Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 48: Nữ thần quốc dân (17)
Mặc Linh
17/10/2018
Editor: GameSo_BBB thành viên mới của Giáo hội sân si bọn mình ~ các thím cho tràng vỗ tay cổ vũ nhoa~
Beta: tuyetvoi_ (Ta không muốn làm beta (*”Д`*))
Sa Nhi - Shadowysady (Ta đã về và chỉnh sửa râu ria ahihi:3 Chủ yếu là up ảnh đẹp đẹp vào chương (๑˃̵ᴗ˂̵))
——————
[ Trường Tương Ức: Đây chẳng phải là chứng cứ mà các người muốn à? Nhìn đi, ảnh chụp cũng có, lại còn là một người đàn ông già khắm đến như vậy, chậc chậc chậc... ]
[ Cầm Kiếm Đi Ngàn Dặm: Lão già hom hem thế kia... khẩu vị này cũng quá nặng rồi. Nếu là một người đẹp trai thì ít ra tôi còn có thể chấp nhận nổi. ]
[ Chợt Nghe Trên Bờ Tiếng Đạp Ca*: Ha ha ha, bằng vào xuất thân kia của Sơ Tranh, không leo lên giường người ta thì liệu có phim mà quay chắc? Đừng làm tôi cười sặc chết. ]
*Đạp ca: một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát.
Bên dưới còn một loạt các loại bình luận khó nghe.
Dù sao fan hâm mộ của Sơ Tranh cũng chưa nhiều, sức lực đáp trả cũng không lớn. Thành ra một đòn này đánh vào làm cho phần bình luận đa phần đều là mắng nhiếc, chửi rủa.
Mọi người cũng chỉ là theo phong trào, thật ra đầu đuôi tai nheo của câu chuyện có ra làm sao, có khi bọn họ cũng chẳng rõ. Dù sao thì cũng là hùa theo đám đông, ai biết là ai mà trách được.
Sơ Tranh lướt lướt đống bình luận, vừa uống sữa tươi vừa cực kỳ nghiêm túc thưởng thức tấm ảnh chụp.
Cái này cũng quá xấu rồi!
Thứ nghiệt súc nào làm đây!!
【 Chị gái nhỏ, có tức hay không, có muốn tiêu tiền hay chưa? Tiêu tiền có thể làm lòng người mát mẻ bình tĩnh đó nha~ 】
Sơ Tranh sờ đến dao trên mặt bàn: “Ta muốn đi diệt trừ quân súc sinh này.”
【...... 】 Chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì tại sao cứ phải dùng bạo lực làm gì vậy!! Chúng ta hòa bình thân thiện, luôn tích cực lạc quan tiến về phía trước không được sao?
Vương Giả tận tình khuyên nhủ Sơ Tranh, còn phát nhiệm vụ để cô bình tĩnh lại một chút -- Quan trọng nhất là làm nhiệm vụ thì không có thời gian đi làm nghẻo người khác nữa a~
-
“Chị Tuyết Vân, màu son môi này rất hợp với chị đó.”
Cao Tuyết Vân thần sắc hồng hào, cười vô cùng sáng lạn, bên cạnh đều là chị em của cô ta -- hay còn gọi là tùy tùng.
“Các cô thích gì cứ chọn đi, đơn hàng tính vào tôi.” Cao Tuyết Vân hôm nay vui vẻ, ra tay cũng hào phóng.
“Chị Tuyết Vân hôm nay có chuyện gì vui vậy?” Có người hiếu kỳ hỏi.
Cao Tuyết Vân thưởng thức son môi trong tay, cười một cách bí hiểm: “Có kẻ không thể may mắn cả đời được nữa rồi.”
Mọi người nhìn nhau vài lần, không hiểu đây là ý gì.
Ánh mắt Cao Tuyết Vân đột nhiên quét ra bên ngoài, chân mày cô ta cau lại, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Chị Tuyết Vân, chị đi đâu vậy?”
Sau lưng vang lên tiếng í ới của đám chị em, nhưng đều không thể làm Cao Tuyết Vân quay đầu lại.
Cao Tuyết Vân thấy người phía trước tiến vào một cửa hàng, cô ta đứng ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, lúc này mới ưỡn thẳng sống lưng đi vào.
“Cao tiểu thư.”
“Cao tiểu thư, mời vào.”
Đây là một nhãn hiệu quần áo cao cấp, Cao Tuyết Vân là khách quen ở nơi đây, cô ta vòng tay trước ngực, giẫm giày cao gót khí thế khinh người bước tới.
“Cái loại người dơ dáy như này mà cũng mời vào trong, các người phải cẩn thận vào.”
Nhân viên bán hàng nghe xong nhưng vẫn không hiểu được, nhưng nhìn theo ánh mắt Cao Tuyết Vân liếc sang thì lập tức hiểu ra, cô là đang nói người nữ sinh kia.
Sơ Tranh đang cầm theo một bộ quần áo, đưa cho nhân viên, Cao Tuyết Vân thế nhưng lại đi thẳng tới, cướp lấy bộ quần áo: “Gói lại, tôi mua.”
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn cô ta một cái, chẳng phản ứng gì mà ngược lại còn cầm lên một bộ đồ khác.
Cao Tuyết Vân lần nữa đoạt lấy, ném cho nhân viên bán hàng: “Gói kỹ.”
Sơ Tranh cầm bộ nào, cô ta giật bộ đấy.
Sơ Tranh sờ cổ tay, quay người lại, thoăn thoắt gỡ xuống toàn bộ quần áo trên kệ, rồi nện tất tần tật đống quần áo lên người Cao Tuyết Vân.
“Ah...”
Cao Tuyết Vân đột nhiên bị cả đống đồ đè lên người, quần áo che kín hết tầm nhìn. Cô ta bối rối chưa biết làm sao, chân cũng liêu xiêu rồi nghiêng một cái, ngã ập xuống.
Sơ Tranh lại vứt thêm một đống nữa lên trên người cô ta, còn khom người đè cô ta xuống, không để cho đứng dậy.
Vương Bát Đản chỉ định cô đến chỗ này, quả nhiên là chẳng có gì hay ho mà.
Nhân viên bán hàng ở bên kia đều bị hành động của Sơ Tranh dọa cho sững sờ.
Đây là kỹ năng gì thế?
Trong mắt Cao Tuyết Vân tóe lửa giận, gào rống lên: “Cố Sơ Tranh, cô dám làm như thế với tôi?! Buông tôi ra, cô dám động đến một cọng tóc của tôi, thì tôi cam đoan sẽ không để cô rời khỏi được nơi này.”
“Muốn nữa không?” Sơ Tranh lạnh lùng hỏi.
“Cố Sơ Tranh, mau thả tôi ra.”
“Còn muốn hay không?” Sơ Tranh nắm lấy tay cô ta rồi bẻ vặn.
Cao Tuyết Vân cảm giác tay mình như sắp gãy đến nơi rồi, đau đến nỗi cả khuôn mặt đều nhăn nhúm dữ tợn.
“Đau... Đau quá, thả tao ra... Thả tao ra... Nhanh kéo con điên này ra cho tôi!!” Câu cuối là hét lên với nhân viên bán hàng.
Cả người Sơ Tranh đều như viết ra hai chữ “hung thần”, nhân viên nào dám tiến đến nữa.
“Tôi hỏi cô còn muốn hay không?”
Cao Tuyết Vân đau đến không chịu nổi, lại không có người nào dám giúp, cô ta đâu còn dám già mồm. Nằm bẹp trong một đống quần áo, chật vật lắc đầu: “Không... Không muốn nữa.”
Sơ Tranh buông cô ta ra, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Cô dám thuê người bao nuôi tôi, thế sao còn chưa đưa người đến thế?” Diễn trò thì phải diễn cho đủ bộ có biết không? Không biết chuyên nghiệp là gì à!
Cao Tuyết Vân ôm lấy cánh tay cứng đờ của mình, nghe thấy những lời này của Sơ Tranh thì sợ đến mức run rẩy.
Cô... cô ta làm sao biết được?
Chuyện lần này ồn ào lớn đến vậy, sao có thể không liên quan đến Cao Tuyết Vân.
Sơ Tranh dám đoạt người cô ta nhìn trúng, đã đắc tội lại còn còn rêu rao như vậy, đây là đáng đời cô ta.
Cao Tuyết Vân bủn rủn sợ sệt: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Cao Tuyết Vân tìm thuỷ quân, lại còn tìm cả đại thần Photoshop, nhìn tấm ảnh tuyệt đối không nhận ra được đây là ảnh chỉnh sửa, chuyện này có thể ồn ã lớn đến thế đều nhờ có cô ta đứng đằng sau sai khiến.
Cao Tuyết Vân cũng muốn tìm tin tức dơ bẩn thật của Sơ Tranh, nhưng cô ta lại không tra ra được bất kì điều gì.
Chuyện trên internet, cho dù là thật hay giả, thì cứ có nhiều người nói cũng ắt sẽ trở thành sự thật mấy hồi.
Cao Tuyết Vân chỉ cần mua nhiều thủy quân, làm ít bằng chứng như thật rồi duy trì tin đồn, thế là Sơ Tranh sẽ thành loại người bị bao nuôi hèn mạt, thêm mắm dặm muối ít chiêu trò nữa, còn không chơi chết được sao?
Cao Tuyết Vân quả là đã vạch ra được kế hoạch tỉ mỉ chu toàn.
Nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ nổi, vị nhân vật chính trong kế hoạch này lại chẳng đi theo kịch bản tí nào, đã vậy còn biết hết tất cả.
Là ai đã bán đứng cô?
Sơ Tranh đứng vậy, đi đến cầm đống quần áo đang treo, một mạch quăng hết lên người Cao Tuyết Vân, phất tay, “Tính tiền.”
Cao Tuyết Vân: “...”
Cao Tuyết Vân nhìn Sơ Tranh rời đi, ngay sau đó có mấy người vệ sĩ mặc đồ đen tiến đến. Tính cả cô cùng đống quần áo, tất cả đều bị ném văng ra khỏi trung tâm thương mại.
Cao Tuyết Vân chật vật dựa vào đống quần áo xa hoa, chịu đựng mọi ánh mắt dò xét của người đến người đi nơi trung tâm thương mại.
Cô ta lớn đến nhường này thế nhưng chưa bao giờ phải chật vật giống như lúc này.
Cố Sơ Tranh...
Cố Sơ Tranh! Đã đoạt người, bây giờ còn dám nhục nhã cô ta đến vậy!
-
Cao Tuyết Vân còn đang nghĩ xem làm sao để đối phó với Sơ Tranh, thì trên mạng đột nhiên có tin tức.
# Tình nhân đêm dạ hội của thiên kim nhà họ Cao, nghi ngờ là một người đàn ông đã có vợ#
# Thiên kim nhà họ Cao làm Tiểu Tam #
Tin tức này trong nháy mắt đã đè xuống tin bao nuôi của Sơ Tranh mà bước lên đầu hotsearch.
Cao gia là gia tộc như thế nào chứ? Chính là đại gia tộc danh dự uy tín, đột nhiên xuất hiện tin tức gièm pha xấu mặt như vậy, làm sao không mất mặt cho được?
Cao Tuyết Vân ngây cả người, đặc biệt là khi trông thấy tấm ảnh chụp kia, cô ta chợt có cảm giác như mình đã nhìn thấy quỷ.
Cô nhớ rõ người đàn ông này...
Hắn là một trong vô số bạn trai của cô, nhưng hắn ta làm gì có vợ thì cô sao lại thành Tiểu Tam được? Nhẽ hắn nói láo!
Cao Tuyết Vân muốn giải thích, nhưng mà chính tên đàn ông trong cuộc lại đăng đàn giải thích, tất cả là do Cao Tuyết Vân lợi dụng bản thân là người có tiền, cô ta bức bách rồi còn uy hiếp hắn.
Cao Tuyết Vân lập tức trở thành đối tượng bị cả cộng đồng mạng chửi rủa.
Nếu như bên nam tự nguyện thì còn có thể nói hắn leo lên Cao Tuyết Vân, nhưng người ta không muốn, Cao Tuyết Vân lại dùng tiền dùng quyền ức hiếp.
Tiếp đó có không ít người không ngừng vạch trần, đem cuộc sống mục rữa thối nát của Cao Tuyết Vân phơi bày ra ánh sáng.
Kể cả chuyện bị bao nuôi của Sơ Tranh cũng bị người khác đào lại, chứng thực tất cả là do Cao Tuyết Vân nhúng tay sau lưng, thành ra Sơ Tranh lập tức thu hoạch được một đống fan đồng tình, thành công tẩy trắng.
“Cha, cha, cha mau sai người đè những tin này xuống giúp con!!”
“Bình thường cha đều mặc kệ con ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, nên bây giờ con muốn lên trời luôn rồi đúng không!” Cha Cao tức giận đến suýt thì lên cơn đau tim: “Con còn ép buộc người ta? Con muốn tìm kiểu đàn ông gì mà chẳng có? Lại đi ép một người đàn ông đã có vợ làm gì hả? Con còn có đầu óc hay không!”
~~~~~
Bạn beta chăm chỉ của Giáo hội đã bỏ lại dàn chị em độc thân quý”s tộc”s để đi rắc cẩu lương toàn thế giới rồi (*”ー`*)
Nên tạm thời mình sẽ beta thay khoảng 1 tuần. Ban ngày mình không rảnh, nên có lẽ sẽ đăng chương vào khoảng 23h đêm -> 1h sáng.( Trong khoảng đó)
Mỗi ngày 1 chương nhé!
Mọi người ngủ ngon ^^
Vời!
Tuyệt Thị Vời! Đăng bởi: admin
Beta: tuyetvoi_ (Ta không muốn làm beta (*”Д`*))
Sa Nhi - Shadowysady (Ta đã về và chỉnh sửa râu ria ahihi:3 Chủ yếu là up ảnh đẹp đẹp vào chương (๑˃̵ᴗ˂̵))
——————
[ Trường Tương Ức: Đây chẳng phải là chứng cứ mà các người muốn à? Nhìn đi, ảnh chụp cũng có, lại còn là một người đàn ông già khắm đến như vậy, chậc chậc chậc... ]
[ Cầm Kiếm Đi Ngàn Dặm: Lão già hom hem thế kia... khẩu vị này cũng quá nặng rồi. Nếu là một người đẹp trai thì ít ra tôi còn có thể chấp nhận nổi. ]
[ Chợt Nghe Trên Bờ Tiếng Đạp Ca*: Ha ha ha, bằng vào xuất thân kia của Sơ Tranh, không leo lên giường người ta thì liệu có phim mà quay chắc? Đừng làm tôi cười sặc chết. ]
*Đạp ca: một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát.
Bên dưới còn một loạt các loại bình luận khó nghe.
Dù sao fan hâm mộ của Sơ Tranh cũng chưa nhiều, sức lực đáp trả cũng không lớn. Thành ra một đòn này đánh vào làm cho phần bình luận đa phần đều là mắng nhiếc, chửi rủa.
Mọi người cũng chỉ là theo phong trào, thật ra đầu đuôi tai nheo của câu chuyện có ra làm sao, có khi bọn họ cũng chẳng rõ. Dù sao thì cũng là hùa theo đám đông, ai biết là ai mà trách được.
Sơ Tranh lướt lướt đống bình luận, vừa uống sữa tươi vừa cực kỳ nghiêm túc thưởng thức tấm ảnh chụp.
Cái này cũng quá xấu rồi!
Thứ nghiệt súc nào làm đây!!
【 Chị gái nhỏ, có tức hay không, có muốn tiêu tiền hay chưa? Tiêu tiền có thể làm lòng người mát mẻ bình tĩnh đó nha~ 】
Sơ Tranh sờ đến dao trên mặt bàn: “Ta muốn đi diệt trừ quân súc sinh này.”
【...... 】 Chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì tại sao cứ phải dùng bạo lực làm gì vậy!! Chúng ta hòa bình thân thiện, luôn tích cực lạc quan tiến về phía trước không được sao?
Vương Giả tận tình khuyên nhủ Sơ Tranh, còn phát nhiệm vụ để cô bình tĩnh lại một chút -- Quan trọng nhất là làm nhiệm vụ thì không có thời gian đi làm nghẻo người khác nữa a~
-
“Chị Tuyết Vân, màu son môi này rất hợp với chị đó.”
Cao Tuyết Vân thần sắc hồng hào, cười vô cùng sáng lạn, bên cạnh đều là chị em của cô ta -- hay còn gọi là tùy tùng.
“Các cô thích gì cứ chọn đi, đơn hàng tính vào tôi.” Cao Tuyết Vân hôm nay vui vẻ, ra tay cũng hào phóng.
“Chị Tuyết Vân hôm nay có chuyện gì vui vậy?” Có người hiếu kỳ hỏi.
Cao Tuyết Vân thưởng thức son môi trong tay, cười một cách bí hiểm: “Có kẻ không thể may mắn cả đời được nữa rồi.”
Mọi người nhìn nhau vài lần, không hiểu đây là ý gì.
Ánh mắt Cao Tuyết Vân đột nhiên quét ra bên ngoài, chân mày cô ta cau lại, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Chị Tuyết Vân, chị đi đâu vậy?”
Sau lưng vang lên tiếng í ới của đám chị em, nhưng đều không thể làm Cao Tuyết Vân quay đầu lại.
Cao Tuyết Vân thấy người phía trước tiến vào một cửa hàng, cô ta đứng ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, lúc này mới ưỡn thẳng sống lưng đi vào.
“Cao tiểu thư.”
“Cao tiểu thư, mời vào.”
Đây là một nhãn hiệu quần áo cao cấp, Cao Tuyết Vân là khách quen ở nơi đây, cô ta vòng tay trước ngực, giẫm giày cao gót khí thế khinh người bước tới.
“Cái loại người dơ dáy như này mà cũng mời vào trong, các người phải cẩn thận vào.”
Nhân viên bán hàng nghe xong nhưng vẫn không hiểu được, nhưng nhìn theo ánh mắt Cao Tuyết Vân liếc sang thì lập tức hiểu ra, cô là đang nói người nữ sinh kia.
Sơ Tranh đang cầm theo một bộ quần áo, đưa cho nhân viên, Cao Tuyết Vân thế nhưng lại đi thẳng tới, cướp lấy bộ quần áo: “Gói lại, tôi mua.”
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn cô ta một cái, chẳng phản ứng gì mà ngược lại còn cầm lên một bộ đồ khác.
Cao Tuyết Vân lần nữa đoạt lấy, ném cho nhân viên bán hàng: “Gói kỹ.”
Sơ Tranh cầm bộ nào, cô ta giật bộ đấy.
Sơ Tranh sờ cổ tay, quay người lại, thoăn thoắt gỡ xuống toàn bộ quần áo trên kệ, rồi nện tất tần tật đống quần áo lên người Cao Tuyết Vân.
“Ah...”
Cao Tuyết Vân đột nhiên bị cả đống đồ đè lên người, quần áo che kín hết tầm nhìn. Cô ta bối rối chưa biết làm sao, chân cũng liêu xiêu rồi nghiêng một cái, ngã ập xuống.
Sơ Tranh lại vứt thêm một đống nữa lên trên người cô ta, còn khom người đè cô ta xuống, không để cho đứng dậy.
Vương Bát Đản chỉ định cô đến chỗ này, quả nhiên là chẳng có gì hay ho mà.
Nhân viên bán hàng ở bên kia đều bị hành động của Sơ Tranh dọa cho sững sờ.
Đây là kỹ năng gì thế?
Trong mắt Cao Tuyết Vân tóe lửa giận, gào rống lên: “Cố Sơ Tranh, cô dám làm như thế với tôi?! Buông tôi ra, cô dám động đến một cọng tóc của tôi, thì tôi cam đoan sẽ không để cô rời khỏi được nơi này.”
“Muốn nữa không?” Sơ Tranh lạnh lùng hỏi.
“Cố Sơ Tranh, mau thả tôi ra.”
“Còn muốn hay không?” Sơ Tranh nắm lấy tay cô ta rồi bẻ vặn.
Cao Tuyết Vân cảm giác tay mình như sắp gãy đến nơi rồi, đau đến nỗi cả khuôn mặt đều nhăn nhúm dữ tợn.
“Đau... Đau quá, thả tao ra... Thả tao ra... Nhanh kéo con điên này ra cho tôi!!” Câu cuối là hét lên với nhân viên bán hàng.
Cả người Sơ Tranh đều như viết ra hai chữ “hung thần”, nhân viên nào dám tiến đến nữa.
“Tôi hỏi cô còn muốn hay không?”
Cao Tuyết Vân đau đến không chịu nổi, lại không có người nào dám giúp, cô ta đâu còn dám già mồm. Nằm bẹp trong một đống quần áo, chật vật lắc đầu: “Không... Không muốn nữa.”
Sơ Tranh buông cô ta ra, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Cô dám thuê người bao nuôi tôi, thế sao còn chưa đưa người đến thế?” Diễn trò thì phải diễn cho đủ bộ có biết không? Không biết chuyên nghiệp là gì à!
Cao Tuyết Vân ôm lấy cánh tay cứng đờ của mình, nghe thấy những lời này của Sơ Tranh thì sợ đến mức run rẩy.
Cô... cô ta làm sao biết được?
Chuyện lần này ồn ào lớn đến vậy, sao có thể không liên quan đến Cao Tuyết Vân.
Sơ Tranh dám đoạt người cô ta nhìn trúng, đã đắc tội lại còn còn rêu rao như vậy, đây là đáng đời cô ta.
Cao Tuyết Vân bủn rủn sợ sệt: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Cao Tuyết Vân tìm thuỷ quân, lại còn tìm cả đại thần Photoshop, nhìn tấm ảnh tuyệt đối không nhận ra được đây là ảnh chỉnh sửa, chuyện này có thể ồn ã lớn đến thế đều nhờ có cô ta đứng đằng sau sai khiến.
Cao Tuyết Vân cũng muốn tìm tin tức dơ bẩn thật của Sơ Tranh, nhưng cô ta lại không tra ra được bất kì điều gì.
Chuyện trên internet, cho dù là thật hay giả, thì cứ có nhiều người nói cũng ắt sẽ trở thành sự thật mấy hồi.
Cao Tuyết Vân chỉ cần mua nhiều thủy quân, làm ít bằng chứng như thật rồi duy trì tin đồn, thế là Sơ Tranh sẽ thành loại người bị bao nuôi hèn mạt, thêm mắm dặm muối ít chiêu trò nữa, còn không chơi chết được sao?
Cao Tuyết Vân quả là đã vạch ra được kế hoạch tỉ mỉ chu toàn.
Nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ nổi, vị nhân vật chính trong kế hoạch này lại chẳng đi theo kịch bản tí nào, đã vậy còn biết hết tất cả.
Là ai đã bán đứng cô?
Sơ Tranh đứng vậy, đi đến cầm đống quần áo đang treo, một mạch quăng hết lên người Cao Tuyết Vân, phất tay, “Tính tiền.”
Cao Tuyết Vân: “...”
Cao Tuyết Vân nhìn Sơ Tranh rời đi, ngay sau đó có mấy người vệ sĩ mặc đồ đen tiến đến. Tính cả cô cùng đống quần áo, tất cả đều bị ném văng ra khỏi trung tâm thương mại.
Cao Tuyết Vân chật vật dựa vào đống quần áo xa hoa, chịu đựng mọi ánh mắt dò xét của người đến người đi nơi trung tâm thương mại.
Cô ta lớn đến nhường này thế nhưng chưa bao giờ phải chật vật giống như lúc này.
Cố Sơ Tranh...
Cố Sơ Tranh! Đã đoạt người, bây giờ còn dám nhục nhã cô ta đến vậy!
-
Cao Tuyết Vân còn đang nghĩ xem làm sao để đối phó với Sơ Tranh, thì trên mạng đột nhiên có tin tức.
# Tình nhân đêm dạ hội của thiên kim nhà họ Cao, nghi ngờ là một người đàn ông đã có vợ#
# Thiên kim nhà họ Cao làm Tiểu Tam #
Tin tức này trong nháy mắt đã đè xuống tin bao nuôi của Sơ Tranh mà bước lên đầu hotsearch.
Cao gia là gia tộc như thế nào chứ? Chính là đại gia tộc danh dự uy tín, đột nhiên xuất hiện tin tức gièm pha xấu mặt như vậy, làm sao không mất mặt cho được?
Cao Tuyết Vân ngây cả người, đặc biệt là khi trông thấy tấm ảnh chụp kia, cô ta chợt có cảm giác như mình đã nhìn thấy quỷ.
Cô nhớ rõ người đàn ông này...
Hắn là một trong vô số bạn trai của cô, nhưng hắn ta làm gì có vợ thì cô sao lại thành Tiểu Tam được? Nhẽ hắn nói láo!
Cao Tuyết Vân muốn giải thích, nhưng mà chính tên đàn ông trong cuộc lại đăng đàn giải thích, tất cả là do Cao Tuyết Vân lợi dụng bản thân là người có tiền, cô ta bức bách rồi còn uy hiếp hắn.
Cao Tuyết Vân lập tức trở thành đối tượng bị cả cộng đồng mạng chửi rủa.
Nếu như bên nam tự nguyện thì còn có thể nói hắn leo lên Cao Tuyết Vân, nhưng người ta không muốn, Cao Tuyết Vân lại dùng tiền dùng quyền ức hiếp.
Tiếp đó có không ít người không ngừng vạch trần, đem cuộc sống mục rữa thối nát của Cao Tuyết Vân phơi bày ra ánh sáng.
Kể cả chuyện bị bao nuôi của Sơ Tranh cũng bị người khác đào lại, chứng thực tất cả là do Cao Tuyết Vân nhúng tay sau lưng, thành ra Sơ Tranh lập tức thu hoạch được một đống fan đồng tình, thành công tẩy trắng.
“Cha, cha, cha mau sai người đè những tin này xuống giúp con!!”
“Bình thường cha đều mặc kệ con ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, nên bây giờ con muốn lên trời luôn rồi đúng không!” Cha Cao tức giận đến suýt thì lên cơn đau tim: “Con còn ép buộc người ta? Con muốn tìm kiểu đàn ông gì mà chẳng có? Lại đi ép một người đàn ông đã có vợ làm gì hả? Con còn có đầu óc hay không!”
~~~~~
Bạn beta chăm chỉ của Giáo hội đã bỏ lại dàn chị em độc thân quý”s tộc”s để đi rắc cẩu lương toàn thế giới rồi (*”ー`*)
Nên tạm thời mình sẽ beta thay khoảng 1 tuần. Ban ngày mình không rảnh, nên có lẽ sẽ đăng chương vào khoảng 23h đêm -> 1h sáng.( Trong khoảng đó)
Mỗi ngày 1 chương nhé!
Mọi người ngủ ngon ^^
Vời!
Tuyệt Thị Vời! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.