í ới gì thì thôi, vừa mới thể hiện ra đã làm người ta kinh hồn bạt vía!
Thế nên ngày thứ hai, trong khi mọi người vẫn còn đang cố gắng tìm trang bị thì Sơ Tranh đã ru rú trong nhà thôn dân được một ngày.
Đến ngày thứ ba, mọi người tập trung lại.
“Mạn Mạn, Tạ ảnh đế lợi hại ghê nha! Chưa gì đã tìm gần đủ rồi.” Phùng Kiều ghé vào bên người Liễu Mạn Mạn, biểu hiện tình cảm si mê với Tạ ảnh đế.
“Đương nhiên Tạ ảnh đế phải lợi hại rồi.” Đỗ Minh huýt sáo: “Chúng ta đâu thể so sánh với Tạ ảnh đế được.”
Liễu Mạn Mạn ngượng ngùng cười.
“Ai, các người có nhìn thấy Tô Tửu không?” Phùng Kiều nhớ đến thiếu niên kia nên chuyển đầu hỏi mọi người.
“Không có.”
Thôn này nói lớn cũng không lớn, hai ngày nay mọi người đều đã từng chạm mặt nhau, thế nhưng lại không có gặp Tô Tửu và Sơ Tranh.
“Lẽ nào hai người họ không tham gia?”
“Không thể nào, điểm đến tiếp theo ở trên núi, nếu không có trang bị thì làm sao mà sống nổi?”
“Đúng vậy. Ai, hai ngày nay mệt chết tôi rồi, lúc phải huấn luyện quân sự cũng không đến mức mệt như thế đâu.”
“Cố Sơ Tranh kia... Khẳng định là bị người ta bao nuôi rồi, tôi nghe nói trước kia thì cô ta chỉ toàn đóng diễn viên quần chúng, hơn nữa còn phải thuê nhà để sống.” Phùng Kiều kéo Ngụy Quân cùng Đỗ Minh nói chuyện bát quái: “Lần này nếu như cô ta có thể lấy được trang bị, vậy thì chỉ có thể là ekip chương trình đã thiên vị mà thôi!”
Phùng Kiều đang phổ cập tri thức cho mấy người kia về việc Sơ Tranh đi cửa sau, thì chợt thấy từ đằng xa có một đám người đang đi về phía này, cô ta cũng ngừng lại rồi nhìn về bên đó.
Sơ Tranh đeo một cái ba lô cao bằng nửa người, tất cả đống trang bị lỉnh kỉnh nặng như vậy mà ở trong tay cô lại nhìn nhẹ như bông, chẳng thấy có nửa điểm nhọc nhằn.
Tô Tửu ôm một cái túi con con, ngoan ngoãn đi theo bên người cô.
Hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu là sao.
Liễu Mạn Mạn nheo mắt nhìn, quả nhiên hai người họ có đầy đủ trang bị... Cô ta liếc nhìn lại về phía Phùng Kiều, thấy sắc mặt Phùng Kiều không tốt một tí nào, ý cười bên khóe miệng ẩn ẩn hiện ra.
Hai ngày nay cô ta chạm mặt Phùng Kiều hai lần, lúc nghỉ ngơi cũng có tán gẫu qua, nên cô ta biết có thể “trông chờ” ở Phùng Kiều những gì.
“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ!” Đạo diễn vỗ vỗ tay: “Tiếp theo chúng ta đi lên núi thôi.”
“Đạo diễn!” Phùng Kiều đứng ra, chỉ vào Sơ Tranh chất vấn: “Trang bị của cô ta là làm sao có được?”
“Trang bị đều phải thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ từ thôn dân hoặc từ trò chơi mà lấy được.” Đạo diễn nói.
“Vậy sao chúng tôi làm nhiệm vụ trong thôn mà không có gặp cô ta?” Phùng Kiều không tin.
“Ngay ngày đầu tiên cô Cố đã lấy được đầy đủ trang bị rồi.” Đạo diễn nói: “Còn vấn đề gì nữa không?”
Mọi người: “...”
“Làm sao có thể?!” Hai ngày qua bọn họ mệt gần chết mà mới tìm được có chút ít trang bị, mà lại vẫn còn vài thứ không tìm nổi nữa là.
Làm sao cô ta có thể tìm được đủ chỉ trong có một ngày?
Đến cả Tạ Chu cũng phải tốn hai ngày mới tìm được đủ trang bị.
“Ekip chương trình làm việc đều công bằng rõ ràng, sẽ không thiên vị bất kì người nào.” Đạo diễn đã bắt đầu không vui, lời của Phùng Kiều không phải là nghi ngờ tổ chương trình của họ chơi luật ngầm bẩn thỉu sau lưng sao?
“Nhưng mà...”
“Phùng Kiều, đừng nói nữa.” Ngụy Quân kéo cô ta lại, hạ thấp giọng: “Hiện tại không nên đắc tội với đạo diễn, đến lúc phát chương trình, nếu như cô ta thật sự được tổ chương trình thiên vị thì tất sẽ có người mắng chửi.”
“Dựa vào đâu chứ!”
“Được rồi.”
Phùng Kiều không cam lòng trừng trừng nhìn Sơ Tranh.
-
Đường lên núi cũng cần mọi người tự mình mang trang bị lên, Sơ Tranh cùng Tô Tửu rớt ở phía sau, có điều xét về tình trạng của đội ngũ thì những người còn lại đều có vẻ khá mệt mỏi.
Lên được đến núi thì hầu hết mọi người cũng đều đã mệt đến rũ xác.
“Tốt nhất mọi người nên dựng xong lều trước khi trời tối nhé.” Đạo diễn nhắc nhở: “Đội nào dựng lều xong đầu tiên sẽ nhận được bữa tối phong phú ngon lành nha.”
Các đội kêu rên cảm thán, nhưng vì chẳng ai muốn ngủ ngoài trời vào ban đêm, lại còn sức mạnh từ bữa tối, nên cuối cùng ai cũng gắng sức dựng lều.
Tô Tửu tìm một bãi đất trống, anh lấy đồ ra rồi bắt đầu công cuộc dựng lều.
Những nghệ sĩ này thường được nuông chiều từ bé, không mấy người sẽ biết dựng lều cắm trại nên tình cảnh lại hỗn loạn thêm lần nữa.
Sơ Tranh chỉ ngồi một bên xem Tô Tửu giày vò cái lều, anh đã làm đến nửa ngày mà chẳng cái gì ra cái gì nên đành hướng về phía Sơ Tranh cầu cứu.
【 Chị gái nhỏ à, người tốt người tốt, mau làm người tốt a. 】 Vương Giả lập tức hiện hồn nhắc nhở.
Sơ Tranh hít sâu, cô đứng dậy kéo anh ra rồi thành thạo dựng lều, hành động lưu loát của cô làm mấy đội khác cũng phải ngạc nhiên kinh hô.
“Hừ, có gì đặc biệt đâu!” Phùng Kiều khinh bỉ xì một tiếng, tiếp tục vò nát lều vải của cô ta.
Những người còn lại nhìn vài lần rồi cũng tản đi.
Đội thứ hai dựng xong lều là Tạ Chu, Liễu Mạn Mạn đã có kinh nghiệm bèn lập tức đi hỗ trợ cho những người khác.
Cuối cùng các đội đều đã dựng xong lều của mình, đội của Sơ Tranh được phần thưởng là bữa tối đầy đủ, những người còn lại chỉ có thể tự nghĩ biện pháp mà lấp đầy bụng.
Ekip chương trình kết thúc việc quay phim của ngày hôm nay, Sơ Tranh ngồi trước lều, cô cầm một cành cây ở trong tay, lúc có lúc không gõ gõ trên mặt đất.
Tô Tửu bỗng tiến đến ngồi xếp bằng bên cạnh: “Hình như cái gì cô cũng biết?”
Cành cây dừng ở trên mặt đất chừng một giây, cô nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”
Sao lấp lánh đầy trời, gió đêm lướt qua bãi cỏ gây nên tiếng xào xạc nhè nhẹ.
Tô Tửu vân vê ngón tay mấy lần mới dám hỏi: “Cố tổng, tôi có một vấn đề.”
“Nói.”
“Sao cô lại muốn lăng xê tôi?”
“Để anh cảm thấy tôi là người tốt.” Sơ Tranh xoay cổ tay, chĩa cành cây về phía anh: “Tôi là người tốt sao?”
Tô Tửu: “...”
Nào có ai lại trực tiếp hỏi người khác xem chính mình có phải người tốt hay không chứ?
Câu chuyện phiếm có vẻ khó tiếp tục, Tô Tửu sờ sờ cổ: “Tôi... vào nghỉ ngơi trước.”
Sơ Tranh nhìn anh tiến vào lều vải rồi thu tầm mắt lại, cô chống cằm nhìn vô định vào đống lửa trại phía xa xa.
======================
_(:зゝ∠)_
Team vẫn liên tục tuyển Editor và Beta mới nha các thím:3
Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình nha
24/09/208 Đăng bởi: admin
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
======================
Tô Tửu thật sự tự mình đi tìm, nhưng mà làng lớn như vậy, đương nhiên ekip sẽ không để người chơi phải tìm lung tung không có mục đích, bằng không thì chương trình này cũng đâu có đáng xem đến thế.
Những chỗ nào có trang bị đều được làm ký hiệu.
Phát hiện ra ký hiệu là có thể đi vào hỏi.
Tô Tửu tìm tới nhà một thôn dân, nhưng thôn dân muốn anh hỗ trợ phơi lương thực.
Mặc dù bình thường cuộc sống của Tô Tửu cũng chẳng êm đẹp, nhưng cũng chưa từng phải làm việc nặng gì cả. Ngày nắng to còn phải phơi lương thực như thế này, cũng phơi luôn làn da của anh đến đau rát.
“Rào rào...” Tô Tửu dừng lại thở lấy hơi, anh buông cái cào ra, lòng bàn tay đã bị ma sát đến mức xước đỏ, VJ lập tức quay đặc tả chỗ này.
Trên gương mặt trắng nõn của chàng thanh niên hơi ửng hồng, mồ hôi theo gò má lướt xuống, thế nào cũng thấy thương, thế nào cũng làm người ta đau lòng không thôi.
Ngay cả VJ cũng cảm thấy không nỡ, bèn nhắc nhở Tô Tửu: “Cậu có muốn nghỉ ngơi một lúc hay không, tôi sẽ không quay lại đâu.”
Dù sao thì đến lúc đó cũng phải biên tập lại, quay phần đầu cùng phần cuối là được rồi.
Chàng trai mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao đâu, tôi có thể làm tiếp.”
Cái cào trong tay anh đột nhiên bị người khác giựt mất, VJ sửng sốt giật mình rồi nhanh chóng lia ống kính máy quay qua.
Cô gái cùng team đang đội một cái mũ rơm không biết lấy được từ chỗ nào, lạnh nhạt nhìn chàng thanh niên.
Trước khi Tô Tửu kịp lên tiếng thì cô đã ném bình nước trong tay cho anh, tháo mũ chụp lên đầu anh, một tay lôi anh ra ngoài rồi tự mình tiếp tục công việc còn dang dở.
Chuỗi động tác này liền mạch như nước chảy mây trôi, cứ như cô đã từng tập luyện qua rồi vậy.
VJ nhìn tình cảnh này đến ngây người.
Vừa rồi rõ ràng cô còn lười chảy thây, đến nhúc nhích cũng chẳng buồn nhích, sao bây giờ lại đến đây?
Tốc độ của Sơ Tranh nhanh hơn rất nhiều so với Tô Tửu, cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi lấy vật phẩm. Mà cô cũng chẳng thèm diễn loại cảm xúc vui sướng, khổ tận cam lai như mấy đội kia sau khi hoàn thành, làm xong cô chỉ bình thản quét mắt qua rồi ném hết đồ cho Tô Tửu.
Tô Tửu ôm đống vật phẩm, anh sờ sờ chiếc mũ trên đầu, quan tâm hỏi: “Cô có nóng không?”
“Tiếp theo.”
Tô Tửu: “???”
VJ: “???”
Tiếp theo đó, Sơ Tranh dùng tốc độ nhanh nhất lấy được toàn bộ trang bị, đến cả VJ cũng kinh sợ phát hãi.
Dù là giúp đỡ làm lụng hay chơi game thì cũng đều là trò vô cùng tiêu hao thể lực, khỏi phải nói đến việc còn phải phối hợp với quay phim, thế nhưng tất cả chẳng là vấn đề gì với cô gái trâu bò này cả.
Đúng là cô gái này đã không í ới gì thì thôi, vừa mới thể hiện ra đã làm người ta kinh hồn bạt vía!
Thế nên ngày thứ hai, trong khi mọi người vẫn còn đang cố gắng tìm trang bị thì Sơ Tranh đã ru rú trong nhà thôn dân được một ngày.
Đến ngày thứ ba, mọi người tập trung lại.
“Mạn Mạn, Tạ ảnh đế lợi hại ghê nha! Chưa gì đã tìm gần đủ rồi.” Phùng Kiều ghé vào bên người Liễu Mạn Mạn, biểu hiện tình cảm si mê với Tạ ảnh đế.
“Đương nhiên Tạ ảnh đế phải lợi hại rồi.” Đỗ Minh huýt sáo: “Chúng ta đâu thể so sánh với Tạ ảnh đế được.”
Liễu Mạn Mạn ngượng ngùng cười.
“Ai, các người có nhìn thấy Tô Tửu không?” Phùng Kiều nhớ đến thiếu niên kia nên chuyển đầu hỏi mọi người.
“Không có.”
Thôn này nói lớn cũng không lớn, hai ngày nay mọi người đều đã từng chạm mặt nhau, thế nhưng lại không có gặp Tô Tửu và Sơ Tranh.
“Lẽ nào hai người họ không tham gia?”
“Không thể nào, điểm đến tiếp theo ở trên núi, nếu không có trang bị thì làm sao mà sống nổi?”
“Đúng vậy. Ai, hai ngày nay mệt chết tôi rồi, lúc phải huấn luyện quân sự cũng không đến mức mệt như thế đâu.”
“Cố Sơ Tranh kia... Khẳng định là bị người ta bao nuôi rồi, tôi nghe nói trước kia thì cô ta chỉ toàn đóng diễn viên quần chúng, hơn nữa còn phải thuê nhà để sống.” Phùng Kiều kéo Ngụy Quân cùng Đỗ Minh nói chuyện bát quái: “Lần này nếu như cô ta có thể lấy được trang bị, vậy thì chỉ có thể là ekip chương trình đã thiên vị mà thôi!”
Phùng Kiều đang phổ cập tri thức cho mấy người kia về việc Sơ Tranh đi cửa sau, thì chợt thấy từ đằng xa có một đám người đang đi về phía này, cô ta cũng ngừng lại rồi nhìn về bên đó.
Sơ Tranh đeo một cái ba lô cao bằng nửa người, tất cả đống trang bị lỉnh kỉnh nặng như vậy mà ở trong tay cô lại nhìn nhẹ như bông, chẳng thấy có nửa điểm nhọc nhằn.
Tô Tửu ôm một cái túi con con, ngoan ngoãn đi theo bên người cô.
Hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu là sao.
Liễu Mạn Mạn nheo mắt nhìn, quả nhiên hai người họ có đầy đủ trang bị... Cô ta liếc nhìn lại về phía Phùng Kiều, thấy sắc mặt Phùng Kiều không tốt một tí nào, ý cười bên khóe miệng ẩn ẩn hiện ra.
Hai ngày nay cô ta chạm mặt Phùng Kiều hai lần, lúc nghỉ ngơi cũng có tán gẫu qua, nên cô ta biết có thể “trông chờ” ở Phùng Kiều những gì.
“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ!” Đạo diễn vỗ vỗ tay: “Tiếp theo chúng ta đi lên núi thôi.”
“Đạo diễn!” Phùng Kiều đứng ra, chỉ vào Sơ Tranh chất vấn: “Trang bị của cô ta là làm sao có được?”
“Trang bị đều phải thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ từ thôn dân hoặc từ trò chơi mà lấy được.” Đạo diễn nói.
“Vậy sao chúng tôi làm nhiệm vụ trong thôn mà không có gặp cô ta?” Phùng Kiều không tin.
“Ngay ngày đầu tiên cô Cố đã lấy được đầy đủ trang bị rồi.” Đạo diễn nói: “Còn vấn đề gì nữa không?”
Mọi người: “...”
“Làm sao có thể?!” Hai ngày qua bọn họ mệt gần chết mà mới tìm được có chút ít trang bị, mà lại vẫn còn vài thứ không tìm nổi nữa là.
Làm sao cô ta có thể tìm được đủ chỉ trong có một ngày?
Đến cả Tạ Chu cũng phải tốn hai ngày mới tìm được đủ trang bị.
“Ekip chương trình làm việc đều công bằng rõ ràng, sẽ không thiên vị bất kì người nào.” Đạo diễn đã bắt đầu không vui, lời của Phùng Kiều không phải là nghi ngờ tổ chương trình của họ chơi luật ngầm bẩn thỉu sau lưng sao?
“Nhưng mà...”
“Phùng Kiều, đừng nói nữa.” Ngụy Quân kéo cô ta lại, hạ thấp giọng: “Hiện tại không nên đắc tội với đạo diễn, đến lúc phát chương trình, nếu như cô ta thật sự được tổ chương trình thiên vị thì tất sẽ có người mắng chửi.”
“Dựa vào đâu chứ!”
“Được rồi.”
Phùng Kiều không cam lòng trừng trừng nhìn Sơ Tranh.
-
Đường lên núi cũng cần mọi người tự mình mang trang bị lên, Sơ Tranh cùng Tô Tửu rớt ở phía sau, có điều xét về tình trạng của đội ngũ thì những người còn lại đều có vẻ khá mệt mỏi.
Lên được đến núi thì hầu hết mọi người cũng đều đã mệt đến rũ xác.
“Tốt nhất mọi người nên dựng xong lều trước khi trời tối nhé.” Đạo diễn nhắc nhở: “Đội nào dựng lều xong đầu tiên sẽ nhận được bữa tối phong phú ngon lành nha.”
Các đội kêu rên cảm thán, nhưng vì chẳng ai muốn ngủ ngoài trời vào ban đêm, lại còn sức mạnh từ bữa tối, nên cuối cùng ai cũng gắng sức dựng lều.
Tô Tửu tìm một bãi đất trống, anh lấy đồ ra rồi bắt đầu công cuộc dựng lều.
Những nghệ sĩ này thường được nuông chiều từ bé, không mấy người sẽ biết dựng lều cắm trại nên tình cảnh lại hỗn loạn thêm lần nữa.
Sơ Tranh chỉ ngồi một bên xem Tô Tửu giày vò cái lều, anh đã làm đến nửa ngày mà chẳng cái gì ra cái gì nên đành hướng về phía Sơ Tranh cầu cứu.
【 Chị gái nhỏ à, người tốt người tốt, mau làm người tốt a. 】 Vương Giả lập tức hiện hồn nhắc nhở.
Sơ Tranh hít sâu, cô đứng dậy kéo anh ra rồi thành thạo dựng lều, hành động lưu loát của cô làm mấy đội khác cũng phải ngạc nhiên kinh hô.
“Hừ, có gì đặc biệt đâu!” Phùng Kiều khinh bỉ xì một tiếng, tiếp tục vò nát lều vải của cô ta.
Những người còn lại nhìn vài lần rồi cũng tản đi.
Đội thứ hai dựng xong lều là Tạ Chu, Liễu Mạn Mạn đã có kinh nghiệm bèn lập tức đi hỗ trợ cho những người khác.
Cuối cùng các đội đều đã dựng xong lều của mình, đội của Sơ Tranh được phần thưởng là bữa tối đầy đủ, những người còn lại chỉ có thể tự nghĩ biện pháp mà lấp đầy bụng.
Ekip chương trình kết thúc việc quay phim của ngày hôm nay, Sơ Tranh ngồi trước lều, cô cầm một cành cây ở trong tay, lúc có lúc không gõ gõ trên mặt đất.
Tô Tửu bỗng tiến đến ngồi xếp bằng bên cạnh: “Hình như cái gì cô cũng biết?”
Cành cây dừng ở trên mặt đất chừng một giây, cô nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”
Sao lấp lánh đầy trời, gió đêm lướt qua bãi cỏ gây nên tiếng xào xạc nhè nhẹ.
Tô Tửu vân vê ngón tay mấy lần mới dám hỏi: “Cố tổng, tôi có một vấn đề.”
“Nói.”
“Sao cô lại muốn lăng xê tôi?”
“Để anh cảm thấy tôi là người tốt.” Sơ Tranh xoay cổ tay, chĩa cành cây về phía anh: “Tôi là người tốt sao?”
Tô Tửu: “...”
Nào có ai lại trực tiếp hỏi người khác xem chính mình có phải người tốt hay không chứ?
Câu chuyện phiếm có vẻ khó tiếp tục, Tô Tửu sờ sờ cổ: “Tôi... vào nghỉ ngơi trước.”
Sơ Tranh nhìn anh tiến vào lều vải rồi thu tầm mắt lại, cô chống cằm nhìn vô định vào đống lửa trại phía xa xa.
======================
_(:зゝ∠)_
Team vẫn liên tục tuyển Editor và Beta mới nha các thím:3
Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình nha
24/09/208 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.