Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 40: Nữ thần quốc dân (9)
Mặc Linh
17/10/2018
Edit: Aya Shinta - ayashinta
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Cao Tuyết Vân phải nhập viện, tuy bị thương không nặng nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể ra viện được
Sơ Tranh là người trong cuộc nên bị gọi đi lấy lời khai, nhưng cô vốn chẳng hề làm gì cả, cứ coi như trước đó cô có động thủ đối với Cao Tuyết Vân thì cũng chỉ tính là tự vệ.
Xe do Cao Tuyết Vân tự mình mở, người lái xe đâm vào cột điện cũng là bản thân cô ta.
Cột điện đổ xuống thì cũng chỉ có thể xem như là chuyện ngoài ý muốn.
Căn bản Cao Tuyết Vân không có lý do lý trấu gì để bắt thóp Sơ Tranh, cô ta chỉ có thể uất ức nhận thiệt thòi về mình.
“Khốn kiếp!”
Cao Tuyết Vân ở trong phòng bệnh phát tiết giận dữ, trợ lý cá nhân ở bên cạnh đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Đi tra cho tôi xem con tiện nhân kia là ai!!” Cao Tuyết Vân quay ngoắt lại rống với trợ lý.
Trợ lý khúm núm đáp một tiếng, nhân cơ hội này rời khỏi phòng bệnh.
Bởi vì cảnh sát bên kia đã lấy khẩu cung và lưu lại tư liệu, nên trợ lý nhanh chóng tra được thông tin về Sơ Tranh.
Cao Tuyết Vân lật chỗ tài liệu lên, liên tục cười lạnh.
“Một diễn viên hạng bét[1] chỉ hơn được chân chạy vặt mà cũng dám đối nghịch với tôi.” Còn Tô Tửu, thế mà cô ta lại dám sờ đến anh.
([1] Nguyên văn: 十八线 - 18 tuyến: ý chỉ một người hoàn toàn ko có chút danh tiếng, ném ở ngoài đường thì cũng chẳng khác gì người bình thường)
Cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta!
Cố Sơ Tranh sao?
Chờ đó cho tôi!
“Ôi... Đau quá, nhanh gọi bác sĩ tới đây, gọi bác sĩ!!”
Trợ lý riêng túa mồ hôi lạnh chạy vèo ra ngoài, khẩn cấp gọi bác sĩ đến để “chia sẻ” lửa giận của Cao Tuyết Vân.
-
Ở một nơi khác.
“Xin chào, xin hỏi là Tô Tửu - Tô tiên sinh có phải không?”
Tô Tửu nhìn người đàn ông ăn bận âu phục giày da, đeo mắt kính gọng vàng trước mặt, có chút không hiểu ra sao nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
“Xin chào, tôi là Bùi Vũ, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là người đại diện của cậu.”
Tô Tửu sững sờ: “Người đại diện? Công ty đổi người đại diện cho tôi sao?”
Cái tên Bùi Vũ này nghe hơi quen tai... Tô Tửu cố suy nghĩ lại nhưng vẫn nghĩ không ra.
Bùi Vũ đẩy mắt kính rồi nói: “Tôi không phải người đại diện bên giải trí Tinh Diệu.”
Tô Tửu càng đờ ra, lát sau anh cau mày, cảnh giác hỏi: “Vậy anh là...?”
Bùi Vũ lễ độ cười nói: “Tô tiên sinh không định mời tôi vào nhà nói chuyện sao?”
Tô Tửu chần chừ, rồi mới nghiêng người tránh ra: “Mời vào.”
Bùi Vũ quan sát căn phòng của cậu, trong lòng cũng hơi ái ngại, quả thật anh chưa bao giờ dẫn dắt một nghệ sĩ có hoàn cảnh sa sút đến thế.
“Tôi đã xem qua tác phẩm của Tô tiên sinh, rất có linh khí, diễn xuất cũng không tồi. Nếu như không phải Tinh Diệu đóng băng cậu thìhẳn cậu đã nổi tiếng khắp đại giang nam bắc từ lâu rồi.”
Bùi Vũ chọn một chỗ ngồi xuống.
Tô Tửu rót nước cho anh, khi nghe vậy thì cười bất đắc dĩ: “Kẻ không quyền không thế như tôi, thì làm gì được đây.”
Bùi Vũ không phủ nhận.
Đây quả thật là điều kiện quan trọng đầu tiên.
“Tôi có một vấn đề muốn hỏi Tô tiên sinh.”
Tô Tửu gật đầu.
“Tại sao cậu muốn vào giới giải trí?”
Hàng mi của Tô Tửu rung động, anh đối diện với tầm mắt của Bùi Vũ, chậm rãi nói: “Tôi thích diễn xuất.”
Đây là ước mơ của anh.
Đáng tiếc...
Giấc mơ cũng không thể bù nổi hiện thực phũ phàng này.
Hình như Bùi Vũ rất hài lòng với đáp án này, anh đưa tay ra: “Vậy hợp tác vui vẻ.”
Tô Tửu không nhúc nhích: “Bùi tiên sinh, tôi là nghệ sĩ của Tinh Diệu.” Hợp đồng của anh còn mấy năm nữa, đợi đến khi hợp đồng kết thúc thì anh đã không còn cơ hội để trở mình.
“Tôi đã để luật sư đến Tinh Diệu để bàn bạc chuyện hủy hợp đồng.” Bùi Vũ không thèm để ý thu tay về: “Những việc này không cần cậu bận tâm, sẽ có ekip chuyên phục vụ cho cậu.”
“... Tại sao?”
Sao lại đột nhiên có chuyện tốt như vậy rơi vào người anh?
“Vì giá trị của cậu.” Bùi Vũ nói: “Hiện tại cậu chỉ cần đưa ra một lựa chọn, rồi đi theo tôi, tôi sẽ khiến cậu nổi tiếp khắp đại giang nam bắc, từ chối tôi, vậy coi như ngày hôm nay tôi chưa từng tới nơi này.”
Bàn tay của Tô Tửu đang đặt trước người hơi nắm chặt lại.
“Anh cũng đã phái luật sư đến Tinh Diệu, chẳng lẽ anh chắc chắn tôi sẽ không cự tuyệt sao?”
Bùi Vũ cười nhạt không nói, như một con hồ ly lão luyện đã nắm chắc phần thắng.
Tô Tửu hít sâu một hơi, cơ hội tốt đến vậy, anh từ chối không được.
Đúng lúc Bùi Vũ đưa một bản hợp đồng qua: “Đây là hợp đồng, điều khoản nào cậu không hài lòng thì có thể sửa lại.”
Tô Tửu nhanh chóng đọc lướt qua bản hợp đồng, mỗi một điều khoản đều nghiêng về phía anh, trên căn bản thì ở trong cái vòng này sẽ không bao giờ xuất hiện được một hợp đồng như thế.
“Bùi tiên sinh, tôi có thể hỏi... là ai... bảo anh đến được không?”
“Tô tiên sinh, vấn đề này thì khi cậu gặp được ông chủ của tôi, tự nhiên sẽ biết.”
Tâm trạng của Tô Tửu chìm xuống: “Tôi kí hợp đồng này rồi, ông chủ của anh sẽ làm những việc mà tôi không muốn sao?”
Bùi Vũ bảo đảm: “Sẽ không, Tô tiên sinh có thể yên tâm.”
Tô Tửu xiết chặt hợp đồng, trong lòng xoắn xuýt, cơ hội đã bày ngay trước mặt như vậy rồi...
Anh quyết định đánh cược một phen, nếu như thua thì cũng chỉ là từ Tinh Diệu nhảy đến một cái bẫy khác mà thôi, còn nếu như thắng thì...
Tô Tửu kí tên của mình xuống.
Bùi Vũ đưa tay ra lần nữa: “Hợp tác vui vẻ.”
“Sau này phải làm phiền Bùi tiên sinh rồi.”
“Gọi tôi anh Vũ là được, đây là lịch trình đã sắp xếp cho cậu, cậu xem qua trước đi. Hai ngày nữa là có thể dọn đến nhà mới nên cậu nhớ thu dọn những đồ dùng cần thiết, đến lúc đó tôi sẽ cho người tới đây chuyển đi.”
Tô Tửu: “...”
Đây tuyệt đối là đã bày mưu từ lâu.
-
Bên này Sơ Tranh không nhanh không chậm đóng phim, bởi vì có Sơ Tranh đầu tư nên đoàn làm phim có nhiều thêm không ít thứ, yêu cầu cũng theo đó mà cao lên.
Hai ngày nay Liễu Mạn Mạn yên ắng đến bất ngờ, vừa đóng phim xong thì đã không thấy bóng người đâu nữa.
Không quấy rầy Sơ Tranh, Sơ Tranh cũng lười tìm phiền phức với cô ta.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu mua một công ty trong vòng mười ngày. 】
Sơ Tranh: “...”
Dùng tiền mà mua sao?
【Đúng vậy, dùng tiền nha, càng nhiều càng tốt, chúng ta không có thiếu tiền! Chị gái cố lên nào! 】
Sơ Tranh: “...”
Thu mua một công ty đâu có dễ dàng như vậy, Sơ Tranh quyết định tìm một ekip phục vụ cho mình trước —— như vậy có thể giảm bớt được khá nhiều phiền phức.
Chờ Sơ Tranh tìm được một ekip có năng lực thì đã là ba ngày sau.
Mà vào lúc này Bùi Vũ gọi điện thoại lại cho Sơ Tranh.
“Cố tiểu thư, Tinh Diệu bên kia ra giá trên trời về khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng, trong tay họ còn có một bản hợp đồng nữa, tôi hoài nghi bọn họ tạo hợp đồng giả nhưng lại không có chứng cứ.”
“Bao nhiêu tiền?”
“8 ngàn vạn.” (~264 tỷ VNĐ)
8 ngàn vạn để bồi thường vi phạm hợp đồng... Trong cái giới giải trí này, còn có con số cao hơn thế nữa, nhưng đối với một nghệ sĩ mờ nhạt không nổi tiếng, lại còn bị đóng băng hoạt động thì tuyệt đối khoản phí này đúng là giá trên trời.
Sơ Tranh lạnh như băng hỏi một câu: “Tinh Diệu đúng không?”
“Phải...” Sao giọng điệu của cô lại hơi không đúng trọng tâm thế?
Sơ Tranh cúp điện thoại, quay đầu nói với ekip mới tìm được: “Thu mua giải trí Tinh Diệu.”
Quản lý ekip: “...”
Không đúng, bà chủ à, vừa nãy chúng ta đâu có nhắc tới Tinh Diệu?
Hơn nữa công ty giải trí Tinh Diệu phát triển không tồi, mua thế nào bây giờ?
【 Chị gái à, kỳ thực chúng ta có thể nện tiền mà trả, chúng ta có tiền mà. 】 Vương Giả yếu ớt nói.
“Phiền phức.” Làm cho đến nơi đến chốn [2] không phải tốt hơn sao.
[2]: Nguyên văn: 一步到位 - Một bước đúng chỗ, ý chỉ làm gì cũng phải đến nơi đến chốn, đánh đúng trọng tâm, có tầng nghĩa giống câu “đánh rắn phải đánh dập đầu“.
【... 】 Vương Giả không dám lên tiếng, nó sợ chị gái nhỏ nhà nó sẽ lại quăng thêm một câu gì mà... “có thể xử lý thì tốt hơn” này nọ...
“Có thể “xử lý” thì tốt hơn.”
【... 】 Nó biết mà! Nó biết mà! Nó biết mà!
Dùng tiền thì có gì không tốt!
Có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm mà chị gái!
Thật muốn đổi chị gái nhỏ với chị gái sát vách nhà bên, nghe nói chị gái nhỏ sát vách ôn nhu thiện lương, còn rất biết dùng tiền a...
Nó cũng muốn có một chị gái như thế a~~ Đăng bởi: admin
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Cao Tuyết Vân phải nhập viện, tuy bị thương không nặng nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể ra viện được
Sơ Tranh là người trong cuộc nên bị gọi đi lấy lời khai, nhưng cô vốn chẳng hề làm gì cả, cứ coi như trước đó cô có động thủ đối với Cao Tuyết Vân thì cũng chỉ tính là tự vệ.
Xe do Cao Tuyết Vân tự mình mở, người lái xe đâm vào cột điện cũng là bản thân cô ta.
Cột điện đổ xuống thì cũng chỉ có thể xem như là chuyện ngoài ý muốn.
Căn bản Cao Tuyết Vân không có lý do lý trấu gì để bắt thóp Sơ Tranh, cô ta chỉ có thể uất ức nhận thiệt thòi về mình.
“Khốn kiếp!”
Cao Tuyết Vân ở trong phòng bệnh phát tiết giận dữ, trợ lý cá nhân ở bên cạnh đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Đi tra cho tôi xem con tiện nhân kia là ai!!” Cao Tuyết Vân quay ngoắt lại rống với trợ lý.
Trợ lý khúm núm đáp một tiếng, nhân cơ hội này rời khỏi phòng bệnh.
Bởi vì cảnh sát bên kia đã lấy khẩu cung và lưu lại tư liệu, nên trợ lý nhanh chóng tra được thông tin về Sơ Tranh.
Cao Tuyết Vân lật chỗ tài liệu lên, liên tục cười lạnh.
“Một diễn viên hạng bét[1] chỉ hơn được chân chạy vặt mà cũng dám đối nghịch với tôi.” Còn Tô Tửu, thế mà cô ta lại dám sờ đến anh.
([1] Nguyên văn: 十八线 - 18 tuyến: ý chỉ một người hoàn toàn ko có chút danh tiếng, ném ở ngoài đường thì cũng chẳng khác gì người bình thường)
Cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta!
Cố Sơ Tranh sao?
Chờ đó cho tôi!
“Ôi... Đau quá, nhanh gọi bác sĩ tới đây, gọi bác sĩ!!”
Trợ lý riêng túa mồ hôi lạnh chạy vèo ra ngoài, khẩn cấp gọi bác sĩ đến để “chia sẻ” lửa giận của Cao Tuyết Vân.
-
Ở một nơi khác.
“Xin chào, xin hỏi là Tô Tửu - Tô tiên sinh có phải không?”
Tô Tửu nhìn người đàn ông ăn bận âu phục giày da, đeo mắt kính gọng vàng trước mặt, có chút không hiểu ra sao nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
“Xin chào, tôi là Bùi Vũ, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là người đại diện của cậu.”
Tô Tửu sững sờ: “Người đại diện? Công ty đổi người đại diện cho tôi sao?”
Cái tên Bùi Vũ này nghe hơi quen tai... Tô Tửu cố suy nghĩ lại nhưng vẫn nghĩ không ra.
Bùi Vũ đẩy mắt kính rồi nói: “Tôi không phải người đại diện bên giải trí Tinh Diệu.”
Tô Tửu càng đờ ra, lát sau anh cau mày, cảnh giác hỏi: “Vậy anh là...?”
Bùi Vũ lễ độ cười nói: “Tô tiên sinh không định mời tôi vào nhà nói chuyện sao?”
Tô Tửu chần chừ, rồi mới nghiêng người tránh ra: “Mời vào.”
Bùi Vũ quan sát căn phòng của cậu, trong lòng cũng hơi ái ngại, quả thật anh chưa bao giờ dẫn dắt một nghệ sĩ có hoàn cảnh sa sút đến thế.
“Tôi đã xem qua tác phẩm của Tô tiên sinh, rất có linh khí, diễn xuất cũng không tồi. Nếu như không phải Tinh Diệu đóng băng cậu thìhẳn cậu đã nổi tiếng khắp đại giang nam bắc từ lâu rồi.”
Bùi Vũ chọn một chỗ ngồi xuống.
Tô Tửu rót nước cho anh, khi nghe vậy thì cười bất đắc dĩ: “Kẻ không quyền không thế như tôi, thì làm gì được đây.”
Bùi Vũ không phủ nhận.
Đây quả thật là điều kiện quan trọng đầu tiên.
“Tôi có một vấn đề muốn hỏi Tô tiên sinh.”
Tô Tửu gật đầu.
“Tại sao cậu muốn vào giới giải trí?”
Hàng mi của Tô Tửu rung động, anh đối diện với tầm mắt của Bùi Vũ, chậm rãi nói: “Tôi thích diễn xuất.”
Đây là ước mơ của anh.
Đáng tiếc...
Giấc mơ cũng không thể bù nổi hiện thực phũ phàng này.
Hình như Bùi Vũ rất hài lòng với đáp án này, anh đưa tay ra: “Vậy hợp tác vui vẻ.”
Tô Tửu không nhúc nhích: “Bùi tiên sinh, tôi là nghệ sĩ của Tinh Diệu.” Hợp đồng của anh còn mấy năm nữa, đợi đến khi hợp đồng kết thúc thì anh đã không còn cơ hội để trở mình.
“Tôi đã để luật sư đến Tinh Diệu để bàn bạc chuyện hủy hợp đồng.” Bùi Vũ không thèm để ý thu tay về: “Những việc này không cần cậu bận tâm, sẽ có ekip chuyên phục vụ cho cậu.”
“... Tại sao?”
Sao lại đột nhiên có chuyện tốt như vậy rơi vào người anh?
“Vì giá trị của cậu.” Bùi Vũ nói: “Hiện tại cậu chỉ cần đưa ra một lựa chọn, rồi đi theo tôi, tôi sẽ khiến cậu nổi tiếp khắp đại giang nam bắc, từ chối tôi, vậy coi như ngày hôm nay tôi chưa từng tới nơi này.”
Bàn tay của Tô Tửu đang đặt trước người hơi nắm chặt lại.
“Anh cũng đã phái luật sư đến Tinh Diệu, chẳng lẽ anh chắc chắn tôi sẽ không cự tuyệt sao?”
Bùi Vũ cười nhạt không nói, như một con hồ ly lão luyện đã nắm chắc phần thắng.
Tô Tửu hít sâu một hơi, cơ hội tốt đến vậy, anh từ chối không được.
Đúng lúc Bùi Vũ đưa một bản hợp đồng qua: “Đây là hợp đồng, điều khoản nào cậu không hài lòng thì có thể sửa lại.”
Tô Tửu nhanh chóng đọc lướt qua bản hợp đồng, mỗi một điều khoản đều nghiêng về phía anh, trên căn bản thì ở trong cái vòng này sẽ không bao giờ xuất hiện được một hợp đồng như thế.
“Bùi tiên sinh, tôi có thể hỏi... là ai... bảo anh đến được không?”
“Tô tiên sinh, vấn đề này thì khi cậu gặp được ông chủ của tôi, tự nhiên sẽ biết.”
Tâm trạng của Tô Tửu chìm xuống: “Tôi kí hợp đồng này rồi, ông chủ của anh sẽ làm những việc mà tôi không muốn sao?”
Bùi Vũ bảo đảm: “Sẽ không, Tô tiên sinh có thể yên tâm.”
Tô Tửu xiết chặt hợp đồng, trong lòng xoắn xuýt, cơ hội đã bày ngay trước mặt như vậy rồi...
Anh quyết định đánh cược một phen, nếu như thua thì cũng chỉ là từ Tinh Diệu nhảy đến một cái bẫy khác mà thôi, còn nếu như thắng thì...
Tô Tửu kí tên của mình xuống.
Bùi Vũ đưa tay ra lần nữa: “Hợp tác vui vẻ.”
“Sau này phải làm phiền Bùi tiên sinh rồi.”
“Gọi tôi anh Vũ là được, đây là lịch trình đã sắp xếp cho cậu, cậu xem qua trước đi. Hai ngày nữa là có thể dọn đến nhà mới nên cậu nhớ thu dọn những đồ dùng cần thiết, đến lúc đó tôi sẽ cho người tới đây chuyển đi.”
Tô Tửu: “...”
Đây tuyệt đối là đã bày mưu từ lâu.
-
Bên này Sơ Tranh không nhanh không chậm đóng phim, bởi vì có Sơ Tranh đầu tư nên đoàn làm phim có nhiều thêm không ít thứ, yêu cầu cũng theo đó mà cao lên.
Hai ngày nay Liễu Mạn Mạn yên ắng đến bất ngờ, vừa đóng phim xong thì đã không thấy bóng người đâu nữa.
Không quấy rầy Sơ Tranh, Sơ Tranh cũng lười tìm phiền phức với cô ta.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu mua một công ty trong vòng mười ngày. 】
Sơ Tranh: “...”
Dùng tiền mà mua sao?
【Đúng vậy, dùng tiền nha, càng nhiều càng tốt, chúng ta không có thiếu tiền! Chị gái cố lên nào! 】
Sơ Tranh: “...”
Thu mua một công ty đâu có dễ dàng như vậy, Sơ Tranh quyết định tìm một ekip phục vụ cho mình trước —— như vậy có thể giảm bớt được khá nhiều phiền phức.
Chờ Sơ Tranh tìm được một ekip có năng lực thì đã là ba ngày sau.
Mà vào lúc này Bùi Vũ gọi điện thoại lại cho Sơ Tranh.
“Cố tiểu thư, Tinh Diệu bên kia ra giá trên trời về khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng, trong tay họ còn có một bản hợp đồng nữa, tôi hoài nghi bọn họ tạo hợp đồng giả nhưng lại không có chứng cứ.”
“Bao nhiêu tiền?”
“8 ngàn vạn.” (~264 tỷ VNĐ)
8 ngàn vạn để bồi thường vi phạm hợp đồng... Trong cái giới giải trí này, còn có con số cao hơn thế nữa, nhưng đối với một nghệ sĩ mờ nhạt không nổi tiếng, lại còn bị đóng băng hoạt động thì tuyệt đối khoản phí này đúng là giá trên trời.
Sơ Tranh lạnh như băng hỏi một câu: “Tinh Diệu đúng không?”
“Phải...” Sao giọng điệu của cô lại hơi không đúng trọng tâm thế?
Sơ Tranh cúp điện thoại, quay đầu nói với ekip mới tìm được: “Thu mua giải trí Tinh Diệu.”
Quản lý ekip: “...”
Không đúng, bà chủ à, vừa nãy chúng ta đâu có nhắc tới Tinh Diệu?
Hơn nữa công ty giải trí Tinh Diệu phát triển không tồi, mua thế nào bây giờ?
【 Chị gái à, kỳ thực chúng ta có thể nện tiền mà trả, chúng ta có tiền mà. 】 Vương Giả yếu ớt nói.
“Phiền phức.” Làm cho đến nơi đến chốn [2] không phải tốt hơn sao.
[2]: Nguyên văn: 一步到位 - Một bước đúng chỗ, ý chỉ làm gì cũng phải đến nơi đến chốn, đánh đúng trọng tâm, có tầng nghĩa giống câu “đánh rắn phải đánh dập đầu“.
【... 】 Vương Giả không dám lên tiếng, nó sợ chị gái nhỏ nhà nó sẽ lại quăng thêm một câu gì mà... “có thể xử lý thì tốt hơn” này nọ...
“Có thể “xử lý” thì tốt hơn.”
【... 】 Nó biết mà! Nó biết mà! Nó biết mà!
Dùng tiền thì có gì không tốt!
Có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm mà chị gái!
Thật muốn đổi chị gái nhỏ với chị gái sát vách nhà bên, nghe nói chị gái nhỏ sát vách ôn nhu thiện lương, còn rất biết dùng tiền a...
Nó cũng muốn có một chị gái như thế a~~ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.